Lục Viễn không biết Chu Du lấy đâu ra tự tin cậu nhất định sẽ không đuổi người... Tuy rằng cậu đích xác cũng không đuổi, giờ này đã quá muộn, Chu Du phỏng chừng đã mất cả buổi chiều dọn dẹp, buổi tối lại không ăn cơm, quá đáng thương. Mì gói cậu nấu chẳng có tí dinh dưỡng nào, lúc nhìn Chu Du ăn cậu còn có cảm giác mình lôi kéo tiểu thiếu gia nhà ai đi ăn cỏ ăn trấu.

Tiểu thiếu gia mặt dày mày dạn này không có ý định rời khỏi đây, Lục Viễn nghĩ một lúc, cũng cảm thấy vấn đề bạn trai hay bạn chịch có thể bàn luận lại sau, hôm nay có thể tạm chắp vá một đêm, dứt khoát giục hắn đi tắm rửa.

Chu Du đến tay không, Lục Viễn từ xa nhìn nhìn, lại tìm ra một bộ quần áo ngủ trong tủ cho hắn mặc.

Chu Du ở trong phòng tắm hết sức vui vẻ, Lục Viễn gõ cửa đưa áo ngủ cho hắn, hắn còn không quên thương lượng với Lục Viễn: "Tiểu Viễn, cậu thấy nhà chúng ta có nên mua một cái bồn tắm không?"

"... Mua bồn tắm làm gì?" Lục Viễn cảm thấy khó hiểu, lại nhịn không được nói, "Đừng gọi tôi như vậy, không thấy dọa người à, y như bà nội tôi."

"Vậy gọi cậu thế nào?" Chu Du cách khe cửa, một bên cầm khăn lông xoa xoa lung tung, một bên ló đầu ra nhìn cậu: "Hay gọi cậu là Lục tổng đi, như vậy tương đối có cảm giác."

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác giống bạn chịch!" Chu Du cười khặc khặc không ngừng, ở bên trong giống như một mình đóng hai vai trong phim người lớn mà kêu lên: "Lục tổng! Tiểu Chu!... Lục tổng! Tiểu Chu!..."

Lục Viễn: "..." Cậu thấy người này có điểm rửng mỡ, tức giận đóng sập cửa lại.

Vóc dáng Chu Du so với Lục Viễn còn cao hơn vài cm, cũng may chênh lệch gần như nằm cả ở trên đùi (ý nói chân dài), cho nên đồ ngủ mặc lên người cũng coi như vừa vặn, chỉ có điều vai hắn rộng hơn, ống quần cũng ngắn treo. Lục Viễn trước đây không để ý, hôm nay Chu Du tròng vào áo quần của cậu, vải hơi mỏng dán ở trên người, cậu mới phát hiện thân hình người này còn rất gợi cảm. Chỉ là có cảm giác hơi kỳ quái, bởi vì bộ quần áo ngủ kia là lụa phi bóng, bản thân Lục Viễn mặc vào rõ ràng trông còn rất bình thường, để Chu Du Mặc không rõ vì sao trông lại giống như nội y tình thú.

Cậu không ngắm thêm, thấy Chu Du tiến vào dứt khoát nhắm mắt lại, nói giọng cảnh cáo: "Hôm qua tôi ngủ không được ngon, hôm nay cấm lộn xộn."

Chu Du cũng không định làm gì, ừ một tiếng rồi hỏi: "Vậy ngày mai cậu ăn gì?"

Lục Viễn nói: "Tôi mua đại gì đó ở cổng công ty là được, hôm nay đến muộn, ngày mai phải chú ý đi sớm một chút."

"Tôi hiểu mà, ông lớn mới nhậm chức đúng không," Chu Du chép miệng, chui vào trong ổ chăn thoải mái nằm xuống, bỗng nhiên thầm nghĩ: "Ầy cậu nói xem, cái tên Bùi tổng giám trước đây của cậu có phải là sắp tức chết rồi không?"

Lục Viễn không nghĩ Chu Du còn nhớ thương Bùi Lập Dũng, nhịn không được trợn mắt nhìn hắn: "Tự dưng nhắc đến gã làm gì?"

"Chắc cú luôn, không phải gã vẫn luôn muốn lên chức phó tổng sao," Chu Du nói, "Lúc trước nhắn WeChat cho tôi, gã tự giới thiệu còn nói như vầy, tôi hiện tại đang là chức vị XX, chẳng mấy chốc là có thể lên tới chức phó tổng, một năm thu vào hiện tại nhiều ít thế nào, nhà có mấy căn đi xe hãng gì...cứ làm như là đi xem mắt ấy."

Lục Viễn không hề biết Bùi Lập Dũng theo đuổi người ta là loại phong cách này, nhịn không được cười nói: "Như vậy thật tốt, mục đích rõ ràng, thái độ cũng nghiêm túc, người như vậy đi xem mắt còn rất được hoan nghênh đấy. Dù sao cũng tốt hơn mấy kẻ thích giấu giấu diếm diếm."

Chu Du khinh thường: "Cậu khen quá lời rồi."

"Ăn ngay nói thật," Lục Viễn nói: "Hơn nữa năng lực làm việc của gã rất lợi hại."

Chu Du xùy một tiếng: "Có ích lợi gì? Hiện tại không phải tôi mới là người nằm trên giường cậu sao."

Lục Viễn chấn động, sửng sốt vài giây mới phản ứng lại được, dở khóc dở cười nói: "Phục cậu rồi đó, câu này mà cũng nói được, tôi không biết tiếp thế nào."

"Cứ như vậy đi," Chu Du vui vẻ trở mình, hướng về phía cậu cười nói: "Ngủ ngon."

Lục Viễn buồn cười lắc đầu, nghĩ một lúc cũng nói theo: "Ngủ ngon."

Tối nay trời có hơi lạnh, có lẽ là vừa qua khỏi tiết thu phân, ban ngày lại ngẫu nhiên có mưa phùn. Nửa đêm Lục Viễn nghiêng người đá rơi chăn xuống đất, lúc bị lạnh đến tỉnh còn liên tục hắt xì mấy cái. Cậu mơ màng sờ soạng kéo chăn lên, lại theo bản năng mà liếc nhìn Chu Du một cái. Chu Du đại khái là mấy ngày hôm trước ngủ thành thói quen, lúc này tuy rằng cùng một cái ổ chăn với Lục Viễn, nhưng vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nép sát mép giường mà ngủ, Lục Viễn đá tung chăn, hẳn nhiên hắn cũng thấy lạnh, hai cánh tay vòng quanh eo tự ôm lấy mình, lông mày nhăn túm đầy khó chịu, tư thế giống như nghiêng người một chút là có thể ngã đập mặt xuống đất.

Lục Viễn nhấc chăn lên đắp kín, sau đó trườn qua cúi đầu xem xét hắn trong chốc lát, cảm thấy buồn cười, lại sợ hắn thật sự rớt xuống, đành phải ôm eo lật người lại, sau đó kéo tay túm chân hắn xê dịch vào giữa giường.

Chất liệu áo ngủ quá trơn, tay cậu đặt trên eo không cẩn thận mà trượt vào trong áo, chạm vào làn da mịn màng. Cậu nhất thời chột dạ, liếc mắt nhìn Chu Du dò xét.

May mà Chu Du đã ngủ say như lợn chết, Lục Viễn dịch người đến vị trí an toàn, lại nhớ tới sự việc ban sáng, bèn rướn người về trước, mở đèn nhỏ ở đầu giường lên xem vết thương trên mặt Chu Du.

Ánh đèn nhỏ không đủ sáng, Lục Viễn kề sát vào mới phát hiện chính mình buổi sáng có chút quá trớn, trên má phải của Chu Du, ở vị trí gần lỗ tai có hằn một vết móng tay nhỏ. Cậu không khỏi nâng tay mình lên nhìn một chút, tay cậu rất sạch sẽ, bởi vì vẫn luôn chú ý chăm sóc, cho nên đầu móng lúc nào cũng trơn nhẵn. Hiện giờ cậu cũng có chút hồ nghi buổi sáng mình rốt cuộc dùng lực lớn cỡ nào, bất quá tuy rằng lúc ấy là chơi đùa, nhưng cảm giác thật sự rất kích thích...... Lúc ấy không riêng gì Chu Du có cảm giác, bản thân cậu cũng "kéo cờ". Nếu đổi thành một người khác, Lục Viễn khả năng là sẽ cắn răng hạ quyết tâm, đi làm cũng không cần đi nữa, trực tiếp lôi kéo người lên nhà hành sự.

Chỉ là Chu Du thì không được. Tuy rằng hiện tại Chu Du chủ động đủ kiểu, nhưng Lục Viễn thật sự có điểm không dám trêu chọc vào. Nói trắng ra là, cậu rất không muốn vì Chu Du mà phụ trách, bởi vì người này quá khiêu thoát*, giống như nay đây mai đó, một kẻ lãng tử khắp chốn lưu tình, khắp nơi đều gặp được chân ái. Lần trước Lục Viễn cùng hắn tán gẫu chuyện người yêu cũ cũng hình dung ra, con người của Chu Du có đôi lúc rất ích kỷ, hành động cực kỳ tùy hứng, lúc vui có thể đem cả trái tim đều đào ra cho cậu, thế nhưng vừa quay đầu lại muốn tìm thú vui khác, liền có thể lập tức vẫy tay bái bai ——thứ cũ đã chơi chán liền có ngay thứ mới.

*ý nói tính cách tùy tiện, bốc đồng, tự do bay nhảy chứ không thích trói buộc.

Hơn nữa người này còn có chút ưng vuốt lông lừa*, chính cậu hiện giờ đối đầu với hắn, phỏng chừng càng gay gắt càng phản tác dụng, đành phải kiên nhẫn chờ thởi điểm hắn tràn trề hưng phấn qua đi, lúc này mới dễ dàng dời đi lực chú ý của hắn sang chuyện khác.

*nguyên văn: thuận mao lư, ý chỉ những người chỉ thích được khen ngợi, nghe lời ngọt ngào, không thích mắng mỏ chỉ trích, giống con lừa phải vuốt lông mới chịu nghe lời.

Đại khái là giống như con nít.

Lục Viễn nghĩ đến đây liền thở dài, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào vết móng tay nhỏ kia một chút, lại nằm trở về.

Ngày hôm sau Chu Du quả nhiên không rời giường, tuy rằng đã tỉnh, thế nhưng vẫn vẻ mặt thỏa mãn mà ôm chăn nằm trên giường ăn vạ.

Lục Viễn thấy hắn vẫn cứ luôn nhìn mình chằm chằm, đành phải đi toilet thay quần áo, chờ làm vệ sinh xong, lúc trước khi đi còn dặn dò: "Hôm nay buổi tối không cần chờ tôi, chắc là tôi không về ăn cơm đâu."

Chu Du ngẩn người, cảm thấy rất ngoài ý muốn: "Cậu làm gì mà không về?"

"Nếu hôm nay lão tổng mở họp, buổi tối phỏng chừng sẽ có liên hoan, tôi cũng không thể keo kiệt đến mức một bữa cơm cũng không mời nổi."

Chu Du à một tiếng rồi gật đầu, mắt thấy Lục Viễn phải đi, lại đuổi theo hỏi: "Cậu có phải uống rượu không?"

Lục Viễn nhàn nhạt nói: "Liên hoan sao có thể không uống rượu."

"Cậu có thể không uống mà, cậu chỉ cần nói cậu lái xe, lái xe không thể uống." Chu Du nói xong cảm thấy không đúng, thấy Lục Viễn phải đi, vội vàng nhảy xuống giường, đi chân đất ra cửa: "Cái người yêu thầm cậu kia có đi hay không?"

Lục Viễn vốn dĩ vừa mở cửa dợm bước ra ngoài, nghe hắn kêu lớn tiếng như vậy đành vòng trở lại: "Ai yêu thầm tôi?"

Chu Du nói: "Cái người kia cho cậu bánh quy!"

"...... Ai bảo em ấy yêu thầm tôi," Lục Viễn thở dài, chỉ vào hắn,: "Đừng có để chân trần giẫm trên sàn, sáng sớm ra lạnh lắm." Dừng một chút lại giải thích, "Người đó là đồng nghiệp mới, bánh quy ai cũng có phần, cô bé không có ý gì với tôi."

Cậu nói xong lại cảm thấy chính mình giải thích hơi dư thừa, vẫy tay rồi vọt đi mất.

Hôm nay quả nhiên lão tổng sáng sớm đã mở họp, thảo luận các dự án gần đây nhất và an bài của công ty, thời điểm sắp kết thúc cuộc họp lại công bố, Lục Viễn được bổ nhiệm lên làm Quyền phó tổng giám đốc, thời hạn khảo sát trong vòng một tháng. Đương nhiên trong lúc giữ chức Quyền phó tổng, các phương diện như chức trách, quyền lợi cùng với tiền lương đều ấn dịnh theo tiêu chuẩn của phó tổng chính thức. Sau đó lão lại động viên mọi người nỗ lực công tác, tranh thủ sớm ngày vượt mức tiêu chuẩn công trạng đề ra trong năm nay.

Lục Viễn đã chuẩn bị một chút từ sáng, đọc ngắn gọn mấy lời diễn văn, lại hẹn mọi người buổi tối liên hoan.

Trì tổng ở bên cạnh nhìn cậu cười cười, chờ đến sau khi hội nghị kết thúc mới đi lại vỗ lên bả vai Lục Viễn, nhắc nhở cậu: "Trước đây tôi từng nói tuyển cho cậu một người trợ lý, một mình cậu làm quá mệt mỏi, cũng lo liệu không hết quá nhiều việc, hiện tại cậu phải quản lý nội vụ công ty, càng cần phải có trợ thủ."

Lục Viễn mỉm cười: "Hai hôm nay tôi sẽ suy xét thật kỹ."

"Ừ," Trì tổng cười nói, "Trợ thủ chủ yếu là dùng vừa lòng, hiện tại mấy nhân viên mới tuy rằng năng lực còn hơi yếu, nhưng nhiệt tình cùng bốc đồng đều không tồi, cũng có thể sai khiến làm việc." Nói xong lại chỉ vào một căn phòng giám đốc trống không, nói: "Sau này cậu chuyển qua kia làm đi, đợi chốc nữa tôi cho người đem khóa thẻ từ và điều khiển từ xa đến đưa cậu."

Lục Viễn đưa mắt nhìn lão, mỉm cười gật đầu.

Văn phòng mới của cậu nằm sát bên cạnh phòng tổng giám đốc, cũng tương tự có cửa sổ pha lê sát đất, trước đây cậu em vợ lão bản ở đây làm việc, sau gã từ chức công ty lại xảy ra chuyện, cũng không có ai thu dọn. Hồi trước công ty có một dì tạp vụ chuyên thu dọn, về sau có vẻ như để tiết kiệm chi phí nên công ty đã cho bà thôi việc, cho nên Lục Viễn nhận được chìa khóa liền nhìn quanh một lượt, trước tiên dọn dẹp nơi làm việc cũ, sau đó chờ đến giữa trưa mọi người đi ăn cơm, cậu mới tự mình ôm thùng giấy đi thu thập.

Amy vừa lúc mang cơm hộp đến, thấy thế rất tích cực mà xách theo máy hút bụi đi hỗ trợ cậu. Lục Viễn thu dọn mấy thứ đồ bỏ đi nằm ngổn ngang vào một cái thùng giấy lớn, lại đi cầu thang bộ xuống vứt ra ngoài.

Lúc nhìn thấy ở cửa công ty có một soái ca đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai đang đứng, cậu còn ngẩn người, lại nhìn kỹ, mới phát hiện ra trai đẹp này có chút quen mắt.

Chu Du vốn là đến đưa cơm trưa, nhưng đến nơi rồi gọi hai lần điện thoại không thấy ai tiếp, hiện tại còn đang cân nhắc có nên gọi đến cuộc thứ ba hay không. Lúc cảm giác có người xốc mũ mình lên hắn còn hoảng sợ, tưởng rằng có người rảnh rỗi đến kiếm chuyện, vừa quay đầu lại nhìn, mới thấy là Lục Viễn.

Hai người nhìn nhau vài giây, gần như đồng thời mở miệng.

"Cậu bị cảm?"

"Cậu ra ngoài có việc?"

"Tôi không ra ngoài, đang dọn dẹp văn phòng thôi," Lục Viễn trả lời trước, lại tiếp tục hỏi, "Cậu bị cảm à?"

Chu Du gật đầu.

Buổi sáng lúc rời giường, hắn đã cảm thấy đầu hơi nằng nặng, nguyên một buổi sáng cứ như người mắc bệnh thoái hoá xương, thấy sô pha muốn nằm xuống, thấy ghế dựa cũng muốn nằm xuống, uể oải nằm lê lết từ chỗ này sang chỗ khác, mãi cho đến gần giữa trưa mới miễn cưỡng bò dậy làm chút cơm mang đến cho Lục Viễn.

Bởi vì hắn lo lắng nếu Lục Viễn lại qua loa chắp vá bữa trưa, buổi tối uống rượu sẽ hại đến dạ dày.

Hắn lúc này tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng có thể thấy được hốc mắt có chút hồng hồng, Lục Viễn duỗi tay tới xem xét, lại nhẹ nhàng thở ra.

Chu Du đem bình giữ nhiệt trong tay đưa tới, dùng giọng mũi nghèn nghẹn mà hỏi Lục Viễn: "Tin tốt công bố rồi chứ?"

Lục Viễn mỉm cười gật đầu.

Chu Du cũng cười cười, đôi mắt hơi cong lên một chút: "Chúc mừng cậu!"

Lục Viễn liếc hắn một cái: "Cậu ăn gì chưa?"

Chu Du lắc đầu.

"Vậy cùng ăn đi?" Lục Viễn hỏi, chỉ chỉ bên trong, "Văn phòng của tôi sắp thu thập xong rồi, cậu đi vào ngồi chờ một lát."

"Không được," Chu Du có chút do dự, lui về sau một bước nói, "Chỗ cậu làm việc...... Tôi đi vào không thích hợp lắm."

"Không sao," Lục Viễn từng rất để ý vấn đề này, nhưng hiện tại nhìn bộ dạng của Chu Du cậu cũng không yên tâm, nghĩ một lát lại nói, "Đang là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa, không ai để ý đâu."

Cậu mang người vào, lại nói với Amy một tiếng, bảo cô ra ngoài trước.

Chu Du không nghĩ tới văn phòng Lục Viễn còn lớn như vậy, ở giữa là một cái bàn làm việc lớn, đi kèm là ghế da, rất có khí thế, khu vực gần cửa còn có bộ bàn ghế nhỏ, bên trên đặt mấy chồng văn kiện. Hắn xem xét một hồi thấy mình không có mặt mũi nào ngồi trên ghế lớn, bèn ngồi trên ghế nhỏ cạnh cửa, nhoài người ra trên bàn một cái lại gục xuống.

Lục Viễn đóng cửa sổ chớp trong văn phòng, xác định bên ngoài cái gì cũng cũng không thấy được, lúc này mới mang máy vi tính của mình dọn vào, nói với Chu Du: "Cậu đừng ngồi ở bàn đó, đấy là bàn thư ký, cậu ngồi trên ghế dựa của tôi kìa, chốc nữa thấy mệt còn có thể nằm lên."

"Không nằm," Chu Du không định di chuyển, thở dài nói, "Cái bàn thư ký này vừa vặn lành lạnh, thoải mái."

"Có phải cậu phát sốt rồi không? Tôi xuống lầu mua cho cậu ít thuốc." Lục Viễn có chút lo lắng, lôi người đem tới ấn lên ghế dựa của mình, lại điều chỉnh lưng ghế ngả ra sau, sau đó kéo khẩu trang của hắn xuống, cười nói, "Chỗ ngồi này của tôi vừa mới được lau khô, chính mình còn chưa được ngồi đâu, cho phép cậu hưởng thụ trước đấy."

"Thật tốt," Chu Du thở dài, "Còn biết đau lòng cho ông xã, không uổng phí tôi vượt ngàn dặm đưa canh."

"...... Cậu bớt nói nhảm đi," Lục Viễn bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Nếu không phải thấy cậu có bệnh, bảo đảm cho cậu mở mang tầm mắt cái gì gọi là súng vàng không hết đạn*."

*kim thương bất đảo, nghĩa là thể lực chuyện ấy ấy vô cùng sung mãn =))

"Đang nói súng của cậu ấy à," Chu Du nhắm hai mắt nở nụ cười, hỏi cậu, "Hồi trước cậu một đêm mấy lần?"

Lục Viễn trên miệng khoác lác mà mặt không buồn đỏ, nghiêm trang nói: "Cái này... Trước kia một đêm bảy tám lần đi."

"Uầy, trâu bò vậy á?" Chu Du buồn cười nói, "Tôi không giống cậu, tôi một đêm một lần."

Lục Viễn hơi khựng lại, ngạc nhiên nói, "Yếu dữ vậy sao?"

"Yếu cái gì a," Chu Du thở dài nói: "Tôi đây một khi súng ống đã lên nòng liền không xuống nữa, một lần làm cả đêm. Không giống cậu một lần ba giây, bảy lần còn chưa đến nửa phút."

"..." Lục Viễn nghe được một nửa đã hiểu, trong lòng buồn cười, cầm theo ví đi ra ngoài, "Tôi đi mua thuốc cho cậu."

Chu Du ừ một tiếng hỏi: "Mua thuốc gì? Lần trước cậu mua một đống thuốc đều sai hết, tôi là cảm lạnh, không phải cảm nóng."

"À, không sao đâu," Lục Viễn nhìn hắn một cái, "Hôm nay tôi chỉ mua thuốc trị não tàn."

Ở đối diện công ty có một cửa hàng thuốc lớn, Lục Viễn thấy thời gian không còn sớm, dứt khoát một đường chạy vội qua hầm đi bộ, các loại thuốc nhân viên cửa hàng giới thiệu cậu cũng không dám mua, bốc điện thoại hỏi Tôn Chính, lúc tính tiền lại quyết định mua thêm một cái nhiệt kế.

Chờ cậu chạy đi chạy về, những người khác trong công ty cũng đã cơm nước xong xuôi lục tục trở lại. Cậu luồn lách phi thẳng vào phòng, gọi to Chu Du một tiếng, lúc này mới phát hiện Chu Du đã ngủ rồi.

Chu Du mơ mơ màng màng mà ngủ cả một buổi chiều, chờ đến lúc tỉnh lại định thần một hồi lâu mới nhớ ra đây là văn phòng của Lục Viễn. Lúc này trời đã sẩm tối, ánh sáng trong phòng lờ mờ, hắn cúi đầu nhìn mới phát hiện trên người mình đắp một tấm thảm nhỏ màu xám in hình Totoro.

Cửa sổ chớp trong văn phòng được khép chặt, mơ hồ nghe được bên ngoài có tiếng nói chuyện điện thoại. Cũng không biết Lục Viễn đã đi đâu. Chu Du hơi muốn đi WC, nhưng lại không dám di chuyển, sợ chính mình tự tiện đi ra ngoài lại gây ra họa, suy nghĩ một lát, đành phải gọi điện thoại cho Lục Viễn.

Nào ngờ hắn vừa bấm nút gọi, liền thấy di động của Lục Viễn ở trên bàn sáng lên.

May mà hắn không phải chờ lâu cho lắm, không quá vài phút sau, bên ngoài dường như vang lên một trận hoan hô, một lúc sau Lục Viễn vừa nói cười với người vừa với tay mở cửa, theo sau còn có tiểu mỹ nữ ban trưa ở trong văn phòng cậu.

Chu Du sửng sốt, theo bản năng nhắm mắt lại nằm yên. Bàn làm việc vừa to vừa rộng, ghế dựa ngả ra vừa lúc bị che khuất, ngăn cản tầm nhìn của bất cứ ai đến chỗ Chu Du.

Quả nhiên Lục Viễn cũng không bật đèn, chỉ mở cửa ra, đứng ở cửa nói chuyện với mỹ nữ.

Giọng của mỹ nữ rất trong trẻo, cô cười nói: "Lục tổng, tôi đến Mao Toại tự tiến cử mình*."

*Mao Toại tự tiến (Mao Toại tự tiến cử mình): chỉ sự tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng, cuối cùng dựa vào tài năng của mình thu được kết quả như ý.

Lục Viễn cũng cười cười, lại nói: "Cô quả thật là thừa khả năng làm trợ lý của tôi, nhưng cô cũng biết là ở công ty chúng ta, tiềm năng phát triển của vị trí trợ lý không bằng nhân viên nghiệp vụ, tiền lương tuy rằng ổn định hơn một chút, nhưng công việc chủ yếu thuộc về công tác hành chính, cho nên vẫn là có sự khác biệt...... Mặt khác, về sau tôi có khả năng phải đi công tác tương đối nhiều, khảo sát nhà xưởng cũng vậy mà tiếp đãi khách hàng cũng thế, khả năng cao là có những lúc một ngày cô phải đi theo tôi đến mười mấy giờ, việc này đối với phụ nữ mà nói thì có hơi vất vả, cô thử suy xét lại nhé." Cậu nói xong một tràng, lại nói: "Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu, vẫn là tôi rất xem trọng năng lực nghiệp vụ của cô, cảm thấy cô đặc biệt có tiềm lực, không nghiêm túc bồi dưỡng một phen thì thật đáng tiếc."

"Thật thế ạ?" Mỹ nữ cười cười, vâng dạ một tiếng rồi nói, "Vậy thì tốt rồi, em đến báo danh trước, nếu Lục tổng nguyện ý suy xét em làm trợ lý, em lúc nào cũng sẵn lòng."

"Được," Lục Viễn mỉm cười gật đầu, "Để trước mắt tôi xem xét tình hình tuyển dụng ở bộ phận nhân sự đã nhé."

Cậu nói xong lại thảo luận với Amy thêm vài câu liên quan đến đơn đặt hàng. Lúc người đi rồi, cậu quay đầu lại mở đèn lên, mới thấy Chu Du không biết từ khi nào đã ngồi dậy, đôi mắt mở thao láo, đang trừng trừng nhìn cậu.

Lục Viễn hoảng sợ, hỏi hắn: "Cậu tỉnh rồi?"

"Ừm," Chu Du nói: "Nín đi vệ sinh đến tỉnh, sợ rời khỏi chỗ này người khác biết cậu kim ốc tàng kiều*, cho nên không dám động đậy."

*Kim ốc tàng kiều = xây nhà vàng cất giấu người đẹp

Lục Viễn: "..." Lại còn kim ốc tàng kiều, thật biết cách dùng từ.

"Vậy giờ cậu mau đi đi," Lục Viễn vơ lấy di động và chìa khóa, chỉ chỉ bên ngoài nói, "Tôi ở thang máy kia chờ cậu. Bữa tối cậu đi ăn cùng bọn tôi hay là tự xử?"

"Tôi tự xử," Chu Du nói, "Công ty các cậu công ty liên hoan tôi không tiện bám càng theo."

"Có sao đâu," Lục Viễn cười cười, "Đêm nay tôi mời khách, đem tiệc liên hoan đổi thành buffet. Ban nãy tôi còn phát dư cho mỗi người thêm một phiếu buffet, nói có thể dẫn người nhà theo."

Chu Du sững sờ, chớp mắt nhìn cậu.

Lục Viễn xòe hai phiếu buffet trong tay ra, đụng hắn một chút, cười hỏi: "Có đi hay không?"

"Đi," Chu Du không buồn rối rắm, cực kỳ vui vẻ nói, "Phải đi."

Hắn mau chóng đi WC giải quyết, quả nhiên người trong công ty không còn lại nhiều, hắn rảo bước rất nhanh, cũng không ai chú ý đến hắn. Nhưng người đứng ở chờ thang máy lại không ít, có mấy người đang vây quanh Lục Viễn nói chuyện. Chu Du đưa mắt nhìn, ngại không dám đi qua, nghĩ một lát bèn tránh ở đằng xa chờ, chỉ đưa mắt nhìn Lục Viễn đứng bên kia.

Hắn trước kia không để ý, hiện tại mới phát hiện nhân duyên của Lục Viễn rất tốt, đối với người khác cũng không tỏ ra xa cách. Lúc này rất nhiều người đang chờ thang máy, Lục Viễn vô cùng lịch sự đứng gọn ở một bên, mỉm cười cùng đồng nghiệp nói chuyện phiếm, ngẫu nhiên lại đổi sang biểu tình nghiêm túc mà chỉ bảo cho họ vài câu. Một đám người đứng kia cao thấp béo gầy đều có, nhưng chỉ có cậu là đẹp mắt nhất, hàng lông mày sắc nét như dùng bút vẽ, dáng người cũng vô cùng nổi bật.

Chu Du càng nhìn càng thích, trong lòng lại âm thầm có chút đắc ý, chỉ là mỹ nữ đứng bên cạnh có điểm chướng mắt ——mỹ nữ kia vóc dáng cao gầy, tóc buộc đuôi ngựa, trang điểm nhẹ nhàng, rất có phong thái mỹ nữ cổ điển. Bao nhiêu người ở đây chỉ có cô là nhiều lời nhất, đôi mắt không buồn chớp lấy một cái, ghim thẳng lên người Lục Viễn. Lúc có người đi ngang qua, cô nàng còn thoáng dịch người về phía Lục Viễn, vai sóng vai nhìn hệt như một đôi tuấn nam mỹ nữ.

Chu Du tức khắc có chút không vui, lại nhìn một lát mới phát hiện đây chính là cô nàng hôm nay Mao Toại tự tiến cử với Lục Viễn, cũng là người lúc trưa mình tới đang dọn dẹp ở trong văn phòng Lục Viễn. Chỉ là lúc trước để mặt mộc, lúc này có vẻ như vì sắp đi ăn, cô nàng đã kịp thời trang điểm nhẹ nhàng thêm một chút.

Thái độ của Lục Viễn đối với cô gái này dường như cũng đặc biệt tốt, nhất là lúc mỹ nữ nghiêng đầu đặt câu hỏi, biểu tình của Lục Viễn còn rất chăm chú.

Chu Du hơi nhướng mày, vừa suy ngẫm Lục Viễn hình như còn chưa từng nhìn mình chăm chú như vậy, nhất thời cảm thấy cô gái này không hề đơn giản.

=====================

Editor: Một bên nhân thê đảm đang, một bên ôn nhu chiều chồng, chẹp, đúng là thồn cẩu lương vào họng:(
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện