Thế nhưng sau khi ngẫm lại, cẩu Vương gia này có thân phận tôn quý, muốn mỹ nữ thế nào chẳng được? Hơn nữa hắn lại lớn lên trong cung, mỹ nhân đếm không hết, nếu nói vậy, dường như cẩu Vương gia này thực sự chỉ muốn tập trung hoàn toàn cho nghiệp lớn.
Thấy vậy, nàng thầm nghĩ, có lẽ dung mạo xinh đẹp vẫn không đủ để giữ chân hắn. Nghĩ đến đây, đầu nàng lập tức cảm thấy đau.
Nàng cúi đầu vào nhà, khi đi qua bậc cửa còn cầm khăn, che miệng ngáp một cái, đột ngột dậy sớm như vậy, nàng chưa quen.
Nàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Trịnh thị, hai vị thị đều nhìn sang, ánh mắt khó hiểu đánh giá nàng, sắc mặt cả hai không thay đổi, còn làm bộ làm tịch chào hỏi: “Muội muội đến rồi sao, mấy ngày nay không thấy muội.” Người nói lời này chính là Liễu thị, tuy trong Vương phủ tồn tại tôn ti trật tự, người tôn quý nhất vẫn là Tấn Vương, nữ nhân được hắn sủng ái hay không cũng khác nhau, trước đó vài ngày, hạ nhân đều mặt nặng mày nhẹ với Mai Tố Tố, hiện giờ, hai vị thị cũng nhìn người bằng nửa con mắt. Nơi này thật sự rất khác biệt, Mai Tố Tố đã sớm cảm nhận được, ví dụ như sáng nay được ăn bánh bao thịt nóng hổi với cháo trắng, lúc trước nàng đâu được đối đãi như vậy? Dáng vẻ Liễu thị nhã nhặn, làn da trắng muốt, lông mày mỏng, ngũ quan không có gì đặc sắc, thoạt nhìn hơi ốm yếu, nhưng Mai Tố Tố thấy, vị này không chỉ kiêu căng, lòng dạ lại hẹp hòi, ỷ vào việc phụ thân là quan trong kinh đô, trừ trắc phi, nữ nhân trong phủ này đều khiến nàng ta chướng mắt, trước đây mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng ta đều châm chọc, mỉa mai một phen, tuy hiện tại không lạnh lùng chế giễu nhưng cũng bắt đầu giở giọng bề trên. Cái gì mà mấy ngày không thấy? Chẳng khác nào nói nàng ỷ vào việc được sủng ái mà kiêu căng. Nàng không đến thỉnh an chính là chọn con đường chết. Mai Tố Tố cũng không ngốc, tuy lời này rất chua, nhưng còn cái hố to đang chờ nàng, hiện tại đang ở địa bàn của trắc phi, các nàng nói gì trắc phi đều biết, nàng suy nghĩ kĩ, phát hiện mình trả lời gì cũng không ổn, không thể nói sức khỏe không tốt, ai cũng biết lí do thật sự, nhưng nếu nàng nói ra sẽ chỉ khiến người ta ghét nàng hơn. Tuy nhiên, nếu không trả lời, như vậy dường như nàng không coi trắc phi ra gì, người khác đều đến thỉnh an, sao nàng không tới? Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố thầm ghi hận, trộm ghim nữ nhân đối diện, nếu sau này có cơ hội, nàng cũng phải hố lại.
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng không thể hiện trên mặt nàng nâng mặt lên, thẹn thùng cười cười, tỏ vẻ nghe không hiểu, ngượng ngùng nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”
Không mềm không cứng đáp lời.
Nàng biết rất rõ tình hình hiện tại của bản thân, trong phủ này, ai nàng cũng không được phép đắc tội, nếu cẩu Vương gia bảo nàng nghe lời, vậy nàng liền nghe lời, chẳng phải chỉ là nói mấy câu thôi sao, không đau cũng không ngứa. Liễu thị đối diện nghẹn lời, sau đó mặt xụ xuống, nhíu mày nhìn Mai Tố Tố, không hiểu rốt cuộc nàng nghe không hiểu ý hay cố ý giả câm vờ điếc. Trịnh thị ngồi bên cạnh che miệng cười khẽ: “Mấy ngày không gặp, muội muội lại càng thêm khôn khéo, khó trách được Vương gia sủng ái, nhưng sao hôm nay muội lại ăn mặc đơn giản như vậy? Từ trước đến nay, Trắc phi thích màu sắc rực rỡ, lần sau muội muội nhớ mặc đồ đẹp một chút, không cần kiêng dè tỷ muội chúng ta.”
Thấy vậy, nàng thầm nghĩ, có lẽ dung mạo xinh đẹp vẫn không đủ để giữ chân hắn. Nghĩ đến đây, đầu nàng lập tức cảm thấy đau.
Nàng cúi đầu vào nhà, khi đi qua bậc cửa còn cầm khăn, che miệng ngáp một cái, đột ngột dậy sớm như vậy, nàng chưa quen.
Nàng bước đến, ngồi xuống bên cạnh Trịnh thị, hai vị thị đều nhìn sang, ánh mắt khó hiểu đánh giá nàng, sắc mặt cả hai không thay đổi, còn làm bộ làm tịch chào hỏi: “Muội muội đến rồi sao, mấy ngày nay không thấy muội.” Người nói lời này chính là Liễu thị, tuy trong Vương phủ tồn tại tôn ti trật tự, người tôn quý nhất vẫn là Tấn Vương, nữ nhân được hắn sủng ái hay không cũng khác nhau, trước đó vài ngày, hạ nhân đều mặt nặng mày nhẹ với Mai Tố Tố, hiện giờ, hai vị thị cũng nhìn người bằng nửa con mắt. Nơi này thật sự rất khác biệt, Mai Tố Tố đã sớm cảm nhận được, ví dụ như sáng nay được ăn bánh bao thịt nóng hổi với cháo trắng, lúc trước nàng đâu được đối đãi như vậy? Dáng vẻ Liễu thị nhã nhặn, làn da trắng muốt, lông mày mỏng, ngũ quan không có gì đặc sắc, thoạt nhìn hơi ốm yếu, nhưng Mai Tố Tố thấy, vị này không chỉ kiêu căng, lòng dạ lại hẹp hòi, ỷ vào việc phụ thân là quan trong kinh đô, trừ trắc phi, nữ nhân trong phủ này đều khiến nàng ta chướng mắt, trước đây mỗi lần nhìn thấy nàng, nàng ta đều châm chọc, mỉa mai một phen, tuy hiện tại không lạnh lùng chế giễu nhưng cũng bắt đầu giở giọng bề trên. Cái gì mà mấy ngày không thấy? Chẳng khác nào nói nàng ỷ vào việc được sủng ái mà kiêu căng. Nàng không đến thỉnh an chính là chọn con đường chết. Mai Tố Tố cũng không ngốc, tuy lời này rất chua, nhưng còn cái hố to đang chờ nàng, hiện tại đang ở địa bàn của trắc phi, các nàng nói gì trắc phi đều biết, nàng suy nghĩ kĩ, phát hiện mình trả lời gì cũng không ổn, không thể nói sức khỏe không tốt, ai cũng biết lí do thật sự, nhưng nếu nàng nói ra sẽ chỉ khiến người ta ghét nàng hơn. Tuy nhiên, nếu không trả lời, như vậy dường như nàng không coi trắc phi ra gì, người khác đều đến thỉnh an, sao nàng không tới? Nghĩ đến đây, Mai Tố Tố thầm ghi hận, trộm ghim nữ nhân đối diện, nếu sau này có cơ hội, nàng cũng phải hố lại.
Tuy trong đầu nghĩ vậy nhưng không thể hiện trên mặt nàng nâng mặt lên, thẹn thùng cười cười, tỏ vẻ nghe không hiểu, ngượng ngùng nói: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm.”
Không mềm không cứng đáp lời.
Nàng biết rất rõ tình hình hiện tại của bản thân, trong phủ này, ai nàng cũng không được phép đắc tội, nếu cẩu Vương gia bảo nàng nghe lời, vậy nàng liền nghe lời, chẳng phải chỉ là nói mấy câu thôi sao, không đau cũng không ngứa. Liễu thị đối diện nghẹn lời, sau đó mặt xụ xuống, nhíu mày nhìn Mai Tố Tố, không hiểu rốt cuộc nàng nghe không hiểu ý hay cố ý giả câm vờ điếc. Trịnh thị ngồi bên cạnh che miệng cười khẽ: “Mấy ngày không gặp, muội muội lại càng thêm khôn khéo, khó trách được Vương gia sủng ái, nhưng sao hôm nay muội lại ăn mặc đơn giản như vậy? Từ trước đến nay, Trắc phi thích màu sắc rực rỡ, lần sau muội muội nhớ mặc đồ đẹp một chút, không cần kiêng dè tỷ muội chúng ta.”
Danh sách chương