Hoắc Chu nhìn hương khí lượn lờ, thế mà có chút ngượng ngùng không trả lời.

Thích, đặc biệt thích.

Lạc Thanh Hoài cũng không nóng nảy, cứ như vậy mà nhìn anh chăm chú.

Nồi canh bên cạnh còn đang sôi ùng ục, tốt đẹp đến có chỗ không chân thật.

Hoắc Chu bỗng nhiên ngửa cằm, dán sát vào môi Lạc Thanh Hoài, đầu lưỡi cạy răng hắn ra.

Hai người trao đổi một nụ hôn dài, hít thở cũng dồn dập.

Tay Lạc Thanh Hoài đẩy vạt áo Hoắc Chu, bụng Hoắc Chu lại bỗng nhiên kêu một tiếng thật vang dội.

Hoắc Chu: "..."

Lạc Thanh Hoài cười ha hả: "Ăn cơm trước."

Lạc Thanh Hoài hầm canh xương sườn với ngô, nước canh nồng đậm, bắp thơm ngọt nhiều nước, sườn mềm róc xương... nước miếng Hoắc Chu cũng sắp chảy xuống dưới.

Lạc Thanh Hoài cười múc cho anh một chén canh, Hoắc Chu lại gấp không chờ nổi mà kéo qua, uống một ngụm đã hết.

"Ăn xương sườn đã." Lạc Thanh Hoài có chút bất đắc dĩ, rồi lại thấy vui vẻ.

Nhìn thấy Hoắc Chu thích, hắn liền có loại thỏa mãn không nói nên lời.

"Có phải đêm nay em muốn đi gặp Mưu Tuân?" Hoắc Chu một bên gặm xương sườn một bên hỏi.

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu: "Anh đừng lo lắng, nếu lão không muốn hợp tác thì đã báo với Long Hạo Kiệt từ sớm. Mấy ngày nay không có động tĩnh gì, chứng tỏ rằng lão muốn hợp tác."

"Ừ." Hoắc Chu gật gật đầu, "Anh không lo lắng nữa. Đúng rồi, Tiểu Thải Hồng là em kêu đi sao?"

Tay Lạc Thanh Hoài dừng lại: "Tiểu Thải Hồng làm sao vậy?"

"Hôm nay cậu ta đến cảnh cục tố cáo anh vào nhà cướp của." Hoắc Chu chuyên tâm gặm xương sườn, "Không phải em sai cậu ta chứ?"

Lạc Thanh Hoài lắc đầu: "Nó nói gì vậy?"

Hoắc Chu khái quát sự tình: "Thật ra cũng không có gì, anh còn tưởng là em muốn anh nhanh chóng về hưu nên mới cố ý để cậu ta đi làm loạn."

"Không phải, trong khoảng thời gian này em cũng không liên hệ với Tiểu Thải Hồng, hẳn là Trâu Quận." Lạc Thanh Hoài nhíu nhíu mày, "Cho nên, anh..."

"Cho nên, từ hôm nay anh xã em chính thức về hưu." Hoắc Chu chớp chớp mắt với Lạc Thanh Hoài, vô cùng vui vẻ, "Đêm nay có thể cùng em đi gặp Mưu Tuân."

Lạc Thanh Hoài nghiêm túc suy nghĩ một chốc, nói: "Không được."

Hoắc Chu: "..."

"Anh thử nghĩ xem, vì sao Trâu Quận lại muốn để Tiểu Thải Hồng đi tố cáo anh?" Lạc Thanh Hoài bắt lấy tay Hoắc Chu hỏi.

Hoắc Chu chưa từng suy nghĩ đến vấn đề này, nháy mắt có điểm mờ mịt, tạm thời ngẫm nghĩ, nói: "Ả muốn cắt đứt ô dù của em đi? Dù sao em cùng Long Hạo Kiệt đã loạn như vậy, anh ở cảnh cục đối với bọn chúng mà nói thì không còn bất cứ tác dụng gì. Ngược lại có khả năng bởi vì quan hệ với em mà sẽ khiến bọn chúng gấp gáp hơn. Cho nên bọn chúng mới muốn đuổi anh đi."

Lạc Thanh Hoài gật gật đầu, lại nói: "Trước kia hình tượng của anh trong mắt đồng nghiệp là gì?"

Hoắc Chu sửng sốt: "Hả?"

"Em đã hỏi thăm qua, mọi người đều khen anh, nói rằng anh tuy tuổi không lớn nhưng lại hiểu nhiều, cho nên bọn họ thích gọi anh là thầy Hoắc. Hơn nữa khi anh làm việc cũng rất nghiêm túc, thời điểm anh hướng dẫn thực tập sinh đều nói với bọn họ, công tác pháp y tiếp xúc đều là tư liệu trực tiếp, là căn cứ phá án trực tiếp nhất. Bất kể một chứng cứ nhỏ bé nào cũng có khả năng ảnh hưởng, thậm chí đến cả mạng người. Lại nghiêm trọng hơn một chút, nói không chừng sẽ ảnh hưởng đến một, thậm chí nhiều gia đình. Cho nên anh đối với người của mình cũng yêu cầu rất nghiêm khác." Lúc Lạc Thanh Hoài nói ra có chút kiêu ngạo không giấu được.

Hoắc Chu làm việc vô cùng cẩn trọng cùng nghiêm túc, án năm đó của Lạc Thanh Hoài chính là bởi vì pháp y bị mua nên mới khiến phương hướng phá án hoàn toàn sai lầm. Cho nên bản thân Hoắc Chu thành pháp y, thời thời khắc khắc đều nhắc nhở bản thân không thể giẫm lên vết xe đổ.

Nhưng anh không nghĩ tới Lạc Thanh Hoài còn đi hỏi thăm này đó.

"Biểu hiện hiện tại của anh đã vô cùng không hợp với hình tượng ban đầu." Lạc Thanh Hoài tiếp tục nói, "Này có thể giải thích rằng vì anh quá thích em, anh có thể giúp em giải vây chạy trốn. Nhưng tín ngưỡng của anh khiến cho dù anh có bị khai trừ cũng sẽ không có khả năng làm bạn với buôn ma túy. Lúc này anh đi gặp Mưu Tuân thì lập tức bị lộ."

Hoắc Chu: "... Đừng nói anh chính xác là về hưu chứ?"

Anh nghỉ làm là hy vọng có thể giúp đỡ Lạc Thanh Hoài, chẳng lẽ hiện tại muốn anh thật sự ở nhà nghỉ phép? Vậy còn không bằng đi làm ở cảnh cục, ít nhất tin tức linh thông, lúc cần thiết còn có thể giúp đỡ một chút.

"Anh có thể chậm rãi bị ảnh hưởng, nhưng việc này yêu cầu một quá trình." Lạc Thanh Hoài nắm chặt tay anh, "Không phải anh nói sao? Chúng ta không thể sốt ruột, phải từ từ."

Hắn hiểu tâm trạng Hoắc Chu, bọn họ đều hận không thể lập tức đem tội phạm ra công lý, nhưng đây không phải vấn đề có thể sốt ruột giải quyết.

Hoắc Chu không thể không thừa nhận Lạc Thanh Hoài nói đúng, nhưng anh vẫn không yên lòng như cũ: "Nếu không thì để anh lén đi theo em? Anh không ra mặt là được?"

"Không, đêm nay em cũng không đi." Lạc Thanh Hoài bắt lấy tay anh, hôn một cái.

Hoắc Chu sửng sốt: "Vì sao không đi?"

"Bởi vì anh về hưu, em phải an ủi anh." Lạc Thanh Hoài nói, "Nếu không anh lại khóc lại làm loạn, em lại không thể để anh biết em đang làm gì, chỉ có thể lùi ngày gặp Mưu Tuân."

Hoắc Chu: "... Hình tượng của anh đúng là bị hủy hoại hết rồi."

Lạc Thanh Hoài cười nói: "Nhất định sẽ bồi thường cho anh."

Vì thế, ăn xong cơm chiều, Lạc Thanh Hoài liền bắt đầu "bồi thường" – hắn giải khóa một thư thế mới, Hoắc Chu sảng khoái đến thiếu chút nữa ngất xỉu.

Hai người trần trụi nằm ôm nhau, Lạc Thanh Hoài nhìn đồng hồ đã chín giờ mười phút mới cầm di động gửi tin nhắn cho Mưu Tuân, sửa đổi thời gian gặp mặt.

Mưu Tuân hiển nhiên đã tới, rất nhanh liền tức hộc máu mà gọi lại, mắng Lạc Thanh Hoài, hơn nữa thề sẽ không bao giờ gặp hắn nữa.

Hoắc Chu nghe được lại lo lắng: "Lão sẽ không giận đến mức tìm Long Hạo Kiệt lén báo chứ?"

"Sẽ không." Lạc Thanh Hoài cười, lưu lại ghi âm, "Lão sẽ nghĩ tới đây là chứng cứ em cấu kết với lão, không chỉ không dám báo cho Long Hạo Kiệt mà sau này sẽ càng thêm kiêng kị em."

Hoắc Chu bình tĩnh nhìn Lạc Thanh Hoài, ánh mắt gần như si mê.

"Làm sao vậy?" Lạc Thanh Hoài hôn lên mắt anh, "Có vấn đề gì sao?"

"Không có." Hoắc Chu ôm hắn, "Em quá tuyệt vời, bất kỳ khốn cảnh nào dường như cũng đều không làm khó được em."

Biện pháp ứng đối như vậy thì nếu cho Hoắc Chu thời gian, anh cũng có thể nghĩ ra được.

Nhưng Lạc Thanh Hoài lợi hại ở chỗ hắn căn bản không có thừa thời gian để suy nghĩ, đều là khi sự tình phát sinh thì dường như hắn dùng bản năng là có thể nghĩ ra được biện pháp giải quyết tốt nhất.

Lạc Thanh Hoài cười cười, xoay người cản Hoắc Chu: "Em còn có thể lợi hại hơn cơ, thử xem đi."

Năng lực phản ứng như này đều là do ở trong trạng thái nguy hiểm tính mạng dài ngày mà rèn luyện ra được, Lạc Thanh Hoài không cảm thấy đây là việc tốt gì đáng kiêu ngạo, đương nhiên cũng sẽ không giải thích với Hoắc Chu.

Sáng sớm, Hoắc Chu tới thời gian đi làm bình thường liền theo phản xạ có điều kiện mà mở mắt.

"Ngủ tiếp một lát đi." Lạc Thanh Hoài ôm anh vào lòng, "Thời gian còn sớm, hôm nay anh lại không cần đi làm."

Hoắc Chu lúc này mới nhớ tới, anh đã "về hưu".

Có thể không đi làm!

Hoắc Chu vui vẻ thật sự, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ tiếp.

Thời điểm đi làm ngày thường cảm giác không muốn dậy, hiện tại không đi làm thì lại không biết vì sao không ngủ được nữa.

Anh trở mình, lại lăn lộn, eo bỗng nhiên bị ôm chặt.

"Anh không ngủ được sao?" Giọng Lạc Thanh Hoài còn chưa tỉnh ngủ, lười nhác khàn khàn.

Hoắc Chu rất ngượng ngùng: "Anh động đến em? Không thì để anh rời giường vậy."

"Không có việc gì." Lạc Thanh Hoài khẽ cười một tiếng, bỗng nhiên nghiêng người, đè Hoắc Chu dưới thân, "Để em giúp anh buồn ngủ."

Vận động phù hợp giúp dễ ngủ.

Vận động xong, Hoắc Chu cảm thấy thân thể có loại mệt mỏi nói không nên lời, đồng thời cũng có cảm giác thỏa mãn, vô cùng muốn ôm Lạc Thanh Hoài, muốn cùng da thịt hắn thân thiết.

Hoắc Chu tìm tư thế thoải mái trong ngực Lạc Thanh Hoài, chỉ chốc lát sau liền mơ mơ màng màng mà ngủ.

Thời điểm tỉnh lại đã là giữa trưa, từng đợt mùi thơm mê người bay tới từ phòng bếp.

Hoắc Chu cảm thấy, đây quả thật là những ngày tháng của thần tiên.

"Về sau anh dứt khoát không đi làm nữa." Hoắc Chu vô thức làm nũng với Lạc Thanh Hoài, "Này cũng quá hạnh phúc."

"Được." Lạc Thanh Hoài tháo tạp dề, bưng đồ ăn lên bàn, "Em nuôi anh... À, nếu không thì chúng ta mở tiệm bánh ngọt đi? Ít nhất cũng không đói."

Hoắc Chu nháy mắt mất tự nhiên: "Được, cũng không tồi."

Lạc Thanh Hoài cười thầm: "Anh thích tiệm kẹo hay tiệm bánh?"

Hoắc Chu xoa xoa cằm: "Đều, đều được... Không phải, sao anh có thể không đi làm được? Đừng nghĩ đến những cái đó."

"Vâng." Lạc Thanh Hoài không kiên trì, thay đổi đề tài, "Buổi chiều chúng ta đi dạo phố."

Hoắc Chu sửng sốt: "Đồng chí Lạc Thanh Hoài, đừng quên thân phận hiện tại của em."

"Em nhớ mà, là ông xã của anh." Lạc Thanh Hoài nói, "Anh nghĩ xem muốn cái gì..."

Hoắc Chu ở dưới bàn ăn đạp hắn một cái: "Anh mới là ông xã."

"Vâng vâng vâng, anh xã thích cái gì?" Hai chân Lạc Thanh Hoài thuận thế khép lại, kẹp lấy chân Hoắc Chu không bỏ, "Quần áo? Túi? Giày..."

Hoắc Chu lúc này cũng phản ứng lại, anh bởi vì Lạc Thanh Hoài mà bị cách chức. Nếu Lạc Thanh Hoài muốn dỗ anh thì khẳng định không thể nói mấy câu rồi mua đồ lấy lòng như thủ đoạn của những người khác được.

Tâm trạng Hoắc Chu vô cùng phức tạp.

Buổi chiều, hai người đúng là đi dạo phố.

Hoắc Chu ban đầu còn có chút không được tự nhiên, sau đó liền bỏ đi, mua thật nhiều đồ đôi sau đó treo lên người Lạc Thanh Hoài.

Gương mặt Lạc Thanh Hoài này quá chiếm tiện nghi, hắn hôm nay đeo thêm kính, xách túi lớn túi nhỏ không có chút nào chật vật, chỉ khiến người khác thấy tràn đầy cưng chiều.

Hai người đàn ông có giá trị nhan sắc cao đi dạo phố vốn đã rất hút mắt, hai người lại có cử chỉ thân mật tự nhiên, đi đến đâu cũng có người vây xem.

Hoắc Chu nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ, tâm trạng rất tốt.

Anh uống một ly trà sữa, quay đầu muốn nói chuyện với Lạc Thanh Hoài, lại liếc thấy kính trên tường bên cạnh phản chiếu bóng dáng một người đội mũ lưỡi trai.

"Kia chính là người của Long Hạo Kiệt." Hoắc Chu đưa trà sữa qua cho Lạc Thanh Hoài uống một ngụm, lén bảo hắn nhìn.

Thật đúng là vẫn luôn đi theo bọn họ.

Lạc Thanh Hoài ghi nhớ người này, "Đừng động đến hắn, buổi tối ra cửa nhớ rõ tránh đi là tốt rồi."

Buổi tối Lạc Thanh Hoài hẹn Mưu Tuân gặp mặt, thời gian là mười hai giờ.

Mưu Tuân vẫn luôn không trả lời Lạc Thanh Hoài, nhưng Lạc Thanh Hoài chắc chắn lão sẽ đến.

Hoắc Chu đã thương lượng với Lạc Thanh Hoài, chờ hắn ra cửa thì anh sẽ lén đi theo. Hoắc Chu không phải kẻ ngốc, không có khả năng bởi vì Lạc Thanh Hoài mua đồ thì sẽ hoàn toàn tin tưởng, anh nhất định sẽ phải đề phòng.

Giả bộ ngủ trước, chờ Lạc Thanh Hoài ra cửa thì anh sẽ lén đi theo, đây mới là chuyện nên làm của Hoắc Chu.

"Ngàn vạn lần cần chú ý an toàn." Thời điểm Lạc Thanh Hoài ra cửa lại dặn dò Hoắc Chu.

Hoắc Chu hôn lên mặt hắn: "Em cũng vậy."

Lạc Thanh Hoài xuống lầu trước, thấy được chiếc Land Rover Hoắc Chu nói cho hắn ở cửa.

Lạc Thanh Hoài làm bộ không chú ý đến nó, đứng ở giao lộ gọi điện thoại kêu xe.

Chờ xe lái được một đoạn đường hắn mới nói với tài xế: "Cắt đuôi chiếc Land Rover đằng sau."

Cùng lúc đó, Hoắc Chu cũng xuống lầu, anh tới cửa chung cư muốn bắt một chiếc taxi, một chiếc Audi màu đen lại dừng lại trước mặt anh.

Cửa sổ xe hạ xuống lộ ra mặt Tiểu Thải Hồng, cậu lấy lòng mà cười với Hoắc Chu: "Anh dâu, anh em để em tới đón anh, lên xe đi."

Hoắc Chu: "..."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện