Một bên, Túc Bảo đang hết sức chuyên chú ăn táo.
Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn.
Túc Bảo cũng cắn một miếng táo.
Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!”
Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: “Cám ơn bà ngoại!”
Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ.
“Cho mày ăn cái mông thúi nè!”
Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: “Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!”
Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách……
Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh.
Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.
Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?”
Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái.
Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta.
Cô ta liền nổi điên.
Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: “Mợ hai……”
Vệ Uyển nhíu mày: “Đừng gọi tao là mợ hai, nhà này có mày thật đúng là xui xẻo.”
Cô ta cầm túi xách trong tay, cao quý ung dung, nhưng đáy mắt lại có một tia chán ghét.
Chính là bởi vì con nhóc này, quan hệ giữa cô ta và Tô Tử Lâm mới chuyển biến xấu, khiến toàn bộ Tô gia đều bảo Tô Tử Lâm ly hôn với cô ta!
Túc Bảo không khỏi nhớ tới lời bà nội thường xuyên nói, bà ta nói Túc Bảo là sao chổi xui xẻo.
Trước kia bé không dám tranh luận với ông bà nội, sợ đói……
Nhưng hiện tại, bé không còn sợ nữa.
“Con không phải.” Túc Bảo nói tiếp: “Người xui xẻo là bởi vì nội tâm người đó méo mó cho nên mới xui xẻo, không liên quan đến Túc Bảo!”
Tất cả lời bé nói là thật, mỗi lần ông bà nội hoặc cha gặp xui xẻo đều là vì bọn họ làm chuyện xấu.
Vệ Uyển vừa nghe, nhất thời căm tức.
Nha đầu chết tiệt này có ý gì?
Là đang nói cô ta tâm thuật bất chính!?
Vệ Uyển thình thịch một tiếng, đem túi xách trong tay nặng nề đặt ở phòng thay đồ, giáo huấn nói: “Sao lại nói chuyện với người lớn như thế?”
“Người lớn hỏi phải trả lời, người lớn bảo phải làm ngay, đạo lý này mà cũng không hiểu sao? Tao nói chuyện với mày thì mày phải nghe chứ không phải trả treo đớp đớp vào miệng người lớn như thế, hiện tại dạy mày đều là vì tốt cho mày!”
Bé cắn một miếng, đưa cho Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ vui vẻ ngậm lên ăn.
Túc Bảo cũng cắn một miếng táo.
Một người một chim thi nhau ăn, Túc Bảo cười khanh khách, cuối cùng cũng ăn hết quả táo. Tô lão phu nhân vui tươi hớn hở nói: “Dì giúp việc làm canh trứng phù dung, bà ngoại đi lấy cho con!”
Túc Bảo mắt cười cong cong, nhu thuận nói: “Cám ơn bà ngoại!”
Trong phòng khách không có người lớn, Túc Bảo bỗng nhiên nghiêng đầu, nhét hạt táo vào trong miệng Tiểu Ngũ.
“Cho mày ăn cái mông thúi nè!”
Tiểu Ngũ lắc đầu, ném hạt táo xuống đất, kêu cạc cạc: “Thối không thể ngửi! Thối không thể ngửi!”
Túc Bảo bị chọc cười Khanh khách……
Kỷ Trường ở một bên không kìm lòng được cười theo, lúc mới nhìn thấy đứa bé này bé giống như con chim non sắp chết trong rét lạnh.
Bây giờ càng ngày càng hoạt bát đáng yêu.
Lúc đang cười, bỗng nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên: “Là một cô gái, động một chút là nói cái mông gì đó, để cho người khác nghe được sẽ nghĩ như thế nào?”
Vệ Uyển mới từ bên ngoài trở về, tâm trạng đang vô cùng không thoải mái.
Vừa nghe Túc Bảo nói đến cái mông, Tiểu Ngũ còn đem hạt táo ném ở bên chân cô ta.
Cô ta liền nổi điên.
Nụ cười trên mặt Túc Bảo thu lại, mím môi nói: “Mợ hai……”
Vệ Uyển nhíu mày: “Đừng gọi tao là mợ hai, nhà này có mày thật đúng là xui xẻo.”
Cô ta cầm túi xách trong tay, cao quý ung dung, nhưng đáy mắt lại có một tia chán ghét.
Chính là bởi vì con nhóc này, quan hệ giữa cô ta và Tô Tử Lâm mới chuyển biến xấu, khiến toàn bộ Tô gia đều bảo Tô Tử Lâm ly hôn với cô ta!
Túc Bảo không khỏi nhớ tới lời bà nội thường xuyên nói, bà ta nói Túc Bảo là sao chổi xui xẻo.
Trước kia bé không dám tranh luận với ông bà nội, sợ đói……
Nhưng hiện tại, bé không còn sợ nữa.
“Con không phải.” Túc Bảo nói tiếp: “Người xui xẻo là bởi vì nội tâm người đó méo mó cho nên mới xui xẻo, không liên quan đến Túc Bảo!”
Tất cả lời bé nói là thật, mỗi lần ông bà nội hoặc cha gặp xui xẻo đều là vì bọn họ làm chuyện xấu.
Vệ Uyển vừa nghe, nhất thời căm tức.
Nha đầu chết tiệt này có ý gì?
Là đang nói cô ta tâm thuật bất chính!?
Vệ Uyển thình thịch một tiếng, đem túi xách trong tay nặng nề đặt ở phòng thay đồ, giáo huấn nói: “Sao lại nói chuyện với người lớn như thế?”
“Người lớn hỏi phải trả lời, người lớn bảo phải làm ngay, đạo lý này mà cũng không hiểu sao? Tao nói chuyện với mày thì mày phải nghe chứ không phải trả treo đớp đớp vào miệng người lớn như thế, hiện tại dạy mày đều là vì tốt cho mày!”
Danh sách chương