Trong khi hai người bạn của mình đang cười nói thì Tô Chỉ Nhược lại ngồi đó, cô chỉ cười khúc đó khoái chí mà chẳng nói gì, thỉnh thoảng bồi thêm vài câu.
22 giờ.
Chủ quán nhìn thấy tình hình không ổn, sức uống của ba đứa nhóc này quá ghê gớm, mặc dù đã say không biết trời trăng mây gió gì rồi nhưng vẫn chưa gục mà vẫn kêu thêm rượu. Ông cũng lo lắng, nhìn tụi nhỏ uống nhiều như thế nên ông quyết định không đem rượu ra nữa mà nhờ vài nhân viên đến giúp đỡ.
Ông đến bàn nhìn cả ba người, nhìn đi nhìn lại thì chỉ có Tô Chỉ Nhược là ổn nhất. Mặc dù đã say nhưng vẫn rất ngoan, không náo loạn như hai đứa giặc kia.
"Cô bé, cháu hãy gọi người nhà đến đây để đưa tụi cháu về đi. Trời đã khuya, quán chú phải đóng cửa, tất cả nhân viên đều đã mệt!" Ông nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ... ực... cháu gọi ngay đây!" Cô nghe xong liền gật đầu ngoan ngoãn, lục chiếc túi xách rồi lấy điện thoại ra cô nhìn không rõ nhìn đi nhìn lại thì chọn bấm gọi vào số của dì Phương.
"Alo, Chỉ Nhược? Cháu giờ này sao chưa về?" Dì Phương đầu dây bên kia gọi với giọng nói đầy lo lắng.
"Cháu say rồi ạ, dì đưa tụi cháu về với ạ!" Cô ngoãn đáp.
Nói rồi cô cũng nhờ chủ quán đưa địa chỉ cho dì Phương, rượu đã vào người nên Chỉ Nhược cũng chẳng còn mấy tỉnh táo, nhìn hai người bạn đang nằm gục bất tĩnh trên bàn kia mà cô cũng than thở, dù sao so với hai người đó thì cô cũng uống ít hơn... ừm chỉ ít hơn vài ba ly. Vậy nên mới ráng gắng gượng một chút để đợi người đến.
Một lát sau...
Hoắc Tử Sâm với dáng vẻ lo lắng nhưng không kém phần tức giận, nhìn gương mặt của anh như đang muốn nhai nuốt luôn kẻ nào dám lại gần. Anh đi tới bàn nhìn ba người ai nấy đều say tí bỉ, Chỉ Nhược gắng gượng mấy thì giờ cũng nằm gục trên bàn nhậu miệng thì cứ lẫm bẩm gì đó không ai nghe được.
Anh nhìn cảnh này thật tình rất muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng biết sao giờ đây? Ai cũng say hết vậy thì anh tức giận cho ai xem, đành nén cơn giận xuống rồi lôi từng người lên xe của mình. Nhìn tình hình thì cũng không thể đưa từng người về nhà, từng nghe Chỉ Nhược kể rằng ba mẹ của hai đứa nhóc kia rất khó tính, nếu bây giờ đưa về nhà cũng không hay lắm nên anh đã đưa hết tất cả về biệt thự của mình.
Trên đường đi anh nữa muốn đi thật nhanh nữa muốn đi thật chậm. Muốn đi nhanh vì Chỉ Nhược cần nghĩ ngơi, muốn đi chậm vì hai con người đằng sau đang hát hò quậy phá, ngồi không yên vị trí. Nếu anh đi nhanh thì rất dễ làm cả hai người đằng sau không giữ được thăng bằng mà va đầu vào cửa kính mặc dù đã cài dây an toàn. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn qua Tô Chỉ Nhược một chút, âm thầm quan sát động tĩnh của cô. May mắn thay vì khi say Tô Chỉ Nhược rất ngoan ngoãn, bình thường cô năng động ra sao thì lúc say lại nhẹ nhàng và cực kỳ vâng lời người khác.
Sau một quãng đường đi thì cũng về đến nhà, lúc đi anh đã nhờ dì Phương dọn dẹp sẵn phòng để cho Vĩ Thành và Dương Hy nghĩ ngơi. Sau khi đưa tất cả về phòng thì Hoắc Tử Sâm cũng tắm rửa thay một bộ đồ khác, anh là người ưa sạch sẽ và không thích có quá nhiều mùi hương trên quần áo mình, thậm chí đây là mùi rượu, mùi khói của thức ăn, sẽ khiến anh khó ngủ.
Thay xong thì anh cũng nhờ dì Phương canh chừng Dương Hy và Vĩ Thành một chút rồi hẳn đi ngủ, còn bản thân mình thì lại lủi thủi vào phòng của Chỉ Nhược.
Nhìn cô ngủ say sưa, quần áo cũng được dì Phương thay ra thành chiếc váy ngủ lụa đen hai dây. Phòng của Chỉ Nhược luôn có một mùi hương rất đặc biệt, mùi hương của sáp thơm, ngọt nhẹ dịu mát.
Anh ngồi lên mép giường, ngắm nhìn gương mặt khả ái kia một hồi lâu thì lòng không kìm chế được mà đưa tay chạm lên má của cô. Vừa chạm nhẹ thì cô liền có phản ứng, xoay nhẹ đầu một chút vì bấy giờ môi cũng vừa khít hôn vào lòng bàn tay của anh. Vì hành động này của Chỉ Nhược mà làm cho Hoắc Tử Sâm phải đứng hình, tim anh đập rất nhanh, rộn ràng, bồi hồi. Thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết thu hút biết bao nhiêu con mắt mà bây giờ đây đang nằm ngủ ở trước mắt anh.
Hoắc Tử Sâm càng nhìn cô lâu thì tim càng khác lạ, anh không muốn bản thân mình có suy nghĩ lệch lạc với Chỉ Nhược. Bản thân anh luôn phải tự nhủ rằng hãy tỉnh táo, không được có suy nghĩ xấu nhưng ấy vậy mà chẳng bao giờ kìm lòng được mà đến gần rồi tiếp xúc.
Một năm qua không biết bao nhiêu lần anh đã lén lút vào phòng cô chỉ để ngồi và nhìn ngắm cô một chút, sau đó lại rời đi. Có lúc đi đến trước cửa vừa định bước vào thì anh liền nhắc nhở bản thân, nhưng rồi cũng không thể tự chủ mà lại đi đến cạnh cô. Đôi khi anh thầm nghĩ bản thân thật biến thái, nhân lúc người ta ngủ mà vào nhìn trộm. Nếu như Chỉ Nhược biết được những điều này thì liệu cô có xa lánh anh không? Liệu có sợ hãi, có né tránh anh không? Anh ngồi một hồi lâu thì mới rút tay lại, vừa định đứng dậy rời đi lúc này Tô Chỉ Nhược mới mở mắt dậy, cô nhào đến ôm lấy anh thật chặt. Hoắc Tử Sâm có chút bất ngờ, anh không biết cô thức khi nào nhưng lòng lại khá lo lắng bất an.
Nghe vậy anh mới thả lỏng một chút, thì ra là ngủ mớ. Lúc này mới kéo nhẹ tay ra rồi đỡ Chỉ Nhược nằm lại sau đấy nói lời ngon ngọt.
Tô Chỉ Nhược ánh mắt mơ màng, cô nhìn Hoắc Tử Sâm đang ở rất gần mình. Rất đẹp, gương mặt của Hoắc Tử Sâm rất đẹp, càng nhìn càng chân thực. Tô Chấn Nhược mỉm cười nhẹ, cô bây giờ chẳng nghĩ gì nhiều. Nếu như là giấc mơ thì cô thật muốn làm loạn, nếu như là sự thật thì cũng không sao cả vì cô đang say mà. Luồng suy nghĩ đi qua thật nhanh trong đầu, lúc này cô liền nhanh chóng đưa tay lên ôm cổ của Hoắc Tử Sâm kéo xuống và cưỡng hôn anh.
Ngay khoảng khắc môi chạm môi đó, đầu óc như anh như muốn nổ tung lên. Anh không nghĩ Tô Chỉ Nhược lại bạo gan dám cưỡng hôn mình, anh mở trưng mắt đầy bất ngờ nhìn Chỉ Nhược. Tô Chỉ Nhược cô căn bản chẳng biết cách hôn nên chỉ loạn xạ hôn trên môi anh, cô bây giờ chỉ cảm thấy thật tuyệt, sau nụ hôn này trời có giáng xuống cho cô một cơn thịnh nộ cô cũng nguyện ý.
Hoắc Tử Sâm một hồi lâu cũng không nhịn nổi nữa, anh cứ cảm thấy cô nhóc này đang trêu đùa mình. Quả thật anh đã rất nhẫn nhịn, kiềm chế con quái thú trong bản thân mình để nó không vực dậy, nhưng bây giờ cô lại tùy ý cống nạp một cách vô thức như thế càng làm anh điên đảo thần hồn. Anh mê đắm mùi hương, cơ thể lẫn hương vị của đôi môi này. Vứt mọi liêm sĩ sang một bên, anh nhòm người tới tay đưa lấy đỡ phần đầu của Chỉ Nhược rồi đáp lại nụ hôn kia.
Ban đầu chỉ có sự chủ động của Chỉ Nhược nên cô chẳng làm gì được, nhưng từ khi có sự phối hợp của Hoắc Tử Sâm thì Tô Chỉ càng bạo gan hơn, cô cùng anh trầm luân, nụ hôn ngày càng cháy bổng. Lưỡi của cả hai cứ luân phiên nhau mà duy chuyển không ngừng trong khuôn miệng.
22 giờ.
Chủ quán nhìn thấy tình hình không ổn, sức uống của ba đứa nhóc này quá ghê gớm, mặc dù đã say không biết trời trăng mây gió gì rồi nhưng vẫn chưa gục mà vẫn kêu thêm rượu. Ông cũng lo lắng, nhìn tụi nhỏ uống nhiều như thế nên ông quyết định không đem rượu ra nữa mà nhờ vài nhân viên đến giúp đỡ.
Ông đến bàn nhìn cả ba người, nhìn đi nhìn lại thì chỉ có Tô Chỉ Nhược là ổn nhất. Mặc dù đã say nhưng vẫn rất ngoan, không náo loạn như hai đứa giặc kia.
"Cô bé, cháu hãy gọi người nhà đến đây để đưa tụi cháu về đi. Trời đã khuya, quán chú phải đóng cửa, tất cả nhân viên đều đã mệt!" Ông nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ... ực... cháu gọi ngay đây!" Cô nghe xong liền gật đầu ngoan ngoãn, lục chiếc túi xách rồi lấy điện thoại ra cô nhìn không rõ nhìn đi nhìn lại thì chọn bấm gọi vào số của dì Phương.
"Alo, Chỉ Nhược? Cháu giờ này sao chưa về?" Dì Phương đầu dây bên kia gọi với giọng nói đầy lo lắng.
"Cháu say rồi ạ, dì đưa tụi cháu về với ạ!" Cô ngoãn đáp.
Nói rồi cô cũng nhờ chủ quán đưa địa chỉ cho dì Phương, rượu đã vào người nên Chỉ Nhược cũng chẳng còn mấy tỉnh táo, nhìn hai người bạn đang nằm gục bất tĩnh trên bàn kia mà cô cũng than thở, dù sao so với hai người đó thì cô cũng uống ít hơn... ừm chỉ ít hơn vài ba ly. Vậy nên mới ráng gắng gượng một chút để đợi người đến.
Một lát sau...
Hoắc Tử Sâm với dáng vẻ lo lắng nhưng không kém phần tức giận, nhìn gương mặt của anh như đang muốn nhai nuốt luôn kẻ nào dám lại gần. Anh đi tới bàn nhìn ba người ai nấy đều say tí bỉ, Chỉ Nhược gắng gượng mấy thì giờ cũng nằm gục trên bàn nhậu miệng thì cứ lẫm bẩm gì đó không ai nghe được.
Anh nhìn cảnh này thật tình rất muốn nổi cơn thịnh nộ nhưng biết sao giờ đây? Ai cũng say hết vậy thì anh tức giận cho ai xem, đành nén cơn giận xuống rồi lôi từng người lên xe của mình. Nhìn tình hình thì cũng không thể đưa từng người về nhà, từng nghe Chỉ Nhược kể rằng ba mẹ của hai đứa nhóc kia rất khó tính, nếu bây giờ đưa về nhà cũng không hay lắm nên anh đã đưa hết tất cả về biệt thự của mình.
Trên đường đi anh nữa muốn đi thật nhanh nữa muốn đi thật chậm. Muốn đi nhanh vì Chỉ Nhược cần nghĩ ngơi, muốn đi chậm vì hai con người đằng sau đang hát hò quậy phá, ngồi không yên vị trí. Nếu anh đi nhanh thì rất dễ làm cả hai người đằng sau không giữ được thăng bằng mà va đầu vào cửa kính mặc dù đã cài dây an toàn. Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn qua Tô Chỉ Nhược một chút, âm thầm quan sát động tĩnh của cô. May mắn thay vì khi say Tô Chỉ Nhược rất ngoan ngoãn, bình thường cô năng động ra sao thì lúc say lại nhẹ nhàng và cực kỳ vâng lời người khác.
Sau một quãng đường đi thì cũng về đến nhà, lúc đi anh đã nhờ dì Phương dọn dẹp sẵn phòng để cho Vĩ Thành và Dương Hy nghĩ ngơi. Sau khi đưa tất cả về phòng thì Hoắc Tử Sâm cũng tắm rửa thay một bộ đồ khác, anh là người ưa sạch sẽ và không thích có quá nhiều mùi hương trên quần áo mình, thậm chí đây là mùi rượu, mùi khói của thức ăn, sẽ khiến anh khó ngủ.
Thay xong thì anh cũng nhờ dì Phương canh chừng Dương Hy và Vĩ Thành một chút rồi hẳn đi ngủ, còn bản thân mình thì lại lủi thủi vào phòng của Chỉ Nhược.
Nhìn cô ngủ say sưa, quần áo cũng được dì Phương thay ra thành chiếc váy ngủ lụa đen hai dây. Phòng của Chỉ Nhược luôn có một mùi hương rất đặc biệt, mùi hương của sáp thơm, ngọt nhẹ dịu mát.
Anh ngồi lên mép giường, ngắm nhìn gương mặt khả ái kia một hồi lâu thì lòng không kìm chế được mà đưa tay chạm lên má của cô. Vừa chạm nhẹ thì cô liền có phản ứng, xoay nhẹ đầu một chút vì bấy giờ môi cũng vừa khít hôn vào lòng bàn tay của anh. Vì hành động này của Chỉ Nhược mà làm cho Hoắc Tử Sâm phải đứng hình, tim anh đập rất nhanh, rộn ràng, bồi hồi. Thiếu nữ xinh đẹp thuần khiết thu hút biết bao nhiêu con mắt mà bây giờ đây đang nằm ngủ ở trước mắt anh.
Hoắc Tử Sâm càng nhìn cô lâu thì tim càng khác lạ, anh không muốn bản thân mình có suy nghĩ lệch lạc với Chỉ Nhược. Bản thân anh luôn phải tự nhủ rằng hãy tỉnh táo, không được có suy nghĩ xấu nhưng ấy vậy mà chẳng bao giờ kìm lòng được mà đến gần rồi tiếp xúc.
Một năm qua không biết bao nhiêu lần anh đã lén lút vào phòng cô chỉ để ngồi và nhìn ngắm cô một chút, sau đó lại rời đi. Có lúc đi đến trước cửa vừa định bước vào thì anh liền nhắc nhở bản thân, nhưng rồi cũng không thể tự chủ mà lại đi đến cạnh cô. Đôi khi anh thầm nghĩ bản thân thật biến thái, nhân lúc người ta ngủ mà vào nhìn trộm. Nếu như Chỉ Nhược biết được những điều này thì liệu cô có xa lánh anh không? Liệu có sợ hãi, có né tránh anh không? Anh ngồi một hồi lâu thì mới rút tay lại, vừa định đứng dậy rời đi lúc này Tô Chỉ Nhược mới mở mắt dậy, cô nhào đến ôm lấy anh thật chặt. Hoắc Tử Sâm có chút bất ngờ, anh không biết cô thức khi nào nhưng lòng lại khá lo lắng bất an.
Nghe vậy anh mới thả lỏng một chút, thì ra là ngủ mớ. Lúc này mới kéo nhẹ tay ra rồi đỡ Chỉ Nhược nằm lại sau đấy nói lời ngon ngọt.
Tô Chỉ Nhược ánh mắt mơ màng, cô nhìn Hoắc Tử Sâm đang ở rất gần mình. Rất đẹp, gương mặt của Hoắc Tử Sâm rất đẹp, càng nhìn càng chân thực. Tô Chấn Nhược mỉm cười nhẹ, cô bây giờ chẳng nghĩ gì nhiều. Nếu như là giấc mơ thì cô thật muốn làm loạn, nếu như là sự thật thì cũng không sao cả vì cô đang say mà. Luồng suy nghĩ đi qua thật nhanh trong đầu, lúc này cô liền nhanh chóng đưa tay lên ôm cổ của Hoắc Tử Sâm kéo xuống và cưỡng hôn anh.
Ngay khoảng khắc môi chạm môi đó, đầu óc như anh như muốn nổ tung lên. Anh không nghĩ Tô Chỉ Nhược lại bạo gan dám cưỡng hôn mình, anh mở trưng mắt đầy bất ngờ nhìn Chỉ Nhược. Tô Chỉ Nhược cô căn bản chẳng biết cách hôn nên chỉ loạn xạ hôn trên môi anh, cô bây giờ chỉ cảm thấy thật tuyệt, sau nụ hôn này trời có giáng xuống cho cô một cơn thịnh nộ cô cũng nguyện ý.
Hoắc Tử Sâm một hồi lâu cũng không nhịn nổi nữa, anh cứ cảm thấy cô nhóc này đang trêu đùa mình. Quả thật anh đã rất nhẫn nhịn, kiềm chế con quái thú trong bản thân mình để nó không vực dậy, nhưng bây giờ cô lại tùy ý cống nạp một cách vô thức như thế càng làm anh điên đảo thần hồn. Anh mê đắm mùi hương, cơ thể lẫn hương vị của đôi môi này. Vứt mọi liêm sĩ sang một bên, anh nhòm người tới tay đưa lấy đỡ phần đầu của Chỉ Nhược rồi đáp lại nụ hôn kia.
Ban đầu chỉ có sự chủ động của Chỉ Nhược nên cô chẳng làm gì được, nhưng từ khi có sự phối hợp của Hoắc Tử Sâm thì Tô Chỉ càng bạo gan hơn, cô cùng anh trầm luân, nụ hôn ngày càng cháy bổng. Lưỡi của cả hai cứ luân phiên nhau mà duy chuyển không ngừng trong khuôn miệng.
Danh sách chương