Sáng hôm sau.
Tô Chỉ Nhược lim dim đôi mắt từ từ mở ra, nhìn vào phía cửa có chút ánh nắng le lói cố chen ngang xuyên vào tấm rèm kia. Trở người một cái rồi ngồi dậy, lúc sáng ngủ dậy đầu tóc cô có hơi rối nhưng vì vốn hưởng được gen tóc tốt từ mẹ nên tóc khá mượt mà mềm mịn nên việc chăm sóc tóc cũng khá đơn giản.
Vuốt vuốt nhẹ tóc vướn ở trước ra sau rồi xuống giường, vừa đặt chân xuống thì cô nhìn thấy mình đang mang vớ. Chợt nhớ lại đêm qua đâu có mang đâu mà sao bây giờ nó lại nằm trên chân của mình? Nghĩ vậy cô cũng không để tâm gì nhiều, có lẽ là trí nhớ không tốt. Chắc là tự mang nhưng quên mất, cho là thế nên cô cũng ung dung vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân cho mình. Xong xuôi sau đấy liền đi xuống lầu.
Vừa xuống đến phòng khách thì thấy Hoắc Tử Sâm đang ngồi uống cà phê, tay cầm một chiếc IPad và còn có trợ lý Mạc đứng bên cạnh nói gì đó.
Hoắc Tử Sâm: "Dậy rồi?" cô đứng gần đó thì anh đã ngửi được mùi thơm quen thuộc, biết vậy liền ngẩn đầu nhìn cô.
"Dạ! Chào anh Mạc, lâu rồi không gặp anh" Tô Chỉ Nhược nhìn qua trợ lý Mạc mà cười ngọt ngào nói.
"Chào Tô tiểu thư!" Trợ lý Mạc cẩn trọng chào lại.
"Gọi em là Chỉ Nhược đi, không cần gọi tiểu thư chi cho phiền phức. À lâu rồi không gặp, thấy anh đẹp trai lên nhiều nhỉ? Anh có bạn gái chưa?" Chỉ Nhược không suy nghĩ gì nhiều mà hỏi thăm như những người bạn bình thường lâu năm không gặp.
Nghe câu hỏi của cô thì Hoắc Tử Sâm lại cảm giác có chút khó chịu, không hiểu sao lại như thế. Con nhóc này hỏi câu hỏi như thế là có ý gì? Để mắt đến Mạc Vĩ rồi sao? Còn khen đẹp trai, từ lúc gặp lại đến giờ anh còn chưa nghe được cô khen mình câu nào thế mà Mạc Vĩ vừa xuất hiện thì đã tấm tắt khen ngợi. Điều này làm anh cảm thấy có gì nghẹn ở cổ, một cảm giác khó chịu buồn bực dân lên.
Mạc Vĩ: "Tôi vẫn chưa." anh cười nhẹ với Tô Chỉ Nhược.
"Cậu ta hai mươi bốn tuổi, gọi chú đi." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở, từ lúc Tô Chỉ Nhược gặp Mạc Vĩ thì chẳng ngó ngàng gì đến anh cả nên mới âm thầm giận dỗi.
"Ò dạ" Cô chỉ vâng theo rồi cảm thấy mắc cười, không phải là chú này ghen đấy chứ? Hoắc Tử Sâm anh hiện nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Mạc Vĩ một tuổi nên việc gọi Mạc Vĩ là chú hay anh cũng không có vấn đề gì dù sao cũng chỉ cách Tô Chỉ Nhược có bảy tuổi.
Cô không cùng họ tán gẫu nữa mà vào phòng bếp ăn sáng, còn Hoắc Tử Sâm thì đã ăn từ sớm bây giờ phải đi làm.
"Dì Phương." Tô Chỉ Nhược ăn miếng bánh rồi kêu bà.
"Sao thế Chỉ Nhược?" Dì Phương ban đầu gọi cô là Tô tiểu thư, nhưng Tô Chỉ Nhược cảm thấy không cần thiết và nó quá xa cách nên đã bảo rằng hãy kêu tên.
Cô nghe xong liền vui sướng trong lòng, thế thì tốt quá rồi. Chú chưa có bạn gái thì cô sẽ còn có cơ hội, nhưng... chú có người mình thích chưa nhỉ? Chắc phải nhân cơ hội nào đó để thăm dò thử xem sao.
Ăn sáng xong Tô Chỉ Nhược về phòng của mình, gọi đến cho bố mẹ. Cô đã về nước được hai ngày nhưng ông bà lại chẳng thèm gọi đến hỏi thăm con gái bảo bối của họ, thật đau lòng quá đi mất.
Ông Tô nói giọng điệu cưng chiều, miệng cười còn gương mặt hí ha hí hửng. Cô nhìn thần sắc ông thoải mái như thế chắc là được ở riêng với mẹ hẳn là vui vẻ lắm.
Bố cô đã tống khứ cô về đây, không nói gì liền đặt vé cho cả hai vợ chồng đi du lịch ân ái bù đắp tình cảm. Còn cô phải lặn lội từ nước này qua nước kia rồi còn ăn vạ người ta để được ở ké nhà, hai ông bà thì hay rồi. Ân ân ái ái hạnh phúc an nhàn, nhìn mặt cười tươi rối thế kia mà? Thật tức chết đi được, nhưng chẳng thể làm gì.
Tô Chỉ Nhược lim dim đôi mắt từ từ mở ra, nhìn vào phía cửa có chút ánh nắng le lói cố chen ngang xuyên vào tấm rèm kia. Trở người một cái rồi ngồi dậy, lúc sáng ngủ dậy đầu tóc cô có hơi rối nhưng vì vốn hưởng được gen tóc tốt từ mẹ nên tóc khá mượt mà mềm mịn nên việc chăm sóc tóc cũng khá đơn giản.
Vuốt vuốt nhẹ tóc vướn ở trước ra sau rồi xuống giường, vừa đặt chân xuống thì cô nhìn thấy mình đang mang vớ. Chợt nhớ lại đêm qua đâu có mang đâu mà sao bây giờ nó lại nằm trên chân của mình? Nghĩ vậy cô cũng không để tâm gì nhiều, có lẽ là trí nhớ không tốt. Chắc là tự mang nhưng quên mất, cho là thế nên cô cũng ung dung vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân cho mình. Xong xuôi sau đấy liền đi xuống lầu.
Vừa xuống đến phòng khách thì thấy Hoắc Tử Sâm đang ngồi uống cà phê, tay cầm một chiếc IPad và còn có trợ lý Mạc đứng bên cạnh nói gì đó.
Hoắc Tử Sâm: "Dậy rồi?" cô đứng gần đó thì anh đã ngửi được mùi thơm quen thuộc, biết vậy liền ngẩn đầu nhìn cô.
"Dạ! Chào anh Mạc, lâu rồi không gặp anh" Tô Chỉ Nhược nhìn qua trợ lý Mạc mà cười ngọt ngào nói.
"Chào Tô tiểu thư!" Trợ lý Mạc cẩn trọng chào lại.
"Gọi em là Chỉ Nhược đi, không cần gọi tiểu thư chi cho phiền phức. À lâu rồi không gặp, thấy anh đẹp trai lên nhiều nhỉ? Anh có bạn gái chưa?" Chỉ Nhược không suy nghĩ gì nhiều mà hỏi thăm như những người bạn bình thường lâu năm không gặp.
Nghe câu hỏi của cô thì Hoắc Tử Sâm lại cảm giác có chút khó chịu, không hiểu sao lại như thế. Con nhóc này hỏi câu hỏi như thế là có ý gì? Để mắt đến Mạc Vĩ rồi sao? Còn khen đẹp trai, từ lúc gặp lại đến giờ anh còn chưa nghe được cô khen mình câu nào thế mà Mạc Vĩ vừa xuất hiện thì đã tấm tắt khen ngợi. Điều này làm anh cảm thấy có gì nghẹn ở cổ, một cảm giác khó chịu buồn bực dân lên.
Mạc Vĩ: "Tôi vẫn chưa." anh cười nhẹ với Tô Chỉ Nhược.
"Cậu ta hai mươi bốn tuổi, gọi chú đi." Hoắc Tử Sâm nhắc nhở, từ lúc Tô Chỉ Nhược gặp Mạc Vĩ thì chẳng ngó ngàng gì đến anh cả nên mới âm thầm giận dỗi.
"Ò dạ" Cô chỉ vâng theo rồi cảm thấy mắc cười, không phải là chú này ghen đấy chứ? Hoắc Tử Sâm anh hiện nay hai mươi lăm tuổi, lớn hơn Mạc Vĩ một tuổi nên việc gọi Mạc Vĩ là chú hay anh cũng không có vấn đề gì dù sao cũng chỉ cách Tô Chỉ Nhược có bảy tuổi.
Cô không cùng họ tán gẫu nữa mà vào phòng bếp ăn sáng, còn Hoắc Tử Sâm thì đã ăn từ sớm bây giờ phải đi làm.
"Dì Phương." Tô Chỉ Nhược ăn miếng bánh rồi kêu bà.
"Sao thế Chỉ Nhược?" Dì Phương ban đầu gọi cô là Tô tiểu thư, nhưng Tô Chỉ Nhược cảm thấy không cần thiết và nó quá xa cách nên đã bảo rằng hãy kêu tên.
Cô nghe xong liền vui sướng trong lòng, thế thì tốt quá rồi. Chú chưa có bạn gái thì cô sẽ còn có cơ hội, nhưng... chú có người mình thích chưa nhỉ? Chắc phải nhân cơ hội nào đó để thăm dò thử xem sao.
Ăn sáng xong Tô Chỉ Nhược về phòng của mình, gọi đến cho bố mẹ. Cô đã về nước được hai ngày nhưng ông bà lại chẳng thèm gọi đến hỏi thăm con gái bảo bối của họ, thật đau lòng quá đi mất.
Ông Tô nói giọng điệu cưng chiều, miệng cười còn gương mặt hí ha hí hửng. Cô nhìn thần sắc ông thoải mái như thế chắc là được ở riêng với mẹ hẳn là vui vẻ lắm.
Bố cô đã tống khứ cô về đây, không nói gì liền đặt vé cho cả hai vợ chồng đi du lịch ân ái bù đắp tình cảm. Còn cô phải lặn lội từ nước này qua nước kia rồi còn ăn vạ người ta để được ở ké nhà, hai ông bà thì hay rồi. Ân ân ái ái hạnh phúc an nhàn, nhìn mặt cười tươi rối thế kia mà? Thật tức chết đi được, nhưng chẳng thể làm gì.
Danh sách chương