Túc Bảo không chút dè dặt nhảy phốc lên, lao vào lòng Mộc Quy Phàm: “Ba!”
Mộc Quy Phàm vô thức dang rộng vòng tay, lúc này anh vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mặt chỉ là ảo giác, sao một đứa trẻ có thể chạy lên tường rồi nhảy xuống?
Tuy nhiên, khoảnh khắc Túc Bảo ngã vào vòng tay anh, anh lại cảm thấy trái tim như bị khoét một lỗ từ ngày Túc Bảo rời đi bỗng chốc được lấp đầy trở lại!
Túc Bảo ôm lấy cổ Mộc Quy Phàm, trong mắt lấp lánh sự hưng phấn: “Ba! Sao ba lại đến đây?”
Mộc Quy Phàm mấp máy môi, ngơ ngác nhìn.
“Túc Bảo…?”
Anh đưa tay ra, không khỏi run rẩy.
Có thật là Túc Bảo không?
Bàn tay to thô ráp của anh chạm vào đôi má mềm mại của Túc Bảo.
Lúc này, thế giới xung quanh anh lấy lại cảm giác chân thực, cô bé con trước mặt không phải là ảo ảnh, mà thực sự là bảo bối nhỏ của anh!
“Túc Bảo!”
Mộc Quy Phàm ôm chặt Túc Bảo, giọng nói đột nhiên khàn đặc: “Túc Bảo… Con của ba, con đã đi đâu thế?”
“Ba…” Túc Bảo không khỏi đỏ hoe hai mắt.
Ôm ba lần nữa, Túc Bảo mới muộn màng nhận ra suýt chút nữa bé đã không thể quay lại.
Vô hình chung, bé đã vượt qua một khó khăn rất lớn!
Túc Bảo cũng ôm chặt ba, nhẹ giọng nói: “Ba, Túc Bảo về rồi…”
“Thật xin lỗi…” Mộc Quy Phàm nghẹn ngào, Túc Bảo nghi ngờ mình nghe nhầm vì ba bé sẽ không khóc nhè đâu.
Nhưng, khuôn mặt của Mộc Quy Phàm lại vùi vào tóc Túc Bảo, đôi mắt anh lặng lẽ ươn ướt.
Mộc Quy Phàm sợ hãi, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại con gái mình, sợ anh không có năng lực xuống địa phủ để tìm bé trở về.
“Ba của con quá kém.” Mộc Quy Phàm khàn giọng nói: “Ba không tìm được con…”
Túc Bảo ôm ba bé, ánh mắt sáng ngời, lắc đầu: “Không, ba là giỏi nhất! Con nhảy xuống từ độ cao như vậy mà ba vẫn có thể đỡ được con!”
“Siêu, siêu mạnh!” Túc Bảo dang rộng hai tay, ra hiệu: “Thật lợi hại!”
Bé vừa đưa tay ra thì ống tay áo rách rưới đã buông xuống.
Túc Bảo giống như một kẻ ăn xin nhỏ.
Mộc Quy Phàm không khỏi bật cười, khóe môi nhếch lên.
“Đi! Về nhà thôi!” Anh ôm Túc Bảo, sải bước đi ra khỏi khu ổ chuột!
Cuối cùng bảo bối đã về.
Bà cụ Tô đã mong đợi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng bà cũng không phải chờ tin xấu nữa!
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng, nghĩ tới sự chờ đợi mòn mỏi đến gan héo ruột sầu của bà cụ Tô, anh lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng có tiếng bíp, điện thoại hết pin, sập nguồn.
Mộc Quy Phàm ném điện thoại vào ghế phụ, không gọi điện cũng kệ luôn, đưa bảo bối về nhà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Mộc Quy Phàm vô thức dang rộng vòng tay, lúc này anh vẫn cảm thấy cảnh tượng trước mặt chỉ là ảo giác, sao một đứa trẻ có thể chạy lên tường rồi nhảy xuống?
Tuy nhiên, khoảnh khắc Túc Bảo ngã vào vòng tay anh, anh lại cảm thấy trái tim như bị khoét một lỗ từ ngày Túc Bảo rời đi bỗng chốc được lấp đầy trở lại!
Túc Bảo ôm lấy cổ Mộc Quy Phàm, trong mắt lấp lánh sự hưng phấn: “Ba! Sao ba lại đến đây?”
Mộc Quy Phàm mấp máy môi, ngơ ngác nhìn.
“Túc Bảo…?”
Anh đưa tay ra, không khỏi run rẩy.
Có thật là Túc Bảo không?
Bàn tay to thô ráp của anh chạm vào đôi má mềm mại của Túc Bảo.
Lúc này, thế giới xung quanh anh lấy lại cảm giác chân thực, cô bé con trước mặt không phải là ảo ảnh, mà thực sự là bảo bối nhỏ của anh!
“Túc Bảo!”
Mộc Quy Phàm ôm chặt Túc Bảo, giọng nói đột nhiên khàn đặc: “Túc Bảo… Con của ba, con đã đi đâu thế?”
“Ba…” Túc Bảo không khỏi đỏ hoe hai mắt.
Ôm ba lần nữa, Túc Bảo mới muộn màng nhận ra suýt chút nữa bé đã không thể quay lại.
Vô hình chung, bé đã vượt qua một khó khăn rất lớn!
Túc Bảo cũng ôm chặt ba, nhẹ giọng nói: “Ba, Túc Bảo về rồi…”
“Thật xin lỗi…” Mộc Quy Phàm nghẹn ngào, Túc Bảo nghi ngờ mình nghe nhầm vì ba bé sẽ không khóc nhè đâu.
Nhưng, khuôn mặt của Mộc Quy Phàm lại vùi vào tóc Túc Bảo, đôi mắt anh lặng lẽ ươn ướt.
Mộc Quy Phàm sợ hãi, anh chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Anh sợ sẽ không bao giờ gặp lại con gái mình, sợ anh không có năng lực xuống địa phủ để tìm bé trở về.
“Ba của con quá kém.” Mộc Quy Phàm khàn giọng nói: “Ba không tìm được con…”
Túc Bảo ôm ba bé, ánh mắt sáng ngời, lắc đầu: “Không, ba là giỏi nhất! Con nhảy xuống từ độ cao như vậy mà ba vẫn có thể đỡ được con!”
“Siêu, siêu mạnh!” Túc Bảo dang rộng hai tay, ra hiệu: “Thật lợi hại!”
Bé vừa đưa tay ra thì ống tay áo rách rưới đã buông xuống.
Túc Bảo giống như một kẻ ăn xin nhỏ.
Mộc Quy Phàm không khỏi bật cười, khóe môi nhếch lên.
“Đi! Về nhà thôi!” Anh ôm Túc Bảo, sải bước đi ra khỏi khu ổ chuột!
Cuối cùng bảo bối đã về.
Bà cụ Tô đã mong đợi lâu như vậy, hôm nay cuối cùng bà cũng không phải chờ tin xấu nữa!
Mộc Quy Phàm ôm Túc Bảo vào lòng, nghĩ tới sự chờ đợi mòn mỏi đến gan héo ruột sầu của bà cụ Tô, anh lập tức lấy điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện.
Nhưng có tiếng bíp, điện thoại hết pin, sập nguồn.
Mộc Quy Phàm ném điện thoại vào ghế phụ, không gọi điện cũng kệ luôn, đưa bảo bối về nhà thì mọi chuyện sẽ ổn thôi!
Danh sách chương