"Quân ân như thủy hướng Đông lưu
Đắc sủng ưu di, thất sủng sầu."
(Ơn vua như nước chảy về Đông
Đắc sủng thì lo mất, thất sủng lại sầu.)
- Trích "Cung từ", Lý Thương Ẩn-
.....
Sáng hôm ấy, Vệ Trường Lạc thức dậy, trông thấy mình đang nằm trong lòng Duệ ca ca, cả người chẳng mảnh vai che thân, lập tức đỏ bừng mặt, không dám mở mắt ra nhìn hắn.
Lý Phù Duệ vốn quen dậy sớm thao luyện, cho dù đêm qua miệt mài tới khuya, đến sáng vẫn thức dậy từ lúc tờ mờ, đương nhiên cũng nhận ra kẻ nào đó đang giả ngủ. Hắn nhẹ hôn lên má nàng, cười nói:
"Còn chưa muốn dậy à?"
Giọng nam nhân vào buổi sáng sớm hơi trầm khàn, muôn phần từ tính, khiến Vệ Trường Lạc nhớ tới những lời xấu hổ hắn đã nói đêm qua, lại càng đỏ bừng mặt, quyết tâm giả chết.
Lý Phù Duệ thường ngày mặt lạnh như băng, hôm nay lại vô cùng vui vẻ, nổi hứng muốn trêu đùa nàng một phen. Hắn vùi đầu vào gáy ngọc của nàng, tay lướt đến trước ngực giai nhân, khẽ nói:
"Nếu Kiều Kiều còn chưa muốn dậy, vậy chúng ta..."
Hắn chưa nói hết câu, Vệ Trường Lạc đã mở bừng mắt, cuống quýt bảo:
"Kiều Kiều dậy rồi! Kiều Kiều dậy rồi!"
Lý Phù Duệ bị dáng vẻ ngây ngô của nàng chọc cho bật cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo má nàng, nói:
"Tiểu yêu tinh!"
Hiếm khi hắn vui vẻ như thế, Vệ Trường Lạc lại thầm ảo não trong lòng, chỉ trách bản thân bị khuôn mặt lạnh của người này lừa gạt, cứ ngỡ hắn chính trực đạo mạo, chẳng ngờ cũng là một con sói xám! Bấy giờ, "sói xám" đã được một bữa no nê, rất là thỏa mãn, bèn gọi người mang nước ấm và xiêm y mới vào, ôm nàng đi tẩy rửa, lại giúp nàng mặc vào y phục chỉnh tề.
Vệ Trường Lạc nhìn thị nữ thu dọn giường chăn, đỏ bừng mặt rúc vào lòng hắn, khẽ giọng oán trách:
"Sao Duệ ca ca lại gọi người vào, như vậy chẳng phải ai ai cũng biết chúng ta..."
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, cười nói:
"Hai ta đã sắp thành thân, danh chính ngôn thuận đường đường chính chính, nào phải liễu ám hoa minh, hà tất phải giấu giếm?"
Mẫu hậu hắn nóng lòng ẵm cháu, cho dù có biết, cũng sẽ không trách mắng, thậm chí còn vui vẻ đưa hắn đến ở cùng nàng. Mà mẫu hậu đã không trách, phụ hoàng tự nhiên cũng không dám làm phật ý bà nửa phần. Nếu đã không ai ngăn trở, giấu giấu giếm giếm chỉ khiến người ta chú ý xì xầm, chi bằng đường đường chính chính cùng nàng ân ái thân mật. Lý Phù Duệ vốn quen cầm binh đánh trận, mỗi nước đi đều suy tính cẩn thận, không hề tùy tiện nóng vội. Đêm qua tuy rằng xảy ra bất ngờ, nhưng hắn cũng không phải hồ đồ xốc nổi, mà đã tính toán kỹ càng, mới quyết định ở lại cùng nàng.
Vệ Trường Lạc thấy hắn nói năng hùng hồn, chẳng có vẻ gì ngại ngùng, nàng cũng không biết phản bác thế nào, chỉ lẩm bẩm trong miệng:
"Tại sao trước đây không thấy chàng miệng lưỡi lanh lợi như thế chứ..."
Nam nhân Lý gia, quả là da mặt đều rất dày.
....
Ở bên này, Lý Phù Tô bị ác mộng quấy nhiễu, trằn trọc suốt đêm, chẳng ngủ được bao nhiêu. Chàng dậy sớm, tự bày một bàn cờ vây, lại trầm tư trong ván cờ sơn hà xã tắc.
Như thường lệ, thái giám hầu cận Lâm Tiểu Đức tiến vào báo cáo tin tức. Thường ngày, báo cáo xong, hắn ta liền lui ra. Hôm nay, Lâm công công lại chần chừ, muốn nói lại thôi.
Lý Phù Tô vẫn chăm chú nhìn vào những quân cờ đen trắng kia, không hề ngẩng đầu lên, chỉ cất giọng lạnh nhạt nói:
"Còn chuyện gì nữa, cứ tâu đi."
Lâm Tiểu Đức toát mồ hôi lạnh, run rẩy đáp:
"Bẩm... Bẩm điện hạ, sáng nay... Người bên chỗ Quận chúa nói là..."
Lý Phù Tô nhấc tay khỏi quân cờ, liếc nhìn hắn ta, hỏi:
"Nói như thế nào?"
Lâm Tiểu Đức biết khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của Thái tử điện hạ, nhưng vẫn chỉ đành lấy hết dũng khí bẩm báo sự thật:
"Bẩm điện hạ, người bên đó nói lại rằng... Đêm qua Tam điện hạ ở lại chỗ của Quận chúa. Sáng nay... Sáng nay còn gọi người mang nước ấm và xiêm y mới vào..."
Hắn ta bẩm báo xong, đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu cơn giận của Thái tử. Chẳng ngờ, Lý Phù Tô lại không tỏ ra tức giận, chỉ lạnh giọng bảo:
"Cô đã biết, lui ra đi."
Lâm Tiểu Đức khom lưng lui ra ngoài, đến khi đóng cửa lại, hắn vẫn chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Thái tử điện hạ chưa từng dịch chuyển. Chàng cứ thế, ngồi thừ bên bàn cờ dang dở.
Trông có phần thê lương.
Lý Phù Tô vốn là người ít khi biểu lộ cảm xúc thật sự với kẻ khác. Bất kể là vui hay giận, chàng đều giấu hết thảy sau chiếc mặt nạ ôn hòa tựa gió xuân. Cho dù trong lòng cuồn cuộn giông bão, ngoài mặt vẫn có thể cười nói bình thản.
Lúc này, chẳng ai biết được, quân cờ pha lê trong tay chàng đã bị bóp nát. Pha lê vỡ ra, cứa vào lòng bàn tay chàng, máu ướt đẫm nhuộm đỏ bàn tay trắng như bạch ngọc. Chàng vẫn không hề hay biết.
Lý Phù Tô lặng lẽ ngước nhìn bức họa được giấu nơi đầu giường mình, bỗng bật cười. Một nụ cười còn bi thương hơn là khóc.
"Kiều Kiều, nàng đang trả thù vi phu đấy ư..." Chàng lẩm bẩm trong miệng, rồi lại cười khổ, tự giễu, "Trả thù cũng tốt, trả thù cũng tốt..."
Khoảnh khắc này, chàng chỉ mong, nàng thật sự chỉ làm vậy để trả thù mình. Bởi vì còn yêu, nên mới còn hận. Ít ra, chàng biết được, nàng vẫn còn đặt mình trong lòng.
Chỉ sợ, nàng không hận thù, cũng chẳng oán trách, dửng dưng xem chàng như người lạ qua đường. Lúc đó, chàng sẽ thật sự điên loạn.
Lý Phù Tô nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi im bất động suốt mấy canh giờ.
Mãi tới khi Lâm Tiểu Đức đứng ngoài cửa, nhỏ giọng thông báo:
"Bẩm điện hạ, bệ hạ cho gọi ngài ra dùng thiện."
Bấy giờ, Lý Phù Tô mới chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tĩnh lặng như nước lại càng sâu thăm thẳm. Chàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mới biết trời đã sụp tối từ bao giờ. Nhìn xuống dưới, lại thấy bàn tay phải của mình bê bết máu, vết máu đã khô lại từ lâu, cũng chẳng thấy đau nữa. Chàng bình thản tự băng bó lại.
Lâm Tiểu Đức chờ đợi một lúc lâu, mới nghe bên trong vọng lại tiếng nói lành lạnh chẳng chút cảm xúc:
"Bẩm lại với phụ hoàng, cô sẽ ra ngay."
Lâm Tiểu Đức biết rằng điện hạ đã trở lại bình thường, có phần yên lòng, vội đáp:
"Nô tài tuân lệnh."
....
Lúc này, Vệ Trường Lạc chẳng hề hay biết mình đã làm ai đau đớn thế nào.
Vốn dĩ, nàng chỉ sợ hãi giấc mơ thành sự thật, chứ cũng không hề có thâm thù đại hận gì với Thái tử. Dù sao hai người cũng thân thiết bao năm qua, chẳng thể nói tuyệt tình là tuyệt tình ngay được. Chỉ là, giấc mộng ấy như một lời cảnh báo, nhắc nhở nàng tuyệt đối không được nảy sinh tình ái nam nữ với Thái tử.
Trước kia, nàng chỉ một lòng đặt hết mọi tâm trí lên người Lý Phù Tô, chẳng còn biết đến ai khác. Lúc này, rời mắt khỏi Lý Phù Tô, nàng mới phát hiện ra, bên cạnh mình vẫn luôn có một bảo vật trân quý, lại bị nàng xem nhẹ bấy lâu nay. Đó chính là Lý Phù Duệ.
Vệ Trường Lạc có một tật xấu. Trái tim của nàng rất nhỏ, hễ nàng thích ai, trong mắt trong tim lập tức chỉ có người đó, không còn chỗ cho một ai khác. Bây giờ, nàng đã yêu thích Duệ ca ca, tất nhiên lập tức ném Thái tử ra sau đầu, cũng không suy xét chàng sẽ ra sao. Trước kia nàng một mực bám dính Thái tử, lúc này lại chỉ hận không thể đi theo Lý Phù Duệ suốt mười hai canh giờ.
Hôm nay, Lý Phù Duệ dùng bữa xong, bèn ra ngoài tường thành gặp tướng quân đang trấn giữ phủ Tây An kiểm tra tình hình. Vệ Trường Lạc cũng ôm theo con hồ ly Tiểu Bạch, lẽo đẽo đi theo hắn. Lý Phù Duệ không cố kỵ nàng nghe chuyện quân cơ, cũng không muốn nhốt nàng trong lồng vàng, trái lại còn kiên nhẫn giảng giải cho nàng nghe tình hình chiến sự.
Đến chiều, hai người ngồi ở nơi cao nhất trên tường thành, cùng ngắm nhìn toàn cảnh Trường An. Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai Duệ ca ca, đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong ánh tà dương vàng vọt, dưới từng cơn gió cát thổi rát da thịt, từng hàng nạn dân rồng rắn di chuyển vào cổng thành, ai nấy đều lam lũ phong trần, trẻ thơ nheo nhóc, người già đơn côi.
Nàng thở dài, khẽ nói:
"Kiều Kiều sinh ra nơi Giang Nam phồn hoa, quen nhìn cảnh thái bình thịnh thế, nào biết lại có nơi dân chúng cơ khổ nhường này."
Nàng ngồi xe từ Kim Lăng đến Trường An, dọc đường đi từ Giang Nam tới Tây Bắc, thấy cảnh vật dần dần tiêu điều hoang vắng, mới biết biên cảnh phía Bắc vẫn còn chiến loạn liên miên.
Nàng áp mặt lên bờ vai vững chãi của nam nhân, thì thầm:
"Từ nhỏ ta ở lầu son gác tía hưởng phúc thái bình, chẳng biết đó là do Duệ ca ca chịu khổ nơi biên cảnh đánh đổi mà có."
Thuở nhỏ vô tri, nàng cũng từng thắc mắc, chẳng hiểu sao khắp kinh thành đều ca vũ thanh bình mà Tam biểu ca lại cứ phải ra trận. Đến bây giờ, nàng mới hiểu, sở dĩ dân chúng đế đô có thể an hưởng phú quý, đều là nhờ bao người phơi mình nơi gió cát.
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, dịu giọng nói:
"Tuy rằng nữ tử vốn chỉ cần an ổn nơi khuê phòng, ta lại không muốn lừa dối Kiều Kiều. Mấy năm nay, Thổ Phồn ở biên cảnh Tây Bắc nhiều lần động can qua, cho dù là thành Trường An phồn hoa nhất vùng này cũng tiêu điều tang thương. Phụ hoàng và mẫu hậu luôn có ý muốn ta kế thừa đại thống. Thế nhưng, nghĩ đến Tây Bắc một ngày không có ta trấn thủ, lòng vẫn không thể yên. Tính ta vốn chẳng thích huyên náo, chốn triều đình người gian ta trá, không ngừng đấu đá lẫn nhau, còn chẳng bằng rong ruổi sa trường chém giết cho thống khoái. Nếu như mai sau... Ta không ngồi lên ngai vị kia, vậy thì cả đời Kiều Kiều chỉ có thể là một Tần vương phi nhàn tản, theo ta chôn vùi ở chốn gió cát cằn cỗi này, Kiều Kiều có oán trách ta chăng?"
Nàng ngước đầu nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu, đáp:
"Kiều Kiều không oán, không hối."
Lý Phù Duệ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đong đầy nhu tình, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đôi sợi tơ hồng kề sát bên nhau.
Vệ Trường Lạc nhè nhẹ vuốt ve vết sẹo dài trên tay hắn, khẽ thủ thỉ nói:
"Thật ra, Kiều Kiều cũng không muốn làm Hoàng hậu gì cả, cũng không muốn Duệ ca ca bước lên ngôi vị đó. Thường nói: "Quân ân như thủy hướng Đông lưu, đắc sủng ưu di, thất sủng sầu." Chỉ e tột đỉnh quyền lực chẳng phải là phúc, lại là họa. Kiều Kiều sợ ngai cao giá lạnh khiến lòng người đổi dời, tình ý biết có còn được thuần khiết đẹp đẽ như bây giờ không?"
Lý Phù Duệ nhẹ hôn lên trán nàng, khẽ nói:
"Kiều Kiều đã không thích, giang sơn này ta không cần cũng chẳng sao."
Vệ Trường Lạc thấy mặt mình hơi nóng lên, mũi cũng cay cay, bèn vùi mặt vào lòng hắn, không nói không rằng.
Hôm ấy, trời chiều ngả bóng, ở cô thành giữa đại mạc bao la, nàng rúc trong lòng Duệ ca ca, cùng ngắm hoàng hôn buông xuống Tam Tần đại địa.
Khung cảnh ấy diễm lệ chẳng bút mực nào tả xiết.
....
@Tác giả: Có nhiều bạn hỏi về vấn đề ai là nam chính. Thật ra thì, với mình, nam chính hay nữ chính cũng chỉ là nhân vật được kể đến nhiều nhất trong truyện mà thôi. Vậy thì, nam chính của truyện này vẫn luôn là Lý Phù Tô. Nhưng người nữ chính yêu trong kiếp này lại là Lý Phù Duệ.
Truyện sủng hay ngược? Hmm, thật ra kể cả Lý Phù Tô ở kiếp trước cũng chưa tính là ngược thân ngược tâm nữ chính gì cả, hoàn toàn không hề đánh đập hành hạ, không hề vì nữ phụ mà lạnh nhạt ức hiếp nữ chính. Cả hai kiếp hai anh họ Lý đều hết sức dịu dàng nâng niu chiều chuộng nữ chính, chỉ là ngược vì hoàn cảnh, chứ nhìn chung vẫn sủng mà. =)))
Đắc sủng ưu di, thất sủng sầu."
(Ơn vua như nước chảy về Đông
Đắc sủng thì lo mất, thất sủng lại sầu.)
- Trích "Cung từ", Lý Thương Ẩn-
.....
Sáng hôm ấy, Vệ Trường Lạc thức dậy, trông thấy mình đang nằm trong lòng Duệ ca ca, cả người chẳng mảnh vai che thân, lập tức đỏ bừng mặt, không dám mở mắt ra nhìn hắn.
Lý Phù Duệ vốn quen dậy sớm thao luyện, cho dù đêm qua miệt mài tới khuya, đến sáng vẫn thức dậy từ lúc tờ mờ, đương nhiên cũng nhận ra kẻ nào đó đang giả ngủ. Hắn nhẹ hôn lên má nàng, cười nói:
"Còn chưa muốn dậy à?"
Giọng nam nhân vào buổi sáng sớm hơi trầm khàn, muôn phần từ tính, khiến Vệ Trường Lạc nhớ tới những lời xấu hổ hắn đã nói đêm qua, lại càng đỏ bừng mặt, quyết tâm giả chết.
Lý Phù Duệ thường ngày mặt lạnh như băng, hôm nay lại vô cùng vui vẻ, nổi hứng muốn trêu đùa nàng một phen. Hắn vùi đầu vào gáy ngọc của nàng, tay lướt đến trước ngực giai nhân, khẽ nói:
"Nếu Kiều Kiều còn chưa muốn dậy, vậy chúng ta..."
Hắn chưa nói hết câu, Vệ Trường Lạc đã mở bừng mắt, cuống quýt bảo:
"Kiều Kiều dậy rồi! Kiều Kiều dậy rồi!"
Lý Phù Duệ bị dáng vẻ ngây ngô của nàng chọc cho bật cười thành tiếng, đưa tay nhéo nhéo má nàng, nói:
"Tiểu yêu tinh!"
Hiếm khi hắn vui vẻ như thế, Vệ Trường Lạc lại thầm ảo não trong lòng, chỉ trách bản thân bị khuôn mặt lạnh của người này lừa gạt, cứ ngỡ hắn chính trực đạo mạo, chẳng ngờ cũng là một con sói xám! Bấy giờ, "sói xám" đã được một bữa no nê, rất là thỏa mãn, bèn gọi người mang nước ấm và xiêm y mới vào, ôm nàng đi tẩy rửa, lại giúp nàng mặc vào y phục chỉnh tề.
Vệ Trường Lạc nhìn thị nữ thu dọn giường chăn, đỏ bừng mặt rúc vào lòng hắn, khẽ giọng oán trách:
"Sao Duệ ca ca lại gọi người vào, như vậy chẳng phải ai ai cũng biết chúng ta..."
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, cười nói:
"Hai ta đã sắp thành thân, danh chính ngôn thuận đường đường chính chính, nào phải liễu ám hoa minh, hà tất phải giấu giếm?"
Mẫu hậu hắn nóng lòng ẵm cháu, cho dù có biết, cũng sẽ không trách mắng, thậm chí còn vui vẻ đưa hắn đến ở cùng nàng. Mà mẫu hậu đã không trách, phụ hoàng tự nhiên cũng không dám làm phật ý bà nửa phần. Nếu đã không ai ngăn trở, giấu giấu giếm giếm chỉ khiến người ta chú ý xì xầm, chi bằng đường đường chính chính cùng nàng ân ái thân mật. Lý Phù Duệ vốn quen cầm binh đánh trận, mỗi nước đi đều suy tính cẩn thận, không hề tùy tiện nóng vội. Đêm qua tuy rằng xảy ra bất ngờ, nhưng hắn cũng không phải hồ đồ xốc nổi, mà đã tính toán kỹ càng, mới quyết định ở lại cùng nàng.
Vệ Trường Lạc thấy hắn nói năng hùng hồn, chẳng có vẻ gì ngại ngùng, nàng cũng không biết phản bác thế nào, chỉ lẩm bẩm trong miệng:
"Tại sao trước đây không thấy chàng miệng lưỡi lanh lợi như thế chứ..."
Nam nhân Lý gia, quả là da mặt đều rất dày.
....
Ở bên này, Lý Phù Tô bị ác mộng quấy nhiễu, trằn trọc suốt đêm, chẳng ngủ được bao nhiêu. Chàng dậy sớm, tự bày một bàn cờ vây, lại trầm tư trong ván cờ sơn hà xã tắc.
Như thường lệ, thái giám hầu cận Lâm Tiểu Đức tiến vào báo cáo tin tức. Thường ngày, báo cáo xong, hắn ta liền lui ra. Hôm nay, Lâm công công lại chần chừ, muốn nói lại thôi.
Lý Phù Tô vẫn chăm chú nhìn vào những quân cờ đen trắng kia, không hề ngẩng đầu lên, chỉ cất giọng lạnh nhạt nói:
"Còn chuyện gì nữa, cứ tâu đi."
Lâm Tiểu Đức toát mồ hôi lạnh, run rẩy đáp:
"Bẩm... Bẩm điện hạ, sáng nay... Người bên chỗ Quận chúa nói là..."
Lý Phù Tô nhấc tay khỏi quân cờ, liếc nhìn hắn ta, hỏi:
"Nói như thế nào?"
Lâm Tiểu Đức biết khó tránh khỏi cơn thịnh nộ của Thái tử điện hạ, nhưng vẫn chỉ đành lấy hết dũng khí bẩm báo sự thật:
"Bẩm điện hạ, người bên đó nói lại rằng... Đêm qua Tam điện hạ ở lại chỗ của Quận chúa. Sáng nay... Sáng nay còn gọi người mang nước ấm và xiêm y mới vào..."
Hắn ta bẩm báo xong, đã chuẩn bị tinh thần để gánh chịu cơn giận của Thái tử. Chẳng ngờ, Lý Phù Tô lại không tỏ ra tức giận, chỉ lạnh giọng bảo:
"Cô đã biết, lui ra đi."
Lâm Tiểu Đức khom lưng lui ra ngoài, đến khi đóng cửa lại, hắn vẫn chỉ thấy bóng lưng thẳng tắp của Thái tử điện hạ chưa từng dịch chuyển. Chàng cứ thế, ngồi thừ bên bàn cờ dang dở.
Trông có phần thê lương.
Lý Phù Tô vốn là người ít khi biểu lộ cảm xúc thật sự với kẻ khác. Bất kể là vui hay giận, chàng đều giấu hết thảy sau chiếc mặt nạ ôn hòa tựa gió xuân. Cho dù trong lòng cuồn cuộn giông bão, ngoài mặt vẫn có thể cười nói bình thản.
Lúc này, chẳng ai biết được, quân cờ pha lê trong tay chàng đã bị bóp nát. Pha lê vỡ ra, cứa vào lòng bàn tay chàng, máu ướt đẫm nhuộm đỏ bàn tay trắng như bạch ngọc. Chàng vẫn không hề hay biết.
Lý Phù Tô lặng lẽ ngước nhìn bức họa được giấu nơi đầu giường mình, bỗng bật cười. Một nụ cười còn bi thương hơn là khóc.
"Kiều Kiều, nàng đang trả thù vi phu đấy ư..." Chàng lẩm bẩm trong miệng, rồi lại cười khổ, tự giễu, "Trả thù cũng tốt, trả thù cũng tốt..."
Khoảnh khắc này, chàng chỉ mong, nàng thật sự chỉ làm vậy để trả thù mình. Bởi vì còn yêu, nên mới còn hận. Ít ra, chàng biết được, nàng vẫn còn đặt mình trong lòng.
Chỉ sợ, nàng không hận thù, cũng chẳng oán trách, dửng dưng xem chàng như người lạ qua đường. Lúc đó, chàng sẽ thật sự điên loạn.
Lý Phù Tô nhắm mắt lại, lẳng lặng ngồi im bất động suốt mấy canh giờ.
Mãi tới khi Lâm Tiểu Đức đứng ngoài cửa, nhỏ giọng thông báo:
"Bẩm điện hạ, bệ hạ cho gọi ngài ra dùng thiện."
Bấy giờ, Lý Phù Tô mới chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt tĩnh lặng như nước lại càng sâu thăm thẳm. Chàng đưa mắt nhìn ra cửa sổ, mới biết trời đã sụp tối từ bao giờ. Nhìn xuống dưới, lại thấy bàn tay phải của mình bê bết máu, vết máu đã khô lại từ lâu, cũng chẳng thấy đau nữa. Chàng bình thản tự băng bó lại.
Lâm Tiểu Đức chờ đợi một lúc lâu, mới nghe bên trong vọng lại tiếng nói lành lạnh chẳng chút cảm xúc:
"Bẩm lại với phụ hoàng, cô sẽ ra ngay."
Lâm Tiểu Đức biết rằng điện hạ đã trở lại bình thường, có phần yên lòng, vội đáp:
"Nô tài tuân lệnh."
....
Lúc này, Vệ Trường Lạc chẳng hề hay biết mình đã làm ai đau đớn thế nào.
Vốn dĩ, nàng chỉ sợ hãi giấc mơ thành sự thật, chứ cũng không hề có thâm thù đại hận gì với Thái tử. Dù sao hai người cũng thân thiết bao năm qua, chẳng thể nói tuyệt tình là tuyệt tình ngay được. Chỉ là, giấc mộng ấy như một lời cảnh báo, nhắc nhở nàng tuyệt đối không được nảy sinh tình ái nam nữ với Thái tử.
Trước kia, nàng chỉ một lòng đặt hết mọi tâm trí lên người Lý Phù Tô, chẳng còn biết đến ai khác. Lúc này, rời mắt khỏi Lý Phù Tô, nàng mới phát hiện ra, bên cạnh mình vẫn luôn có một bảo vật trân quý, lại bị nàng xem nhẹ bấy lâu nay. Đó chính là Lý Phù Duệ.
Vệ Trường Lạc có một tật xấu. Trái tim của nàng rất nhỏ, hễ nàng thích ai, trong mắt trong tim lập tức chỉ có người đó, không còn chỗ cho một ai khác. Bây giờ, nàng đã yêu thích Duệ ca ca, tất nhiên lập tức ném Thái tử ra sau đầu, cũng không suy xét chàng sẽ ra sao. Trước kia nàng một mực bám dính Thái tử, lúc này lại chỉ hận không thể đi theo Lý Phù Duệ suốt mười hai canh giờ.
Hôm nay, Lý Phù Duệ dùng bữa xong, bèn ra ngoài tường thành gặp tướng quân đang trấn giữ phủ Tây An kiểm tra tình hình. Vệ Trường Lạc cũng ôm theo con hồ ly Tiểu Bạch, lẽo đẽo đi theo hắn. Lý Phù Duệ không cố kỵ nàng nghe chuyện quân cơ, cũng không muốn nhốt nàng trong lồng vàng, trái lại còn kiên nhẫn giảng giải cho nàng nghe tình hình chiến sự.
Đến chiều, hai người ngồi ở nơi cao nhất trên tường thành, cùng ngắm nhìn toàn cảnh Trường An. Vệ Trường Lạc tựa đầu vào vai Duệ ca ca, đưa mắt nhìn xuống dưới, chỉ thấy trong ánh tà dương vàng vọt, dưới từng cơn gió cát thổi rát da thịt, từng hàng nạn dân rồng rắn di chuyển vào cổng thành, ai nấy đều lam lũ phong trần, trẻ thơ nheo nhóc, người già đơn côi.
Nàng thở dài, khẽ nói:
"Kiều Kiều sinh ra nơi Giang Nam phồn hoa, quen nhìn cảnh thái bình thịnh thế, nào biết lại có nơi dân chúng cơ khổ nhường này."
Nàng ngồi xe từ Kim Lăng đến Trường An, dọc đường đi từ Giang Nam tới Tây Bắc, thấy cảnh vật dần dần tiêu điều hoang vắng, mới biết biên cảnh phía Bắc vẫn còn chiến loạn liên miên.
Nàng áp mặt lên bờ vai vững chãi của nam nhân, thì thầm:
"Từ nhỏ ta ở lầu son gác tía hưởng phúc thái bình, chẳng biết đó là do Duệ ca ca chịu khổ nơi biên cảnh đánh đổi mà có."
Thuở nhỏ vô tri, nàng cũng từng thắc mắc, chẳng hiểu sao khắp kinh thành đều ca vũ thanh bình mà Tam biểu ca lại cứ phải ra trận. Đến bây giờ, nàng mới hiểu, sở dĩ dân chúng đế đô có thể an hưởng phú quý, đều là nhờ bao người phơi mình nơi gió cát.
Lý Phù Duệ xoa đầu nàng, dịu giọng nói:
"Tuy rằng nữ tử vốn chỉ cần an ổn nơi khuê phòng, ta lại không muốn lừa dối Kiều Kiều. Mấy năm nay, Thổ Phồn ở biên cảnh Tây Bắc nhiều lần động can qua, cho dù là thành Trường An phồn hoa nhất vùng này cũng tiêu điều tang thương. Phụ hoàng và mẫu hậu luôn có ý muốn ta kế thừa đại thống. Thế nhưng, nghĩ đến Tây Bắc một ngày không có ta trấn thủ, lòng vẫn không thể yên. Tính ta vốn chẳng thích huyên náo, chốn triều đình người gian ta trá, không ngừng đấu đá lẫn nhau, còn chẳng bằng rong ruổi sa trường chém giết cho thống khoái. Nếu như mai sau... Ta không ngồi lên ngai vị kia, vậy thì cả đời Kiều Kiều chỉ có thể là một Tần vương phi nhàn tản, theo ta chôn vùi ở chốn gió cát cằn cỗi này, Kiều Kiều có oán trách ta chăng?"
Nàng ngước đầu nhìn hắn, mỉm cười lắc đầu, đáp:
"Kiều Kiều không oán, không hối."
Lý Phù Duệ lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt đong đầy nhu tình, lại nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, đôi sợi tơ hồng kề sát bên nhau.
Vệ Trường Lạc nhè nhẹ vuốt ve vết sẹo dài trên tay hắn, khẽ thủ thỉ nói:
"Thật ra, Kiều Kiều cũng không muốn làm Hoàng hậu gì cả, cũng không muốn Duệ ca ca bước lên ngôi vị đó. Thường nói: "Quân ân như thủy hướng Đông lưu, đắc sủng ưu di, thất sủng sầu." Chỉ e tột đỉnh quyền lực chẳng phải là phúc, lại là họa. Kiều Kiều sợ ngai cao giá lạnh khiến lòng người đổi dời, tình ý biết có còn được thuần khiết đẹp đẽ như bây giờ không?"
Lý Phù Duệ nhẹ hôn lên trán nàng, khẽ nói:
"Kiều Kiều đã không thích, giang sơn này ta không cần cũng chẳng sao."
Vệ Trường Lạc thấy mặt mình hơi nóng lên, mũi cũng cay cay, bèn vùi mặt vào lòng hắn, không nói không rằng.
Hôm ấy, trời chiều ngả bóng, ở cô thành giữa đại mạc bao la, nàng rúc trong lòng Duệ ca ca, cùng ngắm hoàng hôn buông xuống Tam Tần đại địa.
Khung cảnh ấy diễm lệ chẳng bút mực nào tả xiết.
....
@Tác giả: Có nhiều bạn hỏi về vấn đề ai là nam chính. Thật ra thì, với mình, nam chính hay nữ chính cũng chỉ là nhân vật được kể đến nhiều nhất trong truyện mà thôi. Vậy thì, nam chính của truyện này vẫn luôn là Lý Phù Tô. Nhưng người nữ chính yêu trong kiếp này lại là Lý Phù Duệ.
Truyện sủng hay ngược? Hmm, thật ra kể cả Lý Phù Tô ở kiếp trước cũng chưa tính là ngược thân ngược tâm nữ chính gì cả, hoàn toàn không hề đánh đập hành hạ, không hề vì nữ phụ mà lạnh nhạt ức hiếp nữ chính. Cả hai kiếp hai anh họ Lý đều hết sức dịu dàng nâng niu chiều chuộng nữ chính, chỉ là ngược vì hoàn cảnh, chứ nhìn chung vẫn sủng mà. =)))
Danh sách chương