Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

---------------------------------------------------------------

Người trước khi chết sẽ nghĩ đến điều gì? Nếu chưa từng chết thì không thể biết, phần lớn những gì thế giới nói về chuyện này cũng chỉ là phỏng đoán.

Đối với Phong Liệt Vân mà nói, y chẳng có gì để nghĩ. Người ta có hoài niệm, có day dứt là vì vẫn còn chờ mong, còn tiếc nuối. Nhưng cả đời Phong Liệt Vân đến cuối cùng chẳng có gì cả, đồng thời, cũng chẳng có lấy một chút tiếc nuối. Y không cần phải ngoái đầu nhìn lại cuộc đời mình.

Năm đó, sau khi phát hiện viện trưởng cô nhi viện đã g iết chết thầy của mình, việc đầu tiên y làm là g iết chết viện trưởng để báo thù cho thầy. Dù vì chuyện này mà bị đưa vào viện nghiên cứu suốt hai mươi năm, y cũng không hề hối hận. Bởi vì tên viện trưởng ghê tởm đó đã bị y xử lý ngay lập tức, không để lại bất kỳ tiếc nuối nào, không phải đến trăm năm sau lại hối hận vì ngày đó không ra tay giết kẻ cặn bã ấy.

Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đúng là khổ, nhưng sau đó, y cũng đã giết sạch đám nghiên cứu viên khi xưa từng tra tấn y. Cảm giác khi giết người thế nào? Ở tuổi hai mươi tám, Phong Liệt Vân có thể nói cho người khác biết: báo thù tại chỗ, cảm giác thật sự sảng khoái. Y không tin vào cái kiểu nhân quả thiện ác, không phải không báo mà là chưa tới lúc—đối với y, nếu thù không do chính tay mình báo thì chẳng có ý nghĩa gì.

Một triệu chiến sĩ Emir vì dị biến tinh thần của y mà chết, Phong Liệt Vân cũng chẳng có cảm giác gì. Dù sao cũng chỉ là một đám theo phe viện nghiên cứu phản loạn, chết thì chết, chẳng đau lòng. Y vốn là loại người như vậy.

Hai mươi năm trong viện nghiên cứu đã đổi lấy năm mươi năm điên cuồng. Năm mươi năm sau khi một lần nữa xuất hiện trước mắt thế gian, tất cả mọi người, bao gồm cả Lê Hân, đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Ai cũng tự hỏi: một người luôn bị dị biến tinh thần khủng khiếp giày vò, làm sao có thể cầm cự suốt năm mươi năm? Ngay cả Phong Liệt Vân cũng không rõ, nhưng y không cho rằng chuyện đó có gì to tát cần phải kinh sợ hay kính phục. Có tiền lệ hay không, y sống sót được, vậy thôi, sự việc đơn giản chỉ như vậy.

Năm mươi năm ấy thực ra cũng chẳng khác gì hai mươi năm trong viện nghiên cứu. Căn bản chẳng có mấy ký ức, thời gian vụt trôi như một cái búng tay, không để lại bao nhiêu dấu vết trong lòng y. Một đoạn ký ức ngắn ngủi cho y biết, sau khi đại náo Emir, y không hiểu sao lại rơi vào một tinh cầu u tối, nơi mà cư dân trên đó muốn ăn thịt y. Điều này với người khác nghe có lẽ rợn cả người, nhưng với Phong Liệt Vân, y chẳng cảm thấy có gì sai.

Những người dùng đạo đức để chỉ trích hành vi ấy chắc chắn không biết đói khát thực sự có mùi vị thế nào. Đó là một loại cảm giác mà chẳng thứ ngôn ngữ nào có thể diễn tả. Những người ở tinh cầu hắc ám đều hiểu rõ cảm giác đó, họ không yếu đuối, họ dùng mọi cách để sống sót.

Y hiểu, nhưng cũng không có nghĩa là y định chết. Y chỉ tính ra tay dạy dỗ một chút đám người mơ tưởng đến mình. Nhưng y vừa tỉnh được mấy giây thì lại rơi vào trạng thái điên loạn. Đến khi lần nữa tỉnh lại, bên cạnh y lại chẳng có biển máu hay xác chết, chỉ có một đám người co ro sợ hãi nhìn y.

Đều là một lũ nhát gan, thực ra... y cũng chẳng đáng sợ như vậy.

Cảm thấy đói bụng, Phong Liệt Vân lắc đầu. Dù y hiểu tâm lý ăn thịt người của bọn họ, nhưng bản thân y thì không muốn làm thế. Y có năng lực, vậy hà cớ gì phải ăn thịt người?

Đúng lúc ấy, chiến hạm vận tải của đế quốc chuyển hàng tới. Nhân lúc hiếm hoi bản thân còn tỉnh táo, y dùng dị năng không gian xâm nhập thẳng vào chiến hạm vận tải, cướp sạch tất cả vật tư, chỉ để lại vài chiếc chiến hạm. Có lẽ có người chết, nhưng y không nhớ rõ, chết hay không chết cũng chẳng quan trọng.

Y trở về trong chiến thắng, lúc đang ăn, trông thấy đám người tinh cầu hắc ám đáng thương kia nhìn y nuốt nước miếng liên tục, vành mắt đỏ hoe, y liền nhớ tới mấy con thỏ từng nuôi ở cô nhi viện, có chút đáng thương. Sau khi ăn no, y tiện tay ném thức ăn cho họ, bọn họ lập tức ùa lại, từ đó luôn dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế để nhìn y. Phong Liệt Vân cảm thấy phiền, nên từ đó không tiếp xúc nhiều với họ, chỉ tiện tay ném ít thức ăn qua trước khi bọn họ đói chết.

Chỉ là lần đó y nổi điên quá lâu, có người đói đến không chịu nổi, lén ăn mất con chiến hạm mà y cướp về. Khi y tỉnh lại, ba con chiến hạm chỉ còn lại một chiếc. Phong Liệt Vân tức đến phát điên, túm lấy mấy người lén ăn mang ra đánh một trận, còn dạy họ rằng: "Chiến hạm bị hỏng thì có thể ăn, nhưng không được tự tiện ăn trước."

Đám bị đánh trông thật tội nghiệp, vừa bị đánh vừa trông mong nhìn y, mắt không rời con chiến hạm còn lại, nước dãi nhỏ ròng ròng. Phong Liệt Vân không chịu nổi ánh mắt như thỏ con ấy, đành vứt họ sang một bên, điều khiển chiến hạm đi ra ngoài một vòng. Cụ thể đã đi đâu y cũng không nhớ rõ, tóm lại là thuận lợi trở về, còn mang theo thức ăn.

Năm mươi năm cứ thế vội vã trôi qua, Phong Liệt Vân tưởng rằng đời mình cũng chỉ đến thế. Ai ngờ y lại gặp được Lê Hân.

Lần đầu tiên gặp Lê Hân, y đang trong trạng thái tinh thần dị biến, thấy người là giết. Bao năm qua y đã vô thức giết bao nhiêu người chính y cũng không nhớ rõ, mà cũng chẳng thấy áy náy gì. Dù có là Lê Hân, y cũng không cho rằng bản thân nên sợ khi đã suýt giết cậu lúc đó. Bởi vì Phong Liệt Vân biết, Lê Hân sẽ không chết dưới tay y—cậu không phải người yếu ớt như thế.

Mặc dù đúng là yếu thật.

Lê Hân khiến tinh thần của Phong Liệt Vân ổn định trở lại, nên dĩ nhiên y sẽ không để vuột mất báu vật này. Y trực tiếp mang cậu về Hắc Ám Tinh. Thực tế đã chứng minh y làm đúng. Kể từ lúc Lê Hân dùng cổ cầm đánh thức tinh thần y, y chưa từng mất kiểm soát lần nào nữa. Nuôi dưỡng Lê Hân quả nhiên là một quyết định chính xác.

Chỉ là Lê Hân tương đối dễ chết. Nuôi cậu không thể giống như nuôi đám người Hắc Ám tinh thô ráp kia được, phải cẩn thận tinh tế hơn nhiều. Cũng may là khi có Lê Hân bên cạnh thì y sẽ không dị biến, trong trạng thái tỉnh táo, Phong Liệt Vân vẫn nhớ rất rõ rằng Lê Hân rất yếu.

Lê Hân từng nói cậu có người mình thích, muốn quay về quê kết hôn, cứ lần lượt lải nhải nói với y rằng cậu muốn trở lại Emir. Phong Liệt Vân chẳng thèm để tâm, thứ đã nằm trong tay y rồi thì đừng hòng chạy. Y chính là bá đạo như vậy.

Nhưng sau đó vẫn để cậu đi. Bởi vì có người đã tiếp nhận những "con thỏ" y từng nuôi (người Hắc Ám tinh), nơi đó còn tốt hơn Hắc Ám tinh nhiều, có thể ăn no mặc ấm, ai mà không muốn đi nơi tốt hơn, mấy con thỏ đó yêu cái mạng nhỏ lắm. Chỉ là năng lực của Lê Hân có hơi phiền phức. Phong Liệt Vân không để tâm sự tra tấn của viện nghiên cứu, nhưng lại không muốn Lê Hân cũng phải chịu tra tấn giống y. Lê Hân quá dễ chết, chắc chắn sẽ bị nghiên cứu đến chết.

Y ôm hết chuyện của Lê Hân trước mặt vị nữ thượng tướng kia, nói rõ rằng Lê Hân là do y nuôi, dĩ nhiên y sẽ bảo vệ cậu. Về chuyện Lê Hân thích người khác, lúc đó Phong Liệt Vân cũng chẳng cảm thấy gì đặc biệt, thậm chí còn chế giễu Nghiêm Sí đã từ bỏ Lê Hân. Nếu là y thích một người, nhất định sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào để giữ người đó ở bên, cho dù người ấy không thích y, y vẫn cứ giữ lại, bởi vì y chỉ cần được nhìn thấy là vui rồi.

Phong Liệt Vân không hiểu vì sao Lê Hân lại bất chấp tất cả để mạo hiểm một mình đến đế quốc tìm A Mộc, lại còn mang theo cảm giác như thể thỏ con bị ném đi vậy.

Nhưng y không ngăn cản Lê Hân. Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, Phong Liệt Vân vẫn rất tôn trọng nhân quyền.

Sau khi Lê Hân rời đi, Phong Liệt Vân dựa vào đ ĩa nhạc mà cậu để lại nên đại não vẫn duy trì được sự tỉnh táo, nhưng rồi y phát hiện ra, trong trạng thái tỉnh táo ấy, trái tim mình dường như thiếu mất một mảnh. Phong Liệt Vân không hiểu rõ lý do là gì. Phil nói y đã yêu Lê Hân, Phong Liệt Vân chỉ cười nhạo—y không cảm nhận được điều đó chút nào.

Thế nhưng khi Lê Hân từ đế quốc trở về Emir, mảnh khuyết trong tim kia dường như được lấp đầy. Niềm vui tràn ngập trong lòng, sự trống rỗng biến mất, Phong Liệt Vân chợt nhận ra mình đã bị chính mình vả mặt một cú đau điếng.

Y từng nói, mình sẽ không yêu ai, với Lê Hân thì càng không hề có cảm giác. Nhưng rốt cuộc, vẫn bị chính trái tim mình phản bội. Không thể khống chế mà phải lòng Lê Hân.

Y từng nói, nếu một ngày nào đó yêu ai, nhất định sẽ không ngần ngại kéo người đó về bên cạnh mình, tuyệt đối không buông tay, cho dù người kia không yêu lại mình. Nhưng hiện thực là—người kia lại là Lê Hân. Y không hề muốn vì hành động của mình mà khiến nụ cười của cậu biến mất. Nếu Lê Hân bị y giữ bên cạnh mà suốt ngày u sầu, vậy thì y cũng chẳng thể nào vui nổi.

Không chiếm được thì thấy buồn, mà nếu cưỡng ép chiếm giữ thì cũng chẳng thấy khá hơn. Nhưng nếu buông tay, Lê Hân sẽ được vui vẻ; còn cố giữ lấy, cả hai người đều không vui. Phong Liệt Vân suy tính một hồi, cảm thấy so giữa hai lựa chọn, cái đầu tiên ít ra còn được nhìn thấy Lê Hân cười, còn cái thứ hai thì chẳng ai được gì. Thế nên, y chọn cách buông tay. Quả nhiên, những ngày sau đó vẫn sống tự do tự tại, muốn làm gì thì làm, còn tiện tay giúp Lê Hân cứu luôn cả tình địch.

Y đánh giá A Mộc từ đầu đến chân, cảm thấy mình chẳng thua kém chỗ nào. Lê Hân có phải mắt nhìn người hơi tệ không? Cũng đúng thôi, cậu là dạng cơ thể carbon, thị lực dĩ nhiên không bằng silicon. Thôi vậy, miễn Lê Hân vui là được.

Việc thức tỉnh tinh thần lực là chuyện ngoài dự tính. Y vốn tưởng mình chỉ là một trường hợp đột biến tinh thần đặc biệt, không ngờ lại là người có tiềm năng tiến hóa tinh thần lực cao nhất. Nhờ sự giúp đỡ của Lê Hân, thế giới trong mắt y bỗng trở nên rõ ràng. Lần đầu tiên trong đời, Phong Liệt Vân cảm nhận được, hóa ra nhân sinh vẫn còn chút gì đó tốt đẹp.

Y không hề yêu cái đế quốc này, vậy mà vẫn ra chiến trường giúp đỡ, chủ yếu vì lời nói của Phil. Lê Hân nhất định sẽ bị Nghiêm Sí kéo theo lên chiến trường, rồi sẽ liều mạng đi cứu người. Nếu thật sự có ai chết, cậu sẽ buồn lắm. Nếu đã buồn vậy sao không tìm đến y? Y cũng có thể giúp mà. Phil bảo đó gọi là quan tâm, nhưng Phong Liệt Vân lại thấy kiểu tính cách đó không ổn. Có việc thì nói ra, đừng im lặng, y vẫn sẽ giúp thôi.

Vì vậy y thật sự ra mặt hỗ trợ, hỗ trợ nhiệt tình đến mức khiến người của Quân đoàn số Bốn xem y như anh hùng, ai cũng dùng ánh mắt lấp lánh nhìn y, phiền không chịu nổi. Y vốn chẳng ưa kiểu ánh mắt đó. Khi y còn khỏe mạnh, mới có người nhìn y như vậy. Lúc y tinh thần dị biến thì có ai để mắt đến đâu?

Chẳng để tâm người khác nghĩ gì, chẳng màng sự kính trọng của ai, Phong Liệt Vân từ đầu tới cuối vẫn luôn sống trong thế giới của riêng mình, sống thản nhiên, tự đắc.

Đáng tiếc là, lại bị một người tên Lê Hân trói lại.

Khi Lê Hân chết, y lại một lần nữa có dấu hiệu tinh thần dị biến. Y chỉ muốn giết sạch tất cả mọi người trên thế giới, không bao giờ tỉnh táo trở lại, cứ thế mà giết đến khi sức cùng lực kiệt. Nhưng y không thể làm vậy. Lê Hân đến lúc chết rồi vẫn bị người khác đổ lên người bao nhiêu tội lỗi, còn y thì sao cũng được—dù sao những kẻ đó đúng là do y giết. Nhưng Lê Hân đã làm gì? Bọn khốn nạn đó có biết không?

Vì bảo vệ đế quốc, Lê Hân đã chạy khắp hai tinh hệ, sau chiến tranh mệt đến mức ngủ liền mấy ngày. Cậu vì dân chúng mà hy sinh như vậy, còn dân chúng của đế quốc thì đã đối xử với cậu ra sao?

Phong Liệt Vân từng định công bố hết mọi chuyện của Lê Hân, để cho thiên hạ biết bọn họ đã vu oan cho một người như thế nào. Đợi đến khi tất cả mọi người đều hiểu Lê Hân tốt đến mức nào, y sẽ ra tay, cho những người đó xuống dưới bồi cậu. Không phải thấy cậu không đáng chết sao? Vậy để chính mắt họ trông thấy đi!

Ai ngờ còn chưa kịp làm gì, Lê Hân đã sống lại. Tuy không rõ vì sao cậu có thể sống, nhưng đối với những người quan tâm đ ến cậu mà nói, lý do không quan trọng—chỉ cần cậu còn sống là đủ. Vui mừng đến mức không kiểm soát được hành động của mình, bị Lê Hân phát hiện ra tâm ý đã giấy bấy lâu nay. Nhìn thấy vẻ bối rối thoáng hiện trên gương mặt cậu, lần đầu tiên trong lòng Phong Liệt Vân thở dài: thì ra mình yêu đơn phương lâu đến thế, vậy mà người này lại chẳng hề nhận ra.

Thôi vậy, y vốn cũng không trông mong Lê Hân sẽ đáp lại tình cảm. Y cũng chẳng muốn thấy cậu khó xử. Vậy thì đừng gặp nhau nữa, chỉ cần cậu còn sống là được. Thế là bốn năm cứ thế trôi qua. Ban đầu Phong Liệt Vân cảm thấy lòng mình trống rỗng, thời gian trôi qua chậm chạp đến đau lòng. Nhưng sau rồi cũng thành quen, chẳng có gì ghê gớm cả. Y mãi mãi vẫn là y, sẽ không vì bất cứ điều gì mà thay đổi.

Thế nhưng, khi trận chiến giữa ở các tinh hệ nổ ra, lúc đối đầu cuối cùng với mẫu trùng, Phong Liệt Vân mới phát hiện ra—bản thân y rốt cuộc vẫn không thể buông bỏ.

Lúc bước vào trận chiến, y đã nghĩ rồi: có thể dốc sức ra chiến đấu, nhưng tuyệt đối không thể bỏ mạng. Dù sao y cũng sở hữu dị năng không gian, cho dù mẫu trùng có phá được phòng tuyến thì y đi đâu cũng có thể sống sót. Thế nhưng, sau hai lần bị thương nặng khi giao chiến với mẫu trùng, khi y thấy vẻ mặt tuyệt vọng của Lê Hân, lòng y vẫn không khỏi đau nhói.

Lê Hân vốn là người có tính cách mềm mỏng như thế, vậy mà để tiêu diệt đám vũ trụ trùng kia, cậu không ngừng uống một loại dược vật thiêu đốt sinh mệnh lực, còn gắng tỏ ra vô tình vô cảm, dửng dưng trước đau đớn. Lê Hân đã hy sinh đến mức ấy, làm sao y có thể để cậu phải chịu khổ một mình?

Thật đúng là số xui—cuối cùng lại chết vì Tinh Liên. Rõ ràng y chẳng yêu quốc gia này, chẳng yêu nhân loại, y chỉ cần được sống là đủ. Vậy mà cuối cùng lại đi tìm cái chết.

Ai bảo đó là Lê Hân chứ.

Phong Liệt Vân chưa từng nghi ngờ Lê Hân sẽ không làm được, càng không lo cậu sẽ lãng phí hy sinh của mình. Sự thật chứng minh, cho dù Lê Hân yếu ớt, dễ bị thương, dễ chết đến đâu, cậu chưa từng khiến ai thất vọng. Cậu sẽ không để uổng phí mười phút mà y đã đánh đổi bằng mạng sống. Cậu cũng sẽ không để y hối hận vì sinh mệnh mình cứ thế mà tan biến.

Trước khi chết, trong lòng Phong Liệt Vân rất bình tĩnh, chẳng có gì đáng để tiếc nuối. Y chẳng nghĩ gì cả, chỉ thấy đời mình sống như thế là đủ giá trị.

Từng yêu, từng hận, từng kiêu ngạo, từng tùy tiện. Quan trọng hơn hết, suốt đời chưa một lần phản bội bản tâm. Y sống còn tự do hơn bất cứ ai.

Vậy là đủ rồi—y có thể không chút luyến tiếc mà biến mất...

Nhưng sao vẫn chưa biến mất?

Rõ ràng đã tận mắt thấy thân thể mình hóa thành tro bụi, vậy mà ý thức vẫn chưa tiêu tan. Y hiện đang ở trong một thế giới nhợt nhạt, nhìn thấy Lê Hân cuối cùng cũng tiêu diệt được mẫu trùng, còn sống, hơn nữa không cần phải vì đại nghĩa mà hy sinh tất cả nữa, sống một cách rất vui vẻ.

Ừm, chẳng còn gì hối tiếc. Có thể đi rồi.

Chỉ là—phải đi đâu? Nơi này là chỗ nào?

【 Đây là không gian hệ thống "Giấc mộng ngày mai", xin chào ký chủ, ta là hệ thống số 007, gọi là 007 nhé~ 】

"007 là cái gì vậy? Lão Thất đó à" Đối với giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu, Phong Liệt Vân hỏi tùy tiện.

【 007 là James Bond, điệp viên nổi tiếng nhất thế giới, có vô số mỹ nhân và rượu ngon làm bạn, quan trọng nhất là—không bao giờ chết! Hệ thống ta chính là phiên bản nâng cấp của số 007, sở hữu không gian hệ thống, có thể cố định linh hồn, mạnh hơn tên ngốc 006 nhiều lần! 】

"006 lại là thứ gì? Hệ thống là cái gì? Là gói hỗ trợ gia đình à?" Phong Liệt Vân không rành về hệ thống điều khiển hay quang não, thuận miệng hỏi tiếp.

007 có vẻ hơi tức giận, tiếp tục nói trong đầu Phong Liệt Vân:【 Ta đã nói là phiên bản nâng cấp của hệ thống "Giấc mộng ngày mai", so với bản cũ thì có nhiều chức năng hơn! Có thể trò chuyện trực tiếp với não người, có thể cố định linh hồn và đường hầm thời không, khiến ký chủ không cần lo sợ mất mạng vì rối loạn thời không. Ngoài ra, hệ thống còn có thể hỗ trợ ký chủ chọn thân thể đã được chuẩn bị sẵn—có kiểu cuồng dã, mạnh mẽ, tươi sáng, phóng khoáng, tao nhã, bụng dạ thâm sâu, kiêu ngạo, diễm lệ... Có thể nam, có thể nữ, ký chủ cứ tùy ý lựa chọn thân hình cho mình, mà không cần lo thân thể bị tổn hại! Ngài nhìn mà xem, ký chủ 006 trước kia đáng thương biết bao, từng giây từng phút đều sợ mình chết, dùng 007 thì sẽ không gặp tình trạng đó nữa! 】

"Vẫn chưa hiểu lắm. Ký chủ 006 là ai?" Phong Liệt Vân bắt đầu thấy giọng nói trong đầu khá phiền, đang nghĩ cách khiến nó câm miệng.

【Là Lê Hân đó, cái tên carbon kia mà! Cậu ta dùng 006 thật sự là xui xẻo, 006 làm việc máy móc, cứng nhắc, chỉ biết chọn cho cậu ta một thân thể yếu ớt nhỏ nhắn, lại không thể khống chế không gian ký chủ bám vào, khiến ký chủ chỉ có thể ở lại thế giới tinh tế. Hơn nữa 006 năng lượng thiếu hụt, khiến ký chủ thăng cấp rất chậm, còn chẳng thể bảo vệ nổi ký chủ, hiểu biết về xã hội lại ít ỏi, căn bản chẳng giúp được ký chủ chuyện gì gấp cả. Lê Hân khi thăng cấp thì khổ sở vô cùng, giữa chừng còn suýt chết vì hệ thống tự hủy, đúng là một thất bại thảm hại của thí nghiệm. Nếu dùng 007 thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì với ký chủ đâu! Hệ thống "Giấc mộng ngày mai" là vì ký chủ mà toàn tâm toàn ý phục vụ.】

Đối với chuyện liên quan đến Lê Hân, Phong Liệt Vân hơi mất chút công sức, có chút kỹ xảo mà moi ra từ 007 tất cả mọi thứ liên quan giữa 006 và Lê Hân, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lê Hân lại có những năng lực kỳ lạ như vậy.

【Cho nên, lựa chọn 007 là vận may của ký chủ ngài đó! Chúng ta cùng nhau giành điểm cao nào!】

"Ta cảm thấy 006 cũng khá tốt." Phong Liệt Vân đáp. Hệ thống của Lê Hân ít khi trói buộc hành động của cậu, nên mới có một Lê Hân tự do, hạnh phúc đến thế. Dù biết cậu có hệ thống, y cũng không cảm thấy Lê Hân là thắng nhờ ăn gian, bởi vì tác phong của 006 khiến Lê Hân phải dựa vào nỗ lực của bản thân mới có thể giành được sức mạnh và tình cảm của mọi người. Những điều đó đều là do cậu thật sự xứng đáng có được, không hề giả tạo.

【Sao có thể được! Điểm đạt được của nó rất thấp, cuối cùng còn bị yêu cầu thi lại, mất đi năng lượng bản thân, không thể trở lại vị diện cao hơn. Ký chủ, chúng ta cùng nhau lấy điểm cao đi đi đi!】

So với hệ thống âm nhạc đại sư, 007 rõ ràng có tính người hơn. Nhưng cũng chưa chắc, hệ thống âm nhạc đại sư là kiểu kiêu ngạo lạnh lùng, lại có chút phúc hắc. Biết đâu cũng là một tên thiếu niên nghiêm túc nhưng không nói nhiều, chẳng qua điệu thấp mà thôi. So với hệ thống kia, 007 có phần ồn ào, mà Phong Liệt Vân thì lại không thích ồn ào.

"Lê Hân thích âm nhạc, có hệ thống âm nhạc đại sư. Ta là gì? Ta có cái gì gọi là 'Giấc mộng ngày mai' sao?" Phong Liệt Vân thản nhiên hỏi, "Các ngươi lựa chọn ký chủ, cũng nên cân nhắc xem người đó có mong muốn mãnh liệt thật sự không chứ?"

【Tất nhiên là có rồi! Chính ký chủ đã phát ra sóng nguyện vọng mãnh liệt khiến hệ thống bị hấp dẫn đến. Hệ thống chỉ có thể lựa chọn những người như vậy làm ký chủ. Ký chủ ngài một lòng khao khát tình yêu, đến mức không cầu được nên sinh ra cơn khát. Bề ngoài ngài không nói gì, nhưng trong lòng thì cả trong mơ cũng nghĩ đến những chuyện này nọ nọ kia, thật sự là đã khát tình đến cực điểm. Khi ngài lựa chọn hy sinh, giá trị nguyện vọng phát ra đã chạm đến đỉnh điểm, hệ thống lập tức bị hấp dẫn mà tìm đến, lại phát hiện ngài còn cảm thấy bản thân mình thanh đạm vô cầu. Ký chủ, thủ tục hệ thống nói rất rõ: con người cần phải thành thật, không được nói dối.】

Phong Liệt Vân cảm thấy cả đời này y chưa bao giờ nhịn giỏi đến thế. Trán y hiện rõ cả gân xanh... À không, hiện tại y đâu còn cái trán nữa, trách sao mà tính tình lại tốt đến vậy. Y âm thầm nén giận, thản nhiên hỏi tiếp: "Hệ thống của Lê Hân gọi là âm nhạc đại sư, vậy ngươi tên gì?"

【Tên của hệ thống đều là do ký chủ tự đặt theo nguyện vọng của mình. Âm nhạc đại sư là cái tên 006 đặt cho chính nó, không có gì mới mẻ, cứng nhắc. Còn 007 thì tự đổi tên thành hệ thống "Đi tìm tình yêu", rất phù hợp với tinh thần của 'Giấc mộng ngày mai'.】

Phong Liệt Vân hít sâu một hơi, thật sự có cảm giác muốn tóm cái hệ thống này lại đánh cho một trận ra trò, tiếc là nó không có hình dạng, không thể chạm vào, đành phải nhẫn nhịn trước.

"Ngươi là thực thể hay chỉ là ảo ảnh?" Giọng Phong Liệt Vân trầm xuống, y đã bắt đầu tính đến việc phong ấn cái sinh vật phiền phức này.

【Hệ thống là thể ảo, tồn tại dưới dạng chip linh hồn được cấy vào cơ thể ký chủ. Nhưng ta là hệ thống đời mới, có khả năng thực thể hóa. Đôi khi để giúp ký chủ thực hiện nguyện vọng tốt hơn, hệ thống có thể hiện thân để trợ giúp. Đây là tính năng được nâng cấp sau nhiều lần 006 suýt làm ký chủ chết. Ký chủ hoàn toàn không cần lo về an nguy, hệ thống sẽ dốc toàn lực bảo vệ ký chủ, đồng thời giúp ký chủ thăng cấp.】

"Truy cầu tình yêu cũng có thể giúp thăng cấp?" Có thể biến thành thực thể sao... Phong Liệt Vân siết chặt nắm tay.

【Đương nhiên là được. Mục tiêu cuối cùng của ký chủ là trở thành bậc thầy tình yêu, khiến khắp thiên hạ nam nữ đều yêu mến. Bởi vì mỗi ký chủ có nguyện vọng khác nhau, nên phương thức trợ giúp của hệ thống cũng không giống nhau. 006 áp dụng hình thức thăng cấp, dùng fan để nâng cấp. Hệ thống "Đi tìm tình yêu" thì sử dụng hình thức tích lũy — ký chủ sẽ đến các thế giới khác nhau để tìm kiếm chân ái, chinh phục các mục tiêu. Số mục tiêu được chinh phục càng nhiều, giá trị tình yêu tích lũy càng cao, ký chủ sẽ nhận được càng nhiều năng lượng. Khi giá trị tình yêu tích lũy đủ lớn, mị lực của ký chủ cũng sẽ tăng theo. Đến cấp cao nhất, bất kể ai chỉ cần liếc nhìn ký chủ sẽ lập tức yêu ký chủ, như vậy ký chủ yêu ai cũng dễ dàng có được tình cảm của người đó.】

Phong Liệt Vân: "......"

Sau đó thì cùng người yêu bị cả thế giới — những kẻ vừa gặp đã yêu — truy đuổi? Chỉ nghe thôi đã thấy rợn người. Huống hồ ngoài Lê Hân ra y chẳng có hứng thú với ai khác, lại càng không định bước vào mấy cái trò yêu đương lộn xộn gì nữa.

【Ký chủ, ngài vừa mới lại phát ra tín hiệu khát vọng được yêu. Không cần cố lừa hệ thống, hệ thống có thể cảm nhận được chỉ số nguyện vọng của ký chủ. Dựa trên đánh giá của hệ thống về ký chủ, vừa rồi nhất định ký chủ đã nghĩ đến chuyện sẽ vĩnh viễn không yêu đương. Một ký chủ buồn tẻ như vậy thật không tốt chút nào. Xét đến trạng thái khát khao yêu đương của ký chủ, hệ thống lập tức sắp xếp thế giới cho ngài: hiện đại, cổ đại, tu chân, Tây huyễn, mạt thế, tinh tế... Ký chủ muốn chọn thế giới nào?】

Y đúng là đang khát yêu, có điều có nên đấm hệ thống một trận thật mạnh để trút hết cái nguyện vọng đó không thì còn đang suy nghĩ.

Ban đầu định chọn đại một thế giới, nhưng đột nhiên nhớ tới Lê Hân, Phong Liệt Vân hỏi: "Thế giới ban đầu của Lê Hân là gì? Có loại cái thế giới đó không?"

【Xã hội thế kỷ 21, đã xác định thế giới cho ký chủ, hiện đang định vị không gian. Trong quá trình định vị, ký chủ có thể chọn hình dạng cơ thể: hoang dã, mạnh mẽ, rạng rỡ, phóng khoáng, nhã nhặn, thâm sâu, kiêu ngạo, khuynh thành... Xét thấy thế giới mà ký chủ sắp đến là thế giới xem mặt, để hấp dẫn được nhiều nam nữ hơn, hệ thống kiến nghị ký chủ chọn hình dạng khuynh thành, đảm bảo vừa gặp đã khuynh...】

"Ta như hiện tại là được rồi." Phong Liệt Vân cắt ngang lời hệ thống.

【Đã chọn hình thể kiêu ngạo lạnh nhạt, độ khó đạt được tình yêu giá trị: cao. Ký chủ xác nhận không đổi giao diện nữa chứ? Có /】

Đằng sau cái mặt nghiêng kia là gì vậy? Không cho đổi là sao? Bắt buộc làm mới à? Phong Liệt Vân hoàn toàn không thèm để ý đến hệ thống, dứt khoát nói: "Không đổi, dùng thân thể nguyên bản của ta."

Hệ thống im bặt một lúc lâu, đến tận khi cố định xong không gian cho y mới nói tiếp:【Đã cố định không gian cho ký chủ, hiện tại truyền tống. Hình dạng: kiêu ngạo lạnh nhạt. Điểm đến: Trung Quốc thế kỷ 21. Vì chọn dùng cơ thể nguyên bản, thể chất ký chủ không thay đổi. Khi đến thế kỷ 21, xin chú ý che giấu năng lực của bản thân, tránh bị coi là tội phạm giết người.】

Toàn là người làm bằng carbon... Nghĩ đến chuyện chỉ cần đi ngoài đường, va trúng người là có thể đâm chết người, y cũng thấy hơi rợn.

Sau một trận không gian truyền tống, Phong Liệt Vân xuất hiện trong một thế giới đầy bê tông, thép và xe hơi, kỹ thuật lạc hậu, xe chạy chậm như bò. Y thử điều khiển cơ thể mới, phát hiện không chỉ giống hệt thân thể cũ, mà dị năng và tinh thần lực đều còn nguyên. Ngoài ra, bên cạnh y còn có một quả cầu mũm mĩm đang đi theo.

Phong Liệt Vân nhíu mày.

"Ta là phiên bản thực thể hóa của hệ thống Đi tìm tình yêu," quả cầu mập mạp lên tiếng, "Dựa theo quá trình quét dữ liệu thời đại này, hệ thống xác định rằng có một vật dễ thương đi kèm sẽ giúp hạ thấp độ khó trong việc chinh phục mục tiêu. Ký chủ có thể gọi ta là Tiểu Ái, quan hệ là cha con."

"À..." Phong Liệt Vân nhếch mép cười, túm cổ quả cầu mập mạp nhấc bổng lên, giữa đường cái liền giáng cho một trận đòn, sau đó ném thẳng vào không gian chứa đồ.

"Ngài không thể đối xử với hệ thống như vậy! Ngài đang hành hạ nhi đồng đấy!" Quả cầu béo hét to trong không gian, nhưng Phong Liệt Vân đã trực tiếp chặn âm thanh, căn bản không nghe được nó kêu gì.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Phong Liệt Vân đưa mắt nhìn quanh thế giới này — đây chính là vị diện nơi Lê Hân từng sống sao? Y khẽ cười, cũng không tệ, sau này cứ an cư tại đây vậy.

--------- Toàn văn hoàn ---------

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện