"Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu quy,

Nghi kỳ thất gia."

Đào tơ mơn mởn

Hoa nở tươi hồng

Người ấy theo chồng

Yên bề gia thất.

([Thi Kinh • Đào yêu])

....

Mùa xuân năm ấy, thành Kim Lăng ngập tràn muôn hoa, khắp đế đô nhộn nhịp tưng bừng, người người cùng mừng đại hôn của Thái tử điện hạ.

Dọc bờ Tần Hoài, hoa đào từng đóa nở rộ, cánh hoa lả tả rơi xuống nước, nhuộm hồng cả một quãng sông.

Vệ Trường Lạc bừng tỉnh giấc nồng, nghe tiếng huyên náo bên ngoài, mới nhớ ra hôm nay là ngày mình xuất giá. Nàng mơ màng chống tay ngồi dậy, hỏi vọng ra ngoài:

"Như Thúy, bây giờ là lúc nào rồi?"

Lúc nàng vừa tỉnh dậy, không trông thấy Quế Chi, đã từng thắc mắc. Thái tử bảo, Quế Chi đã được thả về quê, thay bằng hai nha đầu Xuân Hương và Thu Hương. Chàng lại nói Xuân Hương cùng Thu Hương hầu hạ không chu đáo, để chủ tử sinh bệnh, bèn đưa họ đi, lại mang đến cho nàng vài cung nữ mới, trong đó có Như Thúy này. Nàng cũng không hỏi nhiều, chàng nói gì bèn nghe nấy, hết mực ngoan ngoãn nghe lời, không hề mảy may nghi ngờ.

Bấy giờ, Như Thúy khom lưng tiến vào gian ngoài, kính cẩn đáp:

"Bẩm Thái tử phi, đã đến giờ Thìn, vừa kịp chuẩn bị ạ."

Có lẽ do mang thai, gần đây nàng ngủ rất nhiều, cả ngày không nằm vùi mình trên giường cũng lim dim tựa vào lòng Lý Phù Tô ngủ thiếp đi. Thái tử lo nàng dậy sớm không nổi, cố tình chẳng màng lễ chế quy củ bao đời mà dời lễ đại hôn muộn một chút, như thế cũng đã hết lòng thương yêu chiều chuộng nàng.

Vệ Trường Lạc bước xuống giường, bảo cung nữ:

"Mau chuẩn bị đi, chớ để lỡ giờ lành."

Bên ngoài lần lượt có hai cung nữ khác tiến vào, mang theo giá y và phượng quan.

Như Thúy tiến lên dâng chậu nước ấm cho nàng rửa mặt, lại nhỏ giọng nói:

"Để nô tỳ hầu hạ Thái tử phi thay xiêm y."

Vệ Trường Lạc liếc nhìn bộ giá y lộng lẫy tinh xảo trong rương nhung, hỏi:

"Tại sao lại không phải là bộ hỉ phục đã chuẩn bị trước kia?"

Cung nữ đang nâng rương giá y trên tay tên Như Thanh, nghe nàng hỏi vậy, lập tức đáp:

"Bẩm Thái tử phi, điện hạ nói rằng bộ hỉ phục ấy không cát tường, nên đã sai Thượng Phục cục gấp rút may lại hỉ phục mới."

Mọi người đều biết, đó chính là hỉ phục chuẩn bị cho đại hôn của Tần vương Tam điện hạ và Quận chúa. Sau đó, Tần vương phi biến thành Thái tử phi, Thái tử kiêng kỵ cũng hợp lẽ thường. Có điều, Lý Phù Tô quả không để nàng chịu chút thiệt thòi nào, bộ hỉ phục mới còn xa hoa lộng lẫy hơn gấp bội phần, gấm lụa dùng cống phẩm thượng hạng của vùng Tô Châu, hoa văn thêu chỉ vàng, đính đông châu, hoang phí không ít ngân khố.

Vệ Trường Lạc không vui cũng không giận, chỉ gật đầu bảo:

"Ta đã biết, giúp ta mặc lên đi."

Như Thúy cùng Như Thanh tiến lên, cẩn thận hầu hạ nàng thay xiêm y, khoác lên hỉ phục lộng lẫy, chỉnh lại từng nếp áo ngay ngắn. Tuy rằng đã có thai ba tháng, bụng nàng cũng không to ra mấy, Thái tử lại cẩn thận căn dặn may hỉ phục không được dùng thắt lưng ngang eo, dù xiêm y tinh xảo xa hoa lại rất nhẹ nhàng rộng rãi, mặc lên cũng không khó chịu. Thái tử phi còn chưa qua cửa đã được sủng ái nhường ấy, ba cung nữ theo hầu nàng cũng vui mừng thay, nghĩ rằng tương lai tất được vinh quý nhờ chủ.

Sau đó, Vệ Trường Lạc ngồi xuống trước gương, để cho cung nữ Như Bích giúp mình chải đầu búi tóc.

Tấm gương đồng phản chiếu lại dung nhan yêu kiều của nàng, điểm lên chút yên chi phấn hồng, lại càng thêm phần khuynh thành, diễm mà chẳng tục, kiều mị lại ngây thơ, tựa như tiên tử chẳng nhuốm bụi trần bước vào nhân gian.

Vệ Trường Lạc không quá thân thiết với phụ thân mình, nhưng cũng phải cảm kích ông đã cho mình thừa hưởng khuôn mặt họa thủy này, không cần bao nhiêu trí tuệ cũng làm được yêu cơ.

Búi tóc xong xuôi, đội lên phượng quan, lại trùm một tấm khăn hỉ đỏ rực lên, giờ lành cũng đã tới. Nàng được hỉ nương dẫn đường, chậm rãi bước từng bước ra ngoài.

Ra khỏi tiểu viện của mình, nàng đi đến Phật đường gặp cô mẫu. Cô mẫu vẫn đóng cửa niệm kinh, không ra ngoài gặp nàng, chỉ nói hai chữ:

"Bảo trọng."

Vệ Trường Lạc cúi đầu hướng về phía Phật đường, lạy ba cái hành lễ, rồi mới lên kiệu hoa.

Lúc kiệu của Vệ Trường Lạc đến trước điện Thái Hòa, đã có một bàn tay thon dài vén rèm kiệu lên, chìa ra trước mặt nàng.

Ở bên ngoài kiệu, Lý Phù Tô mình mặc cổn bào, đầu đội mũ miện chín lưu, đã mỉm cười đợi sẵn.

Khoảnh khắc ấy, quá khứ cùng thực tại giao nhau, ký ức đan xen với hiện thực, tưởng chừng như mới hôm qua, chớp mắt đã cách một đời.

Thì ra, mặc kệ con người có giãy giụa vùng vẫy đến đâu, cuối cùng bánh xe định mệnh vẫn chầm chậm lăn theo vòng quay mệnh số đã được an bài. Tưởng chừng đã mất đi, nay lại có được, Lý Phù Tô tràn ngập vui mừng, đáy mắt vốn phẳng lặng cũng chẳng giấu được nhu tình.

Vệ Trường Lạc mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy tay chàng. Vẫn là tình cảnh ấy, vẫn là hai người ấy, chỉ là, trong đáy mắt nàng đã chẳng còn lấp lánh tình ý ngây thơ nồng nhiệt năm nào.

Rốt cuộc, có những thứ, một lần mất đi, đời đời kiếp kiếp đều chẳng cách nào tìm lại.

Niềm vui đong đầy ánh mắt Lý Phù Tô bỗng tan đi, hóa thành ảm đạm. Nhưng chỉ thoáng chốc, chàng lại trở về với nụ cười dịu dàng như nước bên khóe môi, bất thình lình nhấc bổng tân nương tử lên, ôm nàng trong vòng tay, chậm rãi bước lên từng bậc thang trước điện Thái Hòa.

Vệ Trường Lạc hơi giật mình, hoảng hốt bảo:

"Mau để muội xuống đi, như vậy không hợp lễ."

Chàng khẽ cười, nhẹ giọng nói:

"Ngoan, thân thể Kiều Kiều đang không tiện, để vi phu ôm nàng."

Cho dù nàng không còn là Tiểu Kiều Kiều trong mắt trong tim chỉ có chàng, thì đã sao? Kiếp này, nếu nàng chẳng còn cố sức theo kịp bước chàng, thì chàng sẽ ôm nàng vào lòng, thay nàng đi hết quãng đường còn lại.

Cuối cùng, đường dài cũng đến đích. Kiều Kiều vẫn là Kiều Kiều của chàng.

Điều này sẽ không bao giờ thay đổi, Lý Phù Tô cũng không cho phép nó thay đổi.

....

Cùng tế bái trời đất, cùng lạy tạ thánh ân xong, Vệ Trường Lạc được chàng ôm về tân phòng ở Đông cung.

Chàng nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường, Vệ Trường Lạc kéo tay áo chàng, nói:

"Thái tử biểu ca mau ra ngoài tiếp đón các vị đại quan đến chúc mừng, muội chờ ở đây một mình là được."

Nàng vừa nói xong, chỉ thấy khăn hỉ trên đầu chầm chậm bị vén lên, khuôn mặt tuấn mỹ tựa cổ họa đan thanh của Lý Phù Tô đã hiện ra trước mắt. Chàng nhìn nàng, ánh mắt đong đầy dịu dàng tình ý, tủm tỉm nói:

"Kiều Kiều gọi sai rồi."

Nàng ngẩn ra, không hiểu mình sai ở đâu.

Lý Phù Tô ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng tháo phượng quan trên đầu nàng xuống, rồi kề sát lại, khẽ hôn lên má nàng, nói:

"Phải gọi phu quân."

Theo phản xạ, Vệ Trường Lạc lập tức đẩy chàng ra.

Lý Phù Tô vốn cũng không định cưỡng ép nàng, không hề tức giận, chỉ xoa đầu nàng, bảo:

"Vi phu ra ngoài một lúc, sẽ mau chóng về với nàng. Vi phu đã căn dặn cung nữ chuẩn bị mấy món nàng thích ăn, Kiều Kiều hãy ăn trước chút gì, không cần chờ đợi ta."

Chàng rời khỏi rồi, Vệ Trường Lạc nhìn lại bàn tay mình, thấy đã ướt đẫm mồ hôi từ lúc nào. Nói cho cùng, nàng vẫn sợ hãi. Dù rằng, nàng biết, rốt cuộc cũng tránh không khỏi.

.....

Cũng phải cảm kích Lý Phù Tô, nhờ chàng vén khăn hỉ trước, còn giúp nàng tháo phượng quan nặng nề kia xuống, Vệ Trường Lạc thoải mái hơn rất nhiều.

Như Thúy tiến vào, theo lệnh Thái tử đã căn dặn từ trước, lập tức hầu hạ nàng thay hỉ phục ra, mặc vào bộ trung y mỏng nhẹ, như trút được gánh nặng ngàn cân. Như Thanh và Như Bích lại mang thức ăn vào, bày lên bàn, chỉ thấy một bát cháo gà hạt sen, một con gà nướng lá sen, còn có bánh quế hoa, tất thảy đều chuẩn bị theo sở thích của nàng.

Như Thúy cười nói:

"Điện hạ quả là sủng ái chủ tử của chúng ta vô cùng, phu quân nhà thường dân cũng ít ai tỉ mỉ quan tâm thê tử như thế, huống chi là hoàng tộc thiên gia."

Vệ Trường Lạc tỏ vẻ ngượng ngùng, ửng hồng hai má, nói:

"Các ngươi chớ nói bậy."

Các cung nữ này tuy thi thoảng cũng trêu đùa nàng một chút, nhưng rốt lại vẫn rất cung kính với nàng, không dám cợt nhả quá trớn. Mà đâu chỉ ba cung nữ này, hạ nhân trên dưới Đông cung đều vô cùng quy củ kính cẩn. Mặc dù Thái tử luôn ôn hòa hiền lành, ít khi nổi giận, nhưng không ai dám lơ là, quả thực là kỳ lạ.

Dùng xong chút thức ăn, hai mắt đã nặng trĩu, Vệ Trường Lạc cũng mặc kệ lễ nghi gì, cứ thế leo lên giường ngủ thiếp đi, rất có phong phạm cậy sủng mà kiêu.

Đến tối, Lý Phù Tô mới về tân phòng, đã thấy tân nương của mình ngủ vùi trong chăn. Bảo nàng không cần chờ đợi, nàng cũng thật sự không chờ. Chàng đứng trước giường nhìn nàng say ngủ, thầm buồn cười lại có chút hụt hẫng, cuối cùng chỉ thở dài một tiếng.

Chàng cũng không vội đánh thức nàng dậy, mà sai người mang nước ấm vào, bước ra sau bình phong tắm rửa cho sạch mùi rượu. Chàng vẫn còn nhớ, kiều thê nhà mình ghét mùi rượu vô cùng. Kiếp trước, mỗi đêm nàng đều chong đèn chờ chàng quay về. Đợi chàng trở về rồi, vừa nghe thấy mùi rượu trên người chàng, nàng đã nhăn mũi, nhất quyết phải bắt chàng đi tắm rửa thơm tho mới được bước lên giường.

Kiếp trước...

Dường như mọi thứ đã xa xôi lắm rồi. Cô nương ngây ngốc chong đèn chờ chàng mỗi đêm... có còn quay về được chăng?

Lý Phù Tô khẽ cười tự giễu mình, lập tức gạt đi những hồi ức miên man kia, mặc vào xiêm y, khẽ khàng bước tới bên giường.

Vệ Trường Lạc đang ngủ say, bỗng thấy có bàn tay nhẹ nhàng chạm vào mặt mình. Nàng giật mình mở mắt ra, chỉ thấy nam nhân trước mắt tủm tỉm nhìn mình, nói:

"Mèo lười tham ngủ, uống rượu giao bôi rồi ngủ tiếp, được không?"

Nàng dụi mắt, bĩu môi lẩm bẩm:

"Ai là mèo lười chứ..."

Ánh mắt của Lý Phù Tô càng thêm dịu dàng, chàng rót rượu vào hai chiếc ly bằng bạch ngọc, vòng tay qua tay nàng, cùng uống cạn rượu giao bôi.

Rượu cạn, chàng còn chưa muốn buông tay. Vệ Trường Lạc hơi hoảng sợ, đẩy nhẹ chàng ra. Lý Phù Tô giữ nàng lại, cúi đầu ghé lại gần mặt nàng, cuối cùng bờ môi lướt qua làn môi anh đào kia, chỉ phơn phớt nhẹ chạm vào trán nàng. Chàng hôn lên trán nàng, khẽ thật khẽ, trân trọng tựa như nâng niu bảo bối quý giá nhất.

"Đừng sợ, vi phu sẽ không tổn thương Kiều Kiều." Một tiếng thở dài vang lên bên tai nàng.

Lý Phù Tô quả thật chỉ hôn lên trán nàng một cái, sau đó cẩn thận xõa búi tóc trên đầu nàng xuống, lại đặt nàng lên giường, xoa đầu nàng, khẽ bảo:

"Ngủ đi."

Vệ Trường Lạc đang sợ hãi, thấy chàng có vẻ không muốn chạm vào mình thật, mới tạm yên lòng. Nàng đang muốn nhắm mắt ngủ, bỗng thấy nam nhân bên cạnh nhẹ nhàng cầm lấy một lọn tóc của mình, tết vào lọn tóc của nàng.

Nàng nhất thời ngạc nhiên, buột miệng hỏi:

"Thái... Phu quân đang làm gì vậy?"

Lý Phù Tô hôn nhẹ lên mắt nàng, cười bảo:

"Kết phát vi phu thê, ân ái lưỡng bất nghi." (1)

....

(1) Trích "Lưu biệt thê" của Tô Vũ, tạm dịch:

Kết tóc làm phu thê, ân ái chẳng nghi ngờ.

@Tác giả: Mẹ ruột vẫn thương Tô mà, chỉ thương theo kiểu cho roi cho vọt thôi. ( ´ ▽ ")
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện