Ông cụ Tô nói: “Túc Bảo, đây là cao thủ mạnh nhất nước ta trong lĩnh vực hội họa, mau, mau gọi một tiếng Thầy Lao đi!”
Túc Bảo lại ngoan ngoãn nói: “Thầy Lao.”
Tận đáy lòng ông lão rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, hỏi: “Túc Bảo, con vẽ những bức này à?”
Túc Bảo gật đầu: “Đúng ạ.”
“Túc Bảo có thể nói cho ông biết về những bức tranh này không?”
Nói đến tranh, mặt Tiểu Bảo Bảo lập tức như sáng bừng lên, nằm bò xuống bàn, bắt đầu rất nghiêm
túc nói về thế giới mộng tưởng của mình.
Lúc Tô Nhất Trần đi tới, nhìn thấy hai người một già một trẻ đang nằm trên bàn xem tranh.
Cục sữa nhỏ nằm trên bàn, hai ông lão mê mẩn nhìn bé, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói.
Khuôn mặt của Tô Nhất Trần dịu lại.
Một đứa trẻ nhỏ chỉ có thể làm bạn với hai ông già.
Không hiểu sao làm cho lòng người chua xót.
**
Mẹ con Tuyết Nhi vẫn còn ngồi đợi ở sảnh tầng một, chờ đợi lại chờ đợi ….
Khi Nhiếp quản gia đi xuống bảo mọi người về trước, viện sĩ Lào sẽ không xuống nữa.
Hai người mới ra về trong thất vọng.
Cả nhà Tuyết Nhi cũng không thể không đi, nếu không sẽ có vẻ rất thất lễ.
Mẹ Tuyết Nhi không cam lòng, vốn tưởng rằng Tuyết Nhi sẽ được viện sĩ Lao thu làm tiểu đồ đệ, nhưng hiện tại xem ra không phải.
Nhưng làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này?
Vì thế mang theo Tuyết Nhi, ở trên xe ngoài cửa lớn trang viên Tô gia tiếp tục khổ sở chờ đợi……
Kết quả chợt nghe thấy hai người đi qua thấp giọng nghị luận:
“Mẹ con Tuyết Nhi còn ở bên trong chờ sao?”
“Hừ, cô ta cho rằng lão viện sĩ là tới nhận Tuyết Nhi làm học trò, nói thật, Tuyết Nhi căn bản không có tư cách…”
Mẹ của Tuyết Nhi ngồi trong xe nghe thấy những lời này rất tức giận, họ nói vậy là có ý gì, Tuyết Nhi nhà cô ta không có tư cách?
Nhưng mà cô ta không khỏi lo lắng, viện sĩ đã ở trên lầu hai lâu như vậy chưa xuống, chẳng lẽ Tô gia muốn tìm sư phụ cho Túc Bảo thật!?
Mặc dù Túc Bảo không có tài năng nhưng nó lại có tám người cậu yêu thương nó hết mực.
Nếu tiền thực sự có thể làm viện sĩ Lào nhận Túc Bảo làm đồ đệ của mình thì sao?
Mẹ của Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy không công bằng …
**
Đã hơn mười một giờ đêm, Túc Bảo rất vui vẻ tiễn viện sĩ Lao ra về.
Bé dường như cũng đã tìm được cho mình một người bạn tốt, mặc dù có sự khác biệt lớn về tuổi tác. . Googl𝐞 ngay 𝒕гang ( TгUm𝒕 г𝓾yện.𝗩N )
Túc Bảo phất phất tay nói: “Ông bạn già, ông đi thong thả nhé!”
Túc Bảo lại ngoan ngoãn nói: “Thầy Lao.”
Tận đáy lòng ông lão rất thích đứa trẻ ngoan ngoãn này, hỏi: “Túc Bảo, con vẽ những bức này à?”
Túc Bảo gật đầu: “Đúng ạ.”
“Túc Bảo có thể nói cho ông biết về những bức tranh này không?”
Nói đến tranh, mặt Tiểu Bảo Bảo lập tức như sáng bừng lên, nằm bò xuống bàn, bắt đầu rất nghiêm
túc nói về thế giới mộng tưởng của mình.
Lúc Tô Nhất Trần đi tới, nhìn thấy hai người một già một trẻ đang nằm trên bàn xem tranh.
Cục sữa nhỏ nằm trên bàn, hai ông lão mê mẩn nhìn bé, thỉnh thoảng lại cười cười nói nói.
Khuôn mặt của Tô Nhất Trần dịu lại.
Một đứa trẻ nhỏ chỉ có thể làm bạn với hai ông già.
Không hiểu sao làm cho lòng người chua xót.
**
Mẹ con Tuyết Nhi vẫn còn ngồi đợi ở sảnh tầng một, chờ đợi lại chờ đợi ….
Khi Nhiếp quản gia đi xuống bảo mọi người về trước, viện sĩ Lào sẽ không xuống nữa.
Hai người mới ra về trong thất vọng.
Cả nhà Tuyết Nhi cũng không thể không đi, nếu không sẽ có vẻ rất thất lễ.
Mẹ Tuyết Nhi không cam lòng, vốn tưởng rằng Tuyết Nhi sẽ được viện sĩ Lao thu làm tiểu đồ đệ, nhưng hiện tại xem ra không phải.
Nhưng làm sao cô ta có thể chấp nhận sự thật này?
Vì thế mang theo Tuyết Nhi, ở trên xe ngoài cửa lớn trang viên Tô gia tiếp tục khổ sở chờ đợi……
Kết quả chợt nghe thấy hai người đi qua thấp giọng nghị luận:
“Mẹ con Tuyết Nhi còn ở bên trong chờ sao?”
“Hừ, cô ta cho rằng lão viện sĩ là tới nhận Tuyết Nhi làm học trò, nói thật, Tuyết Nhi căn bản không có tư cách…”
Mẹ của Tuyết Nhi ngồi trong xe nghe thấy những lời này rất tức giận, họ nói vậy là có ý gì, Tuyết Nhi nhà cô ta không có tư cách?
Nhưng mà cô ta không khỏi lo lắng, viện sĩ đã ở trên lầu hai lâu như vậy chưa xuống, chẳng lẽ Tô gia muốn tìm sư phụ cho Túc Bảo thật!?
Mặc dù Túc Bảo không có tài năng nhưng nó lại có tám người cậu yêu thương nó hết mực.
Nếu tiền thực sự có thể làm viện sĩ Lào nhận Túc Bảo làm đồ đệ của mình thì sao?
Mẹ của Tuyết Nhi bắt đầu cảm thấy không công bằng …
**
Đã hơn mười một giờ đêm, Túc Bảo rất vui vẻ tiễn viện sĩ Lao ra về.
Bé dường như cũng đã tìm được cho mình một người bạn tốt, mặc dù có sự khác biệt lớn về tuổi tác. . Googl𝐞 ngay 𝒕гang ( TгUm𝒕 г𝓾yện.𝗩N )
Túc Bảo phất phất tay nói: “Ông bạn già, ông đi thong thả nhé!”
Danh sách chương