Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]
---------------------------------------------------------------
Lê Chiến rốt cuộc đã bị thương quá lâu, liều thuốc ức chế tiêm gần đây cũng đã tăng mạnh, không thể nào chữa khỏi chỉ trong một lần, cần phải từ từ mới được. Lê Hân để lại tinh thần lực của cậu trong đầu Lê Chiến, luồng tinh thần lực này sẽ chậm rãi giúp Lê Chiến hồi phục, tương tự như một loại thiết bị phụ trợ, chờ đến khi tinh thần lực hoàn toàn cạn kiệt, thì Lê Chiến cũng sẽ hoàn toàn tỉnh lại.
Mà trong luồng tinh thần lực đó của Lê Hân, còn có ký ức của chính cậu. Tất cả những việc Lê Viêm đã làm, đều được truyền lại cho Lê Chiến. Sau khi được trị liệu, Lê Chiến sẽ không vì không thể chịu đựng nổi những điều đó mà bị tinh thần dị biến, còn lựa chọn ra sao, thì để chính Lê Chiến tự quyết định. Nếu Lê Chiến không phải người cậu nghĩ—chính trực, vô tư—mà lại muốn bao che cho Lê Viêm...
Lê Hân siết chặt nắm tay, thứ duy nhất có thể thật sự khiến Lê Viêm bị thương, chỉ có chuyện này!
Thật ra chỉ cần nhìn dáng vẻ Lê Viêm cũng đủ hiểu, so với việc Lê Chiến ra tay xử lý gã, việc Lê Chiến mãi mãi không tỉnh lại lại càng khiến gã đau hơn. Nhưng Lê Hân không muốn làm tổn thương một người vô tội để trả thù Lê Viêm. Tuy nhiên, nếu người đó có ý đồ bao che cho một tội nhân đã đẩy hàng chục nghìn chiến sĩ đế quốc vào chỗ chết, thì cho dù Lê Chiến có quan trọng với tương lai phát triển của đế quốc đến đâu, Lê Hân cũng sẽ không dung túng.
Cậu có thể ra tay cứu người, cũng có thể ra tay hủy diệt. Tinh thần lực cấp tám, Lê Viêm không nên quá xem thường cậu!
Sau khi trị liệu cho Lê Chiến xong, Lê Hân chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ này. Nhưng vừa ra đến cửa, cậu đã bị một đám lửa bao vây: "Nguyên soái vẫn chưa tỉnh, cậu bắt buộc phải ở lại đây."
Lê Hân thản nhiên nói: "Lê Chiến chưa tỉnh, ông định thiêu chết hay đốt bỏng tôi? Lê Viêm, nói cho ông một chuyện, trong đầu Lê Chiến có một luồng tinh thần lực của tôi. Luồng tinh thần lực đó là để giúp hắn hồi phục, dù sao hắn cũng đã bị thương hơn hai mươi năm, không thể nào chữa lành ngay lập tức. Nhưng nếu ông dám động vào tôi một chút thôi, luồng tinh thần lực đó cũng có thể biến thành bùa đòi mạng của Lê Chiến."
"Ý chí của ông kiên định, có thực lực cấp SS, tôi không thể hoàn toàn thao túng ông ngay lập tức," Lê Hân chậm rãi quay đầu lại, đối đầu trực diện với Lê Viêm, "Nhưng một người bị thương tinh thần hơn hai mươi năm, thì hoàn toàn có thể trở thành con rối của tôi. Lê Viêm, từ lúc tôi quyết định cứu Lê Chiến, ông đã không còn là kẻ không có điểm yếu nữa, điều này chính ông phải tự hiểu rõ."
Vừa dứt lời, ngọn lửa liền tan biến. Lê Viêm hỏi: "Cậu định đi đâu? Không được phép rời khỏi biệt thự này."
"Đi thăm mẹ tôi." Lê Hân nhìn chằm chằm Lê Viêm, cố tìm một chút thân tình trên mặt gã, "Không có cha, ta ít nhất còn có thể trông mong một chút vào mẹ chứ."
Đáng tiếc là, đối với người ngoài Lê Chiến, Lê Viêm trước sau không có chút cảm tình nào. Gã chỉ nói bằng giọng công vụ: "Tô Nguyệt Nhu là người có tinh thần ổn định nhất trong tất cả các cơ thể mẹ. Dù hiện tại cô ấy đang tự thôi miên để phong bế ngũ cảm, cô ấy trước sau chưa từng xuất hiện tinh thần dị biến. Nhưng cô ấy phong bế ngũ cảm là để tự bảo vệ bản thân, để quên hết những chuyện từng xảy ra trong viện nghiên cứu. Nếu cậu khôi phục lại tinh thần cho cô ấy, thì sau khi mất đi cơ chế tự bảo vệ, tinh thần cô ấy sẽ trở nên thế nào, không thể chắc chắn được."
Lê Hân cau mày thật sâu, cậu nói với Lê Viêm: "Thượng tướng Lê, tôi có một điều trước sau không thể hiểu được. Cho dù ông kính trọng nguyên soái Lê đến mấy, vì muốn giúp hắn khôi phục địa vị ban đầu mà nỗ lực, thì cũng không cần phải dẫm đạp hết tất cả những tình cảm khác như thế. Rốt cuộc ông là vì hắn mà vứt bỏ mọi tình cảm khác, hay là ngay từ đầu, ngoài hắn ra, tất cả những người khác trong mắt ông đều chỉ là công cụ?"
Đối mặt với người tự xưng là phụ thân ruột của mình, Lê Hân thực sự rất muốn thay cho nguyên thân—người đã bị ruồng bỏ và tuyệt vọng đến mức tự sát—hỏi một câu: Lê Viêm, đối với thân thể này, rốt cuộc ông đã từng có dù chỉ là một chút cảm tình hay chưa?
Cậu hy vọng Lê Viêm sẽ trả lời là có, như vậy ít nhất cậu còn có thể tìm được một cái cớ lý tưởng hóa cho mọi chuyện.
Đáng tiếc Lê Viêm lại hoàn toàn không để mắt đến cậu, xoay người tiếp tục chăm sóc Lê Chiến, khinh khỉnh đáp lại cậu một câu: "Không liên quan gì đến cậu cả."
Không liên quan gì đến cậu cả... Rõ ràng là đang hỏi một vấn đề có liên hệ mật thiết đến Lê Hân, vậy mà lại bị trả lời là không có quan hệ. Điều này ít nhất cho thấy, thân là người có quan hệ huyết thống với Lê Hân, gã thậm chí không cho cậu cái tư cách để hỏi gã có chút tình cảm nào hay không – so với việc phủ nhận tình cảm, còn tàn nhẫn hơn nhiều.
Lê Hân siết chặt nắm tay, rời khỏi căn phòng đó, đi tìm Tô Nguyệt Nhu. Tô Nguyệt Nhu đã phong bế ngũ cảm, giống hệt một người thực vật, ngơ ngác nằm trên giường, ánh mắt trống rỗng, không biết tinh thần của cô đang trôi dạt nơi đâu, hay đang nghĩ gì. Lê Hân cũng không rõ hôm nay mình đến tìm cha hay tìm mẹ rốt cuộc là hành vi gì, cậu vốn chỉ là một người đến từ thế giới khác, cớ gì lại muốn vì nguyên chủ mà đòi lại chút cảm tình từng bị vứt bỏ như giày rách này?
Cậu có thể đưa tinh thần lực xâm nhập vào đại não của Tô Nguyệt Nhu, có thể biết cô đang nghĩ gì. Nhưng dù nghĩ gì, có lẽ cũng chẳng phải nghĩ đến cậu. Lê Hân chẳng qua chỉ là một trong số vô vàn đứa trẻ trong thí nghiệm thai nhi kéo dài mười chín năm mà cô từng tham gia – đứa con khiến cô phải tự phong ấn ngũ cảm của chính mình – làm sao có thể có tình cảm?
Lắc đầu, Lê Hân đột nhiên cảm thấy chính mình có phần cô đơn. Cậu đến thế giới này, đã gặp biết bao người chẳng hề có quan hệ huyết thống mà vẫn quan tâm đ ến cậu, vậy mà hai người duy nhất có mối liên hệ huyết thống với cậu trên đời này, lại là những người xa lạ nhất.
Lê Viêm cũng không hề biết cậu từng chết một lần, cũng không hỏi cậu vì sao chỉ có một mình đến đây. Có lẽ đối với Lê Viêm lúc này, gã đã an bài hết mọi chuyện, chỉ cần có một kết quả – cho dù là kết quả mỏng manh nhất – có thể giúp Lê Chiến hồi phục, thì những chuyện còn lại đối với gã cũng chẳng còn ý nghĩa gì. Gã không hỏi vì sao Lê Hân lại có thể xuất hiện ở đây một mình, không hỏi vì sao Nghiêm Sí lại để cậu một mình đến. Có lẽ gã cho rằng Nghiêm Sí đang mai phục ở gần, chờ đến khi Lê Chiến hồi phục thì sẽ kéo gã ra xét xử. Nhưng cho dù vậy, gã cũng chẳng quan tâm.
Gã đã tính toán tất cả, thậm chí lấy cả sinh mạng và nửa phần đời sau của mình để đổi lấy một con đường có khả năng an toàn nhất đưa Lê Chiến trở lại. Nhưng gã không ngờ rằng, Lê Hân sẽ vì lời chửi rủa của gã mà chết.
Cho nên gã cũng không lường trước được, vào lúc này, Nghiêm Sí chẳng còn bận tâm đ ến chuyện cân bằng ổn định cải cách nữa. Anh chỉ muốn lật tung thế giới này lên, không như Lê Hân – người từng đắn đo xem liệu Quân đoàn số Ba có chấp nhận lãnh đạo mới hay không, thậm chí từng tính đến việc giữ lại chế độ quân sự. Còn giờ đây, trong mắt Nghiêm Sí, Quân đoàn số Ba đã bị Lê Viêm thao túng, tất cả đều là tội nhân.
Ngay khi cải cách đang tiến triển tốt đẹp, đám nghị viên quốc hội bị Nghiêm Sí giam lỏng gần nửa tháng đã bị ép thông qua nghị quyết thứ tư – giải tán Quân đoàn số Ba. Quân bộ giờ chỉ còn lại ba Quân đoàn. Quân đoàn số Bốn được đổi tên thành Quân đoàn số Ba mới, còn Quân đoàn số Ba cũ với hơn mười triệu binh sĩ thì bị phân tán – mỗi Quân đoàn nhận khoảng bốn triệu người. Cấp bậc của các sĩ quan trong Quân đoàn số Ba cũ cũng bị hạ một bậc rồi phân phối sang các đơn vị khác, ngoại trừ Lê Chiến và Lê Viêm. Hai người này bị tước bỏ quân hàm và bị truy nã toàn đế quốc với tội danh cấu kết với viện nghiên cứu, âm thầm gây hại cho dân chúng đế quốc.
Sau khi nghị quyết này được ban bố, những đồng minh cùng duy trì cải cách đều có cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang.
Nghiêm Sí làm vậy chẳng khác nào muốn đẩy hơn mười triệu người còn lại của Quân đoàn số Ba vào con đường tạo phản sao! Đây không còn là vấn đề tìm ai thay thế lãnh đạo Quân đoàn số Ba nữa, mà là triệt để giải tán luôn cả quân đoàn. Một quyết định lớn như vậy – do đám nghị viên bị giam lỏng sắp phải rút lui thông qua – sao có thể coi là chính đáng?
Talaris loại quân đồng minh như vậy cũng tốt, Nghiêm Lẫm loại người một nhà cũng thế, đều không tán đồng cách làm của Nghiêm Sí, làm như vậy sẽ tạo thành ảnh hưởng rất tiêu cực. Đế quốc vì vấn đề chế độ quân đội, mỗi một chiến sĩ đều có lòng trung thành rất mạnh với chính đơn vị của mình. Giải tán một Quân đoàn, đối với một chiến sĩ mà nói chẳng khác nào mất nước, cứ như vậy mà mất đi chính quốc gia của mình, có chiến sĩ nào chịu nổi?
Đế quốc vốn chính là phân tách, loại đề nghị của quốc hội như vậy dù có đưa lên quân bộ thì quân bộ cũng có quyền phủ quyết. Chỉ cần lãnh đạo cấp cao của các tập đoàn quân đồng loạt ra thông cáo chung thì có thể phủ quyết đề nghị đó. Tất nhiên, lệnh truy nã Lê Viêm và Lê Chiến sẽ không thay đổi, chỉ là đệ tam tập đoàn quân tuyệt đối sẽ không bị giải tán.
Nhưng mà, dù là cấp lãnh đạo cao của Quân đoàn thì cũng phải suy xét đến nguyện vọng của đại đa số chiến sĩ. Không biết Nghiêm Sí đã dùng thủ đoạn gì, trong lúc quốc hội thông qua nghị quyết, năm mươi triệu chiến sĩ của Quân đoàn số Một và Quân đoàn số Bốn đồng loạt ký tên yêu cầu giải tán Quân đoàn số Ba, đồng thời mở rộng biên chế cho các Quân đoàn khác.
Nghiêm Sí dùng thủ đoạn gì? Kỳ thực anh chẳng dùng gì cả, chỉ là lén lút đưa ra một chút gợi ý với tầng chiến sĩ dưới chót, tin tức đó liền lan khắp cả hai Quân đoàn. Người đã hại Lê Hân, chính là Quân đoàn số Ba. Fan cuồng mới gọi là fan cuồng, vì bọn họ có thể vì thần tượng mà làm những chuyện mất lý trí. Chỉ cần một câu như "Quân đoàn số Ba là kẻ thù của Lê Hân" cũng đủ để khiến họ căm ghét cả Quân đoàn ấy. Bị giải tán đã là một kết quả tốt nhất!
Sau khi làm xong tất cả chuyện đó, Nghiêm Sí liền đem đám nghị viên kia trả về nơi ở của họ. Mấy ngày nay có quá nhiều đề án được thông qua, bất kể là phe cải cách hay phe bảo thủ đều có khả năng muốn bóp ch ết những nghị viên này. Việc giam lỏng thật ra là một kiểu bảo vệ. Khi anh đem họ trả về, có mấy người còn run rẩy ôm lấy chân các chiến sĩ xung quanh (không dám ôm chân Nghiêm Sí), hy vọng được tiếp tục bị giam lỏng, đừng để họ quay về, nếu không sẽ bị đánh chết.
Bọn họ dĩ nhiên có thể nói rằng mình bị ép buộc, nhưng khi cải cách đã bắt đầu rầm rộ khắp cả nước, lời này nên ngậm miệng lại. Trong số các nghị viên có không ít người có quan hệ với viện nghiên cứu và hoàng tộc, chính sách ưu đãi ở Emir và Hắc Ám tinh cũng phần lớn là do họ ngầm đồng ý. Trước khi mọi việc bị phơi bày, họ vẫn là những công bộc tốt của nhân dân. Một khi sự việc lộ ra ánh sáng, lại thêm lời giải thích từ những người tinh thần tiến hóa, họ liền biến thành tội nhân, phải đối mặt với làn sóng phẫn nộ từ dân chúng. Cho nên, dưới áp lực cao của Nghiêm Sí, những đề án đó đều là do họ cam tâm tình nguyện thông qua. Mục đích cũng là để đuổi kịp làn sóng cải cách, mong được chết già, không phải sống nửa đời trong ngục tù.
Nhưng đó là với điều kiện Nghiêm Sí sẽ bảo vệ họ cho đến khi cuộc bầu cử quốc hội mới kết thúc. Nếu trong lúc cải cách còn chưa hoàn tất mà họ bị thả ra, chưa bị bắt thì phe bảo thủ sẽ lập tức đòi mạng những người từng thông qua các đề án đó. Còn những người nhà của người có tinh thần siêu hạn đang ngồi thiền ở quảng trường Đại lễ đường vì bị Phong Liệt Vân kích động, cũng sẽ tìm đến những nghị viên từng ngầm đồng ý chuyện bất công đối với người mang tinh thần siêu hạn để tính sổ. Lúc đó, dù có bị đám người phẫn nộ dẫm chết, thì cũng chỉ có thể trách bản thân cấp bậc gien không đủ cao!
Ban đầu cứ tưởng Nghiêm Sí sẽ che chở họ đến cuối cùng, nên đám nghị viên đó mới không do dự mà đồng ý giải tán Quân đoàn số Ba. Ai ngờ vừa dùng xong liền bị vứt bỏ, điều này chẳng khác nào lấy mạng già của họ.
Nghiêm Sí một cước đá văng nghị viên định ôm chân mình, đến cả ánh mắt cũng khinh thường không buồn liếc. Cuộc cải cách đã được khởi động, mọi mục tiêu của anh đều đã đạt được, những người này giờ không còn chút giá trị lợi dụng nào. Huống chi, con người thì phải chịu trách nhiệm với sai lầm của mình. Hàng trăm triệu sinh mạng ở Hắc Ám tinh, dù anh muốn tha thứ cho đám nghị viên đó, thì Phong Liệt Vân cũng sẽ không tha thứ.
Khi thuộc hạ tâm phúc đưa từng nghị viên về nhà, đồng thời công bố tin tức đó lên mạng, Nghiêm Sí liền rời khỏi Thủ đô tinh, trở lại Emir.
Việc duy nhất anh muốn làm lúc này chính là tìm được Lê Viêm, bắt gã phải bồi tội trước xác Lê Hân rồi giế t chết gã!
Mà lúc này, bị phong tỏa trong Emir, Lê Hân cùng vài chiến sĩ không có kết nối mạng, Lê Chiến sắp tỉnh lại, Lê Viêm thì toàn tâm toàn ý dính lấy ông ta, sớm đã chặn hết mọi thông báo từ trí não, không rời một bước canh bên cạnh Lê Chiến, sợ bỏ lỡ khoảnh khắc ông tỉnh lại.
Về phần Lê Hân, cậu không phải không nghĩ đến việc tìm Nghiêm Sí, cũng không phải không có cách rời khỏi nơi này. Nhưng khi nhìn thấy Tô Nguyệt Nhu, cậu liền biết mình không thể để nàng lại chỗ này. Nữ nhân này là mẹ cậu, từng trải qua cảnh ngộ giống Phong Liệt Vân, thậm chí còn tàn khốc hơn. Đôi khi Lê Hân sẽ nghĩ, trong quá trình liên tục mang thai và sinh con như thế, liệu Tô Nguyệt Nhu có từng nghĩ đến việc con của mình rồi cũng sẽ giống cô, bị đưa đến một nơi không tên để nghiên cứu?
Hoặc là, từ đầu cô đã thống hận những đứa con bị ép mang trong bụng, chưa từng mong đợi chúng được sinh ra?
Bất kể cô nghĩ gì, Lê Hân cũng không thể bỏ mặc Tô Nguyệt Nhu tiếp tục rơi vào tay Lê Viêm. Dù sao đi nữa, người phụ nữ vô tội này là mẹ cậu, cậu muốn mang cô đi.
Lê Hân ở lại căn biệt thự đó ba ngày, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc Tô Nguyệt Nhu, đồng thời cố gắng tìm bất kỳ thiết bị nào có thể kết nối mạng, mong thông qua đó liên lạc được với Nghiêm Sí. Tiếc rằng ngoài Lê Viêm ra, không ai có quang não có thể kết nối được với mạng lưới internet của đế quốc. Lê Hân biết mình không thể dễ dàng rời đi, điều duy nhất cậu có thể làm là nhờ Nghiêm Sí đến đón mình. Cậu cũng rất nhớ anh.
Nghiêm Sí trở lại Emir, còn chưa kịp về gặp Lê Hân thì đã bị Phil chặn lại.
"Đây là tin tức tôi thu được sau khi bắt toàn bộ nghiên cứu viên và bảo vệ của viện nghiên cứu Emir. Những người này tuy không biết Lê Viêm rơi vào đâu, nhưng theo lời một số chiến sĩ bảo vệ, họ biết Lê Viêm có một nơi ở bí mật tại Emir. Họ chỉ biết đại khái phương hướng, không rõ vị trí cụ thể. Cùng lúc mất tích với Lê Viêm, còn có một người gọi là Tô Nguyệt Nhu – một cơ thể mẹ nuôi phôi thai. Cơ thể mẹ này là đặc biệt nhất trong viện nghiên cứu Emir. Sau khi nuôi phôi thành công, tinh thần của cô vô cùng ổn định, dù chịu k1ch thích cỡ nào cũng không xảy ra biến dị tinh thần.
Mà viện nghiên cứu không lâu trước đó vừa tạo ra một loại thiết bị dò xét tinh thần mới, có thể kiểm tra được sóng não đặc thù của Tô Nguyệt Nhu. Tôi đã tự mình thử nghiệm, loại sóng não này chính là tinh thần lực." Phil thở dài, đưa hình ảnh mô phỏng thực tế ảo của Tô Nguyệt Nhu cho Nghiêm Sí xem.
"Cô ấy là Tô Nguyệt Nhu?" Nghiêm Sí nhìn gương mặt rất giống Lê Hân kia, ánh mắt lạnh lùng thoáng dịu lại đôi chút.
"Không sai, tôi cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy dung mạo của cô ấy," Phil nói. "Chúng ta có lý do để nghi ngờ, Lê Viêm vì ép buộc Lê Hân phải khuất phục, đã bắt cóc mẹ cậu ấy. Lê Hân mềm lòng, bất kể Tô Nguyệt Nhu đã sinh ra cậu thế nào, để cứu cô ấy, có lẽ một số việc cậu ấy buộc phải thỏa hiệp. Việc Lê Viêm làm như vậy chứng tỏ gã vẫn chưa biết Lê Hân đã chết..."
Nghiêm Sí liếc Phil một cái, ngăn không cho hắn nói thêm.
Việc Lê Hân chết ngay trước mắt anh đã tạo ra cú sốc lớn chưa từng có. Trơ mắt nhìn người yêu sinh mệnh mong manh như vậy biến mất, cái cảm giác bất lực đó suýt nữa khiến Nghiêm Sí phát điên. Anh hận Lê Viêm, hận những kẻ dễ dàng tin vào tin đồn rồi mắng chửi Lê Hân, và hận nhất vẫn là bản thân mình – không thể cứu lấy cậu.
Rõ ràng ai cũng biết chế độ mục nát của đế quốc cần cải cách, vậy tại sao trước đây anh không tiến thêm một bước vì điều đó? Dù chỉ một bước thôi cũng được. Lê Hân khi ấy đã không cần phải trốn tránh, sợ bị viện nghiên cứu phát hiện; cậu cũng đã có thể công khai bộc lộ năng lực trước mặt mọi người, không để Lê Viêm lợi dụng kẽ hở mà ra tay.
"Là mẹ của Lê Hân sao......" Nghiêm Sí tắt hình chiếu thực tế ảo, "Tôi sẽ đưa bà ấy trở về. Dùng thiết bị này, có thể tìm được nơi Tô Nguyệt Nhu rơi xuống phải không?"
"Không sai, Tô Nguyệt Nhu không giống ta, cô ấy sẽ không che giấu tinh thần lực của mình, sóng tinh thần của cô lúc nào cũng mỏng manh tản ra ngoài. Tuy rất yếu, nhưng thiết bị này có thể phát hiện được. Nghiên cứu viên nói thiết bị này là mới được phát minh gần đây, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm, cũng chưa nói cho Lê Viêm biết. Gã không biết đến sự tồn tại của thiết bị này, nhưng nếu muốn dùng nó để uy hiếp Lê Hân, e rằng gã đã mang Tô Nguyệt Nhu theo bên người."
"Tôi biết rồi." Nghiêm Sí nhận lấy máy trắc nghiệm, điều khiển cơ giáp hướng đến khu vực mà các vệ binh suy đoán.
Có phương hướng, lại có thiết bị trắc nghiệm, căn bản không cần mất nhiều thời gian, Nghiêm Sí liền bắt được dao động tinh thần của Tô Nguyệt Nhu. Giống như Lê Hân, anh rất nhanh tìm được tòa biệt thự nhỏ nơi cô ẩn nấp. Nhưng khác với cậu, anh đã giết sạch mấy tên lính canh cổng phản loạn trước khi tiếp cận.
Thực lực cấp SSS khiến mọi hành động của Nghiêm Sí đều diễn ra trong lặng lẽ, mấy tên lính kia hoàn toàn không cảm nhận được năng lượng dao động của anh, mà hành động giết người diệt khẩu này cũng không hề bị hai người trong biệt thự – vốn đều là cấp SS – phát hiện.
Không sai, hai người cấp SS. Khi Nghiêm Sí đang tìm kiếm Tô Nguyệt Nhu, Lê Chiến đã tỉnh lại.
Tựa như tỉnh khỏi một giấc mộng dài, khi Lê Chiến mở mắt, cảm giác đầu tiên là như thể đã trải qua mấy đời vậy.
Ký ức nhiều năm qua vẫn còn, 22 năm trước tinh thần của hắn từng bị thương nặng, tỉnh lại sau đó thì quên mất một thông tin quan trọng, mà em trai hắn – Lê Viêm – đã trở thành một người hoàn toàn xa lạ. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, những thông tin mình đánh đổi tất cả để có được lại bị Lê Viêm giấu kín, thậm chí từng bước đẩy cả hai xuống vực sâu không thể tha thứ.
Trong suốt hơn hai mươi năm chiến đấu với sự hoảng loạn và thương tổn tinh thần, hắn mơ hồ cảm nhận được Lê Viêm từng hợp tác với viện nghiên cứu, còn có một đứa trẻ khác nữa. Lê Chiến từng vì chuyện của đứa bé đó mà cãi nhau với Lê Viêm – đó là lần đầu tiên hai anh em bất đồng ý kiến. Từ đó về sau, vết rạn nứt ngày càng sâu.
Về sau, tinh thần hắn bị tổn hại nghiêm trọng hơn nữa, Lê Viêm không ngừng tiêm thuốc ức chế vào người hắn, khiến hắn thường xuyên trong trạng thái hôn mê. Trong những khoảnh khắc tỉnh táo ngắn ngủi, Lê Chiến mơ hồ biết được Lê Viêm đại khái đã làm gì, nhưng hắn không còn sức để ngăn cản nữa. Phẫn nộ chỉ khiến hắn càng thêm điên cuồng, cảm giác bất lực cứ thế giày vò hắn mãi. Cái gọi là "hoàng hôn của anh hùng", đại khái chính là cảm giác này.
Nhưng lúc tỉnh táo rồi, hắn thà rằng mình vẫn còn chìm trong hoảng loạn. Mở mắt ra, đập vào mắt hắn quả nhiên là Lê Viêm – kẻ đã vứt bỏ lương tâm, gây nên vô số tội ác.
Hiện tại, trong mắt gã lấp lánh ánh nhìn ngây thơ như đứa trẻ, dường như kinh ngạc lẫn mừng rỡ, muốn nhào tới ôm lấy hắn, nhưng lại nhút nhát đến nỗi không dám chạm vào.
Lần cuối cùng hắn thấy ánh mắt ấy là khi nào? Hình như là lúc hắn tự tay chấm điểm, duyệt cho Lê Viêm vào Quân đoàn số Ba. Khi đó, Lê Viêm cầm tờ thông báo trúng tuyển có chữ ký tay của Lê Chiến, kích động đến nỗi không kềm chế được, hết lần này đến lần khác vuốt v e tờ thông báo, rồi lại ngẩng đầu nhìn người anh đã trao cho mình tờ giấy đó, muốn chạm vào dòng chữ ký tên, nhưng lại sợ. Sợ đây chỉ là mộng, chạm vào sẽ tan biến.
Nhưng từ sau khi nhập ngũ, chứng kiến chiến trường và cái chết, nụ cười của đứa trẻ này dần biến mất. Khi đó, hắn từng nghĩ đây là con đường trưởng thành mà một người đàn ông nên đi – ai ngờ lại là con đường hủy diệt nó?
Lê Viêm không dám chạm vào Lê Chiến, nhưng Lê Chiến lại có thể. Vị nguyên soái từng như một đứa trẻ ấy vươn tay xoa đầu gã, nét mặt lại không phải là yêu thương hay vui mừng, mà là một tiếng thở dài vô tận: "Nếu như ngay từ đầu, ta không để ngươi nhập ngũ thì tốt rồi."
Nụ cười trên mặt Lê Viêm lập tức biến mất, thay vào đó là vẻ u ám và lạnh lùng thường thấy: "Lê Hân đã làm gì với anh?"
"Ta biết một số việc ta hẳn nên được biết." Thấy gã xoay người muốn đi tìm cậu, Lê Chiến một phen chế trụ cánh tay hắn, lực lượng to lớn phảng phất hắn chưa từng có trải qua hơn hai mươi năm chỗ trống, đây đều là công lao của gã.
"Đừng nghe những gì hắn nói, mấy chuyện kia đều không liên quan đến anh, toàn bộ đều là một mình em làm. Nguyên soái còn có thể đem em theo quân pháp xử lý, hoặc là giao cho Tòa án tối cao." Gã bình tĩnh lại, giấu đi trong mắt sát ý.
Mà Lê Chiến dường như không nghĩ gã phạm tội gì, giống như chỉ đang tán gẫu chút chuyện nhà:
"Ta nhớ rõ Lê Thành khi còn nhỏ, ngươi còn rất yêu thương hắn. Sao đổi thành Lê Hân lại tàn khốc đến vậy. Dù nó là phôi thai thực nghiệm, nó cũng là dưới mí mắt ngươi trưởng thành đến giờ, huyết mạch tương liên. Năm đó khi ngươi mới sinh ra, ta nhìn ngươi lần đầu tiên đã thích, biết ngươi chính là em trai ta, sao ngươi lại không có cảm giác đó?"
Trên mặt gã đột nhiên hiện ra biểu tình ứng đờ không bình thường, quay mặt đi không nhìn Lê Chiến: "Lê Thành là người thừa kế cần thiết, Lê Hân chỉ là một thất bại... Không, nó thật sự thành công, ta rất may mắn được hợp tác với viện nghiên cứu, chế tạo ra..."
Lời nói chưa dứt, ngực gã liền bị một quyền mạnh mẽ đánh trúng, nhiệt độ quen thuộc làm gã cả người sôi trào lên. Gã nhìn quyền của mình đánh vào Lê Chiến, lộ ra nụ cười đơn thuần, vui sướng: "Anh trai, dị năng anh vẫn không yếu đi chút nào!"
Bị gã nói chướng tai đến không nhịn được, Lê Chiến đánh trả một quyền, nhìn ngực gã không chút chống cự mà cháy đen, cảm thấy tay mình vô cùng bỏng rát, và cuối cùng không dưới đòn thứ hai. Đây là em trai từ nhỏ đến lớn, từ đi học đến nhập ngũ, đều là chính tay hắn nuôi lớn, sao lại biến thành bộ dạng này?
Là hắn sai rồi sao? Vậy sai ở đâu?
Lê Chiến tỉnh lại, thực ra Lê Hân so với Lê Viêm còn biết sớm hơn một bước, cậu luôn dùng tinh thần lực "xem" sự tình phát sinh trong phòng này, thấy Lê Chiến phẫn nộ không kiểm soát được mang đến cho gã mọi tổn thương, có chút thất vọng.
Cậu không phải thánh nhân, cũng sẽ có căm hận. Đối với gã, cậu đơn thuần không thể tha thứ cho việc giết Lê Hân, cậu mong gã phải đau sâu, làm gã hối hận vì những việc mình đã làm, nhưng người này lại không có. Thậm chí thất vọng và giáo huấn của cậu cũng không làm gã có chút áy náy.
Tại sao lại có người như vậy?
Cậu nhẹ nhàng nâng Tô Nguyệt Nhu lên, dựa cô ngồi ở mép giường. Mấy ngày nay cậu cố gắng làm cho cô vận động một chút, không thể nằm yên mãi.
Sắp xếp cho cô ổn thỏa, cậu rời phòng, lập tức đi về phía Lê Viêm. Có lẽ cách làm của cậu đều sai, nhưng người như Lê Chiến bản thân vẫn đáng được tôn kính. Qua khoảng thời gian quan sát, cậu tin Lê Chiến sẽ không bao che gã, hơn nữa, cậu cũng là người bị hại của gã, chỉ là gã chưa biết mà thôi.
Cậu đến trước cửa phòng, chưa kịp mở cửa, một ngọn lửa bốc cháy thiêu rụi cả cánh cửa. Ngọn lửa nóng rực lướt qua tóc cậu, một nửa tóc cậu trong chớp mắt bốc hơi, một nửa cháy xơ xác trông như chó gặm thật khó coi.
Ngọn lửa tàn sau đó, Nghiêm Sí xuất hiện trong phòng, liếc một cái đã nhìn thấy Lê Viêm, trong mắt đầy sát ý, đang định công kích gã, thì ánh mắt dừng lại một bóng dáng quen thuộc.
Cậu thấy anh cuối cùng cũng nhìn thấy mình, xoa tay lửa hầm hập tiến lên định tính toán cho việc mất tóc.
Ai ngờ anh không nhìn cậu, mà càng thêm phẫn nộ nhìn về phía gã: "Ngươi lại dám nhân bản Lê Hân, đáng chết!"
Ánh mắt đó, giống như khinh bỉ một vật gì quan trọng, hận ý đã bao trùm nội tâm anh, khiến anh như một con quỷ.
Cậu: "......"
Nói thật, lẽ ra dù em biến thành bộ dạng gì anh cũng nhận ra được linh hồn của em chứ? Ông đây chỉ là mất nửa đầu tóc (vẫn là do anh đốt) mà anh không nhận ra à?
Không làm nữa, ly hôn đi (╯‵□′)╯︵┻━┻