Bé chỉ cảm thấy vô cùng tủi thân, lúc trước bị đánh bị mắng không khóc, bây giờ được Tô phu nhân ôm vào lòng, được Tô lão gia an ủi, không biết vì sao lại không cầm được nước mắt.
Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.
Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.
Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.
Họ không muốn một người em như vậy!
Trong phòng của Hạnh Hân, Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.
Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói:
“Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!”
Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: “Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước.”
Tô Tử Lâm chế nhạo: “Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?”
Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.
Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.
Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm.
Chỉ đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.
Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.
Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì? Bảo vệ con gái mình là sai sao?
Trong phòng Túc Bảo.
Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Túc Bảo, Túc Bảo thì co ro trong vòng tay của bà cụ Tô.
Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp chết, phản ứng có chút căng thẳng, Túc Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.
Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh lại, bà Tô nói: “Túc Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Túc Bảo không sai.”
Ông Tô cũng nói: “Đúng! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
Bà Tô nói tiếp: “Túc Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!”
Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.
Đây là lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: “Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!”
Hai lão già sửng sốt, rồi bật cười.
Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Túc Bảo và Hạnh Hân, không thể không cau mày.
Anh đứng ở cửa nhìn Túc Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.
Nhìn thấy Tô Tử Lâm đến gần, anh trầm giọng nói: “Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi.”
Túc Bảo đột nhiên bật khóc, giống như trút hết những oan ức những năm này, khóc đến không ngừng được.
Ba cái đầu củ cải nhỏ đang đứng xem ở cửa lập tức thu người lại, lẳng lặng chạy về phòng.
Chắc chắn, tất cả các em gái đều thích khóc, nó làm họ khó chịu.
Họ không muốn một người em như vậy!
Trong phòng của Hạnh Hân, Vệ Uyển nhìn thấy cánh tay của cô con gái quý giá của mình bị trầy xước, thì rất tức giận.
Lúc này Tô Tử Lâm bước vào và nói:
“Con làm sao vậy? Tại sao không xin lỗi Túc Bảo!”
Vệ Uyển ngay lập tức bùng nổ, ném chiếc khăn ướt xuống đất nói: “Tô Tử Lâm, có ai làm bố như anh không? Hân Hân nhà chúng ta bị bắt nạt, anh nhìn xem, trên tay con bé bầm tím, đầy vết xước.”
Tô Tử Lâm chế nhạo: “Nếu con bé không lấy đồ của người khác, có thể bị người khác đánh sao?”
Hạnh Hân nghe vậy lại càng khóc to hơn.
Tô Tử Lâm trầm mặc không nhiều lời nữa, nghe được tiếng khóc, bực bội xoay người rời đi.
Tô Tử Lâm và Vệ Uyển luôn có mối quan hệ không tốt, ban đầu Vệ Uyển âm mưu tính kế Tô Tử Lâm, sau khi hai người quan hệ, Vệ Uyển lại mang thai, mặc dù anh không có cảm giác với Vệ Uyển, nhưng anh vẫn phải chịu trách nhiệm.
Chỉ đến khi Hạnh Hân được sinh ra, Tô Tử Lâm mới biết rằng Vệ Uyển đã tính kế anh, anh không nghĩ ngợi gì mà đệ đơn ly hôn lên tòa ngay lúc đó.
Nhưng Vệ Uyển không chịu, mẹ Vệ Uyển cứ thuyết phục anh vì hai đứa con mà suy nghĩ lại, nên việc này cứ trì hoãn đến tận bây giờ.
Lúc này Vệ Uyển chỉ cảm thấy uất ức, cô ta đã làm sai cái gì? Bảo vệ con gái mình là sai sao?
Trong phòng Túc Bảo.
Tiểu Ngũ cuộn mình trong vòng tay của Túc Bảo, Túc Bảo thì co ro trong vòng tay của bà cụ Tô.
Con vẹt vừa mới suýt chút nữa bị bóp chết, phản ứng có chút căng thẳng, Túc Bảo cũng rất đau lòng, bé đã không bảo vệ tốt cho Tiểu Ngũ.
Thấy Túc Bảo dần bình tĩnh lại, bà Tô nói: “Túc Bảo đã khá hơn chưa? Chuyện này quả thật là chị Hạnh Hân đã sai, Túc Bảo không sai.”
Ông Tô cũng nói: “Đúng! Túc Bảo giỏi lắm, là một đứa trẻ rất hiểu chuyện.”
Bà Tô nói tiếp: “Túc Bảo là đứa cháu ngoan của bà ngoại!”
Hai người lớn tuổi, ông một câu, tôi một câu, khen lấy khen để.
Đây là lần đầu tiên Túc Bảo được khen như vậy, xấu hổ nắm lấy cánh của Tiểu Ngũ, nói: “Ông bà ngoại cũng là đứa bé ngoan!”
Hai lão già sửng sốt, rồi bật cười.
Tô Nhất Trần vừa mới họp trong phòng làm việc, bây giờ mới ra ngoài để tìm hiểu về cuộc chiến giữa Túc Bảo và Hạnh Hân, không thể không cau mày.
Anh đứng ở cửa nhìn Túc Bảo không nói lời nào, trong lòng có chút đau.
Nhìn thấy Tô Tử Lâm đến gần, anh trầm giọng nói: “Lão nhị, chuyện này chú phải mau chóng giải quyết đi.”
Danh sách chương