Tám người đàn ông tuấn dật khí vũ hiên ngang, đều đeo khẩu trang cúi đầu, chung quanh còn có bảo vệ mở đường.
Nổi bật nhất chính là Túc Bảo được ôm trên tay, giống như một binh đoàn đang bảo vệ cô công chúa nhỏ của họ.
Mục Thấm Tâm nhìn chằm chằm bốn chiếc xe sang trọng, đáy lòng càng thêm ghen tị.
Cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế tranh giành hai năm trời, khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Lâm phu nhân, hôm nay lại rơi xuống kết cục như vậy.
Con bé mà cô ta cho là tạp chủng kia, lại là thiên kim của Tô gia!
Sớm biết như vậy cô còn tranh giành cái gì? Còn không bằng đi lấy lòng Tô Cẩm Ngọc……
Mục Thấm Tâm quyết không cho phép cuộc đời mình kết thúc như vậy, cô ta tuyệt đối không nhận thua!
Đáy mắt cô ta hiện lên một tia độc ác, mở điện thoại ra…..
Trang viên của nhà họ Tô có diện tích 8.000 mét vuông, là một trong những trang viên có diện tích lớn nhất.
Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có sự nghiệp riêng nhưng không tách rời nhau, so với nhiều gia đình giàu có cao sang thì nhà họ Tô là đoàn kết nhất.
Tô gia từng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kể từ khi Tô Cẩm Ngọc biến mất, cả trang viên rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Tô Nhất Trần làm việc chăm chỉ và rất hiếm khi về nhà.
Những người anh em khác trong nhà họ Tô đều bận việc riêng, ban ngày Tô lão gia đến viện dưỡng lão chăm sóc Tô lão phu nhân, đến đêm mới về.
Hôm nay là lần duy nhất trong vài năm qua, cả tám anh em đều tụ họp về đây mà không phải ngày Tết Nguyên Đán.
Mấy người cậu còn muốn đưa Túc Bảo đi khắp nơi, nhưng họ đã bị Tô lão gia ngăn lại.
“Túc Bảo vừa mới xuất viện, đi loanh quanh thế nào được? Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mấy người họ đành phải bó tay, dẫn Túc Bảo đi thăm phòng của bé.
Ông lão lại trừng mắt: “Các ngươi còn ở đây làm gì? Đi tìm mẹ, nói cho bà ấy biết Túc Bảo đã trở về…”
Bà cụ vì sự mất tích của con gái mà uất ức đến mức ngoan cố tìm đến viện dưỡng lão cũng không chịu quay lại nhà.
Hai năm qua, bà nằm liệt giường, không có tâm trạng làm gì cả, càng ngày càng phờ phạc…..
Cuối cùng, ông cụ Tô vui vẻ nắm lấy tay Tiểu Túc Bảo, “Nào, Túc Bảo ông ngoại sẽ dẫn con đi xem gian phòng của mình nhé.”
Huynh đệ Tô gia: “…” . Đọc 𝒕ruyện chuẩn không quảng cáo -- 𝖳RU 𝙈𝖳RUYỆN.vn --
Trên lầu.
“Túc Bảo, đây là phòng của con, con có thích không?” Tô lão gia dẫn Túc Bảo vào phòng.
Căn phòng được trang trí với hai màu chủ đạo là hồng và trắng – đây là gam màu mơ mộng mà các bé gái thích nhất.
Chiếc giường được làm thành một lâu đài nhỏ, có một cầu thang nhỏ để lên đỉnh lâu đài, thỏa mãn giấc mơ công chúa của trẻ nhỏ.
Còn có một cầu trượt bên cạnh lâu đài, một chiếc ghế sofa nhỏ ở phía trước và một chiếc gương trang điểm tương đối ngắn nhưng siêu rộng.
Nổi bật nhất chính là Túc Bảo được ôm trên tay, giống như một binh đoàn đang bảo vệ cô công chúa nhỏ của họ.
Mục Thấm Tâm nhìn chằm chằm bốn chiếc xe sang trọng, đáy lòng càng thêm ghen tị.
Cô ta nghĩ trăm phương ngàn kế tranh giành hai năm trời, khó khăn lắm mới ngồi lên vị trí Lâm phu nhân, hôm nay lại rơi xuống kết cục như vậy.
Con bé mà cô ta cho là tạp chủng kia, lại là thiên kim của Tô gia!
Sớm biết như vậy cô còn tranh giành cái gì? Còn không bằng đi lấy lòng Tô Cẩm Ngọc……
Mục Thấm Tâm quyết không cho phép cuộc đời mình kết thúc như vậy, cô ta tuyệt đối không nhận thua!
Đáy mắt cô ta hiện lên một tia độc ác, mở điện thoại ra…..
Trang viên của nhà họ Tô có diện tích 8.000 mét vuông, là một trong những trang viên có diện tích lớn nhất.
Tám người con trai của nhà họ Tô mỗi người đều có sự nghiệp riêng nhưng không tách rời nhau, so với nhiều gia đình giàu có cao sang thì nhà họ Tô là đoàn kết nhất.
Tô gia từng rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng kể từ khi Tô Cẩm Ngọc biến mất, cả trang viên rơi vào bầu không khí trầm mặc.
Tô Nhất Trần làm việc chăm chỉ và rất hiếm khi về nhà.
Những người anh em khác trong nhà họ Tô đều bận việc riêng, ban ngày Tô lão gia đến viện dưỡng lão chăm sóc Tô lão phu nhân, đến đêm mới về.
Hôm nay là lần duy nhất trong vài năm qua, cả tám anh em đều tụ họp về đây mà không phải ngày Tết Nguyên Đán.
Mấy người cậu còn muốn đưa Túc Bảo đi khắp nơi, nhưng họ đã bị Tô lão gia ngăn lại.
“Túc Bảo vừa mới xuất viện, đi loanh quanh thế nào được? Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Mấy người họ đành phải bó tay, dẫn Túc Bảo đi thăm phòng của bé.
Ông lão lại trừng mắt: “Các ngươi còn ở đây làm gì? Đi tìm mẹ, nói cho bà ấy biết Túc Bảo đã trở về…”
Bà cụ vì sự mất tích của con gái mà uất ức đến mức ngoan cố tìm đến viện dưỡng lão cũng không chịu quay lại nhà.
Hai năm qua, bà nằm liệt giường, không có tâm trạng làm gì cả, càng ngày càng phờ phạc…..
Cuối cùng, ông cụ Tô vui vẻ nắm lấy tay Tiểu Túc Bảo, “Nào, Túc Bảo ông ngoại sẽ dẫn con đi xem gian phòng của mình nhé.”
Huynh đệ Tô gia: “…” . Đọc 𝒕ruyện chuẩn không quảng cáo -- 𝖳RU 𝙈𝖳RUYỆN.vn --
Trên lầu.
“Túc Bảo, đây là phòng của con, con có thích không?” Tô lão gia dẫn Túc Bảo vào phòng.
Căn phòng được trang trí với hai màu chủ đạo là hồng và trắng – đây là gam màu mơ mộng mà các bé gái thích nhất.
Chiếc giường được làm thành một lâu đài nhỏ, có một cầu thang nhỏ để lên đỉnh lâu đài, thỏa mãn giấc mơ công chúa của trẻ nhỏ.
Còn có một cầu trượt bên cạnh lâu đài, một chiếc ghế sofa nhỏ ở phía trước và một chiếc gương trang điểm tương đối ngắn nhưng siêu rộng.
Danh sách chương