Tác giả: Thanh Sắc Vũ Dực

Bé tập tô: Bơ Chắng [@linn_Ber]

---------------------------------------------------------------

Dùng tinh thần lực để đàn tấu nhạc khúc, đề cao độ thuần thục sẽ giúp tốc độ đàn nhanh hơn bình thường, điểm này cậu đã được kiểm chứng rồi, chỉ là không ngờ rằng nhạc khúc cổ điển kinh điển của tinh thần lực cấp thấp mà thuần thục độ cao lại có thể đạt tốc độ nhanh đến vậy. Chỉ có điều đàn tấu hai đầu khúc, độ thuần thục cổ cầm liền tăng lên thành 75, kỹ thuật như vậy đã được xem là cực kỳ xuất sắc.

Hiện tại cậu đang chịu ảnh hưởng của thuốc, tinh thần lực chỉ còn bậc bốn, nên sự trợ giúp cho độ thuần thục không nhiều, nếu không thì sau buổi diễn tối nay, có lẽ cậu sẽ đạt tới cấp 8 trở lên. Nhưng tinh thần lực không cao cũng chẳng sao, cậu vốn không thích dùng tinh thần lực để khống chế người khác, cậu yêu âm nhạc thật lòng, không thích bị người khác dùng tinh thần lực khống chế. Dùng tinh thần lực bậc ba bốn nhiều nhất chỉ giúp người ta cảm nhận sâu sắc hơn ý nghĩa mà khúc nhạc muốn truyền đạt, như vậy mới càng thêm yêu thích nó.

Chỉ là hiện giờ, cậu lại hy vọng dù có bị khống chế thì cũng tốt, càng nhiều người thích âm nhạc của cậu, càng nhiều người trở thành fans của cậu, càng nhiều người cho cậu sức mạnh.

Đầu ngón tay dừng trên dây cầm huyền, mong mỏi biến thành sức mạnh, tiếng cổ cầm vang lên thanh thoát, một khúc 《Mãn Giang Hồng》 tràn đầy cảm xúc tuôn ra.

《Mãn Giang Hồng》 là khúc nhạc mà cậu không ngừng đề cao độ thuần thục cổ cầm khi hệ thống tặng, đồng thời được tặng mười lần hướng dẫn cấp đại sư, nhờ nghiền ngẫm kỹ thuật của đại sư, cậu tự luyện tập từng lần. Bài này cậu luôn âm thầm luyện ở một mình, chưa từng đàn trước mặt ai, chỉ vì khi đó cậu cho rằng độ thuần thục cổ cầm chưa đủ để khống chế bài này. Giờ độ thuần thục đã lên tới 75, lại dùng tinh thần lực, cậu có thể dễ dàng khống chế được khúc nhạc này.

Đây là một bài quốc ca đầy lòng ái quốc, lấy cảm hứng từ lúc quân Kim xâm lược, mượn hình ảnh ánh nước mây biểu đạt sự phiêu linh của quốc sự, cùng nỗi nhớ thương da diết. Dù đế quốc hiện tại không bằng đỉnh cao của triều Tống trước kia, nhưng chiến tranh vừa mới kết thúc, ba Quân đoàn lớn đều đại thắng, trong đó Quân đoàn số Ba trắng tay, còn tinh hệ Bắc Cương có sáu triệu chiến sĩ đang chịu tổn thất sinh mệnh nghiêm trọng, đè nặng lên tâm trí mọi người, không thể giải tỏa.

Cậu cũng vậy, cậu biết chính mình thật sự bị hạn chế năng lực, không thể chạy tới viện trợ chiến trường thứ ba bên tinh hệ Bắc Cương, nguyên nhân cuối cùng chính là vì đế quốc quá tàn khốc. Nếu viện nghiên cứu không chỉ biết tiến bộ theo kiểu thực nghiệm trên người để củng cố địa vị đế quốc, cậu đã không phải trốn tránh, có thể công khai biểu diễn, có fans hâm mộ; nếu đế quốc không cam chịu tình trạng người có tinh thần siêu hạn bị lưu đày, bỏ mặc sinh tử của họ, có lẽ họ đã sớm phát hiện người có tinh thần siêu hạn thực ra là người có tinh thần tiến hóa, và sẽ không để nhân loại tinh thần tiến hóa bị tụt hậu nhiều năm như vậy; nếu không bị áp chế, không dám câu fans công khai, cậu đã sớm có thể lên tới bậc bảy hoặc tám, có tinh thần lực như vậy, đừng nói ba Quân đoàn, cả bốn Quân đoàn đều có thể giải quyết được.

Ngoại địch nguy quốc, nội loạn nội thương, hiện tại đế quốc chẳng phải đang như Bắc Tống năm xưa hay sao, dù có khoa học kỹ thuật, kinh tế, y học phát triển khiến cuộc sống người dân thoải mái, cũng không thể phủ nhận đế quốc giờ chỉ là cái vỏ cường thịnh rỗng tuếch. Một khi Nghiêm Sí với luồng tinh thần lực khổng lồ đột kích, đế quốc cơ bản không thể chống lại, dễ dàng sẽ bị trùng vũ tiêu diệt, tất cả sự phồn vinh hiện tại rồi sẽ trở thành quá khứ.

Mà tận mắt chứng kiến tất cả điều này, có năng lực giải quyết tất cả những chuyện ấy, cậu lại làm sao mà không tức giận, làm sao mà không mỏi mệt.

Âm nhạc và cảm xúc hòa quyện vô cùng phù hợp, càng đàn đến đoạn cao trào, càng đánh động được lòng người.

Âm thanh mượt mà, phiêu dật cùng tiếng đàn vang lên không ngừng, điệu nhạc mang theo làn khói nhẹ lượn lờ, sóng nước nhấp nhô tạo nên cảnh sắc tuyệt đẹp, như một bức tranh sơn thủy hữu tình. Dù ở nguyên thủy tinh, cảnh vẩy mực tả ý như thế này cũng rất hiếm gặp — hơi nước bồng bềnh, mây mờ ảo ảo; sông núi mênh mông tráng lệ mê hoặc lòng người, từng khúc điệu mang cảm xúc sâu lắng, bi ai. Một nỗi lo lắng âm thầm, dần dần truyền qua tiếng đàn đến mọi người.

Lâu dần, giai điệu bỗng tăng tốc, dần dần tràn đầy sức sống và khí thế mạnh mẽ. Điệu nhạc phập phồng như sóng gió, đẩy cảm xúc lên cao trào, sông nước bùng nổ, cuồn cuộn hùng vĩ, làm người nghe nhiệt huyết sôi trào. Sóng nước mênh mông như một cơn bão nội tâm, khí phách hùng tráng, cảm tình dâng trào mãnh liệt.

Cao trào ấy chính là nội tâm của cậu — cậu yêu mến đất nước này, mong nó ngày càng tốt đẹp hơn, và nguyện dốc hết sức mình vì điều đó. Cậu không chỉ vì dân đế quốc, mà còn vì người nhà ở Nguyên thủy tinh, tất cả đều đáng để cậu dùng sinh mạng bảo vệ. Nhưng rõ ràng dù có cách cứu vãn, con người lại tự mình kéo chân, sợ hãi chế độ mục nát của đế quốc, không dám đi đầu, lại sợ hãi Lê Viêm nên không dám đối mặt. Kết quả là sáu triệu binh lính phải chết thảm trắng tay!

Khi giai điệu trào dâng đến đỉnh điểm, sóng dữ mạnh mẽ, thì ở đoạn kết thúc, sóng nước lại trở nên êm dịu, phong ba qua đi, trả lại sự yên bình buộc phải có. Nhưng trong lòng cậu, cảm xúc vẫn phập phồng mong manh, đó là sự bất lực cùng thở dài, cũng là tiếng thở dài cho đất nước này.

Khi bài nhạc kết thúc, mọi chiến sĩ đều bị cảm xúc và chí hướng cùng nỗi buồn thấm đẫm. Họ đều hiểu chuyện của sáu triệu binh lính tinh hệ Bắc Cương kia, nghĩ bụng nếu không có y Phong Liệt Vân và cậu, thì kết cục của họ cũng chẳng khác gì những chiến sĩ kia.

Sau đó, một chiến sĩ không khỏi thì thầm hỏi: "Cậu ấy là ai? Người đàn tấu nhạc hôm nay trước mặt chúng ta là ai?"

"Là Lê Hân." Phong Liệt Vân đáp, y biết cậu dám công khai biểu diễn như thế hôm nay, là bởi cậu không còn sợ thân phận bị lộ, cậu đã quyết tâm công khai đối nghịch với chế độ đế quốc dù phải đánh đổi bất cứ điều gì. Nếu cậu có giác ngộ như vậy, thì cũng chẳng cần giấu giếm nữa. Với y, trong ngày đen tối đó trên tinh thượng, giữa muôn người như mặt trời mờ nhạt, cậu là tia sáng duy nhất đáng được tôn kính trên thế giới này.

Lê Hân là ai? Mọi người đều chưa từng nghe tên, nhưng ai cũng biết cậu bé tàn nhang trước mắt là người thuộc quân đội hoàng tộc đến viện binh, cũng là người ngăn chặn sóng dữ tồn tại kia.

Tiếng đàn vang lên nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng, khiến giọng nói của cậu cũng trở nên khác thường, phá vỡ sự yên tĩnh, cậu nói: "Tôi tên là Lê Hân.

Mọi người chắc chưa từng nghe tên này, nhưng hẳn nghe qua Lê Viêm, Nguyên soái Quân đoàn số Ba, hắn là ông nội trên danh nghĩa của tôi. Thực ra, từ khi có ký ức, tôi không rõ mình có quan hệ huyết thống thật sự với hắn không. Tôi biết cha mình tên Lê Thành, ông nội là Lê Viêm, mẹ mất sớm, còn có một người anh khác mẹ. Tôi không thân thiết với cha hay mẹ kế, cũng chưa gặp ông nội được mấy lần, đến giờ vẫn cho rằng mẹ mình là vợ đầu tiên của Lê Thành, còn anh và mẹ kế là những kẻ cướp đi hạnh phúc của tôi.

Sau này mới biết, tôi chỉ là một phôi thai thí nghiệm của viện nghiên cứu, để tôi sống một cách tự nhiên hơn. Lê Thành chỉ là cha trên danh nghĩa. Vợ cũ của hắn chưa từng tồn tại thật sự, mẹ kế và anh mới là vợ duy nhất và con thật sự của Lê Thành. Tôi chỉ là một sinh thể thí nghiệm không rõ nguồn gốc.

Năm mười sáu tuổi, khi gien trưởng thành hoàn chỉnh, tôi có gien đặc biệt có thể đem ra thí nghiệm. Khi đo kiểm tra gien, phát hiện mình là carbon lại tổ, gien cấp F, trên đường đi chỉ cần một con chuột già là có thể cắn chết tôi.

Sau khi kiểm tra đo lường gien xong, tôi liền mất ý thức. Khi tôi tỉnh lại, phát hiện mình đang ở tinh cầu Emir, lúc đó tôi biết, mình đã bị hoàn toàn vứt bỏ. Mọi người đều biết, Emir cùng với tinh cầu Hắc Ám là hai tinh cầu bị lưu đày hạng nhất. Bên trong, sinh hoạt tinh thần đều cuồng loạn; đừng nói đến những người như tôi— cấp F —ngay cả người cấp A cũng chưa chắc có thể tồn tại được trên tinh cầu này, bởi vì không ai đảm bảo mình không bị ảnh hưởng tinh thần mà dị biến.

Thế nhưng tôi vẫn sống ở tinh cầu này, hơn nữa cảm nhận được chưa từng trải qua sự thân tình như thế. Những người bị lưu đày ở đây đều là người thân của tôi, dù trong hoàn cảnh gian khó, họ không sợ đế quốc hay bị người nhà vứt bỏ, họ vẫn cố gắng sống sót.

Dưới sự bảo vệ của mọi người, tôi trở thành người đầu tiên trong nhân loại thức tỉnh tinh thần lực. Tinh thần lực của tôi ngay từ đầu đã đủ để trấn an những tinh thần bị cuồng loạn, có thể chữa trị tinh thần tổn thương. Trước đây, khi Trung tướng Nghiêm Sí bị dị hình trùng tấn công, cũng là tôi cứu sống anh ấy.

Nhưng tôi không phải trường hợp đặc biệt. Tinh thần lực vốn là năng lực mà nhân loại phải có. Những người bị lưu đày đều có thiên phú thức tỉnh tinh thần lực. Tôi chỉ may mắn trở thành người đầu tiên thức tỉnh, về sau ở Emir sẽ có ngày càng nhiều người thức tỉnh. Trùng dị hình tuy đáng sợ, nhưng miễn là những người này đều thức tỉnh tinh thần lực, chúng ta có thể chống lại chúng.

Có lẽ mọi người nghĩ, khi tôi vừa thức tỉnh tinh thần lực, tôi nên đăng báo lên đế quốc, phối hợp viện nghiên cứu để giúp nhiều người thức tỉnh hơn.

Nhưng tôi chỉ là một người bình thường, không có lòng dũng cảm mang cả đời mình hiến thân cho viện nghiên cứu. Tôi thật sự nhát gan như vậy. Tôi chỉ có thể không ngừng nâng cao tinh thần lực của bản thân, trấn an mọi người ở Emir, mong họ có thể thức tỉnh tinh thần lực giống như tôi, để trở lại đế quốc, sống như người bình thường, không bị người khác nhìn bằng ánh mắt kỳ quái.

Có lẽ mọi người cho rằng cách làm của tôi là sai, hợp tác với viện nghiên cứu sẽ khiến họ thức tỉnh nhanh hơn. Nhưng tôi đã từng đến viện nghiên cứu, nhìn thấy rất nhiều chuyện. Tôi nhìn thấy cư dân Emir, khi bị tinh thần dị biến khiến đại não và thân thể bị chia lìa, thân thể chết nhưng đại não vẫn được lưu giữ trong thiết bị, liên tục cuồng loạn, muốn chết cũng không xong, muốn phát ti3t cũng không thể, không còn chút nhân phẩm, chỉ còn lại một cái khí quan được dán nhãn lên não -1, não -2.

Tôi nhìn thấy rất nhiều bà mẹ mang thai, họ không có cảm giác, bị ngâm trong dịch dinh dưỡng, miễn là bộ phận sinh dục thích hợp, thai nhi sẽ không ngừng được nuôi dưỡng. Họ giống như máy đẻ con, mẹ đẻ của tôi cũng có thể là một trong số đó, không biết bà có còn sống không, và liệu tôi có cùng các "anh em thực nghiệm" cùng hình dạng không.

Tôi nhìn thấy rất nhiều tư liệu, có những trang ghi rõ năm tháng, số hiệu thực nghiệm, thuốc tiêm vào cơ thể, k1ch thích tinh thần dị biến, có những nghiên cứu viên chỉ biết nhìn mà bất lực trước nỗi thống khổ của họ, ghi lại sóng tần tinh thần khi bị dị biến. Tôi thấy họ, trong mỗi đứa trẻ 16 tuổi đều bị cấy chip vào đầu, loại chip ép họ phải hồi tưởng lại ký ức đau đớn nhất không giới hạn, không lúc nào không cuồng loạn, tất cả được ghi lại làm dữ liệu.

Đó là những gì tôi nhìn thấy, tôi biết. Tôi không rõ còn bao nhiêu tàn khốc mà cậu không thấy được. Tôi là người nhát gan, không thể thừa nhận loại thực nghiệm này, cũng không thể chấp nhận nó, càng không muốn người khác có tiềm năng tinh thần cũng bị đưa vào những thực nghiệm như vậy.

Vì thế, cho đến giờ, tôi chọn cách giấu kín, chọn tăng cường sức mạnh bản thân, hy vọng một ngày nào đó sức mạnh của mình đủ lớn, tôi có thể giúp rất nhiều người thức tỉnh tinh thần lực, như vậy mới có thể ngăn chặn cách làm của viện nghiên cứu.

Nhưng trùng vũ trụ không cho tôi thời gian, đến cuối cùng, cũng chỉ có một người nguyên bản có thiên phú tinh thần cực cao thức tỉnh được tinh thần lực, những người còn lại chỉ giữ được tinh thần ổn định, chứ không đến mức phát điên. Có lúc tôi nghĩ, thêm một người nữa có được tinh thần lực, chiến sĩ ở tinh hệ Bắc Cương có phải sẽ không phải chết nữa không? Nếu tôi có thể mạnh hơn một chút, có phải sẽ giúp được Quân đoàn số Hai tiêu diệt bầy trùng vũ trụ sau đó, đuổi đến Quân đoàn số Ba?

Nhưng đó đều chỉ là giả thiết, sự thật là tôi không làm được, mạng của 6 triệu chiến sĩ ở tinh hệ Bắc Cương, là do sự bất lực của tôi gây ra. Mà đến giờ, tôi vẫn nhát gan bất lực, vẫn không dám dùng dung mạo thật đối mặt với mọi người."

Khi cậu nói chuyện, Angel vừa nhận tin đã suýt chút nữa phát điên, cô nắm lấy áo Nghiêm Lẫm nói: "Để cậu ấy nói ra như vậy làm gì, có khả năng sẽ phản tác dụng, nếu mấy chiến sĩ đem chuyện bên tinh hệ Bắc Cương đổ lên đầu Lê Hân, nhiều người tức giận không kiềm chế được, sẽ phải đem cậu ấy đưa vào viện nghiên cứu!"

"Ta cũng không biết cậu ấy sao lại nói vậy," Nghiêm Lẫm nhìn vào hình chiếu thực tế ảo trước mặt cậu nói, "Nhưng ta nghĩ sẽ không ai trách thằng bé, ít nhất là ta không trách."

Nghiêm Lẫm hiểu tại sao cậu lại muốn nói như vậy. Việc cậu chọn công khai diễn xuất ngay trong quân bộ nội, tức là bí mật của cậu chắc chắn sẽ bị lộ. Người có tâm sẽ tra ra quá khứ cậu, thôi thì đánh phủ đầu, nói trước cho rồi. Các chiến sĩ vừa trải qua trận chiến tàn khốc như vậy, đối với cậu và Phong Liệt Vân sẽ chỉ có lòng biết ơn, nghe được cậu chân thành giải thích thì sẽ dễ chịu hơn, cũng có thể hiểu được cách làm của hai người. Hơn nữa, cách cậu thức tỉnh tinh thần lực, rốt cuộc viện nghiên cứu đang làm gì? Nhiều năm qua toàn làm hại người có tinh thần siêu hạn, không hề làm thức tỉnh tinh thần lực thật sự. Cách làm của bọn họ sao có thể khiến người thức tỉnh tinh thần lực được chứ?

Quả nhiên, lúc này Phong Liệt Vân mở miệng, sóng mạng phát trực tiếp năng lực khiến người khác cũng nghe rõ: "Ta lúc tám tuổi đã bị đưa vào viện nghiên cứu, 20 năm sau thức tỉnh dị năng không gian rồi chạy thoát. Rồi suốt 50 năm liền trong trạng thái nửa điên, gần như không có lúc nào tỉnh táo. Cho đến khi gặp được Lê Hân, ta tỉnh lại, lấy ra chip do viện nghiên cứu đặt trong đầu, không còn điên cuồng nữa, lại còn thức tỉnh được tinh thần lực. Viện nghiên cứu 20 năm thử nghiệm chỉ làm ta càng điên hơn, nhưng gặp cậu ấy chưa đến hai năm, ta đã thức tỉnh tinh thần lực."

Cậu vân vê ngón tay, không ngờ lúc này, y vì lời cậu nói mà tự mổ miệng vết thương, đứng trước mọi người máu tươi chảy ròng ròng chứng minh viện nghiên cứu vô dụng.

Trên màn hình chiếu thực tế ảo ở tinh hệ Tây Phong, Phong Liệt Vân gật đầu với cậu.

Y nói, đó là quyết định mang tính quyết định một kích.

"Sao có thể trách cậu được!" "Viện nghiên cứu làm sao có thể tàn nhẫn đến thế, trước đây ta còn tưởng giống như chuột bạch trong TV." "Những người bị lưu đày trước kia toàn là người tiến hóa sao? Nếu họ không bị lưu đày... thì bây giờ có thể đã có một Quân đoàn tinh thần lực rồi?" "Nếu không làm vậy, phải chăng người tinh hệ Bắc Cương đã không phải chết..."

Các lời bàn tán sôi nổi vang lên, đồng thời có tiếng vang từ đó, cậu nhìn thấy giao diện hệ thống bật lên nhắc nhở ——

【Hệ thống: Chúc mừng ký chủ dùng một lần đạt 43 triệu fans, hiện tại tổng fans là 51,5 triệu, Sổ hoa tươi đạt 200 triệu, đủ điều kiện thăng cấp, có thăng cấp không? Có /】

Hiện tại vẫn chưa thể thăng cấp, vẫn chưa đủ. Đây phiên là nói cho các chiến sĩ nghe, lại không thể phát trên đ ĩa nhạc trung cấp để chiến sĩ trong nước nghe. Đế quốc chiến sĩ ý chí kiên định, đồng thời là quân nhân, nên có thể tiếp nhận chuyện này. Còn người thường thì không được, tùy tiện đem chân tướng lan truyền đến quần chúng chỉ sợ sẽ gây ra khủng hoảng; đến lúc đó cách nói chuyện khác nhau, mỗi người suy nghĩ không giống nhau, không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu chuyện đen tối.

Trước tướng quân đội bên này, dư luận hướng phát triển rất ổn, đạt được cũng đủ lượng người hâm mộ, khiến tinh thần lực tăng lên đến cấp tám. Đạt cấp tám đã có thể chữa khỏi cho Nghiêm Sí, trở lại Emir, dùng tinh thần lực cấp tám thử xem có thể làm cho nhiều người thức tỉnh tinh thần lực hay không, nếu không được, còn có thể chế tạo một số vũ khí tinh thần lực, tìm một ít người tin tưởng để nguỵ trang thành những người thức tỉnh tinh thần lực.

Chỉ có Lê Hân cùng Phong Liệt Vân là trường hợp đặc biệt, một khi có nhiều người thức tỉnh, chỉ cần con số vượt quá năm, mọi người sẽ bắt đầu nghi ngờ viện nghiên cứu. Nhiều năm như vậy, đóng thuế tốn kém cho người dân, kỳ thực là đang hủy hoại bá tánh của đế quốc. Nghi ngờ quốc hội, tại sao biết rõ chân tướng mà lại cam chịu để những người có tinh thần siêu hạn lưu đày, để mặc họ bị hại. Nghi ngờ hoàng tộc, ngần ấy năm, hoàng tộc rốt cuộc đang làm gì, tại sao đứng nhìn thảm kịch này xảy ra mà không hề hành động. Còn nhân dân kêu gọi, luôn không hợp tác với viện nghiên cứu, hai Quân đoàn lại tham gia vào, có quân quyền hậu thuẫn, tiếng nói của mọi người sẽ càng có sức thuyết phục.

Đến lúc ấy, ngọn lửa cách mạng thiêu đốt đến mọi ngóc ngách, cậu mới có thể đạt được số lượng fans lớn. Tất nhiên sẽ có rất nhiều ý kiến bất đồng, cũng sẽ có người chống đối, nhưng chỉ cần vận hành đúng cách, số fans sẽ nhiều hơn hẳn số người chống lại.

Vì vậy cậu còn muốn đàn vài khúc khác, truyền cho các chiến sĩ trong nước, để có thêm nhiều fans cùng hoa tươi.

Một khúc 《 Tiếu Ngạo Giang Hồ 》 vang vọng qua hai tinh hệ, lúc này, Lê Hân không còn là người trôi nổi vô định, mà là người khuấy động giang hồ sóng to gió lớn. Khi giông bão cuộn xoáy, hắn lại bày mưu tính kế, cười nhìn giang hồ, ngạo nghễ trước thiên hạ.

Sau đó Lê Hân tiếp tục đàn vài ca khúc, tinh thần lực xuyên thấu, chạm thẳng vào nhân tâm, hoàn toàn chinh phục binh lính hai Quân đoàn. Thẩm Phong xem như người bình tĩnh, nghĩ rằng mình sẽ không bị kiểm soát mà trở thành fan của Lê Hân, nhưng vẫn nhận thấy rõ chân tướng sự việc. Thẩm Nguyên Soái cười khổ nói với Thẩm Uyển Như: "Thằng bé Lê Hân này, muốn khởi xướng cách mạng trên toàn đế quốc, thay đổi căn bản của chế độ này."

"Nhưng cậu ấy nói như vậy có gì sai?" Thẩm Uyển Như lúc này biểu tình đầy hối hận, "Cha, cha biết không, mọi người không biết trước đây con từng đi tìm cậu ấy, hy vọng cậu ấy có thể hợp tác với viện nghiên cứu, giúp những người khác nắm được tinh thần lực. Giờ thì con mới hiểu, trước kia con nghĩ ngớ ngẩn thế nào. Nếu Lê Hân giống con, lúc mới thức tỉnh tinh thần lực đã đi hợp tác viện nghiên cứu, thì hôm nay cái giá phải trả không phải chỉ là sinh mạng chiến sĩ tinh hệ Bắc Cương, mà là mạng sống của cả trăm triệu tướng sĩ bốn Quân đoàn trên đế quốc!"

Để bảo vệ phòng tuyến biên cảnh, bọn họ sẽ tiêu diệt sạch trùng vũ trụ. Bọn họ đã chết, mẫu trùng còn ở lại, trùng vũ trụ cùng trùng dị hình sinh sôi không ngừng, đến lúc đó, ai sẽ bảo vệ nhân dân đế quốc?

Nếu Lê Hân ngay từ đầu đã bị viện nghiên cứu bắt đi, thì hiện tại, ngày tận thế của nhân loại chính thức bắt đầu.

"Cho nên con cũng không thể tự chủ mà quyết định dấn thân vào cách mạng," Thẩm Phong vỗ vai Thẩm Uyển Như an ủi, "Hồi ta mới nhập ngũ cũng không nghĩ mình sẽ trở thành người khởi nghĩa."

Không sai, không phải phản bội đế quốc, mà là vì làm cho quốc gia ngày càng tốt đẹp hơn mà khởi nghĩa.

Ngày đó, kỳ tích là lời đồn về cậu không hề bị lan truyền, vô số chiến sĩ đều tự nguyện móc ra 500 tinh tệ để tải về video buổi diễn âm nhạc của cậu, tất nhiên, đó là bản tóm tắt. Sau khi tải xong, họ theo ý cậu, truyền đoạn video này qua gia đình internet cho người nhà, không có lời bộc bạch của cậu, đây chỉ là một đoạn họ thích nghe nhạc tay biểu diễn thôi.

Đoạn video ấy có người xem, có người không, nhưng do thân nhân phương xa truyền tay quay lại, nên đại đa số đều xem. Cứ thế âm nhạc dần vang lên, rất dễ nghe, kể cả những đốm tàn nhang nhỏ trên mặt người ca sĩ trông cũng đẹp lạ lùng. Đồng thời, công ty giải trí Tinh Tế trên trang web chính thức bắt đầu mạnh mẽ tuyên truyền video cậu tham gia biểu diễn trong quá khứ.

Ngày thứ ba, cậu ngồi bên giường bệnh của Nghiêm Sí, lúc này anh đã hoàn toàn hồi phục thân thể, không cần ở phòng vô khuẩn theo dõi, chỉ là vẫn chưa tỉnh lại.

"Nó bị thương là do phát huy sức mạnh quá lớn, tự thiêu đốt bản thân bằng thứ nhiệt độ đáng sợ ấy, dù không chết nhưng toàn thân bị thiêu rụi. Hơn nữa trong lúc tự thiêu, thân thể nó còn chịu đòn chí mạng, có chỗ da thịt không rõ mất đi đâu, nội tạng đều bị thiêu hủy hoàn toàn, có thể sống sót đã là may mắn vô cùng." Nghiêm Lẫm ngồi bên cạnh Nghiêm Sí, không thể tưởng tượng mà nói, "Nhưng cuối cùng cậu tiêm cho hắn thứ gì, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, thương tích của nó đã gần như hồi phục! Thân thể cơ bản bình thường trở lại, chỉ duy nhất cản trở việc tỉnh lại là do tinh thần bị tổn thương."

"Cháu không thể nói," cậu lắc đầu, "Hơn nữa loại thuốc này... thật ra rất nguy hiểm. Hai ngày nữa sẽ cho anh ấy thử nghiệm cấp bậc gien, anh ấy có thể... sẽ tụt cấp."

Nghiêm Lẫm trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu đây là kiếp nạn của nó thì cũng không thể khinh thường chuyện đó, nó sống được là tốt rồi."

"Đương nhiên cũng có khả năng tăng cấp, dù sao thì phải phá vỡ mới có thể xây dựng lại, đúng không ạ?" cậu cười với Nghiêm Lẫm.

Cảm giác chung là đứa nhỏ này từ ngày ấy, nhìn thấy bi kịch của Nghiêm Sí, đã có chút khác biệt.

Cậu thoạt nhìn vẫn yếu ớt như trước, nhưng ánh mắt lại sáng lên một tia khác biệt. Đó là quyết tâm chí mạng, từ giây phút ấy bắt đầu, cậu không trốn tránh cũng không lẩn tránh. Cậu không bao giờ làm một kẻ nhút nhát bỏ chạy khắp nơi, cũng không bao giờ để ai làm tổn thương người quan trọng nhất đối với cậu.

Chiều tối ngày thứ ba, hệ thống nhắn tin nhắc —

【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ đạt 830 triệu fans, hiện tại tổng fans là 1 tỷ 340 triệu; chúc mừng ký chủ nhận 2 tỷ 100 triệu hoa tươi, hiện tại sổ hoa tươi là 2 tỷ 300 triệu, đủ điều kiện để thăng cấp, có muốn nhảy cấp không? Trả lời: Có / 】

Cùng lúc đó, tại trung tâm căn cứ Quân đoàn số Ba, Lê Viêm bò dậy từ bệnh viện, quân y chạy theo sau nói: "Thượng tướng, ngài vẫn chưa hồi phục!"

Gã là người duy nhất sống sót ở tinh cầu Bắc Cương, nhưng cũng bị thương rất nặng. Cả tinh cầu biến thành biển lửa dữ dội, dù gã có là hệ hỏa SS, cũng không thể tránh khỏi bị thương. Thực tế nội tạng gã đều tổn thương nghiêm trọng, may mắn là vết thương được điều trị từ từ nên có thể chữa lành.

"Không sao đâu." Gã không để ý quân y, tiếp nhận tin tức xong liền nằm nghỉ, kế hoạch cần phải thực hiện trước tiên.

Nhiều người đã xem được buổi biểu diễn, tin tức không thể giữ kín tuyệt đối, Lê Hân cũng biết thân phận của mình sớm muộn gì sẽ bị phơi bày.

"Lê Hân sao?" Gã nói, bỗng nhiên cất tiếng cười to, "Ha ha ha ha ha ha —"

Dù sao đi nữa, cuộc thử nghiệm của gã cuối cùng đã thành công, gã đã có thể cứu Lê Chiến!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện