Người đầu tiên tìm được họ chính là Phong Liệt Vân có dị năng hệ không gian, cho dù tốc độ Nghiêm Sí có nhanh bao nhiêu, cũng sẽ không bằng Phong Liệt Vân có thể di chuyển không màng khoảng cách không gian và hiểu rõ hắc ám tinh như lòng bàn tay. Y liếc mắt một cái đã nhìn thấy người ngã đầy đất, suýt nữa cấp hỏa công tâm mà dị biến tinh thần. Cũng may tai Phong Liệt Vân rất thính, nỗ lực nghe, rất nhanh đã có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của mọi người, ít nhất còn chưa chết.

Thông qua đối thoại của ba người Phong Liệt Vân đại khái biết được trùng dị hình là dạng sinh vật gì nên vô cùng lo lắng, bất quá lúc tới y vẫn ôm một loại tâm lý may mắn. Phong Liệt Vân biết chỗ độc đáo trong năng lực của Lê Hân, hy vọng hắn có thể ngăn được khống chế tinh thần của lũ trùng đó. Nhưng loại hy vọng này thập phần xa vời, theo lẽ thường Lê Hân hẳn có thể tự giữ bản thân không bị khống chế, nhưng hắn không thể ngăn cản người khác bị khống chế. Mà cacbon là một sự tồn tại tùy tiện cũng có thể bị một khối đậu hủ đâm chết, nếu mọi người đều bị khống chế, Lê Hân đương nhiên sống không nổi.

Cũng may sức mạnh của Lê Hân cường đại vượt xa Phong Liệt Vân nghĩ, cứ việc không biết vì sao mọi người đều xỉu trên đất. Phong Liệt Vân vẫn không chút do dự đi về phía Lê Hân, thấy chỗ hắn ngã xuống cách mọi người một khoảng, tóc bị mồ hôi tẩm ướt, trên người không có vết thương nào, có lẽ chỉ là thoát lực. Nhanh chóng tiêm cho Lê Hân một liều dinh dưỡng tề, quả nhiên Lê Hân khôi phục năng lượng liền chậm rãi mở mắt, trên mặt đã có một tia huyết sắc, chỉ là thân thể mỏi mệt không phải bổ sung năng lượng là có thể khôi phục, cần nghỉ ngơi mới có thể hồi phục.

Thấy Phong Liệt Vân xuất hiện trong tầm mắt, tảng đá trong lòng Lê Hân rốt cuộc rơi xuống, xem ra bên kia bọn họ cũng không có chuyện gì. Hắn lập tức bắt lấy Phong Liệt Vân nói: “Vừa rồi bọn họ bị một loại sâu trong suốt kỳ quái khống chế, bất quá bây giờ hẳn đã không còn việc gì. Nhưng cụ thể đại não có  chịu tổn thương hay không còn phải chờ tỉnh lại mới biết có di chứng gì, đặc biệt là 30 người ở gần ta, bọn họ trực tiếp bị ký sinh, tuy hiện tại sâu đã rời khỏi thân thể, nhưng dù sao cũng là đại não bị ký sinh, không biết có thể hay không……”

“Ngươi làm?” Phong Liệt Vân đánh gãy Lê Hân, quan trọng nhất lúc này không phải là những gì Lê Hân đã làm, mà là phải nhắc nhở hắn về những chuyện nào đó.

“Đúng…… Thực xin lỗi, không kịp thời ngăn bọn họ bị ký sinh……” Lê Hân có chút áy náy, nếu hắn biết được ý của hệ thống sớm hơn thì tốt rồi. Tuy rằng hệ thống thích phun tào còn luôn hố hắn, nhưng ở thời khắc nguy hiểm đưa tới nhạc khúc nào cũng có hiệu quả kỳ diệu, là hắn không kịp nghĩ tới mới để những người này bị ký sinh.

“Làm rất tốt” Phong Liệt Vân tiếp tục đánh gãy Lê Hân “Không có thời gian giải thích, lát nữa bọn họ tới, mặc kệ ta nói gì, ngươi cũng thừa nhận là được.”

“Được ……” Lê Hân trả lời có chút chần chờ, hắn không rõ Phong Liệt Vân muốn làm gì.

Phong Liệt Vân dùng dị năng đem xác 30 con trùng  xếp chồng cùng nhau, cho dù chúng có thể đã tử vong, y vẫn không trực tiếp tiếp xúc. Sau khi làm xong, y đến nơi này chưa được 5 phút, Nghiêm Sí đã đến, ánh mắt đầu tiên thấy Lê Hân vẫn bình thường đứng đó, trên người không có vết thương nào, ý tứ cũng không bị khống chế, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong Khởi Hàng đi xuống, hướng về phía Lê Hân.

Trên mặt đất đều là người ngã rạp, trong mắt Nghiêm Sí lại cái gì cũng không thấy, y đi đến cạnh Lê Hân muốn ôm hắn, vài phút lo được lo mất này khiến tinh thần y suýt nữa mất khống chế. Nếu thật sự mất đi Lê Hân, Nghiêm Sí không dám xác định mình còn duy trì bình tĩnh được hay không.

Thế nhưng sau khi Nghiêm Sí thâm tình đầy cõi lòng mà vươn tay, Lê Hân lại tị hiềm lui vài bước, cho dù không thể tránh khỏi động tác của Nghiêm Sí, hắn cũng không muốn bị y ôm. Bất đồng với những người khác, cái ôm là tình cảm khác thường của sĩ quan đối với mình, Lê Hân sẽ tận lực tránh phải tiếp xúc tứ chi với y, người khác đụng chạm mình không có dục niệm, quan quân lại không giống.

Rõ ràng có thể ôm Lê Hân, chính là cái khẽ lùi bước kia, tránh né rõ ràng làm tay Nghiêm Sí tạm dừng ở không trung, vẫn duy trì một tư thế trông khá buồn cười. Tầm mắt chuyển đến chiếc nhẫn trên ngón áp út Lê Hân, tim đau như cắt, những cảm giác ghen tuông gần như nuốt chửng nội tâm Nghiêm Sí. Y có thể cho hắn những thứ tốt hơn, y có thể vứt hết tất cả để yêu, chính là y cho đi, Lê Hân cũng không cần, Lê Hân chỉ cần một chiếc nhẫn là đủ rồi.

Lúc này Phong Liệt Vân đang kiểm tra thương thế các tiểu đệ của mình, đều đồng dạng không có bị thương, chỉ là mất đi ý thức mà ngất đi thôi. Suy cho cùng tinh thần bọn họ đã chịu một ít tổn thương, có lẽ phải ngủ một hồi mới có thể hồi phục như cũ.

Ít nhất, tất cả mọi người đều còn sống. Phong Liệt Vân thở phào nhẹ nhõm, vừa ngẩng đầu thấy Nghiêm Sí nhìn ngón tay Lê Hân, cánh tay vẫn duy trì tư thế ôm, lại một chút cũng không đụng tới Lê Hân, bộ dáng vô cùng cứng nhắc, thoạt nhìn có chút đáng thương.

Ngốc tử. Phong Liệt Vân trong lòng khinh thường mà nghĩ, nếu là y thích, sẽ mặc kệ đối phương có người yêu hay không, đã thành thân hay chưa, sinh con đẻ cái thế nào, chỉ cần thích, liền không màng tất cả mà đoạt lấy. Nói cái gì không chiếm được tâm thì thể xác cũng vô dụng, nếu ngay cả thân thể cũng không chiếm được, kia mới là đáng thương nhất. Hơn nữa, y vốn dĩ đã luôn không bình thường, có thể ngay cả tâm cũng không cảm nhận được.

Lúc này không khí có chút xấu hổ, Lê Hân cũng không nghĩ tới đối phương liền như vậy mà cứng lại, thậm chí tay cũng không thu về. Hắn cũng rất xấu hổ, chỉ có thể nhích về sau một chút.

Cũng may Thẩm Uyển Như và Grant cũng tới, lực chú ý bọn họ đầu tiên đặt trên đám người ngất xỉu đầy đất, cũng kiểm tra mọi người như Phong Liệt Vân, sau khi phát hiện  đồng tử không có vấn đề gì mới thở phào. Sau đó, so với Nghiêm Sí, bọn họ phát hiện những xác trùng đang được chất đống còn sớm hơn.

Đây là lần đầu tiên người đế quốc nhìn thấy trực tiếp bản thể của trùng dị hình, dù là thi thể bọn họ cũng chưa từng trực tiếp tiếp xúc qua, tất cả đều là biết được từ trong hộp đen. Mà đống thi thể này, đối với đế quốc mà nói là tư liệu sống vô cùng quý giá, nếu mang về nghiên cứu, nói không chừng có thể tìm được cách khắc chế lũ trùng. Hai người đều thực hưng phấn, trên người Grant có mang vật chứa  đặc chế của viện nghiên cứu, hắn muốn đem những xác trùng này cất vào, lại bị Thẩm Uyển Như ngăn lại.

“Trùng dị hình này đã chết? Ai làm?” Giọng Thẩm thượng tướng đánh thức mọi người từ trong suy nghĩ trở về, Nghiêm Sí thu lại cánh tay, đem tâm tư đặt lên trùng dị hình, có chút động dung. Mặc kệ là ai làm, đều đại biểu cho hy vọng.

Lê Hân vừa định nói chuyện, đột nhiên nhớ tới lời Phong Liệt Vân vừa nói, liền liếc y một cái. Quả nhiên Phong Liệt Vân đặc biệt tự nhiên mà đem công lao ôm vào người mình: “Ta làm.”

“Ngươi?”  Hiển nhiên ba người đều không tin, cho dù không tự mình cảm nhận được lực khống chế của trùng dị hình lớn tới đâu, chỉ dựa vào thảm trạng ở Khoáng Tinh và trạm không gian biên cảnh cũng có thể tưởng tượng được. Phong Liệt Vân chỉ là dị năng giả hệ không gian, liền tính hệ không gian có đặc biệt, cũng không giống có khả năng tiêu diệt loại trùng này.

“Đúng vậy” Phong Liệt Vân nói y như thật “Vừa rồi lúc ta đi vào, bọn họ đều bị đám trùng này khống chế, còn có 30 huynh đệ bị ký sinh. Cũng may ta còn có chút lực ảnh hưởng tinh thần, không chỉ không bị khống chế, tinh thần lực khống chế của chúng dường như còn kém hơn ta, đã bị ta đoạt lại quyền khống chế giết chết. Đáng tiếc trận chiến trước đó hao phí quá nhiều năng lượng của ta, hiện tại chỉ có thể làm người ta thích nhất tỉnh lại, người còn lại…… Chờ ta khôi phục năng lượng lại đánh thức đi.”

Lòng ngực Lê Hân nhảy mạnh một cái, Phong Liệt Vân như vậy là đang …… bảo vệ hắn!

Nghe Phong Liệt Vân nói người thích nhất kia, tim Nghiêm Sí nhảy lên một cái, y nhìn phía Lê Hân, lại thấy Lê Hân đang dùng ánh mắt khác thường nhìn Phong Liệt Vân, tâm càng thêm tắc, chỉ có thể nỗ lực đem lực chú ý dời lên thi thể đám trùng. Trùng này đúng là đã không còn sinh cơ, cho dù hô hấp có thể giả vờ, nhưng dị năng giả có thể cảm giác được năng lượng trong cơ thể sinh vật, rất rõ ràng đám trùng này đã không còn năng lượng cơ bản để sống.

Trong lời nói của Phong Liệt Vân có quá nhiều sơ hở, nhưng y khéo léo biến những sơ hở này thành  lưu bạch, y nói rất giản lược, lưu lại hầu hết nội dung để người đi đoán. Nếu loại giải thích này do bản thân nói khẳng định sẽ bị coi thành lừa đảo, nhưng Phong Liệt Vân không giống, y từng khiến  hàng triệu quân nhân dị biến tinh thần, lại có thể dưới loại trạng thái tinh thần ấy sống 50 năm, hiện tại tinh thần còn vô cùng thanh tỉnh, này liền không bình thường. Viện nghiên cứu đến nay vẫn chưa ngừng nghiên cứu về số liệu não bộ của Phong Liệt Vân, Dữ liệu não còn lại quá mức kỳ lạ, khiến bọn họ mấy năm nay vẫn chưa phân tích được thấu triệt, đúng là ước gì lại chộp Phong Liệt Vân về nghiên cứu lần nữa.

Thực nghiệm thể đặc biệt nhất, có thể khắc chế loại trùng làm người thúc thủ vô sách (72), thì cách giải thích này liền dễ dàng khiến người tin tưởng. Đặc biệt là Lê Hân…… nói thế nào nhỉ, Lê Hân thật sự quá yếu, yếu đến mức cho dù lúc này hắn đứng ra nói thật, người khác cũng chỉ cảm thấy hắn vì bảo vệ Phong Liệt Vân  mới nói vậy, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra đang nói dối, đầu năm nay quá yếu nói thật cũng không có người tin ╮(╯▽╰)╭

(72) Thúc thủ vô sách [束手无策]: “Thúc thủ” [束手]: Bó tay. “Vô sách” [无策]: Không có cách nào. Cả thành ngữ có thể hiểu là “Bó tay không có cách nào”.

“Ngươi dường như che giấu rất nhiều chuyện chưa nói?” Thẩm Uyển Như ép hỏi “Đây là chuyện liên quan đến vận mệnh nhân loại, thỉnh ngươi cho biết chi tiết kỹ càng. Nếu có thể, hy vọng ngươi có thể cùng ta trở về……”

“Dựa vào cái gì?” Phong Liệt Vân lười biếng nói “Vận mệnh của nhân loại? Ta đã nói rồi a, người trên toàn thế giới đều chết sạch, chỉ còn mình ta tồn tại cũng được. Đối với ngươi mà nói sinh mệnh của số đông cao hơn hết thảy, đối ta mà nói, bởi vì ‘phần lớn người’ hạnh phúc này, ta và tất cả cô nhi ở cô nhi viện đều thành vật hi sinh, loại ‘hạnh phúc’ này, không có ‘hạnh phúc’ của ta, với ta không là cái rắm gì cả, ước gì tất cả mọi người đều thống khổ như ta mới tốt.”

Y nói nói, Lê Hân cảm nhận được y lại muốn loạn lên, xui khiến tinh thần Phong Liệt Vân dị biến. Tinh thần lực lặng lẽ hiện lên từ đại não Lê Hân, định tiến lên trợ giúp Phong Liệt Vân, lại vì tầm mắt ngăn cản rõ ràng của Phong Liệt Vân nhìn về phía hắn mà ngừng lại.

Phong Liệt Vân…… Lần này không phải vì con chip tác quái trong đại não, mà là y cố tình nghĩ đến những chuyện thống khổ đã qua, chính y cố tình muốn tinh thần dị biến.

Lê Hân đau lòng siết chặt nắm tay, vô lực nhìn Phong Liệt Vân vì bảo vệ hắn mà nói dối. Là hắn quá mềm yếu, không dám đối mặt với tra tấn của viện nghiên cứu, mới không dám mở miệng làm sáng tỏ như vậy!

Hai mắt Phong Liệt Vân vô pháp khôi phục bình thường, vẫn luôn là xích hồng, lúc này lệ khí nhiễm đầy mắt y, lần đầu tiên Lê Hân cảm nhận được tần sóng tinh thần Phong Liệt Vân mang theo loại cừu hận và hơi thở tử vong này. Loại tần sóng này là bệnh tâm thần mà Phong Liệt Vân bị viện nghiên cứu sử dụng vô số cách không ngừng kích thích đại não mà thành, thay vì nói phát cuồng, không bằng nói là một loại bệnh truyền nhiễm khiến cho dễ tái phát bệnh. Tần sóng tinh thần của Phong Liệt Vân rất dễ xâm nhập vào đại não người khác, gây tổn thương tạm thời trong não người khác, nếu bị ảnh hưởng nhiều lần, loại tổn thương não này sẽ lan rộng.

Lê Hân có được tinh thần lực nên hắn hiểu, thí nghiệm của viện nghiên cứu căn bản không thành công, Phong Liệt Vân chỉ là một thất bại của các thí nghiệm khoa học như Franklin, bị mọi người xưng là sự tồn tại của một con quái vật.

Tần sóng tinh thần làm sóng tinh thần Thẩm Uyển Như và Grant run lên theo biên độ mạnh, bọn họ rõ ràng, cứ tiếp tục như vậy rất nhanh sẽ bị ảnh hưởng dẫn đến tinh thần dị biến. Không sai, lời Phong Liệt Vân nói là thật, y đúng là có lực lượng chống lại đám trùng này.

Nhưng Nghiêm Sí lại giống như hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, Grant đối với Nghiêm Sí kêu: “Mau công kích y, nếu không chúng ta đều bị dị biến!”

“Phong Liệt Vân!” Lê Hân đột nhiên hô to một tiếng, tinh thần lực theo tiếng la lén tiến vào đầu tất cả người nghe được, bệnh tâm thần của Phong Liệt Vân được ngăn chặn, Thẩm Uyển Như cùng Grant cũng khôi phục bình thường.

Không ngờ, dường như tiếng hô của Lê Hân đã ngăn Phong Liệt Vân.

Bước nhanh đến cạnh người Phong Liệt Vân, Lê Hân nhìn y, giống như khẩn cầu mà lắc đầu. Mặc kệ có thể hay không bị kẻ địch phát hiện, hắn cũng không thể tiếp tục để Phong Liệt Vân thay mình chịu bôi đen như vậy. Chính là Phong Liệt Vân nhìn ra ý đồ của Lê Hân, trước khi Lê Hân kịp mở miệng, đã một chưởng đánh choáng hắn, trước khi Lê Hân mất đi ý thức, nghe được một câu: “Đừng quấy rối.”

Lời này, lại vừa lúc ngăn cản  ứng hòa của Lê Hân vừa rồi, làm người khác hiểu lầm Phong Liệt Vân không muốn Lê Hân tiếp tục ngăn cản y.

Tốc độ Phong Liệt Vân quá nhanh, dù tinh thần lực của hắn có mạnh tới cấp bậc đại sư thì tốc độ so ra cũng thua song S, chưa kịp phản ứng đã bị tập kích.  Phong Liệt Vân đem Lê Hân đặt cạnh những người khác, lạnh lùng mà nhìn Thẩm Uyển Như nói: “Như thế nào, các ngươi còn định mang ta về đế quốc sao?”

“Đây là sứ mệnh của ta.” Thẩm Uyển Như nhìn thẳng vào Phong Liệt Vân, ánh mắt nàng trong veo như nước.

“Nói không chừng ta sẽ trở về cùng các ngươi, chính là vậy thì thế nào a? Tốt nhất đưa ta đến cuộc họp cấp cao của quân bộ, tốt nhất để ta gặp được nữ hoàng, nhìn thấy người quốc hội, tái kiến kẻ nắm quyền cao nhất viện nghiên cứu đế quốc. Và rồi ta sẽ dùng một lần, đem toàn bộ những tên đó giải quyết! Ha ha ha ha ha ha……” Phong Liệt Vân tùy tiện cười, tóc đen mắt đỏ, tựa như một ác ma, khiến người không khỏi cảm thấy mang y về, chỉ có thể hủy diệt toàn đế quốc.

Lúc này Phong Liệt Vân đã sớm không còn là đứa trẻ bất lực trong viện nghiên cứu năm đó, dị năng của y có thể đưa y đến mọi ngóc ngách trên thế giới, sóng tinh thần của y đủ để khiến mọi người sợ hãi y.

“Nga, đương nhiên cô cũng có thể đem những việc này báo cáo đúng sự thật” Phong Liệt Vân tiếp tục nói “Cho dù đế quốc bắt ta không được, bọn họ cũng sẽ tiếp tục mở ra phương pháp thực nghiệm đối với ta năm đó, tạo ra người giống như ta. Nói vậy…… Không biết có thể xuất hiện nhiều người như ta hay không, sau đó đế quốc hai mặt đều là địch, loạn trong giặc ngoài, có thể hay không cứ như vậy mà diệt vong? Ngẫm lại liền có chút vui vẻ.

Ta hiểu đám gia hỏa viện nghiên cứu kia, có lẽ để bảo trì độ trung thành của thể thực nghiệm, bọn họ sẽ chọn quân nhân, thậm chí còn sẽ chọn quân nhân có gien cấp cao. Bọn họ vẫn luôn không từ thủ đoạn, hiện tại có cớ sự tồn vong của nhân loại, làm càng tốt hơn. Đến lúc đó, nói không chừng ngươi, ngươi, ngươi, ba người trung thành các ngươi đều sẽ cam nguyện hy sinh phụng hiến mà trở thành thể thực nghiệm. Sau đó…… Các ngươi không hiểu loại cảm giác dị biến này, nó không liên quan với trung thành, một khi lâm vào trạng thái không tỉnh táo, các ngươi căn bản không thể phân rõ địch hữu, sẽ biến thành ma quỷ bị giết chóc chi phối, giống như ta.”

Y càng nói càng điên cuồng, cuối cùng cười điên dại, từ trong nụ cười của y, phảng phất có thể nhìn thấy sự suy tàn của đế quốc, y như vậy thưởng thức mà cười.

Nghiêm Sí lại lần nữa siết tay, y vẫn không lên tiếng, mà đi qua phía Thẩm Uyển Như.

Nội tâm Thẩm Uyển Như đang giãy giụa, nàng biết rõ mỗi câu kinh thế hãi tục mà Phong Liệt Vân nói tất cả đều là sự thật. Chỉ cần nàng đem xác trùng về, chỉ cần nàng nói ra sự tình của Phong Liệt Vân, liền tính không đem Phong Liệt Vân về, viện nghiên cứu nhất định cũng sẽ đưa đơn xin thực nghiệm, mà  nhất định nó sẽ được thông qua, bởi vì tất cả đều vì  an nguy của đế quốc. Trước đó viện nghiên cứu đã có ý đem Nghiêm Sí làm thể thực nghiệm, bị lão nguyên soái Grant quấy rối, hiện tại bằng chứng mới được gửi đi, chỉ sợ sẽ nhắc lại chuyện cũ, đến lúc đó đừng nói Nghiêm Sí, những người chiến đấu hăng say vì đế quốc, quân nhân thủ vệ biên cảnh, đều sẽ bị chọn trở thành thực nghiệm thể, thuộc hạ của nàng cũng sẽ.

Không sai, Thẩm Uyển Như cam lòng vì hạnh phúc nhân loại mà vô tư phụng hiến, từ một khắc trên chiến trường kia, nàng đã chuẩn bị tốt để hy sinh mọi lúc, hơn nữa chưa bao giờ định thành thân. Thế nhưng những chiến hữu của nàng, những chiến hữu  cùng theo nàng hăng hái chiến đấu nhiều năm, bọn họ đều có gia đình có bạn bè thân thích, lúc mỗi người nhắc tới gia đình đều sẽ lộ ra nụ cười ngượng ngùng và hạnh phúc. Những người này…… không thể trở thành vật thí nghiệm!

Lại nói tiếp, nàng cũng không thể hoàn toàn không có riêng tư, trong thâm tâm, nàng càng để ý đến chiến hữu.

“Ta có thể đi cùng các ngươi” Phong Liệt Vân cười nói “Thẩm thượng tướng, cô muốn chọn thế nào?”

Ác ma đưa lựa chọn tới trước mặt, sau lưng mỗi một cái đều là vực sâu, phải chọn thế nào, phải chọn thế nào!

Thẩm Uyển Như hít sâu một hơi, đoạt lấy hộp đựng trong tay Grant, đem tất cả xác trùng cất vào, hạ lệnh: “Mang xác trùng về viện nghiên cứu, để các chuyên gia tìm ra đặc điểm và nhược điểm của loại trùng  dị hình này. Ta, Thẩm Uyển Như, thượng tướng quân đoàn số 4, sau khi đánh chết trùng vũ trụ ở tinh cầu không người phát hiện ra xác trùng này, đến tột cùng chúng nó chết như thế nào, ta đều không nhìn thấy!”

Nàng quay đầu nhìn lại Grant cùng Nghiêm Sí, Nghiêm Sí vẫn không nói gì, y chỉ đem tầm mắt dời đi, Thẩm Uyển Như hiểu được ý y, lại nhìn chằm chằm Grant.

“Ta, ta cũng muốn bảo vệ nhân loại a!” Tây Á · Grant thống khổ nắm lấy tóc mình “Thế nhưng muốn ta và thuộc hạ của ta, thậm chí tổ phụ ta đi làm vật thí nghiệm, mẹ nó ai nguyện ý a! Bán mạng vì đế quốc nhiều năm như vậy, vì sao phải trở thành vật hi sinh? Vẫn luôn không ưa cách làm của viện nghiên cứu, vẫn luôn cảm thấy bọn người kia thật đê tiện, vẫn luôn không muốn thông đồng làm bậy với bọn chúng, chính là thật sự xét trên người mình, lại phát hiện…… Ta cũng là kẻ được lợi từ vô số người hy sinh, người được lợi ai cũng muốn làm, ai cũng không muốn hy sinh, ta…… ta thật đê tiện, so với viện nghiên cứu còn đê tiện hơn!”

“Sẽ có biện pháp” Thẩm Uyển Như không băn khoăn giống Grant, hai mắt nàng vẫn thật thanh tỉnh “Trước mang xác trùng về, có lẽ chỉ cần nghiên cứu thi thể này là có thể tìm được biện pháp giải quyết. Còn chưa tới thời điểm tồi tệ nhất, nếu thật đến  một bước kia……”

Nàng nhìn về phía Phong Liệt Vân: “Ta sẽ không tiếc mọi giá bắt ngươi về, sau đó…… Tự hướng viện nghiên cứu xin trở thành thể thực nghiệm, ta sẽ tự trải nghiệm thống khổ của ngươi, tự mình thử tiêu diệt đám trùng dị hình này.”

Nàng nói bình tĩnh như vậy, lại mang theo một tia  ôn nhu không dễ phát hiện. Thẩm Uyển Như là cô gái vô cùng cường hãn, lại luôn kiên định như vậy. Mỗi một bước của nàng, đều có thể không làm  lương tâm mình thất vọng. Bước đầu tiên, che giấu, nhưng không làm huynh đệ thất vọng, tạm thời ngăn cản hành vi không sáng suốt lại mất quân tâm của viện nghiên cứu; bước thứ hai, một khi tình thế có nguy cơ, nàng có thể hạ ngoan tâm đi bắt Phong Liệt Vân nhưng tình nguyện đem mình trở thành thực nghiệm thể, không thẹn với huynh đệ, không thẹn với lương tâm.

Nghe Thẩm Uyển Như bình tĩnh nói, Grant không còn bối rối nữa, hắn hướng Thẩm Uyển Như kính chào theo nghi thức quân đội, lại đồng dạng  nói với Phong Liệt Vân: “Ta sẽ cùng tiến cùng lui với Thẩm thượng tướng.”

Phong Liệt Vân nhìn hai người này, cuối cùng thở dài một hơi: “Mấy người quân nhân đế quốc các ngươi…… Luôn có một số khiến người không cách nào ghét được.”

Nhớ lại vừa rồi cùng hợp tác chiến đấu đến vui sướng, Phong Liệt Vân đột nhiên cong lưng cúi đầu: “Trước kia rất chán ghét các ngươi, nhưng hôm nay chiến đấu cùng đám trùng vũ trụ này mới hiểu được ‘bảo hộ’ là một từ khó khăn cỡ nào. Ta luôn cho rằng hắc ám tinh là tinh hệ bị vứt bỏ, chính là hôm nay mới hiểu được, chúng ta vẫn luôn ở trong tinh vực đế quốc, vẫn luôn được quân thủ vệ biên cảnh bảo vệ, cho tới hiện tại, một con sâu cũng chưa đến nơi này…… Các ngươi, thật sự đáng để ta tôn kính.”

Nếu thật đến thời khắc nguy cấp, liền xem sự lựa chọn của ngươi. Tầm mắt Phong Liệt Vân đảo qua Lê Hân đang ngất xỉu, trong lòng yên lặng mà nói.

Sau khi bốn người đạt chung sự đồng thuận, Thẩm Uyển Như lấy ra tinh chiến hạm lưỡng dụng từ xích không gian, Grant ngồi vào, nhưng Nghiêm Sí còn ở ngoài, y đi đến phía sau Phong Liệt Vân, nhìn Lê Hân đang ngất xỉu.

“Ngươi làm gì?” Phong Liệt Vân cảnh giác hỏi.

“Xem cậu ấy.” Nghiêm Sí siết chặt tay, đầu ngón gần như đâm vào da thịt, nhưng vẻ mặt vẫn trầm tĩnh như cũ.

“Nhìn đủ chưa?” Phong Liệt Vân không kiên nhẫn nói.

“Nhìn không đủ.” Nghiêm Sí lắc đầu, lại bình tĩnh xoay người, bức bản thân không được nhìn Lê Hân.

Nếu y có thể không nhạy bén như vậy thì tốt rồi, nếu y có thể không phát hiện Phong Liệt Vân đang nói dối thì tốt rồi.

Cho dù ký ức bị thiếu hụt, thân thể cũng còn nhớ rõ, cảm giác bị trùng dị hình công kích tinh thần lúc ấy và cảm nhiễm bệnh biến của Phong Liệt Vân sau đó là hoàn toàn khác nhau, Nghiêm Sí có thể cảm giác được, bệnh biến của Phong Liệt Vân căn bản không thể ngăn cản đám trùng dị hình này. Mà đồng dạng, lúc Lê Hân hô to ‘Phong Liệt Vân’ ngăn y cảm nhiễm  tinh thần cho Thẩm Uyển Như và Grant, Nghiêm Sí rõ ràng cảm nhận được một tia năng lượng trấn an  sóng tinh thần.

Cứ việc không biết vì sao Thẩm Uyển Như cùng Grant không cảm giác được, nhưng Nghiêm Sí thấy thật may mắn khi họ không nhận ra.

Y là người đầu tiên đuổi tới đây, khi đó Phong Liệt Vân đang kiểm tra người hắc ám tinh có chết hay không, mà Lê Hân lại lông tóc vô thương, chỉ là thoạt nhìn có chút mệt mỏi, giống như bị thoát lực.

Mỗi lần gặp mặt Nghiêm Sí đều sẽ tham lam mà nhìn Lê Hân, không bỏ qua một biểu tình nào của hắn, lần này cũng không ngoại lệ, cho nên y phát hiện, sắc mặt Lê Hân không giống với những người ngất xỉu khác. Bọn họ là bình thường, mà bộ dạng Lê Hân lại vô cùng vô cùng mệt mỏi.

Lực lượng có thể trấn an tinh thần, xác trùng chết đi,  sắc mặt phảng phất như mệt mỏi, Phong Liệt Vân cố ý vô tình che chở cho Lê Hân…… Nghiêm Sí thật hy vọng bản thân không cần nhạy bén đến vậy, không cần phát hiện chân tướng.

Y xoay người, không nhìn Lê Hân nữa, không chút do dự mà kiên định đi về hướng tinh hạm, ngồi vào. Tinh hạm cất cánh, Thẩm Uyển Như và Grant đều không tự chủ được nhìn xuống dưới, Nghiêm Sí lại trước sau siết chặt nắm tay, nhắm hai mắt, hoàn toàn không nhìn về hắc ám tinh.

Không thể nhìn, không thể nhìn, y cái gì cũng không biết. Lê Hân chỉ là một người thường, hắn không thể trấn an tinh thần lực cho mọi người, không có lực lượng khắc chế đám trùng kia, hắn sẽ không bị viện nghiên cứu mang đi nghiên cứu.

So với viện nghiên cứu, so với Phong Liệt Vân, y càng ích kỷ hơn. Nếu nhất định phải dùng an nguy của Lê Hân đổi lấy tồn vong của toàn nhân loại, y lựa chọn…… hiện tại đã làm được, y sẽ không tiếp tục gặp Lê Hân, y chưa bao giờ biết chuyện này!

Y chẳng qua đang làm điều tương tự Thẩm Uyển Như, y không thẹn với lương tâm.

Nói với bản thân không được nhìn, không được nghĩ, thế nhưng đầu óc vẫn không ngừng tự hỏi, rất nhiều điều không thể hiểu, tình cảm khắc sâu lúc này  không ngừng tán loạn trong đầu.

Không có lý do ‘nhất kiến chung tình’, khôi phục chấn thương tinh thần, Grant tìm được y ở Emir; Lê Hân là người Emir cùng đoạn ký ức hoàn toàn không nhớ nổi kia.

Là Lê Hân cứu y đúng không? Là Lê Hân khôi phục tinh thần cho y, cũng là Lê Hân hủy đi đoạn ký ức không cho y nhớ lại sao? Lê Hân…… Hoàn toàn không tín nhiệm thân phận quân nhân của y sao? Nếu Lê Hân không muốn để y nhớ tới, như vậy, y sẽ không nghĩ.

Để cho đoạn ký ức mất đi này, theo ý của Lê Hân vĩnh viễn biến mất.

Y cam nguyện bảo vệ hắn như vậy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện