Túc Bảo rụt đầu lại, nhẹ nhàng thoát ra được.
Bé vui vẻ nói: “Con thoát được rồi đây!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Vừa rồi bọn họ cũng không chú ý Túc Bảo làm sao thoát ra được, lúc đó Tô lão phu nhân còn cầm lấy một cánh tay của Túc Bảo, cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Nhìn lan can sắt cong xuống, tất cả mọi người Tô gia đều chấn kinh.
Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, chắn ở phía trước Túc Bảo, đem lan can sắt bị cong xuống chặn lại không để mọi người nhìn thấy.
Tô Nhất Trần khen: “Túc Bảo thật lợi hại. Cùng bà ngoại đi ăn sáng nhé!”
Những người còn lại cũng đi theo sau Túc Bảo, cố tình chặn cái thanh sắt vừa bị bẻ cong không cho ai nhìn thấy.
Vệ Uyển hồ nghi.
Túc Bảo làm sao thoát ra?
Mấy huynh đệ Tô gia này hình như đang đề phòng cô ta chuyện gì đó.
Cũng không phải cô ta hịa Túc Bảo bị kẹt ở đó, chuyện này cũng có thể trách cô ta sao?
Vệ Uyển không thoải mái, mím môi đi xuống lầu.
Lúc này Tô Ý Thâm mới hỏi: “Túc Bảo, đây là con bẻ à?”
Túc Bảo nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Đúng vậy!”
Tô Ý Thâm bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở trong rừng cây nhỏ hậu viện Lâm gia, Mục Thấm Tâm sắp đưa tay đánh Túc Bảo, sau đó bị bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo quạt bay ra ngoài.
Lúc ấy hắn vừa vặn đá một cước vào người Mục Thấm Tâm, khi đó cũng quá lo lắng cho Túc Bảo nên không chú ý quá nhiều.
Bây giờ nhớ lại…
Tô Ý Thâm cùng mấy huynh đệ liếc nhau, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
Tô lão gia híp mắt nói: “Chuyện này ai cũng không được nói ra ngoài, Túc Bảo, về sau không được ở trước mặt người khác thể hiện sức mạnh của con biết không?”
Túc Bảo tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Ông ngoại và các cậu sao lại khẩn trương như vậy?
Có sức mạnh không phải rất tốt sao? Bé có sức mạnh bé có thể giúp mọi người cùng nhau làm việc.
Anh mắt Tô Nhất Trần phức tạp, thấp giọng hỏi: “Lão Ngũ tới chưa?”
Tô Nhạc Phi cầm một cái kìm lớn, ồn ào vào cửa: “Tới rồi tới rồi! Túc Bảo đừng sợ, cậu năm tới cứu con đây!”
Túc Bảo ngẩng đầu, vịn cổ mình nói: “Cậu năm con ra được rồi!”
Tô Nhạc Phi sửng sốt.
Tô Ý Thâm hạ giọng: “Lão Ngũ, cắt hết lan can sắt kia đi.”
Tô Nhạc Phi nhìn thấy lan can sắt cong xuống, ngây ngẩn cả người.
“Đứa trẻ này được lắm! Túc Bảo nhà ta lợi hại quá! Lợi hại như vậy, cùng cậu năm đến công trường làm việc nhé.”
Bé vui vẻ nói: “Con thoát được rồi đây!”
Mọi người Tô gia sửng sốt: “???”
Vừa rồi bọn họ cũng không chú ý Túc Bảo làm sao thoát ra được, lúc đó Tô lão phu nhân còn cầm lấy một cánh tay của Túc Bảo, cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Nhìn lan can sắt cong xuống, tất cả mọi người Tô gia đều chấn kinh.
Tô Nhất Trần mặt không đổi sắc, chắn ở phía trước Túc Bảo, đem lan can sắt bị cong xuống chặn lại không để mọi người nhìn thấy.
Tô Nhất Trần khen: “Túc Bảo thật lợi hại. Cùng bà ngoại đi ăn sáng nhé!”
Những người còn lại cũng đi theo sau Túc Bảo, cố tình chặn cái thanh sắt vừa bị bẻ cong không cho ai nhìn thấy.
Vệ Uyển hồ nghi.
Túc Bảo làm sao thoát ra?
Mấy huynh đệ Tô gia này hình như đang đề phòng cô ta chuyện gì đó.
Cũng không phải cô ta hịa Túc Bảo bị kẹt ở đó, chuyện này cũng có thể trách cô ta sao?
Vệ Uyển không thoải mái, mím môi đi xuống lầu.
Lúc này Tô Ý Thâm mới hỏi: “Túc Bảo, đây là con bẻ à?”
Túc Bảo nháy mắt mấy cái, gật đầu: “Đúng vậy!”
Tô Ý Thâm bỗng nhiên nhớ tới lúc trước ở trong rừng cây nhỏ hậu viện Lâm gia, Mục Thấm Tâm sắp đưa tay đánh Túc Bảo, sau đó bị bàn tay nhỏ bé của Túc Bảo quạt bay ra ngoài.
Lúc ấy hắn vừa vặn đá một cước vào người Mục Thấm Tâm, khi đó cũng quá lo lắng cho Túc Bảo nên không chú ý quá nhiều.
Bây giờ nhớ lại…
Tô Ý Thâm cùng mấy huynh đệ liếc nhau, thần sắc dần dần trở nên ngưng trọng.
Tô lão gia híp mắt nói: “Chuyện này ai cũng không được nói ra ngoài, Túc Bảo, về sau không được ở trước mặt người khác thể hiện sức mạnh của con biết không?”
Túc Bảo tỉnh tỉnh mê mê gật đầu.
Ông ngoại và các cậu sao lại khẩn trương như vậy?
Có sức mạnh không phải rất tốt sao? Bé có sức mạnh bé có thể giúp mọi người cùng nhau làm việc.
Anh mắt Tô Nhất Trần phức tạp, thấp giọng hỏi: “Lão Ngũ tới chưa?”
Tô Nhạc Phi cầm một cái kìm lớn, ồn ào vào cửa: “Tới rồi tới rồi! Túc Bảo đừng sợ, cậu năm tới cứu con đây!”
Túc Bảo ngẩng đầu, vịn cổ mình nói: “Cậu năm con ra được rồi!”
Tô Nhạc Phi sửng sốt.
Tô Ý Thâm hạ giọng: “Lão Ngũ, cắt hết lan can sắt kia đi.”
Tô Nhạc Phi nhìn thấy lan can sắt cong xuống, ngây ngẩn cả người.
“Đứa trẻ này được lắm! Túc Bảo nhà ta lợi hại quá! Lợi hại như vậy, cùng cậu năm đến công trường làm việc nhé.”
Danh sách chương