Chíp: ở đây mình gọi Lê Hân nguyên chủ là ‘cậu’ vì ẻm chỉ mới 16t thôi nha. Còn Lê Hân xuyên qua là ‘hắn’ vì tuổi thực tế hơi bị lớn rồi:))))
A Mộc cướp đi Lê Hân mới bắt đầu làm việc nửa giờ, đem người nhẹ nhàng thả vào ghế sau phi thuyền, cả người liền đè lên. Nụ hôn nóng bỏng làm Lê Hân vốn đang kích động càng thêm mê say, còn điều gì có thể hạnh phúc hơn so với đối tượng mình thổ lộ cũng thích mình đây? Bị ôm đi giữa một đám người căn bản không quan trọng, lần đầu tiên xe chấn gì đó cũng không quan trọng, ngay cả toàn thân đều quấn Mộc Selen, cho dù nơi đó cũng quấn cũng không quan trọng! Cứ coi Mộc Selen như vỏ bọc là được, dù sao kia cũng có tác dụng trị liệu, tuy rằng chẳng bao giờ trị được hết thương cho A Mộc.
Mà A Mộc cũng như ‘get’ được kỹ năng vuốt ve mới, trước tiên dùng ngón tay đụng chạm vào Lê Hân, xúc cảm lưu lại đều là Mộc Selen, toàn thân y không có chỗ nào không quấn lấy Mộc Selen, chỉ có đôi mắt và miệng. Nếu tay không thể, vậy chỉ có thể dùng môi, mà môi so với ngón tay càng muốn lừa tình hơn.
Quần áo nửa cởi, Lê Hân nhẹ thở dốc, hắn là người rất cảm tính cũng rất thản nhiên đối mặt với cảm tình của mình, thích A Mộc, thì phải cùng y ở bên nhau. Những chỗ khiến người nghi hoặc kia của A Mộc, tương lai khó bề biết trước của hai người với hắn mà nói đều không tính là gì, dựa vào cái gì phải vì những chuyện còn chưa phát sinh mà không chịu đối mặt với lòng mình? Con người trước khi chết đi, sẽ vì tử vong mà hy vọng bản thân chưa từng sống sao? Đáp án hiển nhiên là không phải, sáng nay có rượu sáng nay say nói rất hay, hắn muốn hưởng thụ thời gian cùng A Mộc bên nhau hiện tại.
Làm Lê Hân vui vẻ chính là, A Mộc rõ ràng không có kinh nghiệm, tất cả đều cần hắn dẫn đường, loại cảm giác độc chiếm một người này thật sự khiến người rất xúc động.
Lê Hân thập phần phối hợp, hắn dẫn đường A Mộc tự làm nóng khối thân thể trúc trắc này, cơ thể A Mộc cường tráng rắn chắc như vậy, nhưng môi lại vô cùng mềm mại, mềm đến làm tâm Lê Hân cũng nhũng theo. Lê Hân không quan tâm trên dưới như thế nào, A Mộc thích như thế nào thì cứ như thế ấy.
Thân thể dán sát vào cho dù cách một tầng Mộc Selen cũng vô cùng nóng bỏng, A Mộc kích động mà hôn lên lỗ tai nhỏ mượt mà của Lê Hân, bàn tay nôn nóng kéo xuống quần áo cuối cùng trên người hắn, duỗi tay nắm lấy ——
Lê Hân: (⊙o⊙)!!!!
Dùng hết toàn lực đẩy A Mộc ra, Lê Hân đau đến cong người giống như con tôm, hai tay che lại vật nhỏ làm Lê Hân thống khổ không thôi, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi từ trên trán từng giọt chảy xuống. Hắn trừng lớn hai mắt, biểu tình có chút dữ tợn, hít sâu một hơi, lại hít thở, lại hít thở, vẫn là đau đến giương nanh múa vuốt. A Mộc không biết làm sao, duỗi tay muốn đem Lê Hân ôm vào ngực, biết rõ con tôm đang nhịn đau, y theo phản xạ cọ vài cái rồi lui về phía sau, dựa vào cửa phi thuyền, không di chuyển thêm nữa.
Ánh mắt A Mộc thực bi thương, tay y vẫn duy trì hành động muốn ôm Lê Hân, cứng nhắc ở nơi đó, như bức tượng điêu khắc buồn cười.
Lê Hân không thể nhìn bộ dạng này của y, tuy rất đau nhưng vẫn cố trấn an nói: “Ta không sao, anh trước không, không cần thương tâm, chờ ta, ta hoãn một chút, hoãn một chút……”
Đau đến rớt nước mắt, hoài nghi chính mình về sau có thể hay không còn công năng về phương diện này, vật nhỏ cacbon yếu ớt như thế, cứ vậy bị siêu nhân cấp SS động tình niết, may mà A Mộc trong kích động còn nhớ rõ hắn thập phần yếu ớt, giữ lại sức lực, nếu không về sau hắn có khả năng vô pháp đứng nữa o(╯□╰)o
Ở trong thuyền lăn lộn mười mấy phút, có đau cũng không dám dùng dược, vạn nhất tác dụng dược quá mạnh trị thành hỏng luôn, hắn biết tìm ai nói lí lẽ a. Rốt cuộc đau đớn dần dần tan đi, Lê Hân thật cẩn thận xem vật nhỏ đáng thương bị niết hồng dùng sức xoa một chút, cư nhiên không tróc da, thật là đáng làm người vui mừng khôn xiết, lực phòng ngự của hắn quả nhiên đã được đề cao một ít …… Nói thứ đồ chơi này hẳn là gặp may mắn sao!
Chậm rãi mặc xong quần áo, Lê Hân âm thầm tự mình cầu nguyện mình không có việc gì. Liếc mắt nhìn A Mộc, thấy nơi đó của y còn cương, Lê Hân cầm tay y, chủ động tiến lên hôn hôn khóe miệng y, đem toàn lực trấn an lòng tự trọng bị tổn thương của nam nhân A Mộc: “Ta không có việc gì, chính là quá đột ngột dọa tới. Anh chỉ là lần đầu không biết khắc chế lực đạo bản thân thế nào mà thôi, sau này chậm rãi học khống chế thì tốt rồi. Còn có, tin tưởng ta, cơ thể ta sẽ ngày càng rắn chắc hơn!”
Đã bị thương nặng, còn phải an ủi người tạo vết thương, đến chỗ nào nói rõ lý lẽ đi!
Lê Hân lệ nóng tràn mi đem đầu dựa vào ngực A Mộc, không ngừng thuận mao y, rốt cuộc thuận hơn một giờ sau, A Mộc lặng lẽ rời khỏi ghế sau, ngồi vào ghế điều khiển, lặng lẽ khởi động phi thuyền đưa hai người về nhà mới. Dọc theo đường đi hai người cũng không nói lời nào, về đến nhà cũng không nói gì, bản thân Lê Hân rất 囧, thật không biết phải làm sao an ủi A Mộc cho tốt, chính hắn liếm miệng vết thương còn chưa có liếm đủ (?).
Sau khi chuyển nhà hai người vẫn luôn nằm trên cái giường lớn kia, mỗi lần ngủ đều là tách ra hai bên, lúc tỉnh lại phát hiện không biết từ khi nào đã lăn đến giữa giường, Lê Hân oa trong lòng A Mộc ngủ ngon lành. Bất quá đại khái tối hôm nay sẽ không, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, ở giữa như cách Sở hà Hán giới.
Lê Hân vẫn có chút không thoải mái, nơi này lại không có dược, rốt cuộc hắn có thể khỏe lên hay không a. Đang lúc buồn bực, hệ thống đột nhiên truyền đến nhắc nhở: 【Cửa hàng hệ thống đã mở, có thể sử dụng hoa tươi đổi vật phẩm. Cửa hàng sẽ căn cứ cấp bậc ký chủ, dùng hoa tươi đổi mới thương phẩm.】
Tuy rằng hệ thống thích hố ký chủ, bất quá trên cơ bản vẫn suy nghĩ vì ký chủ, hình thức tự cứu lần trước chính là như vậy. Lê Hân vội vàng click mở cửa hàng hệ thống, quả nhiên lệ nóng doanh tròng thấy được 3 vật phẩm nằm trên giá thương phẩm —— thuốc tiêu hóa, cao giảm đau tiêu sưng (không ảnh hưởng khả năng sinh sản),《Sổ tay sử dụng tinh thần lực (Sơ cấp)》.
Lê Hân quả thực mừng rỡ như điên, cứ việc nội dung trong dấu ngoặc vẫn rất nhàm chán, nhưng hệ thống quả nhiên là một tiểu trợ thủ tri kỷ, thiếu cái gì cho cái đó, thuốc tiêu hóa thì không cần, nhưng mà cái cao giảm đau tiêu sưng cần 1 vạn hoa tươi kia một chút cũng không đắt …… mới là lạ! Cao giảm đau tiêu sưng nhà ai lại bán 10 vạn đồng a!
Chính là không có biện pháp, dược vật trong hệ thống nhất định thích hợp để hắn dùng, nếu đổi thành dược ở máy bán hàng tự động bên ngoài, không biết lại phát sinh chuyện gì đâu. Nói nguyên chủ lúc trước có thể sống đến 16 tuổi thật không dễ dàng, một cái ôm bình thường cũng có thể khiến cậu ta gãy xương ……
Đang bôi dược Lê Hân đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, thân thể yếu ớt như thế, người mà một con chuột cũng có thể khi dễ, vì sao có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ? Trong trí nhớ nguyên chủ dường như căn bản không biết bản thân yếu ớt như vậy, cậu ta sống bình thường trong nhà, người máy bảo mẫu chiếu cố cậu rất khá, mỗi ngày đều dùng thức ăn thích hợp tiêu hóa, rất ít khi sử dụng dinh dưỡng tề, hai ba tháng có thể ăn bữa cơm cùng cha mẹ, bàn ăn rất lớn, lúc dùng cơm căn bản sẽ không chạm vào người khác. Mỗi năm có thể nhìn thấy gia gia thượng tướng một lần, mặc dù đã hơn 90 tuổi, bề ngoài Lê Viêm vẫn vô cùng trẻ, thoạt nhìn cực kỳ giống phụ thân Lê Thành, không giống cha con ngược lại càng giống huynh đệ. Trong trí nhớ phụ thân, mẹ kế, gia gia đều chưa từng ôm qua mình, đi học cũng bởi vì cậu là cháu trai thượng tướng không dễ ra ngoài, phải học trên trường học internet.
Từ lúc bắt đầu cậu đã sống trong bảo hộ như vậy, thập phần an toàn ổn định, không có bất cứ nguy hiểm đến sinh mệnh nào. Mười sáu năm trôi qua, Lê Hân thậm chí không biết thân thể mình yếu ớt hơn bao nhiêu lần so với những người khác, bởi vì những người khác căn bản không có cơ hội chạm vào cậu ấy. Chỉ có một lần trong trí nhớ, có lẽ là tham gia yến tiệc do quốc vương tổ chức, tham dự đều là con cái quan quân, năm ấy Lê Hân 10 tuổi, có thể nhìn thấy người khác nên rất vui vẻ, ăn diện thỏa đáng tràn ngập chờ mong mà tham gia yến tiệc. Ai ngờ trong yến tiệc, bí thư Garanda của tổ phụ vẫn luôn đi theo bên người, có tiểu đồng bọn cùng tuổi tới bắt tay cậu, đều bị Garanda không chút lễ phép ngăn lại ……
Thẳng đến 16 tuổi năm ấy, thí nghiệm ra gien cacbon của cậu, tổ phụ gọi cậu vào trong thư phòng, cũng không an ủi đến sự tuyệt vọng của Lê Hân, mà dùng ánh mắt dò xét đánh giá trên dưới cậu hồi lâu, để Garanda dẫn cậu đi xuống. Lúc ban đêm Lê Hân ăn cơm xong thì rất mệt mỏi, ngủ thật trầm, sau khi tỉnh đã ở tinh cầu Emir.
Internet phát đạt của thế giới tương lai sẽ không khiến Lê Hân thiếu đi thường thức, thành tích lý luận của cậu luôn rất tốt, chỉ là thiếu thực tiễn, đối chiến trên internet vĩnh viễn chỉ là số liệu mô phỏng, cậu căn bản không biết cường độ thân thể mình đến tột cùng là bao nhiêu, có thể phát huy bao lớn sức mạnh. Thẳng đến khi bị vứt bỏ vào tinh cầu Emir, Lê Hân mới biết được chính mình có bao nhiêu yếu ớt.
Lê Hân vốn không giỏi phân tích nên trước nay chưa từng nghĩ qua những việc này, hơn nữa những điều đó là ký ức lúc trước của nguyên chủ, hắn cũng rất ít khi động vào ký ức nguyên chủ. Lúc này đột nhiên nhớ tới, lại phát hiện nơi chốn lộ ra quỷ dị.
Đây căn bản là một hài tử lớn lên dưới sự bảo (giám) hộ (sát) cực độ, từ lúc bắt đầu đã có người biết cậu không giống người thường, thẳng đến lúc 16 tuổi có thể thí nghiệm cấp bậc gien, mới phát hiện cậu bất đồng vì là cacbon. Chính là nếu đã bảo hộ nhiều năm như vậy, đối với ‘dị dạng’ của cậu khẳng định đều có chuẩn bị tâm lý, vậy vì cái gì sau khi biết cậu ta là cacbon, nguyên chủ đã bị vứt bỏ chứ?
Tổ phụ là thượng tướng, tuổi thơ bị hạn chế …… Lê Hân đột nhiên dâng lên một ý tưởng đáng sợ, bất quá hắn nhanh chóng từ bỏ việc đi sâu vào vấn đề này.
Mặc kệ ý tưởng hắn có thật hay không, nguyên chủ bị vứt đến tinh cầu Emir, đã đại biểu cho việc cậu ta bị từ bỏ, thiết bị đầu cuối cá nhân cũng đã ngừng hoạt động, vậy thì cậu ta từng có thân phận gì cũng không còn quan trọng.
Lén lút tránh A Mộc đem thuốc mỡ bôi xong, thuốc trị thương do hệ thống cung cấp dùng rất tốt, rất nhanh đã tiêu sưng, nếu sáng ngày mai nó còn có thể rời giường cùng mình như bình thường, hẳn là không có chuyện gì.
Lê Hân nhẹ thở ra, thử đem thuốc mỡ bỏ vào hòm không gian, thành công thu vào. Xem ra trừ bỏ tỳ bà bên ngoài, những thứ còn lại đều có thể thu vào. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cửa hàng hệ thống có thứ gì cũng nhìn chút đi. Tầm mắt dừng lại trên《Sổ tay sử dụng tinh thần lực (Sơ cấp)》kia, ánh mắt Lê Hân sáng lên, đây quả thực là sự khởi đầu của dòng thăng cấp a! Nhưng vừa thấy giá cả, tâm muốn chém hệ thống Lê Hân cũng có.
Một trăm vạn hoa tươi, tương đương với 1 ngàn vạn tinh tệ, hệ thống mày như thế nào không đi cướp luôn đi a! Còn nói cái gì căn cứ vào lượng hoa tươi đổi mới thương phẩm, hắn nơi nào thì có 100 vạn hoa tươi!
Trộm khinh bỉ hệ thống trong chốc lát, tắt đi cửa hàng hệ thống, nóng giận với hệ thống mỗi ngày đều nghĩ cách hố mình này là không cần thiết, liều mạng kiếm tiền mới là đạo lý. Quyển sách này cần phải tới tay, Lê Hân đã cảm giác được tinh thần lực tồn tại.
Bởi vì thân thể vô pháp thừa nhận, hệ thống đem phương hướng thăng cấp của hắn chuyển sang phương diện tinh thần, hắn đích xác cảm thấy đại não thanh tỉnh hơn rất nhiều so với lúc trước, gần đây càng phát hiện ‘tầm nhìn’ bản thân được mở rộng. Không phải hai mắt có thể nhìn được xa hơn, mà là có đôi khi tầm mắt chạm đến vị trí không thể nhìn thấy, mà hắn vẫn có thể ‘thấy’. Không phải cảm giác đến, mà là có những thứ rõ ràng không rơi vào võng mạc lại xuất hiện trong đầu mình, hắn đang dùng một loại phương thức khác ‘nhìn’ đi.
Hiện tại phạm vi này rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể ‘nhìn thấy’ phạm vi khoảng 30 độ sau vai. Bình thường mà nói, người không nghiêng đầu là không thể nhìn thấy người bên cạnh và sau lưng mình, mà Lê Hân không cần nghiêng đầu, cho dù tầm mắt nhìn thẳng phía trước, cũng có thể ‘nhìn thấy’ một ít không gian phía sau bả vai.
Lê Hân tin rằng năng lực của mình sẽ chậm rãi tốt lên, hắn tuyệt đối không phải kẻ yếu, tương lai nhất định có thể sinh hoạt như người bình thường, không phải yếu ớt như vậy. Chờ hắn lại thăng một bậc, hẳn là có thể hảo hảo cùng A Mộc ở bên nhau đi?
Ôm ý niệm ấy, Lê Hân nhích nhích nhích, nhích đến cạnh người A Mộc bên kia giường, thấy A Mộc còn đưa lưng về phía mình, liền chủ động dán lên, đặt tay lên eo y, tâm đầy mỹ mãn mà ngủ.
Sau khi Lê Hân tiến vào mộng đẹp, A Mộc mở mắt, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đem Lê Hân ôm vào trong ngực.
A Mộc cướp đi Lê Hân mới bắt đầu làm việc nửa giờ, đem người nhẹ nhàng thả vào ghế sau phi thuyền, cả người liền đè lên. Nụ hôn nóng bỏng làm Lê Hân vốn đang kích động càng thêm mê say, còn điều gì có thể hạnh phúc hơn so với đối tượng mình thổ lộ cũng thích mình đây? Bị ôm đi giữa một đám người căn bản không quan trọng, lần đầu tiên xe chấn gì đó cũng không quan trọng, ngay cả toàn thân đều quấn Mộc Selen, cho dù nơi đó cũng quấn cũng không quan trọng! Cứ coi Mộc Selen như vỏ bọc là được, dù sao kia cũng có tác dụng trị liệu, tuy rằng chẳng bao giờ trị được hết thương cho A Mộc.
Mà A Mộc cũng như ‘get’ được kỹ năng vuốt ve mới, trước tiên dùng ngón tay đụng chạm vào Lê Hân, xúc cảm lưu lại đều là Mộc Selen, toàn thân y không có chỗ nào không quấn lấy Mộc Selen, chỉ có đôi mắt và miệng. Nếu tay không thể, vậy chỉ có thể dùng môi, mà môi so với ngón tay càng muốn lừa tình hơn.
Quần áo nửa cởi, Lê Hân nhẹ thở dốc, hắn là người rất cảm tính cũng rất thản nhiên đối mặt với cảm tình của mình, thích A Mộc, thì phải cùng y ở bên nhau. Những chỗ khiến người nghi hoặc kia của A Mộc, tương lai khó bề biết trước của hai người với hắn mà nói đều không tính là gì, dựa vào cái gì phải vì những chuyện còn chưa phát sinh mà không chịu đối mặt với lòng mình? Con người trước khi chết đi, sẽ vì tử vong mà hy vọng bản thân chưa từng sống sao? Đáp án hiển nhiên là không phải, sáng nay có rượu sáng nay say nói rất hay, hắn muốn hưởng thụ thời gian cùng A Mộc bên nhau hiện tại.
Làm Lê Hân vui vẻ chính là, A Mộc rõ ràng không có kinh nghiệm, tất cả đều cần hắn dẫn đường, loại cảm giác độc chiếm một người này thật sự khiến người rất xúc động.
Lê Hân thập phần phối hợp, hắn dẫn đường A Mộc tự làm nóng khối thân thể trúc trắc này, cơ thể A Mộc cường tráng rắn chắc như vậy, nhưng môi lại vô cùng mềm mại, mềm đến làm tâm Lê Hân cũng nhũng theo. Lê Hân không quan tâm trên dưới như thế nào, A Mộc thích như thế nào thì cứ như thế ấy.
Thân thể dán sát vào cho dù cách một tầng Mộc Selen cũng vô cùng nóng bỏng, A Mộc kích động mà hôn lên lỗ tai nhỏ mượt mà của Lê Hân, bàn tay nôn nóng kéo xuống quần áo cuối cùng trên người hắn, duỗi tay nắm lấy ——
Lê Hân: (⊙o⊙)!!!!
Dùng hết toàn lực đẩy A Mộc ra, Lê Hân đau đến cong người giống như con tôm, hai tay che lại vật nhỏ làm Lê Hân thống khổ không thôi, cắn chặt môi, sắc mặt trở nên trắng bệch, mồ hôi từ trên trán từng giọt chảy xuống. Hắn trừng lớn hai mắt, biểu tình có chút dữ tợn, hít sâu một hơi, lại hít thở, lại hít thở, vẫn là đau đến giương nanh múa vuốt. A Mộc không biết làm sao, duỗi tay muốn đem Lê Hân ôm vào ngực, biết rõ con tôm đang nhịn đau, y theo phản xạ cọ vài cái rồi lui về phía sau, dựa vào cửa phi thuyền, không di chuyển thêm nữa.
Ánh mắt A Mộc thực bi thương, tay y vẫn duy trì hành động muốn ôm Lê Hân, cứng nhắc ở nơi đó, như bức tượng điêu khắc buồn cười.
Lê Hân không thể nhìn bộ dạng này của y, tuy rất đau nhưng vẫn cố trấn an nói: “Ta không sao, anh trước không, không cần thương tâm, chờ ta, ta hoãn một chút, hoãn một chút……”
Đau đến rớt nước mắt, hoài nghi chính mình về sau có thể hay không còn công năng về phương diện này, vật nhỏ cacbon yếu ớt như thế, cứ vậy bị siêu nhân cấp SS động tình niết, may mà A Mộc trong kích động còn nhớ rõ hắn thập phần yếu ớt, giữ lại sức lực, nếu không về sau hắn có khả năng vô pháp đứng nữa o(╯□╰)o
Ở trong thuyền lăn lộn mười mấy phút, có đau cũng không dám dùng dược, vạn nhất tác dụng dược quá mạnh trị thành hỏng luôn, hắn biết tìm ai nói lí lẽ a. Rốt cuộc đau đớn dần dần tan đi, Lê Hân thật cẩn thận xem vật nhỏ đáng thương bị niết hồng dùng sức xoa một chút, cư nhiên không tróc da, thật là đáng làm người vui mừng khôn xiết, lực phòng ngự của hắn quả nhiên đã được đề cao một ít …… Nói thứ đồ chơi này hẳn là gặp may mắn sao!
Chậm rãi mặc xong quần áo, Lê Hân âm thầm tự mình cầu nguyện mình không có việc gì. Liếc mắt nhìn A Mộc, thấy nơi đó của y còn cương, Lê Hân cầm tay y, chủ động tiến lên hôn hôn khóe miệng y, đem toàn lực trấn an lòng tự trọng bị tổn thương của nam nhân A Mộc: “Ta không có việc gì, chính là quá đột ngột dọa tới. Anh chỉ là lần đầu không biết khắc chế lực đạo bản thân thế nào mà thôi, sau này chậm rãi học khống chế thì tốt rồi. Còn có, tin tưởng ta, cơ thể ta sẽ ngày càng rắn chắc hơn!”
Đã bị thương nặng, còn phải an ủi người tạo vết thương, đến chỗ nào nói rõ lý lẽ đi!
Lê Hân lệ nóng tràn mi đem đầu dựa vào ngực A Mộc, không ngừng thuận mao y, rốt cuộc thuận hơn một giờ sau, A Mộc lặng lẽ rời khỏi ghế sau, ngồi vào ghế điều khiển, lặng lẽ khởi động phi thuyền đưa hai người về nhà mới. Dọc theo đường đi hai người cũng không nói lời nào, về đến nhà cũng không nói gì, bản thân Lê Hân rất 囧, thật không biết phải làm sao an ủi A Mộc cho tốt, chính hắn liếm miệng vết thương còn chưa có liếm đủ (?).
Sau khi chuyển nhà hai người vẫn luôn nằm trên cái giường lớn kia, mỗi lần ngủ đều là tách ra hai bên, lúc tỉnh lại phát hiện không biết từ khi nào đã lăn đến giữa giường, Lê Hân oa trong lòng A Mộc ngủ ngon lành. Bất quá đại khái tối hôm nay sẽ không, bọn họ đưa lưng về phía đối phương, ở giữa như cách Sở hà Hán giới.
Lê Hân vẫn có chút không thoải mái, nơi này lại không có dược, rốt cuộc hắn có thể khỏe lên hay không a. Đang lúc buồn bực, hệ thống đột nhiên truyền đến nhắc nhở: 【Cửa hàng hệ thống đã mở, có thể sử dụng hoa tươi đổi vật phẩm. Cửa hàng sẽ căn cứ cấp bậc ký chủ, dùng hoa tươi đổi mới thương phẩm.】
Tuy rằng hệ thống thích hố ký chủ, bất quá trên cơ bản vẫn suy nghĩ vì ký chủ, hình thức tự cứu lần trước chính là như vậy. Lê Hân vội vàng click mở cửa hàng hệ thống, quả nhiên lệ nóng doanh tròng thấy được 3 vật phẩm nằm trên giá thương phẩm —— thuốc tiêu hóa, cao giảm đau tiêu sưng (không ảnh hưởng khả năng sinh sản),《Sổ tay sử dụng tinh thần lực (Sơ cấp)》.
Lê Hân quả thực mừng rỡ như điên, cứ việc nội dung trong dấu ngoặc vẫn rất nhàm chán, nhưng hệ thống quả nhiên là một tiểu trợ thủ tri kỷ, thiếu cái gì cho cái đó, thuốc tiêu hóa thì không cần, nhưng mà cái cao giảm đau tiêu sưng cần 1 vạn hoa tươi kia một chút cũng không đắt …… mới là lạ! Cao giảm đau tiêu sưng nhà ai lại bán 10 vạn đồng a!
Chính là không có biện pháp, dược vật trong hệ thống nhất định thích hợp để hắn dùng, nếu đổi thành dược ở máy bán hàng tự động bên ngoài, không biết lại phát sinh chuyện gì đâu. Nói nguyên chủ lúc trước có thể sống đến 16 tuổi thật không dễ dàng, một cái ôm bình thường cũng có thể khiến cậu ta gãy xương ……
Đang bôi dược Lê Hân đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Đúng vậy, thân thể yếu ớt như thế, người mà một con chuột cũng có thể khi dễ, vì sao có thể bình yên vô sự sống đến bây giờ? Trong trí nhớ nguyên chủ dường như căn bản không biết bản thân yếu ớt như vậy, cậu ta sống bình thường trong nhà, người máy bảo mẫu chiếu cố cậu rất khá, mỗi ngày đều dùng thức ăn thích hợp tiêu hóa, rất ít khi sử dụng dinh dưỡng tề, hai ba tháng có thể ăn bữa cơm cùng cha mẹ, bàn ăn rất lớn, lúc dùng cơm căn bản sẽ không chạm vào người khác. Mỗi năm có thể nhìn thấy gia gia thượng tướng một lần, mặc dù đã hơn 90 tuổi, bề ngoài Lê Viêm vẫn vô cùng trẻ, thoạt nhìn cực kỳ giống phụ thân Lê Thành, không giống cha con ngược lại càng giống huynh đệ. Trong trí nhớ phụ thân, mẹ kế, gia gia đều chưa từng ôm qua mình, đi học cũng bởi vì cậu là cháu trai thượng tướng không dễ ra ngoài, phải học trên trường học internet.
Từ lúc bắt đầu cậu đã sống trong bảo hộ như vậy, thập phần an toàn ổn định, không có bất cứ nguy hiểm đến sinh mệnh nào. Mười sáu năm trôi qua, Lê Hân thậm chí không biết thân thể mình yếu ớt hơn bao nhiêu lần so với những người khác, bởi vì những người khác căn bản không có cơ hội chạm vào cậu ấy. Chỉ có một lần trong trí nhớ, có lẽ là tham gia yến tiệc do quốc vương tổ chức, tham dự đều là con cái quan quân, năm ấy Lê Hân 10 tuổi, có thể nhìn thấy người khác nên rất vui vẻ, ăn diện thỏa đáng tràn ngập chờ mong mà tham gia yến tiệc. Ai ngờ trong yến tiệc, bí thư Garanda của tổ phụ vẫn luôn đi theo bên người, có tiểu đồng bọn cùng tuổi tới bắt tay cậu, đều bị Garanda không chút lễ phép ngăn lại ……
Thẳng đến 16 tuổi năm ấy, thí nghiệm ra gien cacbon của cậu, tổ phụ gọi cậu vào trong thư phòng, cũng không an ủi đến sự tuyệt vọng của Lê Hân, mà dùng ánh mắt dò xét đánh giá trên dưới cậu hồi lâu, để Garanda dẫn cậu đi xuống. Lúc ban đêm Lê Hân ăn cơm xong thì rất mệt mỏi, ngủ thật trầm, sau khi tỉnh đã ở tinh cầu Emir.
Internet phát đạt của thế giới tương lai sẽ không khiến Lê Hân thiếu đi thường thức, thành tích lý luận của cậu luôn rất tốt, chỉ là thiếu thực tiễn, đối chiến trên internet vĩnh viễn chỉ là số liệu mô phỏng, cậu căn bản không biết cường độ thân thể mình đến tột cùng là bao nhiêu, có thể phát huy bao lớn sức mạnh. Thẳng đến khi bị vứt bỏ vào tinh cầu Emir, Lê Hân mới biết được chính mình có bao nhiêu yếu ớt.
Lê Hân vốn không giỏi phân tích nên trước nay chưa từng nghĩ qua những việc này, hơn nữa những điều đó là ký ức lúc trước của nguyên chủ, hắn cũng rất ít khi động vào ký ức nguyên chủ. Lúc này đột nhiên nhớ tới, lại phát hiện nơi chốn lộ ra quỷ dị.
Đây căn bản là một hài tử lớn lên dưới sự bảo (giám) hộ (sát) cực độ, từ lúc bắt đầu đã có người biết cậu không giống người thường, thẳng đến lúc 16 tuổi có thể thí nghiệm cấp bậc gien, mới phát hiện cậu bất đồng vì là cacbon. Chính là nếu đã bảo hộ nhiều năm như vậy, đối với ‘dị dạng’ của cậu khẳng định đều có chuẩn bị tâm lý, vậy vì cái gì sau khi biết cậu ta là cacbon, nguyên chủ đã bị vứt bỏ chứ?
Tổ phụ là thượng tướng, tuổi thơ bị hạn chế …… Lê Hân đột nhiên dâng lên một ý tưởng đáng sợ, bất quá hắn nhanh chóng từ bỏ việc đi sâu vào vấn đề này.
Mặc kệ ý tưởng hắn có thật hay không, nguyên chủ bị vứt đến tinh cầu Emir, đã đại biểu cho việc cậu ta bị từ bỏ, thiết bị đầu cuối cá nhân cũng đã ngừng hoạt động, vậy thì cậu ta từng có thân phận gì cũng không còn quan trọng.
Lén lút tránh A Mộc đem thuốc mỡ bôi xong, thuốc trị thương do hệ thống cung cấp dùng rất tốt, rất nhanh đã tiêu sưng, nếu sáng ngày mai nó còn có thể rời giường cùng mình như bình thường, hẳn là không có chuyện gì.
Lê Hân nhẹ thở ra, thử đem thuốc mỡ bỏ vào hòm không gian, thành công thu vào. Xem ra trừ bỏ tỳ bà bên ngoài, những thứ còn lại đều có thể thu vào. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, cửa hàng hệ thống có thứ gì cũng nhìn chút đi. Tầm mắt dừng lại trên《Sổ tay sử dụng tinh thần lực (Sơ cấp)》kia, ánh mắt Lê Hân sáng lên, đây quả thực là sự khởi đầu của dòng thăng cấp a! Nhưng vừa thấy giá cả, tâm muốn chém hệ thống Lê Hân cũng có.
Một trăm vạn hoa tươi, tương đương với 1 ngàn vạn tinh tệ, hệ thống mày như thế nào không đi cướp luôn đi a! Còn nói cái gì căn cứ vào lượng hoa tươi đổi mới thương phẩm, hắn nơi nào thì có 100 vạn hoa tươi!
Trộm khinh bỉ hệ thống trong chốc lát, tắt đi cửa hàng hệ thống, nóng giận với hệ thống mỗi ngày đều nghĩ cách hố mình này là không cần thiết, liều mạng kiếm tiền mới là đạo lý. Quyển sách này cần phải tới tay, Lê Hân đã cảm giác được tinh thần lực tồn tại.
Bởi vì thân thể vô pháp thừa nhận, hệ thống đem phương hướng thăng cấp của hắn chuyển sang phương diện tinh thần, hắn đích xác cảm thấy đại não thanh tỉnh hơn rất nhiều so với lúc trước, gần đây càng phát hiện ‘tầm nhìn’ bản thân được mở rộng. Không phải hai mắt có thể nhìn được xa hơn, mà là có đôi khi tầm mắt chạm đến vị trí không thể nhìn thấy, mà hắn vẫn có thể ‘thấy’. Không phải cảm giác đến, mà là có những thứ rõ ràng không rơi vào võng mạc lại xuất hiện trong đầu mình, hắn đang dùng một loại phương thức khác ‘nhìn’ đi.
Hiện tại phạm vi này rất nhỏ, nhiều nhất cũng chỉ có thể ‘nhìn thấy’ phạm vi khoảng 30 độ sau vai. Bình thường mà nói, người không nghiêng đầu là không thể nhìn thấy người bên cạnh và sau lưng mình, mà Lê Hân không cần nghiêng đầu, cho dù tầm mắt nhìn thẳng phía trước, cũng có thể ‘nhìn thấy’ một ít không gian phía sau bả vai.
Lê Hân tin rằng năng lực của mình sẽ chậm rãi tốt lên, hắn tuyệt đối không phải kẻ yếu, tương lai nhất định có thể sinh hoạt như người bình thường, không phải yếu ớt như vậy. Chờ hắn lại thăng một bậc, hẳn là có thể hảo hảo cùng A Mộc ở bên nhau đi?
Ôm ý niệm ấy, Lê Hân nhích nhích nhích, nhích đến cạnh người A Mộc bên kia giường, thấy A Mộc còn đưa lưng về phía mình, liền chủ động dán lên, đặt tay lên eo y, tâm đầy mỹ mãn mà ngủ.
Sau khi Lê Hân tiến vào mộng đẹp, A Mộc mở mắt, chậm rãi xoay người, nhẹ nhàng đem Lê Hân ôm vào trong ngực.
Danh sách chương