Chuyến du lịch ngắn hạn cũng nhanh chóng kết thúc, không thể đi chơi quá nhiều ngày vì thời gia nghĩ ngơi của học sinh cấp ba cũng có kì hạn.
Trường Cấp 3
Sau vài ngày nghỉ ngơi để giải toả căng thẳng thì hôm nay là ngày bắt đầu học lại của các học sinh trường, ai nấu đều mang một tâm trạng riêng, người thì háo hức người thì buồn bã vì sắp tới đây giáo viên chủ nhiệm sẽ công bố kết quả thi giữa kì của từng học sinh.
“Nhược Nhược, sao nhìn cậu có vẻ buồn bã quá vậy? Có chuyện gì không vui sao, hay là cậu đang lo kết quả thi?”
Vĩ Thành đi học từ sớm, thấy Tô Chỉ Nhược cứ mãi thẩn thờ ngồi chống cằm còn mắt thì nhìn vào một hướng hư vô không xác định.
Chỉ Nhược nghe vậy liền lắc nhẹ đầu.
“Cậu ấy làm bài rất tốt, không thể có chuyện đó!” Dương Hy lúc này mới lên tiếng, cô biết rõ như thế cùng là vì cả hai đã thi chung một phòng và hơn nữa lúc thi xong cô cũng có hỏi han thì Chỉ Nhược luôn bảo rằng bản thân đã làm bài rất tốt.
Chỉ Nhược nhìn hai người bạn của mình đang đón già đón non kia thì cũng không kiềm được mà thở dài nhẹ một hơi rồi nói.
“Các cậu nhớ cuộc thi dương cầm MS quốc tế mà tớ từng nói không?” cô dẫn dắt bằng câu hỏi
“Nhớ!” Dương Hy cùng Vĩ Thành đồng thanh, cùng với đó là anh mắt hóng chuyện.
“Hôm qua thầy của tớ vừa thông báo rằng tớ không thể tham gia cuộc thi đó nữa.”
“Tại sao” bấy giờ cả hai người họ vẫn đồng thanh, không những đồng thanh về lời nói mà hành động đập tay xuống bàn cũng làm cùng một lúc.
“Những năm trước cuộc thi không gia hạn độ tuổi, nhưng năm nay thì khác. Họ đã mở ra cuộc họp với quy mô lớn để khảo sát và bàn luận đưa ra ý kiến cho việc này, quan điểm của họ chính là vì chưa đủ tuổi nên chưa đủ ý thức để chịu trách nhiệm cho quyết định của bản thân."
Cô im lặng vài giây rồi nói tiếp.
"Một cuộc thi với quy mô lớn tầm cỡ thế giới thì sức ép cũng rất lớn, họ nói rằng những vị trẻ chưa đủ tuổi sẽ không đủ khả năng chống chọi với các thí sinh lớn tuổi khác, càng không đủ tâm lý để chịu được các sức ép của cuộc thi và dư luận. Vậy nên họ đã quyết định gia hạn độ tuổi, chỉ có thể tham gia khi đủ 18 tuổi, thẻ tên của tớ cũng đã bị loại khỏi danh sách” Tô Chỉ Nhược kể lại với giọng nói chán nản, gương mặt buồn bã thấy rõ.
Cô vốn định sẽ nhân cơ hội này để toả sáng, cô mong rằng bản thân sẽ đạt được một chút thành tựu gì đó để có thể đem khoe với Hoắc Tử Sâm và cũng xem như là một người có tài năng.
Cô có suy nghĩ này cũng là vì có sự xuất hiện của Kiều Oanh, một cô gái tài giỏi tự đi lên bằng sức của mình, từ một nhân viên quèn mà leo lên chức phó giám đốc thiết kế, cô rất ngưỡng mộ sự cố gắng nổ lực của Kiều Oanh. Vừa có ngoại hình, vừa có đầu óc và có cả thành tựu trong công việc, rất xứng đôi với Hoắc Tử Sâm.
Nhưng phần lớn là vì đây là môn nghệ thuật cô yêu thích nhất từ trước tới giờ, cô rất yêu quý nó, mỗi khi tự tay nhấn lên những phím đàn rồi nó lại phát ra những âm thanh du dương xao xuyến động lòng người. Chỉ có những lúc như thế cô mới cảm nhận được đậm đà dư vị ngọt ngào của cuộc sống, được là chính mình, được thỏa sức sáng tạo trên phím đàn của riêng bản thân mình.
Cô đã nổ lực tập luyện rất nhiều cho cuộc thi đó, mọi sự kỳ vọng của thầy và bố mẹ đều hướng hết về cô, nhưng cuối cùng phải ngưng lại vì lí do rằng cô vẫn chưa đủ 18 tuổi. Cô đã rất mong chờ vào cuộc thi lần này nhưng cuối cùng thì thật sự hụt hẫng với thông báo đột ngột này. Cảm giác bức bối, khó chịu, không thể nói thành lời, như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng làm cho cô như muốn khóc mà không tài nào khóc được.
- Ban đầu chỉ nghĩ nó là sở thích cá nhân nhưng cô cũng không biết được rằng Dương Cầm sẽ đi theo cô đến suốt cuộc đời…
Biệt thự Tô Gia
“Dì Phương, tiểu nha đầu kia đâu rồi dì?” Hoắc Tử Sâm đã đi làm về từ sớm, anh nhìn xung quanh nhà chẳng thấy ai. Bình thường khi về nhà thì sẽ thấy Tô Chỉ Nhược ngồi ở sofa ăn kẹo xem tivi cùng tiếng cười ngọt ngào kia và chào đón anh về. Hôm nay lại chẳng thấy đâu nên liền thấy kì lạ.
“Tiểu thư học về liền ở mãi trên lầu, hình như là trong phòng luyện dương cầm.” Dì Phương vừa nói vừa nhìn lên lầu.
Dường như từ sau khi có sự xuất hiện của Tô Chỉ Nhược thì căn biệt thự vốn nhàm chán nhạt nhẽo này đã trở nên khác lạ, khi cô vui thì không khí ngôi nhà sẽ rất ấm cúng và vui vẻ, khi cô buồn thì căn nhà liền trở nên u ám thiếu sức sống. Trước kia khi không có sự xuất hiện của cô thì vốn chẳng có gì đặc biệt trong ngôi nhà này cả, sự xuất hiện của cô gái nhỏ này quả thật là một tổ tông quý giá.
Hoắc Tử Sâm nghe vậy cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi không hỏi gì thêm, sau đó anh cũng đi lên lầu. Đứng trước cửa phòng luyện dương cầm, anh thử áp tai vào gần một chút để nghe thử có âm thanh gì không. Nhưng nghĩ lại một chút thì thấy không đúng, tuy căn phòng này là phòng cách âm nhưng tiếng dương cầm khá lớn nên sẽ bị lan ra ngoài một ít. Bây giờ lại không nghe động tĩnh gì, anh quyết định không gõ cửa mà từ từ mở cửa bước vào.
Vừa vào thì thấy căn phòng tối ôm, nhìn về hướng cây dương cầm đang đặt ở giữa phòng thì không thấy người mà chỉ thấy một chút đèn từ ở dưới tấm thảm phát ra. Nhìn qua bên cạnh cửa sổ thì thấy Tô Chỉ Nhược đang ngồi trên bệ cửa, cô ôm hờ hai chân mình rồi nhìn ra bên ngoài.
Cô theo quán tính mà từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một bóng nam quen thuộc mà cô luôn yêu thương. Nhìn người ấy cứ dần dần rồi dần dần tiến lại gần cô, ánh đèn bên ngoài cùng với ánh sáng yếu ớt của trăng dần soi sáng rõ lấy diện mạo của anh.
Tô Chỉ Nhược nhìn anh một chút liền rưng rưng nước mắt, gật nhẹ đầu.
Bấy giờ anh mới ngồi xuống cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc ra phía sau. Anh biết được cô buồn chuyện gì, cũng vì chuyện này mà anh đã về sớm hơn thường ngày. Ban đầu nghe Tô Chấn nói lại và nhờ anh quan tâm con gái của ông nhiều hơn, lúc đó anh có chút ngạc nhiên. Lúc đầu chỉ đơn giản nghĩ rằng cô sẽ chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút, nhưng không ngờ lại buồn đến mức như thế này. Âm thầm tự trách bản thân lại vô tâm quá, không thể hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của Tô Chỉ Nhược.
Anh bên ngoài có thể dùng lời lẽ của mình để làm đối phương phải bí bách, ngượng mồm, cứng họng, có thể làm cho đối tác khách hàng hài lòng mãn nguyện, nhưng khi đối diện với cô và cả trong tình huống như thế này thì anh tự cảm thấy bản thân rất kém cỏi và vụng về. Chỉ biết khuyên nhủ đôi ba câu và ngoài ra chẳng nói thêm được gì.
Trường Cấp 3
Sau vài ngày nghỉ ngơi để giải toả căng thẳng thì hôm nay là ngày bắt đầu học lại của các học sinh trường, ai nấu đều mang một tâm trạng riêng, người thì háo hức người thì buồn bã vì sắp tới đây giáo viên chủ nhiệm sẽ công bố kết quả thi giữa kì của từng học sinh.
“Nhược Nhược, sao nhìn cậu có vẻ buồn bã quá vậy? Có chuyện gì không vui sao, hay là cậu đang lo kết quả thi?”
Vĩ Thành đi học từ sớm, thấy Tô Chỉ Nhược cứ mãi thẩn thờ ngồi chống cằm còn mắt thì nhìn vào một hướng hư vô không xác định.
Chỉ Nhược nghe vậy liền lắc nhẹ đầu.
“Cậu ấy làm bài rất tốt, không thể có chuyện đó!” Dương Hy lúc này mới lên tiếng, cô biết rõ như thế cùng là vì cả hai đã thi chung một phòng và hơn nữa lúc thi xong cô cũng có hỏi han thì Chỉ Nhược luôn bảo rằng bản thân đã làm bài rất tốt.
Chỉ Nhược nhìn hai người bạn của mình đang đón già đón non kia thì cũng không kiềm được mà thở dài nhẹ một hơi rồi nói.
“Các cậu nhớ cuộc thi dương cầm MS quốc tế mà tớ từng nói không?” cô dẫn dắt bằng câu hỏi
“Nhớ!” Dương Hy cùng Vĩ Thành đồng thanh, cùng với đó là anh mắt hóng chuyện.
“Hôm qua thầy của tớ vừa thông báo rằng tớ không thể tham gia cuộc thi đó nữa.”
“Tại sao” bấy giờ cả hai người họ vẫn đồng thanh, không những đồng thanh về lời nói mà hành động đập tay xuống bàn cũng làm cùng một lúc.
“Những năm trước cuộc thi không gia hạn độ tuổi, nhưng năm nay thì khác. Họ đã mở ra cuộc họp với quy mô lớn để khảo sát và bàn luận đưa ra ý kiến cho việc này, quan điểm của họ chính là vì chưa đủ tuổi nên chưa đủ ý thức để chịu trách nhiệm cho quyết định của bản thân."
Cô im lặng vài giây rồi nói tiếp.
"Một cuộc thi với quy mô lớn tầm cỡ thế giới thì sức ép cũng rất lớn, họ nói rằng những vị trẻ chưa đủ tuổi sẽ không đủ khả năng chống chọi với các thí sinh lớn tuổi khác, càng không đủ tâm lý để chịu được các sức ép của cuộc thi và dư luận. Vậy nên họ đã quyết định gia hạn độ tuổi, chỉ có thể tham gia khi đủ 18 tuổi, thẻ tên của tớ cũng đã bị loại khỏi danh sách” Tô Chỉ Nhược kể lại với giọng nói chán nản, gương mặt buồn bã thấy rõ.
Cô vốn định sẽ nhân cơ hội này để toả sáng, cô mong rằng bản thân sẽ đạt được một chút thành tựu gì đó để có thể đem khoe với Hoắc Tử Sâm và cũng xem như là một người có tài năng.
Cô có suy nghĩ này cũng là vì có sự xuất hiện của Kiều Oanh, một cô gái tài giỏi tự đi lên bằng sức của mình, từ một nhân viên quèn mà leo lên chức phó giám đốc thiết kế, cô rất ngưỡng mộ sự cố gắng nổ lực của Kiều Oanh. Vừa có ngoại hình, vừa có đầu óc và có cả thành tựu trong công việc, rất xứng đôi với Hoắc Tử Sâm.
Nhưng phần lớn là vì đây là môn nghệ thuật cô yêu thích nhất từ trước tới giờ, cô rất yêu quý nó, mỗi khi tự tay nhấn lên những phím đàn rồi nó lại phát ra những âm thanh du dương xao xuyến động lòng người. Chỉ có những lúc như thế cô mới cảm nhận được đậm đà dư vị ngọt ngào của cuộc sống, được là chính mình, được thỏa sức sáng tạo trên phím đàn của riêng bản thân mình.
Cô đã nổ lực tập luyện rất nhiều cho cuộc thi đó, mọi sự kỳ vọng của thầy và bố mẹ đều hướng hết về cô, nhưng cuối cùng phải ngưng lại vì lí do rằng cô vẫn chưa đủ 18 tuổi. Cô đã rất mong chờ vào cuộc thi lần này nhưng cuối cùng thì thật sự hụt hẫng với thông báo đột ngột này. Cảm giác bức bối, khó chịu, không thể nói thành lời, như có cái gì đó nghẹn ở cổ họng làm cho cô như muốn khóc mà không tài nào khóc được.
- Ban đầu chỉ nghĩ nó là sở thích cá nhân nhưng cô cũng không biết được rằng Dương Cầm sẽ đi theo cô đến suốt cuộc đời…
Biệt thự Tô Gia
“Dì Phương, tiểu nha đầu kia đâu rồi dì?” Hoắc Tử Sâm đã đi làm về từ sớm, anh nhìn xung quanh nhà chẳng thấy ai. Bình thường khi về nhà thì sẽ thấy Tô Chỉ Nhược ngồi ở sofa ăn kẹo xem tivi cùng tiếng cười ngọt ngào kia và chào đón anh về. Hôm nay lại chẳng thấy đâu nên liền thấy kì lạ.
“Tiểu thư học về liền ở mãi trên lầu, hình như là trong phòng luyện dương cầm.” Dì Phương vừa nói vừa nhìn lên lầu.
Dường như từ sau khi có sự xuất hiện của Tô Chỉ Nhược thì căn biệt thự vốn nhàm chán nhạt nhẽo này đã trở nên khác lạ, khi cô vui thì không khí ngôi nhà sẽ rất ấm cúng và vui vẻ, khi cô buồn thì căn nhà liền trở nên u ám thiếu sức sống. Trước kia khi không có sự xuất hiện của cô thì vốn chẳng có gì đặc biệt trong ngôi nhà này cả, sự xuất hiện của cô gái nhỏ này quả thật là một tổ tông quý giá.
Hoắc Tử Sâm nghe vậy cũng chỉ gật nhẹ đầu rồi không hỏi gì thêm, sau đó anh cũng đi lên lầu. Đứng trước cửa phòng luyện dương cầm, anh thử áp tai vào gần một chút để nghe thử có âm thanh gì không. Nhưng nghĩ lại một chút thì thấy không đúng, tuy căn phòng này là phòng cách âm nhưng tiếng dương cầm khá lớn nên sẽ bị lan ra ngoài một ít. Bây giờ lại không nghe động tĩnh gì, anh quyết định không gõ cửa mà từ từ mở cửa bước vào.
Vừa vào thì thấy căn phòng tối ôm, nhìn về hướng cây dương cầm đang đặt ở giữa phòng thì không thấy người mà chỉ thấy một chút đèn từ ở dưới tấm thảm phát ra. Nhìn qua bên cạnh cửa sổ thì thấy Tô Chỉ Nhược đang ngồi trên bệ cửa, cô ôm hờ hai chân mình rồi nhìn ra bên ngoài.
Cô theo quán tính mà từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, một bóng nam quen thuộc mà cô luôn yêu thương. Nhìn người ấy cứ dần dần rồi dần dần tiến lại gần cô, ánh đèn bên ngoài cùng với ánh sáng yếu ớt của trăng dần soi sáng rõ lấy diện mạo của anh.
Tô Chỉ Nhược nhìn anh một chút liền rưng rưng nước mắt, gật nhẹ đầu.
Bấy giờ anh mới ngồi xuống cạnh cô, đưa tay vuốt nhẹ lọn tóc ra phía sau. Anh biết được cô buồn chuyện gì, cũng vì chuyện này mà anh đã về sớm hơn thường ngày. Ban đầu nghe Tô Chấn nói lại và nhờ anh quan tâm con gái của ông nhiều hơn, lúc đó anh có chút ngạc nhiên. Lúc đầu chỉ đơn giản nghĩ rằng cô sẽ chỉ cảm thấy hụt hẫng một chút, nhưng không ngờ lại buồn đến mức như thế này. Âm thầm tự trách bản thân lại vô tâm quá, không thể hiểu được cảm xúc và suy nghĩ của Tô Chỉ Nhược.
Anh bên ngoài có thể dùng lời lẽ của mình để làm đối phương phải bí bách, ngượng mồm, cứng họng, có thể làm cho đối tác khách hàng hài lòng mãn nguyện, nhưng khi đối diện với cô và cả trong tình huống như thế này thì anh tự cảm thấy bản thân rất kém cỏi và vụng về. Chỉ biết khuyên nhủ đôi ba câu và ngoài ra chẳng nói thêm được gì.
Danh sách chương