Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực
Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]
---------------------------------------------------------------
Hệ thống hình như lấy việc phá hoại liêm sỉ của cậu làm thú vui chính, chuyện gì khiến cậu khó xử thì nó cứ làm mãi không biết mệt. Cậu thật chưa từng thấy cái hệ thống nào nghịch ngợm và thiếu đòn như vậy. Lê Hân trước đó còn định chửi hệ thống một trận, bây giờ chỉ muốn gào lên: hệ thống kia, mi tốt nhất cầu nguyện cho mình đừng có thực thể, nếu không ta chắc chắn sẽ đánh chết mi, tuyệt đối không nương tay!
Nhưng mà... 99 loại dược có chức năng khác nhau, dược do hệ thống cung cấp từ trước đến nay toàn là hàng xịn, tác dụng phụ hầu như không đáng kể. Nếu vậy... nhân lúc đang giảm giá thì mua thêm một ít chắc cũng chẳng sao ha...?
Lê Hân lén lút mở cửa hàng hệ thống, bắt đầu nghiên cứu đám thuốc "không thể nói tên" kia. Quả nhiên giá rẻ một cách kỳ lạ. Cái thứ gọi là "Kiếm vàng không thể gãy" có tác dụng duy trì 24 giờ, không có tác dụng phụ, không tổn hại gì tới cơ thể, một trăm viên giá gốc là một nghìn hoa tươi, giờ giảm còn 500 hoa tươi, đang mở bán số lượng có hạn, nhanh tay thì còn!
Quá rẻ! So với mấy loại dược trước đây ít nhất cũng hai triệu hoa tươi!
Đây là lần đầu hệ thống hào phóng như vậy, mà cậu chẳng thấy vui chút nào o(╯□╰)o
Loại thuốc như "Kiếm vàng không thể gãy", có đánh chết cậu cũng không mua. Chẳng lẽ lại để A Mộc uống xong rồi lấy "hào khí ngút trời" đè cậu 24 giờ? Đừng đùa. A Mộc không uống cũng có thể kiên trì hai mươi tiếng đồng hồ rồi. Nếu mà uống, thật sự sẽ thành ba ngày ba đêm... Cậu không muốn chết đâu QAQ
Tuy vậy, Lê Hân vẫn lén lút mua một vài loại thuốc công-thụ dùng được, không để vào kho đồ hệ thống mà giấu kỹ trong rương không gian đã mã hóa của mình.
Hệ thống lần này đưa ra thuốc đúng là quá bá đạo, mỗi hộp một trăm viên, hạn sử dụng vĩnh viễn. Lê Hân mới tiêu đúng một vạn hoa tươi, mà đã mua đủ dùng cho... khoảng 300 năm...
Khụ khụ, ai bảo hệ thống cập nhật nhiều loại thuốc như vậy. Cậu chỉ muốn thử từng loại xem sao thôi. Cần thì mỗi loại mua một hộp, mua nhiều thế tuyệt đối không phải lỗi của cậu, là tại hệ thống cả!
【Hệ thống: Ta không nói gì đâu, ta chỉ cười nhẹ một tiếng thôi.】
Cậu đỏ mặt cầm một viên thuốc. Thuốc có dược tính rất nhẹ, không có tác dụng phụ, chỉ kéo dài thời gian một cách tự nhiên. Nhưng dòng mô tả trên bao bì lại viết rằng ——
"Dùng được cho cả công lẫn thụ, kết hợp với gel bôi trơn sẽ là thần dược đệ nhất, thậm chí làm xác chết cũng có phản ứng. Ký chủ, xin chúc ngài vui vẻ tận hưởng. Ha hả."
Hệ thống à, có cần cười kiểu đó không?!
Lúc này Nghiêm Sí không thể tự nuốt thuốc được, Lê Hân đành dùng phương pháp truyền thống: kẹp thuốc trong miệng, áp môi lên, dùng đầu lưỡi mở khớp hàm của anh rồi đẩy thuốc vào. Cách "hôn môi đưa thuốc" này là một kỹ năng sống thực thụ, không chỉ cần đẩy vào mà còn phải giúp người kia nuốt được nữa. Nếu là chất lỏng thì dễ hơn, nhưng thuốc viên thì thật khó xử.
Mất nửa ngày cũng không thành công, Lê Hân nghiến răng nghiến lợi, pha thuốc với nước rồi khóa môi anh, cuối cùng mới thành công.
Và sau đó, chính cậu cũng lỡ uống không ít =_=
Loại thuốc này phải kết hợp với thuốc mộng mị, tức là nó không gây mê, nhưng sẽ giúp người đang hôn mê phản ứng theo bản năng. Không lâu sau, cậu bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng bừng, khó chịu đến mức eo cũng tự động vặn vẹo, nhưng Nghiêm Sí vẫn chưa có phản ứng gì. Thuốc phát huy tác dụng ở anh có phần chậm hơn. Trong khi cậu đói khát đến mức muốn phát rồ xé toác quần áo của anh, Nghiêm Sí vẫn không thấy phản ứng gì.
Má nó má nó má nó! Lê Hân đỏ mặt ngồi trên người Nghiêm Sí, khó chịu cọ tới cọ lui trên người anh, trong lòng thầm mắng hệ thống không biết bao nhiêu câu, mà hệ thống đúng là không bao giờ phản biện, chỉ thích chèn hai chữ "ha hả" lúc cậu mắng nó, cười nhạo vẻ mặt cậu đang tội nghiệp đến mức nào.
Rốt cuộc vào lúc Lê Hân sắp nổ tung, dược hiệu trong người Nghiêm Sí bắt đầu phát huy tác dụng. Lần đầu tiên chủ động làm chuyện vượt khuôn phép đến vậy, mặt cậu đỏ bừng, ôm lấy Nghiêm Sí rồi hôn lên khuôn mặt cương nghị của anh.
Trong trận điên loan đảo phượng ấy, Lê Hân hơi mê ly nhìn thấy ánh sáng bạc lấp lánh bằng mắt thường từ chính mình phát ra, chầm chậm tiến vào đại não của Nghiêm Sí. Sự vận động kịch liệt khiến thể xác và tinh thần hai người hoàn toàn hòa làm một. Lúc này, dù tinh thần lực trong đầu Nghiêm Sí có bị tấn công trở lại, thì nó cũng phải đi qua lớp tinh thần lực của Lê Hân mới có thể gây tổn thương đến anh. Nhưng làm sao cậu có thể để nó làm anh tổn thương? Trong cảm giác linh hồn đan xen, ước vọng của Lê Hân đạt đến một độ cao nhất định: cậu hy vọng Nghiêm Sí có thể hồi phục, hy vọng anh và cậu có thể tiếp tục đi cùng nhau, đến bạc đầu giai lão.
Số thuốc mà cậu đã mua đều dùng hết, không thể để uổng phí.
Sự kỳ vọng cùng trạng thái tinh thần đặc biệt khiến cậu trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy phát huy ra sức mạnh vượt xa bình thường của mình. Mặc cho tinh thần lực cấp chín vốn dĩ bạo ngược của bản thể, nó cũng không thể chống chọi nổi lượng ánh sáng bạc không ngừng dâng trào của Lê Hân. Ánh bạc bao phủ lấy sức mạnh màu đen, sức mạnh đó giãy giụa không ngừng, cố gắng thoát ra khỏi luồng ánh sáng bạc kia, nhưng lại bị tầng tầng lớp lớp ánh bạc bao vây hoàn toàn, cuối cùng biến mất dưới làn sáng ấy.
Một phần tinh thần lực của Lê Hân vẫn đang ở trong đại não của Nghiêm Sí, lo lắng dò xét, sợ tinh thần của anh đã bị thương tổn nào đó.
Sau khi đảo một vòng, Lê Hân phát hiện Nghiêm Sí không chỉ không bị thương, mà trong đại não còn xuất hiện kết cấu có thể chứa đựng tinh thần lực. Anh cũng trở thành người có tinh thần tiến hóa ư?
Vì sao lại như vậy? Lê Hân có chút mê mang nghĩ. Trong gien của cậu vốn không có loại tiềm lực này, tại sao Nghiêm Sí lại có thể... À, thuốc tăng cấp gien!
Xem ra nhân phẩm của A Mộc thật sự cao đến mức bất thường. Không chỉ tăng lên một cấp gien, mà còn trở thành người tiến hóa tinh thần.
Không hổ là người mà cậu xem trọng.
Hiện giờ Lê Hân vẫn còn trong trạng thái tinh thần đặc thù, sau khi chữa lành cho A Mộc thì hoàn toàn không có tâm trí nghĩ chuyện khác, chỉ trầm mê trong trạng thái này. Ngoài tác dụng của thuốc, phần nhiều vẫn là vì chính bản thân cậu khát vọng. Cậu cùng A Mộc, thật sự đã rất lâu rất lâu mới được gặp lại. Cậu rất nhớ anh.
Dán sát vào lồ ng ngực rắn chắc của Nghiêm Sí, cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ kia – tượng trưng cho sức sống. Không có âm thanh nào mê người hơn thế. So với tất cả khúc cổ điển đều dễ nghe hơn, so với tất cả hình thức chỉ đạo của đại sư còn dễ nghe hơn. Không thứ gì có sức sống như âm thanh này. Nó cho thấy Nghiêm Sí vẫn còn sống, tồn tại mạnh mẽ.
Trong cơn mê ly, một bàn tay nâng lên, ôm lấy eo Lê Hân, kéo cả người cậu vào lòng. Giọng nói ôn nhu nhưng áp lực của Nghiêm Sí vang lên:
"Lê Hân, em đang làm gì vậy?"
Làm gì à... Chữa trị thôi... Nhưng trong tình trạng này, nhìn thế nào cũng không giống chữa trị! Dù đang đắm chìm trong d*c vọng, Lê Hân cũng biết hành vi "ra tay với người bệnh" của mình thật sự quá tàn nhẫn. Cả người cậu ửng màu hồng phần, vừa mới nhấc chân tính chạy thì bàn tay đang giữ eo cậu bỗng nhấn mạnh một cái, khiến cậu lại ngồi trở về.
"A!" Lê Hân không nhịn được bật lên một tiếng sợ hãi. Trong tình huống này, đừng nói cấp S, ngay cả cấp SS cũng không thể chịu nổi!
Chạm phải một đôi mắt đen như thạch anh, Lê Hân thấp giọng nói: "Em... em... em đang giúp anh trị liệu... Giờ anh đã không sao rồi, có thể... kết thúc được rồi..."
"Ai nói ta không sao?" Trong đôi mắt đen lấp lánh ánh sáng lộ rõ sự sung sướng, trời đất đảo ngược, Lê Hân bị đè ngã xuống giường bệnh. Nghiêm A Mộc hôn lên môi cậu, khẽ nói:
"Bệnh của ta còn rất nghiêm trọng, em trị liệu cho ta thêm một lát nữa đi."
"À......" Lương y từ mẫu, bác sĩ như mẹ hiền, Lê Hân chính là đang lo A Mộc có vấn đề gì về sức khỏe, nhất định phải chữa triệt để, xử lý bệnh tình tận gốc.
Lương y... lương y cái rắm ấy, cậu vốn dĩ đâu có phải bác sĩ đâu!
Nhưng Nghiêm Sí chẳng buồn để ý Lê Hân có phải bác sĩ hay không, bất kể thế nào anh cũng nhất định phải "chữa trị triệt để".
Lần "chữa trị" này khiến những người khác đều thấp thỏm, hơn mười mấy tiếng đồng hồ không thấy động tĩnh gì, cho dù có vận dụng tinh thần lực thì cũng đâu cần lâu đến vậy chứ? Có khi nào hai người đã bị nguồn sức mạnh kia khống chế mà chết rồi? Tuy nhiên, tinh thần lực của Lê Hân dù ở cách khá xa vẫn cảm nhận được, có lẽ là không sao, thế nên bọn họ chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại, chờ đợi.
Vẫn luôn đợi đến khi Trung tướng Nghiêm được "chữa trị" đủ rồi, lúc này mới buông tha cho Lê Hân đã mềm nhũn như cọng bún, hai người cùng vào phòng tắm rửa ráy một lượt. Điều kiện trong căn cứ rất tốt, mỗi phòng bệnh cá nhân đều có nhà tắm riêng, trong không gian của hai người còn có cả quần áo thay, sau khi tắm rửa sạch sẽ từ trong ra ngoài, Lê Hân mới mặc đồ chỉnh tề bước ra khỏi phòng bệnh. Có điều trên người cậu vẫn có chút phiếm hồng, cả người nở rộ, tỏa ra sức quyến rũ kinh người, chỉ cần liếc mắt một cái là biết ngay cậu vừa bị người ta "làm gì đó".
Nghiêm Sí hài lòng xoa mái tóc mềm mại của cậu, cúi đầu cắn nhẹ vành tai cậu một cái: "Thể chất của em hình như tốt hơn trước, cấp gien cũng tăng rồi?"
Lê Hân gật đầu: "Dữ liệu cho thấy là cấp S, thể chất chắc tầm cấp A."
"Vậy thì tốt quá." Giọng của Nghiêm Sí đầy vẻ vui mừng.
Còn Lê Hân thì lại âm thầm nghiến răng — tốt cái rắm ấy! Cấp A mà cũng bị anh lăn lộn đến mức này, hai lần trước Nghiêm Sí cứ như là muốn đem hết uất ức dồn lại để xả cho bằng sạch mới chịu tha cho cậu một con đường sống thở nổi! Hơn nữa nhìn bộ dạng thành thạo của anh bây giờ, tám phần là còn chưa dùng toàn lực... Đúng rồi, Nghiêm Sí bây giờ là cấp SSS! Trước đây mới cấp SS mà đã kinh khủng như vậy rồi, cấp SSS nếu dốc hết sức thì sẽ thành ra cái dạng gì nữa đây...
Lê Hân sờ sờ không gian của mình — xem ra phần lớn mấy loại dược cậu mua để "hưởng thụ" đều là lựa chọn đúng đắn.
【Hệ thống: Ha hả.】
Đừng mà, cầu xin đó!
Ôm Lê Hân ra khỏi phòng bệnh, biểu cảm của Nghiêm Sí từ vẻ sung sướng ban nãy lại trở nên nghiêm túc, thậm chí còn mang theo một tia lo lắng âm thầm. Lúc trước trong phòng bệnh, đó là quãng thời gian ngắn ngủi anh giành được, còn sau đó... sẽ phải đối mặt với chân tướng tàn khốc.
Lê Hân thấy sắc mặt anh thay đổi, liền bước tới nắm lấy tay Nghiêm Sí, mười ngón đan chặt, không rời.
Dù có bao nhiêu nguy hiểm, cậu cũng sẽ không buông tay anh. Dù có bao nhiêu gian nan, cậu cũng sẽ luôn bên cạnh anh.
Hai người nắm tay đi tìm nhóm của Nghiêm Lẫm. Trên người Lê Hân lúc này vẫn chưa kịp thu liễm hơi thở, toàn thân mang theo một loại mị lực kinh người, khiến ai nhìn thấy cậu cũng bất giác đỏ mặt. Hiện tượng này xảy ra là vì cậu vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế tinh thần lực, lúc nào cũng sẽ có một tia tinh thần lực không chịu khống chế mà phát ra, ảnh hưởng đến những người xung quanh.
Nghiêm Lẫm nhìn Lê Hân, lại nhìn Nghiêm Sí, rốt cuộc cũng hiểu vì sao cái gọi là "chữa trị" lại kéo dài như vậy! Ông trừng mắt nhìn Nghiêm Sí mắng: "Tới nước này rồi mà còn bày trò!"
"Nguyên soái, ngài đừng trách anh ấy," Lê Hân vội vàng giải thích, "Cái đó... là tại cháu không đúng."
Cậu mặt đỏ bừng, nhìn một cái là biết vừa bị làm cái chuyện kia, ai mà tin được là lỗi của cậu, tất cả đều trừng mắt nhìn Nghiêm Sí. Mới tỉnh dậy đã nhào vào ăn thịt bé thỏ trắng đáng thương, đúng là cầm thú!
Kỳ thật đúng là do Lê Hân không đúng, Nghiêm Sí bị hạ thuốc, dược hiệu thì rõ ràng không thể ngừng, cậu cũng là tự mình tìm đường chết mới lấy dược trong hệ thống ra dùng. Nhưng chẳng ai tin lời cậu nói, tất cả đều nghĩ là cậu đang bênh vực Nghiêm Sí. Mà Nghiêm Sí thì cũng chẳng phản bác gì, giữa ánh mắt khinh bỉ của mọi người, anh vẫn kiên định nắm chặt tay Lê Hân.
Chờ mọi người đã bình tĩnh lại, Nghiêm Sí liếc mắt nhìn một vòng rồi nghiêm túc nói:
"Các sĩ quan chỉ huy của bốn Quân đoàn đều đã có mặt, thưa cha, nhất định phải truyền đạt những lời con sắp nói tới quân bộ, quốc hội và hoàng tộc. Trận chiến lần này sẽ là cuộc quyết chiến cuối cùng giữa chúng ta và lũ trùng vũ trụ, không thể tránh được."
Hôm đó, Nghiêm Sí dẫn theo Lê Hân từ tinh hệ Hải Lan trở về. Bản thân anh cũng rất mệt mỏi, chỉ muốn nhanh chóng đưa cậu về tinh hệ Nam Đảo để nghỉ ngơi. Nhưng trong lúc đang ở trên chiếc chiến hạm tốc hành, anh đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh kỳ lạ. Trong dòng lực lượng ấy, anh thậm chí còn cảm thấy đói — là muốn ăn sao?
Nghiêm Sí lập tức nhận ra đó là một luồng tinh thần lực, hơn nữa còn cực kỳ mạnh mẽ, mạnh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Hơn thế nữa, cả anh và Lê Hân đều bị luồng tinh thần lực ấy khóa chặt, chiến hạm dù đang chạy nhanh đến vậy cũng không thể thoát khỏi nó. Anh kích hoạt hệ thống dò tìm, từng đợt sóng quét dò theo luồng lực lượng đó. Dựa trên phản hồi hình ảnh từ sóng quét, ước chừng ở vị trí cách đó 5 triệu km, có một hành tinh đang xoay chậm rãi.
Hành tinh đó có bán kính vào khoảng 8000 km, thậm chí còn lớn hơn Địa Cầu — mẫu tinh của nhân loại — một vòng.
Nghiêm Sí giảm tốc độ chiến hạm, tự mình điều khiển cơ giáp bay ra điều tra. Anh đã từng kiểm tra bản đồ tinh hệ, kể cả bản đồ mới nhất của nhân loại, nhưng ở vị trí này tuyệt đối không hề có ghi nhận về hành tinh kia.
Hơn nữa, trên hành tinh đó còn tỏa ra một loại tinh thần lực kỳ dị. Nghiêm Sí không thể tưởng tượng nổi, rốt cuộc phải là dạng tinh thần lực gì mới có thể vượt qua khoảng cách 5 triệu km mà vẫn khiến anh cảm nhận được. Cũng may khoảng cách quá xa nên anh chưa bị tấn công, hơn nữa luồng lực lượng kia cũng không có ý công kích — nó chỉ không ngừng phát ra một cảm giác đói khát mãnh liệt, muốn ăn.
Nghiêm Sí hành động cực kỳ nhanh, chỉ mất bốn tiếng đã tiến được 3 triệu km. Lúc này, thông qua màn hình cơ giáp, anh đã nhìn thấy rõ thứ được gọi là "hành tinh" cách 2 triệu km phía trước. Nhưng thứ đó căn bản không phải hành tinh — mà là một cụm trùng!
Một khối khổng lồ được tạo thành từ vô số trùng vũ trụ dính chặt vào nhau, dày đặc tạo thành một cụm lớn, kích thước tương đương với một hành tinh có bán kính 8000 mét!
Mẫu trùng. Chỉ có thể là mẫu trùng.
Khối "hành tinh" ấy đang chậm rãi di chuyển tới, tốc độ cực kỳ chậm. Với tốc độ đó, có lẽ phải mất vài năm mới đến được tinh hệ Hải Lan gần nhất.
Số lượng này đã vượt xa hiểu biết của Nghiêm Sí về trùng vũ trụ. Anh không thể tưởng tượng nổi mẫu trùng thật sự có hình dạng thế nào, bị vô số trùng vũ trụ bao vây chặt kín từ bên trong, rốt cuộc làm sao mới có thể tiêu diệt được chúng. Tinh thần lực của mẫu trùng quá mức khủng khiếp. Nghiêm Sí lập tức nhận ra — đây không phải là kẻ địch mà có thể chiến đấu trực diện, anh cần lập tức trở về đế quốc để truyền đạt thông tin tình báo này ra ngoài!
Thế nhưng, đúng vào khoảnh khắc anh nảy sinh ý định đối địch, mẫu trùng đã cảm nhận được. Tinh thần lực bao phủ hàng triệu km của nó thậm chí có thể nhận biết cảm xúc tinh thần trong phạm vi cơ thể. Nó xác định rằng người này có địch ý với nó, lập tức bắt đầu dùng tinh thần lực tấn công Nghiêm Sí. Đồng thời, vô số trùng vũ trụ cũng từ bốn phương tám hướng lao tới.
Ngoài cái cụm trùng khổng lồ tạo thành hình hành tinh, xung quanh mẫu trùng còn có hàng chục triệu con trùng vũ trụ bao phủ. Chúng cách mẫu trùng khoảng một triệu km, quét sạch mọi chướng ngại phía trước.
Thông thường, cơ giáp của Nghiêm Sí có tốc độ vượt xa trùng vũ trụ. Nhưng lần này, anh bị tinh thần lực của mẫu trùng áp chế, có thể giữ được tỉnh táo mà không bị khống chế đã là không tệ, hoàn toàn không thể phát huy tốc độ cơ giáp như thường lệ. Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Sí điều khiển cơ giáp bay sát vào mẫu trùng, khi tỉnh táo lại thì lại vội vàng rút lui khỏi nó. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng anh vẫn bị trùng vũ trụ bao vây hoàn toàn!
Còn cái cụm trùng khổng lồ trông giống hành tinh kia thì vẫn chậm rì rì mà di chuyển tới, tốc độ chẳng nhanh lên được chút nào — đại khái là vì nó căn bản không thể di chuyển nhanh hơn.
Hàng ngàn vạn vũ trụ trùng đối với Nghiêm Sí mà nói vốn không phải là vấn đề, cho dù không thể tiêu diệt hết, anh cũng có thể sống sót. Nhưng sau khi bị mẫu trùng áp chế bằng tinh thần lực, cộng thêm trận chiến trước đó đã khiến anh tiêu hao toàn bộ năng lượng, hoàn toàn không thể chống đỡ lại bầy trùng, cơ giáp của anh gần như bị vũ trụ trùng gặm đến mức chỉ còn lại hệ thống động lực.
Trong tình huống nguy cấp, Nghiêm Sí thừa lúc bản thân còn tỉnh táo, nhanh chóng quyết định nhảy khỏi cơ giáp, gần như tháo rời hệ thống động lực, buộc vào người mình, dùng chút sức lực còn sót lại để bảo vệ bản thân. Anh không còn đủ sức để chống lại đám vũ trụ trùng ấy, muốn phá vòng vây cũng chỉ còn lại cách cuối cùng này.
Nghiêm Sí dùng dị năng tự bạo mở ra một lối thoát, hệ thống động lực được bảo vệ tốt đưa anh nhanh chóng rời khỏi nơi đó. Khi xuyên qua thông đạo, cơ thể cháy đen của anh còn bị bầy trùng kéo rách thêm mấy mảng thịt.
Về sau xảy ra chuyện gì, bản thân Nghiêm Sí cũng không nhớ rõ. Mơ hồ cảm thấy lũ vũ trụ trùng đó không đuổi theo, có lẽ vì chúng không thể rời xa mẫu trùng quá mức. Mà mẫu trùng thì cũng không đuổi theo anh, bởi tốc độ di chuyển của nó quá chậm.
Anh mở chế độ vô dưỡng, miễn cưỡng bay trở lại tinh hạm, sau khi vào trong liền lập tức tăng tốc độ lên tối đa. Đại khái vào lúc ý thức của anh mơ hồ, có lẽ anh từng công kích qua tinh hạm, nhưng không hề động đến khoang ngủ nơi Lê Hân đang ngủ say.
Cuối cùng, Nghiêm Sí hiểu rằng mình đại khái không thể kịp trở về tinh hệ Nam Đảo, mà đại não của anh thì hỗn loạn tới mức thậm chí không biết làm sao để phát tín hiệu. Thế là anh ôm lấy khoang ngủ của Lê Hân, vô thức viết lên trên đó hai chữ "Mẫu trùng" rồi hoàn toàn hôn mê.
Sở dĩ anh có thể hôn mê mà không phải phát điên rồi chết, là nhờ tinh thần lực của Lê Hân bảo vệ, cưỡng chế để anh tiến vào trạng thái ngủ say.
Nghe xong lời kể của Nghiêm Sí, sắc mặt mọi người đều vô cùng nặng nề.
"Nói cách khác, cùng lắm vài năm nữa, chúng ta sẽ phải đối mặt với cái tinh cầu trùng khổng lồ kia." Nghiêm Lẫm nghiêm trọng nói. "Lý do nhân loại đến nay vẫn chưa tìm được vị trí mẫu trùng, có thể nào là vì đội thăm dò trước kia đã coi mẫu trùng như một ngôi sao nào đó?"
"Nhưng mà..." Grant lên tiếng, "Nếu thật sự là như vậy, đội thăm dò trước đó lẽ ra phải cảm nhận được tinh thần lực mới đúng. Dựa theo lời Nghiêm Sí nói, tinh thần lực của mẫu trùng chỉ có mục tiêu duy nhất là ăn, vậy thì các thành viên đội thăm dò đó lẽ ra không thể chỉ bị tẩy não, mà phải bị khống chế hoặc phát điên mà chết mới phải. Nhưng phần lớn bọn họ đều trở về an toàn."
"Trùng dị hình là mới vài năm gần đây mới xuất hiện," Thẩm Uyển Như nói, "Có thể nào, cũng giống như trùng dị hình, mẫu trùng cũng chỉ mới tiến hóa ra tinh thần lực trong vài năm hoặc vài thập niên gần đây?"
"Hoàn toàn có khả năng." Giọng Angel có chút trầm trọng. "Nếu thật sự như vậy, chúng ta nhất định phải chủ động xuất kích ngay bây giờ! Khoảng cách 5 triệu km này vẫn còn được coi là an toàn, nhưng nếu tiến lại gần hơn nữa, thì khi dùng vũ khí trọng hình, phạm vi ảnh hưởng rất có thể lan đến các tinh cầu biên giới của đế quốc. Hơn nữa, tinh cầu có bán kính 8000 km, còn lớn hơn cả Địa Cầu mẫu tinh, ta nghi ngờ rằng vũ khí trọng hình hiện tại của nhân loại có thể tiêu diệt được chúng chỉ trong một lần. Những thứ khác thì không sao, nhưng nếu bị vây bên trong mẫu trùng mà không chết, tinh thần lực đáng sợ của nó có thể huỷ diệt tất cả. Lê Hân, cậu có chắc chắn đối phó được loại tinh thần lực như vậy không?"
Từ khi nghe Nghiêm Sí kể lại, Lê Hân đã luôn trầm ngâm suy nghĩ. Sau một lúc, cậu nói: "Theo như tôi biết, cho dù là tinh thần lực cấp chín, cũng không thể cảm ứng được ở khoảng cách xa đến 5 triệu km như vậy. Tôi cảm thấy, vấn đề lớn nhất của mẫu trùng không phải nằm ở chuyện nó là cấp chín."
Rốt cuộc là dạng sinh mệnh gì mà có thể khuếch tán tinh thần lực ra phạm vi xa đến như thế? Không thể nào! Hiện tại Lê Hân không còn sợ hãi nữa, mà là hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi. Với tinh thần lực cấp tám hiện tại của cậu, nếu dốc hết sức để khuếch tán, thì có thể cảm nhận được mọi vật trong phạm vi khoảng một ngàn dặm. Nhưng sau đó, e là cậu cũng sẽ mệt đến mức chết mất.
Suy luận từ khoảng cách giữa hai cấp như vậy, cho dù là cấp chín, cũng không thể nào khiến tinh thần lực bao phủ toàn bộ tinh cầu, vậy mà mẫu trùng lại có thể làm được, hơn nữa còn đáng sợ hơn nhiều!
Nghiêm Sí là người duy nhất từng từ xa nhìn thấy cái tinh cầu trùng kia, anh vẫn luôn nhíu mày suy nghĩ, đột nhiên mở miệng: "Nếu thân thể ta được mở rộng gấp mười lần, thể lực cũng mạnh gấp mười lần, vậy thì dị năng của ta có phải cũng sẽ trở nên mạnh hơn không?"
"Lý thuyết thì có thể," Angel trả lời, "Ta đại khái cũng đã từng tiếp xúc qua chủ đề này. Viện nghiên cứu từng đề cập rằng, khối lượng càng lớn thì quán tính càng lớn, năng lượng cũng càng lớn. Cùng một loại gien cấp SS, dị năng đều lan khắp toàn thân, nhưng nếu bản thân ta cao lớn hơn rất nhiều so với kích cỡ ban đầu, thì cho dù cũng là cấp SS, lượng năng lượng trong cơ thể cũng ít nhất phải vượt qua người thường gấp mười lần. Vì vậy trong thời đại Jurassic ở mẫu tinh, khủng long chính là sinh vật cường đại tương ứng. Theo lý thuyết, gien của chúng thấp kém, trí lực cũng chỉ trung bình, nhưng vẫn có thể thống trị địa cầu mấy trăm triệu năm. Điều đó không thể nói là không có liên quan đến thân hình của chúng."
Lê Hân và Nghiêm Sí tâm ý tương thông, cậu lập tức hiểu được ý anh.
"Vậy nên ý của anh là, cái tinh cầu trùng kia có thể chỉ có vài tầng ngoài là vũ trụ trùng, còn phần giữa là phần chính thật sự, chính là bản thể của mẫu trùng? Một sinh vật hình cầu với bán kính ít nhất 7.000 km, một sinh vật còn lớn hơn cả địa cầu?" Lời này chính cậu nói ra mà còn khó tin nổi, thế giới này thật sự có một sinh vật siêu cấp đáng sợ như vậy sao?
Thế nhưng câu trả lời của Nghiêm Sí lại là khẳng định: "Nếu nó không thật sự lớn như vậy, thì làm sao có thể khuếch tán tinh thần lực đi xa đến thế?"
"Nếu bán kính của nó là 7.000 km, mà não có lượng lớn tương đương một nửa địa cầu... cũng không phải không thể." Lê Hân khó nhọc tính toán, "Lấy kích thước não của em làm trung tâm, khi đạt cấp tám, nếu không khống chế tinh thần lực, sẽ khiến người khác trong bán kính 5 mét cảm nhận được sức mạnh của em. Não của mẫu trùng vô ý thức khuếch tán, bán kính 5 triệu km, hình như cũng thật sự không có vấn đề gì."
"Vậy địch nhân của nhân loại, là một con trùng to như một tinh cầu? Chỉ cần nó không chết, thì sẽ không ngừng sinh ra vô số trùng vũ trụ và trùng dị hình?" Grant nuốt nước bọt, "Với loại vũ khí hiện tại nhân loại sở hữu, nếu dốc toàn lực tấn công, có thể đối phó được một tinh cầu không?"
Nghiêm lẫm trầm giọng nói: "Nếu chỉ là một tinh cầu thuần túy, thì có thể. Nhưng đừng quên, xung quanh mẫu trùng có ít nhất hàng triệu trùng vũ trụ bảo vệ, chúng hợp lại có thể hình thành lá chắn phòng ngự, mà lá chắn đó còn có thể triệt tiêu một phần sức mạnh. Hơn nữa, cho dù những vấn đề đó đều có thể khắc phục, chúng ta cũng không thể nào phóng vũ khí trọng hình từ khoảng cách 5 triệu km, tầm bắn không thể xa đến vậy, ít nhất cũng phải đến gần trong phạm vi 10.000 km. Nhưng tinh thần lực của mẫu trùng, liệu có thể để cho người hoặc trùng vũ trụ đến gần như vậy sao?"
Vũ khí trọng hình là đòn sát thủ, bắt buộc phải được dùng trực diện với mẫu trùng, mà trước đó, bọn họ sẽ phải đối mặt với vô số vũ trụ trùng, cùng với... một tinh thần lực đủ sức đảo lộn cả trời đất.
"Cậu từng nói rằng, sau khi tinh thần lực của cậu được nâng cao, sẽ có thể giúp nhiều người thức tỉnh," Angel hỏi Lê Hân, "Rốt cuộc là có thể khiến bao nhiêu người thức tỉnh?"
Lê Hân không trả lời câu hỏi của cô, ánh mắt cậu có chút tan rã, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt.
Nghiêm Sí lập tức phát hiện cậu có điều bất ổn, ôm lấy cậu vào lòng:
"Cậu làm sao vậy?"
Đôi mắt, tai, và khóe miệng của Lê Hân đồng thời rỉ máu, cậu hơi hé miệng như muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng liền trào ra một miệng đầy máu tươi.
"Lê Hân!"
Lê Hân xua tay, cố gắng mở miệng nói: "Em... em có lẽ... phải... rời xa... anh..."
【Hệ thống: Đã đạt 1,4 tỷ antifans, hiện tại tổng số fans ròng là 1,25 tỷ, số fans ròng giảm dưới 1 ngàn, hệ thống bị xem là sản phẩm thất bại, hệ thống tự hủy. Ký chủ hiện đang có thân thể tử vong, ký chủ sẽ quay về thân thể ban đầu. Nếu không tìm thấy cánh cổng thời không phù hợp, linh hồn ký chủ sẽ tan biến trong đường thông đạo.】