"Vạn lý quan sơn âm tín đoạn,

Tương thân hà xử canh phùng quân."

Quan san muôn dặm bặt tin nhạn

Biết đến nơi nao gặp lại chàng? (Trích "Vĩnh biệt", Giả Vân Hoa)

.....

Đến cuối tháng ba, hoa đào trong thành Kim Lăng đã tàn quá nửa, trời cũng không còn giá rét.

Trong Tử Cấm thành, mấy ngày gần đây dường như có biến động. Cung nhân hối hả qua qua lại lại, sắc mặt ai nấy đều tràn đầy lo âu. Đã nhiều ngày cô mẫu đóng cửa trong Phật đường cầu phúc, chưa từng ra ngoài một bước. Tuy rằng bà không nói gì, Vệ Trường Lạc cũng biết, long thể của cô trượng lại yếu đi nhiều. Tất nhiên, người trong nội cung chẳng ai dám truyền ra ngoài chút phong thanh nào. Đây là đại kỵ.

Vệ Trường Lạc không quá lo nghĩ tới những chuyện đó. Lúc này, cả tâm trí nàng chỉ nghĩ ngợi một điều duy nhất, đó là Duệ ca ca. Nàng không biết khi nào hắn mới quay về, lòng rối như tơ vò, nào có tâm trí để ý đến ai khác.

Hôm đó, Vệ Trường Lạc vừa học được khâu giày. Bấy giờ, nàng ngồi bên song cửa, đang cặm cụi khâu một đôi giày mới cho Duệ ca ca, bỗng thấy thị nữ Xuân Hương hớt hải chạy vào trong. Mặt nàng ta tái xanh, gấp gáp nói:

"Quận chúa, Quận chúa, có tin từ dịch trạm biên cương truyền tới..."

Vệ Trường Lạc vội đứng bật dậy, hỏi:

"Truyền tin gì?"

Xuân Hương cắn môi, nước mắt rơi lã chã, nghẹn ngào đáp:

"Quận chúa xin bình tĩnh một chút, chớ quá bi thương... Truyền tin báo rằng... Quân đội của Tam điện hạ trúng phải mai phục ở đại mạc, cuối cùng không một người sống sót trở về. Điện hạ... e rằng lành ít dữ nhiều..."

Vệ Trường Lạc chỉ nghe đến đây, trước mắt bỗng tối sầm lại, lảo đảo ngã xuống đất.

Sau đó, nàng chìm vào mê man, không còn biết gì nữa.

....

Trong mơ màng, nàng trông thấy bóng hình quen thuộc.

"Duệ ca ca!" Nàng mừng rỡ, vội vàng chạy ào đến, muốn chạm vào hắn.

Thế nhưng, người đó bỗng tan biến thành sương khói. Trước mắt nàng chỉ còn lại bóng đêm vô tận. Nàng tuyệt vọng ngã quỵ trong bóng tối, không ngừng nức nở gọi:

"Duệ ca ca, Duệ ca ca..."

Đến cuối cùng, vẫn không một ai đáp lại nàng.

Rất lâu sau, nàng mới nghe thấy tiếng ai đó thì thầm bên tai mình. Tiếp theo, một bàn tay lành lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, dịu dàng giúp nàng lau đi mồ hôi. Vệ Trường Lạc vội nắm chặt lấy bàn tay ấy, khẽ gọi:

"Duệ ca ca..."

Người kia không đẩy nàng ra, chỉ nhẹ giọng bảo:

"Kiều Kiều hãy mở mắt ra, nhìn cho kỹ ta là ai."

Nàng nhấc mi mắt nặng trĩu lên, chỉ thấy khuôn mặt đẹp tựa quan ngọc của Thái tử vẫn dịu dàng như nước.

Lúc nhỏ, nàng đã từng say mê khuôn mặt này đến mức ngắm mãi cũng không thấy chán. Nhưng bây giờ, tất cả những thứ còn lại chỉ là sợ hãi.

Nàng rụt tay lại, nép vào góc giường, cố gắng ở cách chàng thật xa, lạnh nhạt nói:

"Đây là khuê phòng của tiểu nữ, Thái tử xin tự trọng."

Lý Phù Tô vờ như chẳng thấy vẻ chán ghét của nàng, lại nhẹ nắm lấy tay nàng, khẽ cười, ôn tồn nói:

"Mấy hôm nay mẫu hậu vẫn còn thương tâm vì chuyện của Tam hoàng đệ, lại phải kề cận chăm lo cho phụ hoàng. Ta không yên lòng để Kiều Kiều một mình, mới đến thăm một lúc, không hề có ý xấu."

Vệ Trường nghe chàng ta nhắc tới Lý Phù Duệ, bỗng ngẩn ra, lẩm bẩm hỏi:

"Duệ ca ca... Duệ ca ca ở đâu?"

Lý Phù Tô khẽ thở dài, nói:

"Chuyện cũng đã như thế, Tam hoàng đệ đã không còn, Kiều Kiều chớ quá bi thương, hãy giữ gìn sức khỏe..."

Vệ Trường Lạc không để chàng ta nói hết câu, đã lắc đầu, lạnh giọng bảo:

"Xin Thái tử đừng nói lời hàm hồ, Duệ ca ca của ta vẫn còn yên lành khỏe mạnh, ngài không được trù rủa chàng ấy."

Lý Phù Tô chạm nhẹ vào bờ vai nàng, khẽ nói:

"Kiều Kiều, Tam hoàng đệ đã không còn nữa."

Vệ Trường Lạc đẩy tay chàng ra, ôm đầu hét lên:

"Không, ngài lừa ta, ta biết chàng vẫn còn sống, chàng nhất định vẫn còn sống! Chàng đã hứa quay về cưới ta, Duệ ca ca không phải người thất hứa, chàng nhất định sẽ quay về, nhất định sẽ về mà..."

Nói đến đây, giọng nàng đã nghẹn đi, biến thành tiếng nức nở.

Nàng đã khóc. Khóc thật thê lương, tiếng khóc như đứt từng đoạn ruột.

Lý Phù Tô đưa tay muốn ôm lấy nàng, lại bị hất ra. Cứ thế, mỗi lần chàng muốn chạm vào nàng, nàng lại giãy giụa dữ dội, dường như không muốn để chàng đụng vào mình chút nào. Chàng vẫn kiên nhẫn giữ chặt lấy vai nàng, nhẹ giọng nói:

"Kiều Kiều đang mang thai, chớ quá kích động, sẽ ảnh hưởng đến đứa bé."

Tiếng khóc ngừng lại.

Vệ Trường Lạc sững sờ đến quên cả khóc. Nàng nhìn xuống bụng mình, tuy rằng có to ra một chút, nhưng nàng chỉ cho rằng bản thân béo lên, còn chưa tin những lời chàng ta nói.

Lý Phù Tô mỉm cười, lặp lại:

"Thái y nói, Kiều Kiều đã có thai được hai tháng hơn."

Bên môi chàng vẫn là nụ cười tựa gió nhẹ mây vờn, ai biết lòng chàng đang cuồn cuộn giông bão.

Bấy giờ, chàng cũng không biết mình nên oán hận hay cảm kích tiểu nghiệt chủng này.

Dù sao, nó cũng là một quân cờ nhỏ bé trên ván cờ lớn của chàng.

.....

Ngày hôm sau, Vệ Trường Lạc trấn tĩnh lại, nghe ngóng tin tức từ các thị nữ, mới biết bên ngoài trời long đất lở ra sao.

Trong thành đều đang đồn rằng, Tam hoàng tử không phải hi sinh sa trường, mà là tư thông với công chúa Thổ Phồn, cấu kết địch quân phản quốc. Vốn là tận trung báo quốc, liều thân vì muôn dân, bây giờ lại bị thêu dệt đủ kiểu lời đồn thất thiệt, Vệ Trường Lạc nghe xong, vừa đau lòng vừa phẫn uất thay Duệ ca ca.

Lại nghe Từ ma ma bên cạnh cô mẫu kể lại, sau khi nàng ngất xỉu đi, Thái y bắt mạch khám ra đã mang thai hơn hai tháng. Nàng còn chưa xuất giá đã mang thai, vốn nên bị trách phạt, nhưng Thành Vũ đế nghĩ đến nhi tử vừa tử trận, thương tình nàng từ nay cô quả, đã không hỏi tội. Nào ngờ, trong đêm đó, Thái tử tiến đến Càn Thanh cung, quỳ sụp xuống nhận tội. Chàng tự nhận bào thai trong bụng nàng là cốt nhục của mình. Thành Vũ đế nhớ đến tin đồn xầm xì hai tháng trước ở hành cung Trường An, Vệ Trường Lạc và Thái tử cùng mất tích một đêm, mà nàng cũng vừa khéo có thai hơn hai tháng. Nghĩ vậy, ông không nghi ngờ gì nữa, lập tức đại nộ trách phạt Thái tử, lại gọi Vệ hoàng hậu đến thương lượng.

Nói cho cùng, ngay cả Vệ hoàng hậu cũng không khỏi tin lời của Thái tử. Rõ ràng chàng nhận tội về mình hoàn toàn không ích lợi gì, chỉ có thiệt thân. Vả lại, thân là nam nhân, có ai lại đi nhận thay con cho kẻ khác? Có ai lại bao dung đến mức chấp nhận con của kẻ khác là con mình chứ? Nếu có đi chăng nữa, Vệ hoàng hậu cũng không tin Thái tử có thể rộng lượng đến mức đó.

Như vậy, mặc kệ Vệ Trường Lạc cố sức giải thích đến đâu, cũng không ai tin tưởng nàng.

Chuyện xấu trong nhà đế vương không thể truyền ra ngoài, huống chi lại là chuyện huynh trưởng tư thông cùng vị hôn thê của đệ đệ đến mức châu thai ám kết, vô cùng mất mặt hoàng gia. Vì thế, chỉ trong một đêm, tất thảy những thái y, cung tỳ, nội thị biết chuyện đều lẳng lặng bốc hơi khỏi thế gian. Tháng ba năm Thành Vũ thứ hai mươi chín, Thành Vũ đế sửa kim khẩu, ban Kiến Ninh quận chúa cho Thái tử Lý Phù Tô, định ra tháng tư cử hành đại hôn.

....

Đêm đó, Vệ Trường Lạc quỳ xuống, nghe viên thái giám tổng quản của Càn Thanh cung tuyên đọc thánh chỉ xong, lập tức như trời đất sụp đổ, chân tay bủn rủn, không đứng dậy nổi.

Vương công công thấy vậy, cất tiếng hỏi:

"Quận chúa không muốn lĩnh chỉ ư?"

Nếu nàng chỉ có một thân một mình, tất sẽ chẳng ngại gì mà kháng chỉ.

Thế nhưng, Vệ Trường Lạc biết, sau lưng mình còn có Vệ gia.

Nàng dập đầu, run run nói:

"Thần nữ lĩnh chỉ, tạ chủ long ân."

Khoảnh khắc đó, nàng nhận ra, bản thân vô cùng yếu ớt, vô cùng nhỏ bé. Nàng không thể quyết định vận mệnh của mình, cũng không cách nào thay đổi số phận. Tương lai của nàng nằm trong tay người khác, mặc người ta bày bố.

Thật thảm thương.

....

Đến tối, Lý Phù Tô tới thăm nàng.

Lúc đó, Vệ Trường Lạc đang ngồi co ro trên giường, thừ người ngắm nhìn cây trâm phỉ thúy trong tay, đến khi chàng bước vào rồi cũng chẳng hay biết.

Lý Phù Tô bưng trên tay một bát cháo gà thơm nức còn bốc khói nghi ngút, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, khẽ nói:

"Nghe cung tỳ bẩm lại cả ngày nay Kiều Kiều còn chưa ăn gì. Kiều Kiều có thể chịu được, nhưng con của chúng ta thì phải làm sao? Thái tử biểu ca có sai Ngự Trù phòng nấu cháo gà mà Kiều Kiều thích ăn nhất đây. Ngoan, ăn một chút đi, ta đút cho Kiều Kiều, được không?"

Chàng nhỏ nhẹ ân cần như vậy, nàng chỉ cảm thấy cực kỳ chướng tai, vung tay hất đổ bát cháo, nói:

"Vô sỉ! Thái tử đừng nghĩ ta không biết ai là kẻ hãm hại Duệ ca ca!"

Bát cháo vốn rất nóng, nàng hất đổ đi, bàn tay nàng cũng bỏng rát, nước cháo bắn vào tay chàng, một khoảng da thịt nhanh chóng đỏ ửng lên. Lý Phù Tô khẽ cười, dường như không cảm thấy đau đớn, vẫn thong dong hỏi:

"Kiều Kiều cho rằng ta đã ám hại Tam hoàng đệ ư?"

Vệ Trường Lạc không đáp, chỉ hừ một tiếng.

Lý Phù Tô cũng không vội vàng thanh minh, chỉ sai người mang nước ấm và băng vải sạch vào. Chàng ngồi xuống mép giường, vươn tay nắm lấy tay nàng, bị hất ra lại vẫn khăng khăng nắm chặt. Sau đó, chàng cẩn thận thoa từng chút thuốc lên chỗ bỏng trên tay nàng, nhíu mày khẽ trách:

"Lần sau không được bất cẩn như vậy nữa, biết không?"

Vệ Trường Lạc không rụt tay lại được, chỉ đành hừ lạnh quay mặt đi, không muốn nhìn thấy kẻ trước mắt.

Lý Phù Tô không giận, băng bó tử tế vết bỏng cho nàng xong, chàng mới thở dài, nói:

"Kiều Kiều cũng biết, Thái tử biểu ca của nàng quanh năm bệnh tật, trong tay chẳng có thực quyền, cũng không biết còn sống được bao lâu. Ta ám hại Tam hoàng đệ để được gì chứ? Chắc gì người ngồi trên chiếc ngai kia sẽ là ta? Ta nói lời đó với phụ hoàng, chẳng qua cũng chỉ vì không đành lòng thấy Kiều Kiều cơ khổ không nơi nương tựa, đứa trẻ sinh ra lại không có phụ thân che chở. Kiều Kiều hiểu lòng ta chăng?"

Vệ Trường Lạc cười lạnh, cười đến chảy nước mắt, nói:

"Nếu điện hạ thật sự không chút binh quyền trong tay, vậy vị Vương tướng quân ngày đó đến tìm chúng ta lại là ai? Nếu điện hạ thực sự không có lòng tranh đoạt, vốn nên tránh xa chính sự, hà tất phải nhẫn nhục bao năm ở cung cấm, ra sức giao hảo với nhiều quan viên trong triều? Bây giờ Duệ ca ca không còn ở đây, ai là người được lợi nhất, điện hạ cho rằng ta vẫn còn mù quáng nhìn không rõ hay sao? Nhị điện hạ đã có đất phong, tuy rằng có dã tâm lại không có đại tài, chỉ biết hưởng lợi trước mắt, các vị điện hạ khác vẫn còn chưa thành niên, có thể đấu lại Thái tử ngài ư? Cho dù ta thật sự gả cho ngài, điện hạ sẽ để yên cho nhi tử của Duệ ca ca chiếm ngôi trưởng tử, sau này cùng các nhi tử của ngài tranh đoạt ngai vàng ư? Điện hạ vẫn đang xem ta như trẻ con, tùy ý cho ngài mặc sức lừa gạt sao? Bộ mặt giả nhân giả nghĩa của ngài thật khiến tiểu nữ ghê tởm."

Nàng nói lời cay độc, Lý Phù Tô lại bật cười, khen:

"Không gặp mấy ngày, Kiều Kiều thông minh lên không ít."

Chàng cúi xuống, kề sát vào nàng, tủm tỉm hỏi:

"Kiều Kiều thông minh như vậy, có đoán được nếu ta vinh đăng bảo điện, Vệ gia của nàng sẽ có kết cục gì không?"

Vệ Trường Lạc còn chưa kịp đáp, chàng đã bình thản trả lời thay nàng:

"Vệ gia nhiều đời trấn giữ biên ải, công cao át chủ, Vệ gia quân lại trung thành với Vệ quốc công hơn hoàng triều, đó là điều cấm kỵ với đế vương. Hoàng tổ phụ vốn đã có ý muốn áp chế Vệ gia, thế nhưng phụ hoàng ta chẳng những không ra sức áp chế, còn cho Vệ gia vinh hiển muôn phần. Kiều Kiều có biết tại sao không? Đó là vì cô mẫu của nàng. Phụ hoàng yêu thương mẫu hậu, tất nhiên không tiện ra tay với Vệ gia."

Vệ Trường Lạc không muốn nghe tiếp, nhưng tiếng nói như ma âm của chàng ta cứ không ngừng vang lên bên tai nàng:

"Kiều Kiều có hiểu vì cớ gì mẫu hậu cũng im lặng chấp thuận cho hôn sự của ta và nàng chăng? Lẽ nào mẫu hậu lại chẳng yêu thương Tam hoàng đệ bằng nàng? Kỳ thực, đó là bởi mẫu hậu rất hiểu rõ tình cảnh hiện tại của Vệ gia."

Lý Phù Tô đưa tay âu yếm vén sợi tóc trước trán nàng lên, khẽ nói:

"Kiều Kiều cũng phải cho vi phu một lý do để giữ lại Vệ gia, biết không?"

....

Đêm đó, Lý Phù Tô rời đi rồi, nàng ngồi thừ bên giường, chẳng biết suy nghĩ điều gì.

Sau đó, nàng rút cây trâm trên đầu ra, bật lên mũi dao nhọn, toan dùng nó đâm vào ngực mình.

Thế nhưng, bên tai nàng lại văng vẳng tiếng của Duệ ca ca ngày trước:

"Bất kể thế nào, Kiều Kiều cũng phải sống."

Kế đó, câu nói của Lý Phù Tô ban nãy cũng vọng lại trong đầu nàng:

"Kiều Kiều nên biết, tự sát trong cung là đại tội khi quân, liên lụy đến cả gia tộc."

Cuối cùng, nàng buông cây trâm xuống.

Trong đêm tối mịt mùng, nàng một mình chạy đi đến Phật đường gặp cô mẫu. Chẳng ai biết đêm ấy hai cô cháu nàng đã nói những gì, chỉ biết khuya đó đất trời Kim Lăng đổ cơn mưa cuối xuân.

Vệ Trường Lạc đội mưa quay về, cả người ướt đẫm, mặt mày tím tái, bỗng ngất đi. Cung nữ hầu cận hốt hoảng, vội gọi Thái y đến.

....

Vệ Trường Lạc hôn mê suốt ba ngày ba đêm, chỉ mê man nằm trên giường, không hề tỉnh lại.

Đến ngày thứ ba, nàng mơ màng mở mắt ra, túm lấy tay áo của Lý Phù Tô, ngơ ngác hỏi:

"Thái tử biểu ca, sao huynh lại ở đây?"

Lúc này, đáy mắt nàng bỗng dưng trong vắt chẳng gợn chút ái hận, tựa như Kiều Kiều của một năm trước vẫn lẽo đẽo đi theo chàng, ngọt ngào gọi chàng là "Thái tử biểu ca".

....

*Đôi lời tản mạn của tác giả (có chút spoil, nếu bạn đủ kiên nhẫn chờ truyện thì không cần đọc phần này):

Có nhiều bạn vẫn còn thắc mắc ai là nam chính, tại sao văn án về với Thái tử mà nữ chính lại còn phát sinh quan hệ với Duệ... Thật ra mình thích lái lụa vậy thôi chứ cuối cùng vẫn bẻ lại mọi sự kiện trùng khớp với văn án, không hề lừa người.:v

Đến đây, team anh Tô sẽ chửi nữ chính không sạch, nhưng mà anh Tô cũng có sạch đâu, đòi hỏi cái giề? =) Anh có một cô biểu muội là người thiếp đầu tiên hầu cận anh, thế thì nữ chính trao thân cho biểu ca aka anh Duệ thì cũng huề nhau thôi. Kiếp trước anh Tô để cô biểu muội sinh con cho anh thì kiếp này nữ chính sinh con cho anh Duệ, vô cùng công bằng. Kiếp trước anh lừa nữ chính thì kiếp này nữ chính lợi dụng lại anh, gieo gió thì gặt bão thôi chứ chả lẽ còn đòi gặt trái ngon quả ngọt à?  ( ̄▽ ̄)

Trước nay các nhân vật trong truyện mình vẫn thường không hoàn hảo, nhiều khi là đáng ghét với một số bạn, nhưng mình thích viết về những con người không hoàn hảo như vậy. Có thể là nó không hợp thị hiếu đại chúng, nhưng mình viết truyện chủ yếu cũng để thỏa mãn bản thân và khai thác, lý giải những suy nghĩ quan điểm của chính mình.

Ban đầu cái sườn cơ bản đơn giản chỉ là muốn viết về một hoàng đế độc sủng hoàng hậu thôi. Nhưng, mình lại nghĩ, giữa thời đại đó, nếu chẳng có lý do gì đặc biệt mà tự dưng hoàng đế độc sủng vợ mình thì nó lại ảo quá (Minh Hiếu Tông chỉ là một thiểu số rất rất hi hữu trong lịch sử và cũng có lý do đấy), thế là mình lại vẽ ra chuyện kiếp trước để giải thích cho cái sự hư cấu này: hoàng đế độc sủng hoàng hậu vì đã sống qua một đời, đã từng mất đi nên biết trân trọng. Cơ mà với một kiếp trước như thế, chẳng lẽ chỉ cần sống lại là dễ dàng được tha thứ, được bỏ qua tất cả ư? Thế là mình lại cho nữ chính mơ thấy kiếp trước, rồi đắp nặn thêm anh Duệ lung linh và biến Duệ thành đả kích khiến Kiều Kiều không thể nào tin tưởng và yêu Tô được nữa.

Vậy tại sao không trực tiếp cho nữ chính cũng trùng sinh? Bởi vì, mình muốn ngược nam chính triệt để hơn. Kiều Kiều từng thật lòng yêu anh đã bị chính anh ép chết thật rồi, không thể sống lại nữa. Kiều Kiều bây giờ mà anh đang níu kéo chưa từng và cũng sẽ không bao giờ yêu anh.

Kiều Kiều có giấc mơ báo trước tương lai nhưng không thể nào mơ mấy đêm xong tự dưng từ tuýp nữ phụ ngu ngốc bỗng hóa thành nữ chính giỏi giang hiểu chuyện được, chưa kể anh Tô vốn cáo như thế, cho dù nữ chính có biết trước tiên cơ cũng đâu thắng được anh. Vì thế, nữ chính cần phải có đả kích lớn làm chất xúc tác khiến cô ấy dần lý trí sắt đá lên, cuối cùng tuyệt tình tàn nhẫn với anh Tô. Thế nên, Tô thua nữ chính không phải vì tâm kế, mà là ở tình cảm. Tình cảm thì phải bồi đắp từ từ, chứ ở thời điểm hiện tại Tô vẫn chưa yêu Kiều Kiều nhiều đến mức mù quáng lụy tình đâu, anh vẫn đang rất tỉnh táo tính kế em nó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện