Hai người anh một câu, em một câu, ai nấy đều nhanh chóng thay nhau nói.
Hóa ra hai người này là ba và mẹ kế của Túc Bảo!
Tô lão gia tức giận đến nhíu chặt mày lại định nói gì đó nhưng bị Tô Nhất Trần giơ tay ngăn cản, nháy mắt một cái.
Thấy vậy, Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vui mừng khôn xiết!
Kế này thực sự hiệu quả! Lâm Phong tiếp tục thở dài: “Túc Bảo … Trong quá trình con lớn lên, ba đã nợ con quá nhiều! Con có thể tha thứ cho ba không?”
Mục Thấm Tâm cũng nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, từ nay về sau mẹ sẽ không quan tâm việc có con trai con gái gì nữa, người một nhà chúng ta sống thật tốt, được không?”
Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi.
Anh ta có phải là đã bị Mục Thấm Tâm lợi dụng rồi không??
Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong dường như hiểu ra mọi chuyện.
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Mục Thấm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Nếu đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Túc Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?”
Mục Thấm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm.
“Không, thật sự không phải, không phải như vậy…”
Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta.
Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: “Cô, cái người phụ nữ độc địa này… cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Túc Bảo hết lần này đến lần khác…”
“Túc Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối….”
Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay.
Bác Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình.
Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong.
Tô Cẩm Ngọc qua đời vào đầu tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mục Thấm Tâm vào cuối tháng 3.
Thứ hai là tình cảnh sống còn của Túc Bảo ở bệnh viện, trong đó ghi rõ [ngừng hô hấp đột ngột, sốc tinh thần, gãy xương sườn thứ ba, thứ tư, thứ sáu và thứ bảy của xương sườn trái, gãy xương cánh tay, gãy cánh tay phải, chân trái bẻ cong ra ngoài, trên mô tê cóng không hồi phục, đứt ngón út bàn chân trái…]
Sau đó còn có một bức ảnh, là bị người hàng xóm nào đó lén lút chụp, Túc Bảo mặc một bộ đồ ngủ quỳ trên tuyết, bị tuyết chôn vùi chỉ để lộ ra một tấm lưng gầy nhỏ…
Lâm Phong trong lòng chợt phát lạnh!
Tất cả mọi người không khỏi kinh ngac che miệng lại.
Chỉ trong vài chữ ngắn gọn, tất cả đều cho thấy Túc Bảo đã bị đánh đập dã man như thế nào vào thời điểm đó!
Mọi người không khỏi tức giận nhìn Lâm Phong, đứa nhỏ bị thương nặng, hấp hối đưa vào bệnh viện cấp cứu, vậy mà hắn còn dám nói: “Ba ngoài ý muốn đánh mạnh một chút”?!
Khi bà Tô nhìn thấy hồ sơ bệnh án, đã suýt ngất lịm vì đau lòng!
“Cái này mà được coi ngoài ý muốn hả, nói khó nghe một chút, chính là muốn lấy mạng con bé đấy!”
Hóa ra hai người này là ba và mẹ kế của Túc Bảo!
Tô lão gia tức giận đến nhíu chặt mày lại định nói gì đó nhưng bị Tô Nhất Trần giơ tay ngăn cản, nháy mắt một cái.
Thấy vậy, Lâm Phong và Mục Thấm Tâm vui mừng khôn xiết!
Kế này thực sự hiệu quả! Lâm Phong tiếp tục thở dài: “Túc Bảo … Trong quá trình con lớn lên, ba đã nợ con quá nhiều! Con có thể tha thứ cho ba không?”
Mục Thấm Tâm cũng nghẹn ngào nói: “Túc Bảo, mẹ cũng đã suy nghĩ rõ ràng, từ nay về sau mẹ sẽ không quan tâm việc có con trai con gái gì nữa, người một nhà chúng ta sống thật tốt, được không?”
Lâm Phong sắp tức đến hộc máu rồi.
Anh ta có phải là đã bị Mục Thấm Tâm lợi dụng rồi không??
Nhớ lại khoảng thời gian sau khi phá sản, Lâm Phong dường như hiểu ra mọi chuyện.
Hai mắt anh ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Mục Thấm Tâm, cô đã sớm muốn rời khỏi tôi rồi đúng không? Nếu đứa nhỏ sinh ra, cô sẽ không rời đi được, cho nên cô lợi dụng Túc Bảo để thủ tiêu đứa con trong bụng cô đúng không?”
Mục Thấm Tâm lúc này vẫn không chịu thừa nhận, vừa lắc đầu vừa lau nước mắt, dáng vẻ như người bị hại oan ức lắm.
“Không, thật sự không phải, không phải như vậy…”
Lâm Phong mặc dù trong lòng rất khó chịu, nhưng sau khi nghĩ lại, đây không phải là lúc để đôi co với cô ta.
Vậy nên hắn giả vờ như hắn cũng bị cô ta lừa đến không biết gì: “Cô, cái người phụ nữ độc địa này… cô đã lừa tôi lâu như vậy, cô khiến tôi hiểu lầm về Túc Bảo hết lần này đến lần khác…”
“Túc Bảo! Tất cả là lỗi của ba! Là ba bị kẻ xấu che mắt! Ba đã bị người mà ba tin tưởng nhất lừa dối….”
Tô Nhất Trần ngoắc ngoắc ngón tay.
Bác Nhiếp lại lấy ra một vài tài liệu và chiếu chúng lên màn hình.
Đầu tiên là giấy chứng tử của Tô Cẩm Ngọc và giấy chứng nhận kết hôn của Lâm Phong.
Tô Cẩm Ngọc qua đời vào đầu tháng 3 mà Lâm Phong đã kết hôn với Mục Thấm Tâm vào cuối tháng 3.
Thứ hai là tình cảnh sống còn của Túc Bảo ở bệnh viện, trong đó ghi rõ [ngừng hô hấp đột ngột, sốc tinh thần, gãy xương sườn thứ ba, thứ tư, thứ sáu và thứ bảy của xương sườn trái, gãy xương cánh tay, gãy cánh tay phải, chân trái bẻ cong ra ngoài, trên mô tê cóng không hồi phục, đứt ngón út bàn chân trái…]
Sau đó còn có một bức ảnh, là bị người hàng xóm nào đó lén lút chụp, Túc Bảo mặc một bộ đồ ngủ quỳ trên tuyết, bị tuyết chôn vùi chỉ để lộ ra một tấm lưng gầy nhỏ…
Lâm Phong trong lòng chợt phát lạnh!
Tất cả mọi người không khỏi kinh ngac che miệng lại.
Chỉ trong vài chữ ngắn gọn, tất cả đều cho thấy Túc Bảo đã bị đánh đập dã man như thế nào vào thời điểm đó!
Mọi người không khỏi tức giận nhìn Lâm Phong, đứa nhỏ bị thương nặng, hấp hối đưa vào bệnh viện cấp cứu, vậy mà hắn còn dám nói: “Ba ngoài ý muốn đánh mạnh một chút”?!
Khi bà Tô nhìn thấy hồ sơ bệnh án, đã suýt ngất lịm vì đau lòng!
“Cái này mà được coi ngoài ý muốn hả, nói khó nghe một chút, chính là muốn lấy mạng con bé đấy!”
Danh sách chương