Có sức mạnh không phải rất tốt sao? Bé có sức mạnh bé có thể giúp mọi người cùng nhau làm việc.
Anh mắt Tô Nhất Trần phức tạp, thấp giọng hỏi: “Lão Ngũ tới chưa?”
Tô Nhạc Phi cầm một cái kìm lớn, ồn ào vào cửa: “Tới rồi tới rồi! Túc Bảo đừng sợ, cậu năm tới cứu con đây!”
Túc Bảo ngẩng đầu, vịn cổ mình nói: “Cậu năm con ra được rồi!”
Tô Nhạc Phi sửng sốt.
Tô Ý Thâm hạ giọng: “Lão Ngũ, cắt hết lan can sắt kia đi.”
Tô Nhạc Phi nhìn thấy lan can sắt cong xuống, ngây ngẩn cả người.
“Đứa trẻ này được lắm! Túc Bảo nhà ta lợi hại quá! Lợi hại như vậy, cùng cậu năm đến công trường làm việc nhé.”
Túc Bảo: “Được được được!”
Mọi người: “……
Mọi người cho rằng Túc Bảo chỉ là nói vui, trẻ nhỏ sẽ rất nhanh quên.
Nhưng sau khi cơm nước xong Túc Bảo thật sự muốn cùng cậu hai và cậu năm đến công trường.
Tô Ý Thâm bất đắc dĩ nói: “Con tới đó làm gì? Ngoan, công trường nguy hiểm, người nhàn rỗi không được vào.”
Cậu năm là tổng giám, không chỉ phụ trách chứng thực tất cả hạng mục, còn phải thường xuyên đi tuần tra an toàn công trường. .
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Tiểu Túc Bảo thay một chiếc váy thắt lưng màu vàng, lưng đeo một cái túi xách mèo vô cùng đáng yêu, đang vui vẻ chuẩn bị xuống lầu, liền thấy Vệ Uyển đi lên.
Bé lập tức đứng lại, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng mợ hai.”
Túc Bảo cẩn thận len lén đánh giá mợ hai mình.
Sau khi mở thiên nhãn, Túc Bảo bỗng nhiên phát hiện trên mặt mợ hai che kín sương đen, lộ ra hai con mắt thật giống như quái thú.
Túc Bảo cảm thấy mợ hai rất đáng sợ……
Túc Bảo cầm một cái túi nilon ra.
Cái túi ni lông này là bé lấy ra đựng phân vẹt, bởi vì không thể vứt rác lung tung cho nên bé đem nó đặt ở trong túi xách.
Khóe miệng nữ quỷ co giật: “Bé sẽ không để cho dì bám vào thứ này chứ……”
Có lầm hay không, cô ta thảm đến mức chỉ có thể lăn lộn trong túi phân?
Túc Bảo cầm túi nilon run rẩy: “Không bẩn không bẩn, một chút cũng không bẩn.”
Trong túi chỉ có một đống phân chim, bé lấy khăn giấy lót đệm.
Tô Tử Lâm kỳ quái hỏi: “Túc Bảo đang làm gì vậy?”
Túc Bảo vẻ mặt chuyên chú vội vàng, nói: “Không có gì, con đang lau cho dì xấu xí.”
Trong tranh của Túc Bảo, một cây cỏ nhỏ là “chú Cỏ Nhỏ”, một bông hoa là “Hoa Hoa tiểu thư”.
Tô Tử Lâm cho rằng “dì xấu xí” mà bé nói là túi nilon, không khỏi thầm nghĩ đứa bé có trí tưởng tượng thật phong phú.
Anh mắt Tô Nhất Trần phức tạp, thấp giọng hỏi: “Lão Ngũ tới chưa?”
Tô Nhạc Phi cầm một cái kìm lớn, ồn ào vào cửa: “Tới rồi tới rồi! Túc Bảo đừng sợ, cậu năm tới cứu con đây!”
Túc Bảo ngẩng đầu, vịn cổ mình nói: “Cậu năm con ra được rồi!”
Tô Nhạc Phi sửng sốt.
Tô Ý Thâm hạ giọng: “Lão Ngũ, cắt hết lan can sắt kia đi.”
Tô Nhạc Phi nhìn thấy lan can sắt cong xuống, ngây ngẩn cả người.
“Đứa trẻ này được lắm! Túc Bảo nhà ta lợi hại quá! Lợi hại như vậy, cùng cậu năm đến công trường làm việc nhé.”
Túc Bảo: “Được được được!”
Mọi người: “……
Mọi người cho rằng Túc Bảo chỉ là nói vui, trẻ nhỏ sẽ rất nhanh quên.
Nhưng sau khi cơm nước xong Túc Bảo thật sự muốn cùng cậu hai và cậu năm đến công trường.
Tô Ý Thâm bất đắc dĩ nói: “Con tới đó làm gì? Ngoan, công trường nguy hiểm, người nhàn rỗi không được vào.”
Cậu năm là tổng giám, không chỉ phụ trách chứng thực tất cả hạng mục, còn phải thường xuyên đi tuần tra an toàn công trường. .
||||| Truyện đề cử: Sau Khi Vội Vã Kết Hôn |||||
Tiểu Túc Bảo thay một chiếc váy thắt lưng màu vàng, lưng đeo một cái túi xách mèo vô cùng đáng yêu, đang vui vẻ chuẩn bị xuống lầu, liền thấy Vệ Uyển đi lên.
Bé lập tức đứng lại, nhỏ giọng nói: “Chào buổi sáng mợ hai.”
Túc Bảo cẩn thận len lén đánh giá mợ hai mình.
Sau khi mở thiên nhãn, Túc Bảo bỗng nhiên phát hiện trên mặt mợ hai che kín sương đen, lộ ra hai con mắt thật giống như quái thú.
Túc Bảo cảm thấy mợ hai rất đáng sợ……
Túc Bảo cầm một cái túi nilon ra.
Cái túi ni lông này là bé lấy ra đựng phân vẹt, bởi vì không thể vứt rác lung tung cho nên bé đem nó đặt ở trong túi xách.
Khóe miệng nữ quỷ co giật: “Bé sẽ không để cho dì bám vào thứ này chứ……”
Có lầm hay không, cô ta thảm đến mức chỉ có thể lăn lộn trong túi phân?
Túc Bảo cầm túi nilon run rẩy: “Không bẩn không bẩn, một chút cũng không bẩn.”
Trong túi chỉ có một đống phân chim, bé lấy khăn giấy lót đệm.
Tô Tử Lâm kỳ quái hỏi: “Túc Bảo đang làm gì vậy?”
Túc Bảo vẻ mặt chuyên chú vội vàng, nói: “Không có gì, con đang lau cho dì xấu xí.”
Trong tranh của Túc Bảo, một cây cỏ nhỏ là “chú Cỏ Nhỏ”, một bông hoa là “Hoa Hoa tiểu thư”.
Tô Tử Lâm cho rằng “dì xấu xí” mà bé nói là túi nilon, không khỏi thầm nghĩ đứa bé có trí tưởng tượng thật phong phú.
Danh sách chương