Bảo vệ sửng sốt: “Nhị phu nhân… Chuyện này….Không cần báo lại với lão phu nhân sao?”
Vệ Uyển cau mày: “Lời của tôi nghe không hiểu à?”
Lâm Phong và Mục Thấm Tâm bước vào trang viên Tô gia như mong muốn.
Nhà họ Tô huy hoàng và uy nghiêm, chỉ riêng bãi cỏ trước cổng đã có hai mẫu, khi Lâm Phong và Mục Thấm Tâm ở Nam Thành, họ tự cho mình là người của giới thượng lưu, nhưng bây giờ đứng trước trang viên nhà họ Tô, họ cảm thấy suy nghĩ đó thật buồn cười… …
Cả hai bất giác nắm chặt bộ đồ nhăn nhúm trên người.
Mục Thấm Tâm ấm áp nói: “Anh Phong, nhà ngoại Túc Bảo thật lớn a! Anh Phong là ba ruột Túc Bảo, bất kể thế nào, Túc Bảo cũng không thể quên người ba này được.”
“Nếu như Tô gia nguyện ý giúp anh, anh không cần phải trốn chui trốn nhũi nữa, nói không chừng có thể cùng Túc Bảo chung sống tại đây đấy..”
Trong lòng Lâm Phong bừng bừng hưng phấn.
Mục Thấm Tâm lại trầm giọng nói: “Nếu như Tô gia vô lý, chúng ta liền tranh giành quyền nuôi dưỡng Túc Bảo, bọn họ chỉ là nhà ngoại Túc Bảo, mà chúng ta là ba mẹ con bé a…”
Lâm Phong gật đầu lia lịa. Đúng vậy, hôm nay anh ta nhất định phải bám lấy cộng dây cứu mạng này, bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi!
Tất cả những gì anh ta cần là một lời đảm bảo từ nhà họ Tô, thì mọi vấn đề của anh ta sẽ được giải quyết.
Trao đổi quyền nuôi dưỡng Tô Bảo để anh ta lấy lại vinh quang cũng là phần thưởng nho nhỏ vì đã nuôi dạy Túc Bảo lâu như vậy.
Sau trò hề vừa rồi, Túc Bảo thay quần áo và xuống chuẩn bị cắt bánh lần nữa.
Bất kể sự việc như thế nào, mọi người xung quanh đều trưng ra khuôn mặt tươi cười và chúc Túc Bảo sinh nhật vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật bé như vậy, Túc Bảo không khỏi cảm thấy vui vẻ, chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Bà cụ Tô ân cần nói: “Túc Bảo lại đây,
con hãy ước một điều ước đi!”
Túc Bảo chắp tay, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng thành kính.
Bé hy vọng mẹ sẽ được hạnh phúc trên trời kia, và bé cũng hy vọng có thể gặp lại mẹ.
Bé hy vọng bà ngày càng khỏe hơn, có thể đứng dậy và chạy thật nhanh như bé vậy.
Hi vọng cậu cả làm ăn phát đạt, cậu hai… cậu ba……
Bé đã ước tất cả những gì cho ông bà và các cậu nhưng bé lại quên mất bản thân.
Tô Dịch Thần bế bé lên, cười nói:
“Thổi nến đi nào!”
Túc Bảo hít sâu một hơi, hai má phồng lên, thổi phù ra một hơi.
Thật không may, đứa trẻ quá nhỏ nên chỉ thổi tắt được một ngọn nến.
Mọi người không nhịn được cười nhìn Túc Bảo, mấy ông cậu đi tới, đi theo bé thổi tắt ba cây nến còn lại.
Mọi người đang muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ đột ngột vang lên: “Túc Bảo...!”
Mục Thấm Tâm và Lâm Phong vừa chen vào, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, không khỏi buồn bực.
Vệ Uyển cau mày: “Lời của tôi nghe không hiểu à?”
Lâm Phong và Mục Thấm Tâm bước vào trang viên Tô gia như mong muốn.
Nhà họ Tô huy hoàng và uy nghiêm, chỉ riêng bãi cỏ trước cổng đã có hai mẫu, khi Lâm Phong và Mục Thấm Tâm ở Nam Thành, họ tự cho mình là người của giới thượng lưu, nhưng bây giờ đứng trước trang viên nhà họ Tô, họ cảm thấy suy nghĩ đó thật buồn cười… …
Cả hai bất giác nắm chặt bộ đồ nhăn nhúm trên người.
Mục Thấm Tâm ấm áp nói: “Anh Phong, nhà ngoại Túc Bảo thật lớn a! Anh Phong là ba ruột Túc Bảo, bất kể thế nào, Túc Bảo cũng không thể quên người ba này được.”
“Nếu như Tô gia nguyện ý giúp anh, anh không cần phải trốn chui trốn nhũi nữa, nói không chừng có thể cùng Túc Bảo chung sống tại đây đấy..”
Trong lòng Lâm Phong bừng bừng hưng phấn.
Mục Thấm Tâm lại trầm giọng nói: “Nếu như Tô gia vô lý, chúng ta liền tranh giành quyền nuôi dưỡng Túc Bảo, bọn họ chỉ là nhà ngoại Túc Bảo, mà chúng ta là ba mẹ con bé a…”
Lâm Phong gật đầu lia lịa. Đúng vậy, hôm nay anh ta nhất định phải bám lấy cộng dây cứu mạng này, bất luận thế nào cũng sẽ không rời đi!
Tất cả những gì anh ta cần là một lời đảm bảo từ nhà họ Tô, thì mọi vấn đề của anh ta sẽ được giải quyết.
Trao đổi quyền nuôi dưỡng Tô Bảo để anh ta lấy lại vinh quang cũng là phần thưởng nho nhỏ vì đã nuôi dạy Túc Bảo lâu như vậy.
Sau trò hề vừa rồi, Túc Bảo thay quần áo và xuống chuẩn bị cắt bánh lần nữa.
Bất kể sự việc như thế nào, mọi người xung quanh đều trưng ra khuôn mặt tươi cười và chúc Túc Bảo sinh nhật vui vẻ.
Đây là lần đầu tiên có nhiều người chúc mừng sinh nhật bé như vậy, Túc Bảo không khỏi cảm thấy vui vẻ, chuyện không vui vừa rồi cũng nhanh chóng biến mất.
Bà cụ Tô ân cần nói: “Túc Bảo lại đây,
con hãy ước một điều ước đi!”
Túc Bảo chắp tay, nhắm mắt lại, trong lòng vô cùng thành kính.
Bé hy vọng mẹ sẽ được hạnh phúc trên trời kia, và bé cũng hy vọng có thể gặp lại mẹ.
Bé hy vọng bà ngày càng khỏe hơn, có thể đứng dậy và chạy thật nhanh như bé vậy.
Hi vọng cậu cả làm ăn phát đạt, cậu hai… cậu ba……
Bé đã ước tất cả những gì cho ông bà và các cậu nhưng bé lại quên mất bản thân.
Tô Dịch Thần bế bé lên, cười nói:
“Thổi nến đi nào!”
Túc Bảo hít sâu một hơi, hai má phồng lên, thổi phù ra một hơi.
Thật không may, đứa trẻ quá nhỏ nên chỉ thổi tắt được một ngọn nến.
Mọi người không nhịn được cười nhìn Túc Bảo, mấy ông cậu đi tới, đi theo bé thổi tắt ba cây nến còn lại.
Mọi người đang muốn vỗ tay hoan hô, nhưng vào lúc này, một thanh âm cực kỳ đột ngột vang lên: “Túc Bảo...!”
Mục Thấm Tâm và Lâm Phong vừa chen vào, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng vui vẻ này, không khỏi buồn bực.
Danh sách chương