"Tiếu Nhi!"

"Ân?"

"Ha! Ta chỉ gọi thử xem ngươi còn sống hay không thôi!"

Nhìn bầu trời là một mảng sắc âm u đượm buồn.

Khi ấy, cuốn theo hàn khí lạnh cuối đông , từng đợi gió bấc hớt hải đuổi theo dòng người vội vã.

Tuyết lạnh vô tình làm ướt vai gầy.

Cả kinh thành chìm trong màn sương ảo.

Khi ấy, Sơ Nhi âu cũng chỉ là một tiểu hài tử.

Mở to đôi mắt bồ câu còn đang bọc trong màng nước, ngây ngô mà hỏi một câu:

"Sao tuyết nhiều đến vậy?"

Có còn hay không? Khi ấy, Tiếu Nhi nhảy xồ đến lao thao:

"Ngươi bớt ngốc một chút, thiên hạ càng thái bình đó!"

"Ngươi biết tại sao không?"

Sơ Nhi ngẩn cả người. Song, nhanh chóng dùng ngón cái miết cằm làm bộ dáng thâm sâu. Này là Sơ Nhi học được của lão thái sư trong phủ.

"Đương nhiên ta biết! .... Tuyết nhiều để phủ kín mặt đất! Ngươi xem! Đâu đâu cũng trắng xóa! Tuyết phải nhiều thì mới được vậy!"

"Nha! Giống ngươi vậy!"

"Giống cái gì? Lão sư không dạy ngươi phép so sánh sao?"

"Cũng trắng như vậy, nhưng ngươi ấm hơn."

"Trắng cái tiểu muội ngươi!"

_ _______ ______________________ ___________ ____________ __________ _______ _

Tuyết mỗi năm một già đi. Hay, ngày càng trẻ lại? Khi ấy, vui vẻ nặn tuyết, làm một trận hỗn chiến với đám trẻ ở huyện khác. Tuyết ngập đến mắt cá chân, thật dễ để lưu lại dấu vết.

Đến hoa viên.

Dừng chân cước bộ lại, ngươi đây rồi, Tiếu Nhi!

Một mái tóc bạch kim trải đầy vai mảnh.

Một thân bạch y phiêu du cùng gió.

Ngươi tự khi nào ở đã ở đây? Khi nào đã ở đây? Khi nào vậy? Ngoài thân ảnh nhạt nhòa, cả thân trắng dã như thể chực chờ tan theo sắc cảnh dậm một màu tuyết kia. Điều gì chứng minh ngươi đến nơi đây?

Khi mà. Khi mà thảm tuyết chẳng buồn níu giữ vết chân ngươi.

Phải chi. Phải chi tuyết quá mỏng, tuyết không còn "phủ kín mặt đất" nữa rồi?

Không có. Không có khả năng, vì, ngươi nói đây là chốn Nam Hàn. Chốn Nam Hàn bốn mùa sương mờ, bốn mùa tuyết trắng. Chốn Nam Hàn đơn bạc lạnh lẽo.

"Thật khó để hình dung, Phượng Tiếu Ân nổi tiếng tài hoa, thông thái bậc nhất Thành Nam Hàn mà lại giải thích đáng yêu đến vậy."

"Ngươi nói ngốc ít thôi, thiên hạ nay đã loạn, càng loạn."

Cẩn thận ngắm nhìn ngươi vuốt mượt mảnh tóc tán loạn trên vai. Sao có thể đẹp đến? Là ngươi cố ý hay vô tình mà làm vậy?

"Sao tuyết lại nhiều đến vậy?"

Ngươi khẽ nhấp một ngụm trà, đắng đến như vậy, thứ trà rẻ tiền đến như vậy. Thử hỏi khắp chốn Nam Hàn, đâu đâu cũng có! Ấy thế, nhẹ chảy trong thanh họng ngươi, ta lại nghĩ, ấy là thứ trân quý, là mỹ thủy thượng đẳng! Ngươi hơi động đôi mi đan phượng, là đôi mi đẹp nhất thiên hạ kia. Ngươi nén phiền muộn, thở ra câu nói mang ngữ sắc thuần túy, tuyệt đối không nhiễm tạp âm.

"Nam Hàn, cái tên nói lên tất cả."

"Chứ không phải :"Tuyết nhiều để phủ kín mặt đất" sao?"

Ngươi không buồn đáp lại. Ngươi còn nhớ, rằng, ta chỉ nhắc lại lời của ngươi sao? Ngươi nghĩ nam nhân một thân uy vũ như ta mà lại nói ra cái câu đó sao? Hay ngươi thẹn không nói??

Không có khả năng, Phượng Tiếu Ân tài tử bình tâm, ổn ngữ như ngươi đâu có thể làm ra cái loại biểu tình vậy.

Thế là ngươi quên rồi. Vậy, chỉ mình ta nhớ hay sao?

Mình ta, chỉ mình ta ra giữa nơi Nam Hàn lãnh khốc. Níu giữ lại bóng hình người xưa, người xưa đã rời nhân thế sao?

Không thể thế được, để ta xác nhận lại nào.

"Tiếu Nhi!"

Gió nhẹ lướt qua, cướp đi hạt sương trong suốt từ cánh hoa kia.

Cướp luôn cả thân ảnh của ngươi. Ngươi đi đâu rồi? Ta mới thấy ngươi mà?

"Ha! Ta chỉ gọi thử xem ngươi còn sống hay không thôi!"

Sao không đáp? Ngươi còn sống mà? Sao vậy? Ngươi quá mệt mỏi để trả lời ta sau? Quá mệt sao?

Không có khả năng, Tiếu Nhi ngươi, chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi với ta mà, ngươi nói ta chỉ là rất ngốc khiến ngươi phiền muộn...

Ta quên rằng phiền muộn và mệt mỏi là cùng một nghĩa đi?

_____ ______ _______ _________ ________ ______
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện