So với Liễu thị, thủ đoạn của Trịnh thị còn cao tay hơn nhiều.
Lời này tưởng như lời khuyên nhủ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã khiến đầu Mai Tố Tố muốn nổ tung, thoạt nghe không có ý gì, nhưng nếu nghĩ kĩ lại sẽ phát hiện ra vài tầng ẩn ý bên trong.
Vẫn nói nàng được sủng ái, vẫn nói nàng không coi trọng trắc phi, ăn mặc như vậy đến thỉnh an, dường như cố ý ra đòn phủ đầu.
Còn nói từ trước tới nay trắc phi thích màu rực rỡ, ý nói Mai Tố Tố không biết sở thích của trắc phi, lại ngầm ám chỉ với trắc phi, bản thân thường xuyên đến thỉnh an nên mới biết những chuyện như vậy, đến nỗi trắc phi thích màu sắc rực rỡ hay không, mấy thứ này quan trọng sao? Dù sao lọt đến tai trắc phi, nàng cũng không dễ sống, thậm chí nàng còn có thể bị chụp cái mũ không coi ai ra gì, cậy được sủng mà kiêu ngạo.
Càng quá đáng hơn, nàng ta còn thêm một câu “Không cần kiêng dè tỷ muội chúng ta”, là không cần kiêng dè các nàng hay là không cần kiêng dè trắc phi, tự cho là thông minh, muốn chiếm vị trí đứng đầu của trắc phi? Nếu trắc phi nghe được, chắc chắn nàng ta sẽ hừ lạnh, vị trí đứng đầu của nàng ta còn cần Mai Tố Tố tới đoạt? Từng câu từng chữ thật sự đều là dao găm!
Mai Tố Tố cúi đầu, sắc mặt trắng xanh.
Sợ thật, đã đến nước này rồi, còn chơi tiếp thế nào? Nàng có cảm giác, nếu đây là phim cung đấu, nàng sẽ chết thẳng cẳng ngay ở tập đầu tiên. Nàng vắt óc hồi lâu, nghĩ xem nên đáp lời thế nào, còn chưa nghĩ ra liền thấy ma ma bên người trắc phi đi tới, tuổi ma ma không lớn nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, cũng không biết có phải nghe được các nàng nói chuyện hay không, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mai Tố Tố rất lâu, không tốt. Dường như Liễu thị đối diện nhận ra điều này, khẽ cười một tiếng, âm thanh như phát ra từ trong lỗ mũi, dáng vẻ tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Liễu thị, Trịnh thị đứng lên trước, khách khí nói: “Chu ma ma.” Mai Tố Tố cũng làm theo, cúi đầu hô một tiếng: “Chu ma ma.”
Chu ma ma mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ba vị chủ tử trở về đi, trắc phi mệt mỏi, hôm nay cơ thể không khỏe nên không qua nữa.”
Giọng điệu thản nhiên, không cáu giận mà uy nghiêm.
Ba người Mai Tố Tố vừa nghe, đồng thời uốn gối hành lễ: “Trắc phi cung an.” Sau khi ba người đứng dậy liền gật đầu với ma ma, xoay người ra cửa. Mai Tố Tố đi trước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ma ma: “Lần sau Mai chủ tử đến đây thỉnh an, thỉnh ngài mặc quần áo có màu nào may mắn một chút.” Ngoài giọng điệu lạnh nhạt, còn có ánh mắt lạnh lẽo phóng ra từ sau lưng nàng. Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ.
Liễu thị và Trịnh thị cũng nghe thấy, lúc vòng qua nàng đều cầm khăn che miệng cười trộm.
Đặc biệt là Liễu thị, nàng ta còn xoay đầu, đắc ý nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt chế giễu.
Mấy ngày sau đó, Tấn Vương vẫn chưa hồi phủ.
Mỗi ngày của Mai Tố Tố ở phủ trong nháy mắt trở nên khó khăn, đặc biệt là mỗi buổi sáng đến thỉnh an, nàng đều bị Liễu thị và Trịnh thị liên thủ đâm chọc, nàng cũng thật sự gặp được trắc phi, lớn hơn nàng vài tuổi, dáng vẻ vô cùng đoan trang, cao cao tại thượng ngồi ghế trên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng bị hai người kia bắt nạt đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Lời này tưởng như lời khuyên nhủ, nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã khiến đầu Mai Tố Tố muốn nổ tung, thoạt nghe không có ý gì, nhưng nếu nghĩ kĩ lại sẽ phát hiện ra vài tầng ẩn ý bên trong.
Vẫn nói nàng được sủng ái, vẫn nói nàng không coi trọng trắc phi, ăn mặc như vậy đến thỉnh an, dường như cố ý ra đòn phủ đầu.
Còn nói từ trước tới nay trắc phi thích màu rực rỡ, ý nói Mai Tố Tố không biết sở thích của trắc phi, lại ngầm ám chỉ với trắc phi, bản thân thường xuyên đến thỉnh an nên mới biết những chuyện như vậy, đến nỗi trắc phi thích màu sắc rực rỡ hay không, mấy thứ này quan trọng sao? Dù sao lọt đến tai trắc phi, nàng cũng không dễ sống, thậm chí nàng còn có thể bị chụp cái mũ không coi ai ra gì, cậy được sủng mà kiêu ngạo.
Càng quá đáng hơn, nàng ta còn thêm một câu “Không cần kiêng dè tỷ muội chúng ta”, là không cần kiêng dè các nàng hay là không cần kiêng dè trắc phi, tự cho là thông minh, muốn chiếm vị trí đứng đầu của trắc phi? Nếu trắc phi nghe được, chắc chắn nàng ta sẽ hừ lạnh, vị trí đứng đầu của nàng ta còn cần Mai Tố Tố tới đoạt? Từng câu từng chữ thật sự đều là dao găm!
Mai Tố Tố cúi đầu, sắc mặt trắng xanh.
Sợ thật, đã đến nước này rồi, còn chơi tiếp thế nào? Nàng có cảm giác, nếu đây là phim cung đấu, nàng sẽ chết thẳng cẳng ngay ở tập đầu tiên. Nàng vắt óc hồi lâu, nghĩ xem nên đáp lời thế nào, còn chưa nghĩ ra liền thấy ma ma bên người trắc phi đi tới, tuổi ma ma không lớn nhưng ánh mắt vô cùng sắc bén, cũng không biết có phải nghe được các nàng nói chuyện hay không, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên người Mai Tố Tố rất lâu, không tốt. Dường như Liễu thị đối diện nhận ra điều này, khẽ cười một tiếng, âm thanh như phát ra từ trong lỗ mũi, dáng vẻ tràn ngập vui sướng khi người gặp họa.
Liễu thị, Trịnh thị đứng lên trước, khách khí nói: “Chu ma ma.” Mai Tố Tố cũng làm theo, cúi đầu hô một tiếng: “Chu ma ma.”
Chu ma ma mở miệng, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ba vị chủ tử trở về đi, trắc phi mệt mỏi, hôm nay cơ thể không khỏe nên không qua nữa.”
Giọng điệu thản nhiên, không cáu giận mà uy nghiêm.
Ba người Mai Tố Tố vừa nghe, đồng thời uốn gối hành lễ: “Trắc phi cung an.” Sau khi ba người đứng dậy liền gật đầu với ma ma, xoay người ra cửa. Mai Tố Tố đi trước, phía sau đột nhiên vang lên tiếng ma ma: “Lần sau Mai chủ tử đến đây thỉnh an, thỉnh ngài mặc quần áo có màu nào may mắn một chút.” Ngoài giọng điệu lạnh nhạt, còn có ánh mắt lạnh lẽo phóng ra từ sau lưng nàng. Cơ thể Mai Tố Tố cứng đờ.
Liễu thị và Trịnh thị cũng nghe thấy, lúc vòng qua nàng đều cầm khăn che miệng cười trộm.
Đặc biệt là Liễu thị, nàng ta còn xoay đầu, đắc ý nhìn thoáng qua nàng, ánh mắt chế giễu.
Mấy ngày sau đó, Tấn Vương vẫn chưa hồi phủ.
Mỗi ngày của Mai Tố Tố ở phủ trong nháy mắt trở nên khó khăn, đặc biệt là mỗi buổi sáng đến thỉnh an, nàng đều bị Liễu thị và Trịnh thị liên thủ đâm chọc, nàng cũng thật sự gặp được trắc phi, lớn hơn nàng vài tuổi, dáng vẻ vô cùng đoan trang, cao cao tại thượng ngồi ghế trên, ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng bị hai người kia bắt nạt đến nỗi mặt đỏ tai hồng.
Danh sách chương