“Nào, nào, ông thông gia, vào trong ngồi đi!” Lâm lão gia và bà Lâm phu nhân nhiệt tình đón tiếp, miệng cười toe toét.
Tô Dịch Thần nhìn Túc Bảo, không biết con bé định làm gì, có điều chỉ cần con bé muốn đi, bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đưa con bé đi.
Người nhà họ Tô lạnh lùng bước vào bên trong.
Nhìn căn biệt thự rách nát này, bọn họ không khỏi nhíu mày – đối với nhà họ Tô mà nói, biệt thự của nhà họ Lâm không khác gì một đống đổ nát.
Căn nhà đổ nát như vậy, sao Túc Bảo nhà bọn họ có thể chịu được?
Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, đem tất cả đồ chơi liên quan đến thú bông ra.
Túc Bảo rời khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm ôm con thỏ đã cũ nhất vào trong ngực.
Trên gương mặt sữa bé nhỏ lộ ra chút vui mừng.
“Thỏ con, Túc Bảo tới đón em nè.”
“Túc Bảo sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu…”
Túc Bảo ôm chặt lấy con thỏ, ngoài con thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn tốt nữa là Tiểu Ngũ.
Nghĩ đến đây, Túc Bảo có chút nóng nảy muốn chạy ra sân sau, nhưng rất nhanh liền chạy ngược trở lại, nắm lấy tay Tô Ý Thâm đi cùng.
Hậu viện.
Mục Thấm Tâm trốn sau lùm cây, kiên nhẫn chờ đợi Túc Bảo.
Không có ai khác ở đây, mọi thứ sẽ do cô ta làm chủ, cô ta chỉ cần ở đây đợi Túc Bảo tự chui đầu vào lưới là được…
Túc Bảo nhìn về phía rừng cây, kêu một tiếng: “Tiểu Ngũ!”
Trong rừng cây truyền đến một tiếng chim hót, một con vẹt sặc sỡ bay lên, đập cánh bay vòng vòng cũng không chịu lại gần Túc Bảo, ngược lại bay vào sâu bên trong khu rừng.
Túc Bảo đưa tay lên miệng ‘suyt một tiếng, ghé sát vào tai Tô Ý Thâm thì thầm: “Cậu út, Tiểu Ngũ sợ cậu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cục sữa nhỏ tạo thành hình cái loa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh, đáng yêu cực kỳ.
Tô Ý Thâm nhìn về phía khu rừng, học theo giọng điệu của Túc Bảo, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, để cậu gọi người tới bắt nhé, được không? Chúng ta trực tiếp mang Tiểu Ngũ về nhà.”
Túc Bảo cau mày, lắc đầu nói, “Không được đâu.”
Bé lập tức nhìn quanh, như sợ bị con vẹt kia nghe lén.
“Đừng bắt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không phải chú chim hư, nếu bắt Tiểu Ngũ sẽ khiến nó sợ đó.” Bé cố gắng đè thấp giọng nói.
Tô Ý Thâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, cục sữa nhỏ thật đáng yêu!
Anh gật đầu nói: “Được.”
Túc Bảo ấn ấn vai Tô Ý Thâm thấp giọng dặn dò: “Cậu út, cậu đứng yên ở đấy nha.”
Túc Bảo đi vào sâu bên trong một chút, cất tiếng gọi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đứng trên cành cây, kêu lên éc éc: “Có đồ ngốc! Có đồ ngốc!”
Túc Bảo nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, cậu không phải đồ ngốc.”
Con Vẹt: “Có chó dữ! Có chó dữ!”
Tô Dịch Thần nhìn Túc Bảo, không biết con bé định làm gì, có điều chỉ cần con bé muốn đi, bất cứ nơi nào anh cũng sẽ đưa con bé đi.
Người nhà họ Tô lạnh lùng bước vào bên trong.
Nhìn căn biệt thự rách nát này, bọn họ không khỏi nhíu mày – đối với nhà họ Tô mà nói, biệt thự của nhà họ Lâm không khác gì một đống đổ nát.
Căn nhà đổ nát như vậy, sao Túc Bảo nhà bọn họ có thể chịu được?
Vệ sĩ nhanh chóng đi xuống, đem tất cả đồ chơi liên quan đến thú bông ra.
Túc Bảo rời khỏi vòng tay của Tô Ý Thâm ôm con thỏ đã cũ nhất vào trong ngực.
Trên gương mặt sữa bé nhỏ lộ ra chút vui mừng.
“Thỏ con, Túc Bảo tới đón em nè.”
“Túc Bảo sẽ không bao giờ bỏ rơi em đâu…”
Túc Bảo ôm chặt lấy con thỏ, ngoài con thỏ nhỏ ra, bé còn có một người bạn tốt nữa là Tiểu Ngũ.
Nghĩ đến đây, Túc Bảo có chút nóng nảy muốn chạy ra sân sau, nhưng rất nhanh liền chạy ngược trở lại, nắm lấy tay Tô Ý Thâm đi cùng.
Hậu viện.
Mục Thấm Tâm trốn sau lùm cây, kiên nhẫn chờ đợi Túc Bảo.
Không có ai khác ở đây, mọi thứ sẽ do cô ta làm chủ, cô ta chỉ cần ở đây đợi Túc Bảo tự chui đầu vào lưới là được…
Túc Bảo nhìn về phía rừng cây, kêu một tiếng: “Tiểu Ngũ!”
Trong rừng cây truyền đến một tiếng chim hót, một con vẹt sặc sỡ bay lên, đập cánh bay vòng vòng cũng không chịu lại gần Túc Bảo, ngược lại bay vào sâu bên trong khu rừng.
Túc Bảo đưa tay lên miệng ‘suyt một tiếng, ghé sát vào tai Tô Ý Thâm thì thầm: “Cậu út, Tiểu Ngũ sợ cậu.”
Bàn tay nhỏ nhắn của cục sữa nhỏ tạo thành hình cái loa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh, đáng yêu cực kỳ.
Tô Ý Thâm nhìn về phía khu rừng, học theo giọng điệu của Túc Bảo, nhỏ giọng nói: “Túc Bảo, để cậu gọi người tới bắt nhé, được không? Chúng ta trực tiếp mang Tiểu Ngũ về nhà.”
Túc Bảo cau mày, lắc đầu nói, “Không được đâu.”
Bé lập tức nhìn quanh, như sợ bị con vẹt kia nghe lén.
“Đừng bắt Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ không phải chú chim hư, nếu bắt Tiểu Ngũ sẽ khiến nó sợ đó.” Bé cố gắng đè thấp giọng nói.
Tô Ý Thâm đột nhiên cảm thấy buồn cười, cục sữa nhỏ thật đáng yêu!
Anh gật đầu nói: “Được.”
Túc Bảo ấn ấn vai Tô Ý Thâm thấp giọng dặn dò: “Cậu út, cậu đứng yên ở đấy nha.”
Túc Bảo đi vào sâu bên trong một chút, cất tiếng gọi Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ đứng trên cành cây, kêu lên éc éc: “Có đồ ngốc! Có đồ ngốc!”
Túc Bảo nghiêm túc nói: “Tiểu Ngũ, cậu không phải đồ ngốc.”
Con Vẹt: “Có chó dữ! Có chó dữ!”
Danh sách chương