Hôm sau là ngày Quốc khánh, kỳ nghỉ bảy ngày tất cả mọi người vui vẻ chờ mong.

Hôm đó An Nhược Cốc ngủ thật no nê, tâm tình rất tốt. Rửa ráy xong, ăn sáng, sau đó đem máy tính đi bảo trì, khi trở về thì quét dọn ký túc xá một lượt.

Bách Thần đi hẹn hò, Phương Dư Khả về nhà, Chu Bằng còn đang ngủ.

Sau đó An Nhược lấy một tập văn kiện, bắt đầu chỉnh sửa tài liệu của ban.

Bất tri bất giác đã đến trưa. An Nhược Cốc gọi điện đặt hai phần cơm. Sau đó y mở máy tính của Chu Bằng, chuẩn bị chơi game một lúc.

Sau khi Chu Bằng rời giường liền nhìn thấy bộ dạng ung dung thoải mái hiếm thấy đấy của y, sau đó gã hỏi: “Người đâu?”

“Dư Khả về nhà, Bách Thần đi hẹn hò.”

Chu Bằng dụi dụi mắt, “Ý tôi là, tiểu kỳ ba đâu?” Kỳ thật câu hỏi này của gã có chút kỳ quái, Ngôn Tiếu cũng không ở phòng ký túc của bọn họ. Nhưng trong phòng ký túc của bọn họ mà không thấy Ngôn Tiếu thì thật sự là kỳ lạ.

An Nhược Cốc cuối cùng cũng nhớ tới không thích hợp chỗ nào. “Có thể về nhà rồi, nhà cậu ta ở trong thành phố.”

Chu Bằng nói: “Cùng là người địa phương, sao chênh lệch giữa cậu ta và Dư Khả lại lớn như vậy.”

Vừa nghĩ y liền nhớ tới chữ ‘dì’ tối qua, An Nhược Cốc thoáng cái đau đầu, “Ai biết được, có thể cậu ta còn chưa đủ lớn.”

Chu Bằng thở dài một hơi yếu ớt: “Có thể, cậu ta mãi mãi cũng không lớn được.”

Nhóc con không lớn được buổi chiều liền xuất hiện.

Cậu quả thực về nhà, sau đó mang đến một đống đồ ăn, đưa một ít cho mọi người trong phòng xong liền quen thuộc mà chạy tới phòng 501 nhà J.

Ăn xong cơm trưa, An Nhược Cốc tiếp tục chơi game, Chu Bằng lại lên giường nằm.

Ngôn Tiếu đẩy cửa vào chỉ thấy có mình y. Cậu để đồ ăn vặt lên bàn An Nhược Cốc, sau đó cười tủm tỉm đi đến bên cạnh y.

“Đã quay lại rồi?”

“Ừm, ăn thực no. Học trưởng biết tôi đi đâu không?”

“Không phải về nhà sao?”

“Ừm, mẹ còn muốn tôi gửi lời chào tới anh, tôi kể với bà rằng anh vẫn luôn chăm sóc tôi. Mọi người đâu rồi?”

Chu Bằng nằm trên giường ‘A’ một tiếng.

An Nhược Cốc đáp: “Hai người kia ra ngoài rồi. Có chuyện gì sao?”

Ngôn Tiếu cúi đầu, “Tôi muốn, mời mọi người ăn cơm.”

“Khi nào?”

“Ngay tối nay.”

Tiếng Chu Bằng từ trên giường vọng xuống, “Cho bọn anh biết lý do trước đã, mừng Quốc khánh? Nếu An Nhược Cốc không nhìn lầm, bạn nhỏ kia hình như có chút….. ngượng ngùng?

Y dường như có thể đoán được Ngôn Tiếu tiếp theo sẽ nói gì, ví dụ như tôi muốn nhờ mọi người làm một việc gì đó hay là tôi đã làm hỏng một thứ gì đó trong phòng kí túc xá của mọi người.

Ngôn Tiếu nói: “Hôm nay là sinh nhật của tôi, mẹ tôi đã đặt chỗ rồi. Tôi chưa từng ăn sinh nhật cũng người khác bao giờ.”

Quả nhiên…

Từ từ, sinh nhật? Hóa ra cái ‘sắp’ hôm qua cậu ta bảo thực sự rất sắp. Trong nháy mắt An Nhược Cốc cư nhiên cảm thấy áy náy vì bản thân không biết ngày sinh nhật của cậu, y quả nhiên quá tốt rồi.

Ngôn Tiếu huơ huơ tay trước mặt y.

An Nhược Cốc: “….. Hả?”

Ngôn Thiếu chỉ màn hình máy tính nói: “Học trưởng, anh chết rồi.”

Lúc này, Chu Bằng đột nhiên nói vào một câu: “Ai, tiểu kỳ ba, vì sao câu không tên là ‘Ngôn Quốc Khánh’?”

Ngôn Tiếu không để ý đến gã. Sau đó cậu lách lên trước mặt An Nhược Cốc, tóc theo kiểu đầu nấm, cặp mắt to tròn không ngừng chớp, “Học trưởng, đi đi mà.”

An Nhược Cốc bất đắc dĩ, lúc này cậu tỏ vẻ dễ thương làm gì. “Tôi hỏi bọn họ một chút đã.”

Chu Bằng từ trên giường thò đầu ra, “Đi thôi. Bọn mình từ lúc khai giảng chưa đi ăn chung lần nào, bảo Bách Thần đưa người yêu tới.”

Vì thế Ngôn Tiếu liền thưởng cho gã một nụ cười tươi rói, “Ừm, thêm vài người nữa cũng được.”

Chu Bằng hất cằm, “Anh Bằng đây lúc nào cũng giỏi hiểu ý người khác.”

Ngôn Tiếu lại cười, “Vậy…. anh Bằng giỏi hiểu ý người khác, ‘tiểu kỳ ba’ vừa rồi là anh gọi ai vậy?”

Chu Bằng quay đầu qua chỗ khác, “Anh nói sao? Anh có nói gì đâu. Nhược Ngôn cậu nghe thấy không?”

An Nhược Cốc đang bận sống lại.

Ngôn Tiếu lộ vẻ ‘tôi không thèm chấp anh’, “Không sao, tôi lại rất thích. So với cái người trong biệt hiệu có tên chim kia, ‘tiểu kỳ ba’ dễ nghe hơn nhiều.”

Chu Bằng lập tức như cá chép giãy chết, “Nhược Cốc! Sao cậu ta biết?”

An Nhược Cốc mắt không chuyển nhìn chằm chằm máy tính, “Cái gì cơ.”

Chu Bằng vội vã, “Sao cậu ta biết có người gọi tôi là ‘Chu gà con’?”

Ngôn Tiếu thực vô tội, “Tôi không có nói anh nha. Tôi có đưa bạn tên Tôn Bằng, mọi người đều gọi cậu ta cái gì mà chim to chim nhỏ…. A, anh gọi là Chu gà con sao?” (Chữ ‘Bằng’ trong tên 2 bạn Bằng này là chỉ tên 1 loài chim ~ vì thế mới có biệt danh là chim với gà)

Chu Bằng: “…..”

Mẹ Ngôn rất hào phóng, địa điểm đặt chỗ không phải nơi người bình thường sẽ đến. Người đi cũng không nhiều, ngoại trừ người trong phòng của An Nhược Cốc cùng với phòng của Ngôn Tiếu ra chỉ có thêm mấy người nghe nói là bạn của Ngôn Tiếu. Đều là thanh niên tầm hai mười, tự giới thiệu xong đông lôi tây kéo liền không còn câu nệ gì nữa.

Bạn gái Bách Thần tên Kỷ Mạc Ly, bề ngoài rất xinh đẹp, tính cách có chút lãnh đạm. Bạch Thần lúc trước luôn nói cô là dạng ‘chỉ có thể đứng nhìn từ xa’.

Chu Bằng nhìn cô xong đột nhiên thở dài.

Ngôn Tiếu hỏi: “Anh ta sao vậy?”

An Nhược Cốc cùng Phương Dư Khả nhìn nhau một cái, “Ở đây nữ sinh ít quá, hơn nữa đều có bạn rồi.”

Ngôn Tiếu chỉ nữ sinh vừa vào cửa, “Bạn tôi còn độc thân nha.”

Sau đó Chu Bằng ‘vèo’ cái chạy đi.

An Nhược Cốc có chút tò mò, “Đó là bạn cậu?”

“Đúng rồi, từ nhỏ lớn lên cùng tôi.”

“….. Cậu vì sao cách xa cô ấy như vậy? Tôi còn nghĩ cô ấy đi nhầm, mấy người không quen cơ.”

Ngôn Tiếu run một cái, dựa sát bên tai An Nhược Cốc nhỏ giọng nói: “Anh không biết thôi, Tề Nhiễm cô ấy rất đáng sợ.”

Ngôn Tiếu vừa nói xong, Chu Bằng liền như để tang cha mẹ mà quay trở lại.

Phương Dư Khả vỗ vai gã, “Sao vậy?”

Chu Bằng đơ mặt, “Tôi nói người đẹp ở một mình à, cô ta liền nói ừm, anh cũng vậy nhỉ, cần bạn trai không….. Lời đó rõ ràng phải để tôi nói chứ?”

Ngôn Tiếu tỏ vẻ hiểu rõ, “Đây đã là gì, cô ấy còn thích photoshop loạn ảnh chụp cơ.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như tôi cùng tất cả nam sinh trong lớp tôi, sau đó tìm ra đôi hợp nhất.”

“Tiếu Tiếu!”

Nghe được giọng nói kia, Ngôn Tiếu theo bản năng trốn sau lưng An Nhược Cốc.

“Ai, Tiếu Tiếu cậu đừng trốn, mình thấy cậu rồi.”

Người đi tới quả nhiên là người vừa dọa Chu Bằng sợ – Tề Nhiễm.

Cô đưa tay kéo Ngôn Tiếu từ sau lưng An Nhược Cốc, sau đó dùng một loại ánh mắt cực kỳ quỷ dị do xét trên người An Nhược Cốc cùng Ngôn Tiếu.

Ngôn Tiếu giọng điệu không vui, “Cậu tới làm gì?”

Tề Nhiễm véo má cậu, “Sinh nhật cậu sao mình có thể không tới? Hơn nữa, mình còn muốn gặp…. Cậu hiểu mà.”

Ngôn Tiếu không kiên nhẫn đẩy cô ra, “Cậu đi nhanh đi, mình không mời cậu.”

Không ngờ Tề Nhiễm không hề tức giận, ngược lại vỗ vai An Nhược Cốc.

“Anh đẹp trai, Tiếu Tiếu nhà tôi đáng yêu nhỉ?”

An Nhược Cốc mỉm cười: “Ừm, rất đáng yêu.” Y đối với nữ sinh luôn ôn hòa dịu dàng.

Sau đó Tề Nhiễm sờ mặt y, “Tôi luôn mong Tiếu Tiếu nhà tôi tìm được một người như cậu…”

“Dì!” Ngôn Tiếu dường như thật sự tức giận, “Dì uống nhiều rồi, nhanh đi đi.”

Chu Bằng ngạc nhiêu nói: “Dì sao?”

Ngôn Tiếu nhìn chằm chằm hai người kia, “Phải, dì sợ nhất tôi gọi dì như vậy.”

(Vì trong xưng hô trong tiếng Trung chỉ có ‘你 – 我’~ không phân biệt tuổi tác, giới tính nên đoạn nói truyện phía trên mọi người mới không nhận ra Tề Nhiễm là dì của Ngôn Tiếu. Khi dịch sang tiếng Việt nếu muốn đúng thì phải để xưng hô là ‘cô – cháu’ nhưng như vậy thì không hợp ngữ cảnh nên mình quyết định để là ‘cậu – mình’ vì lúc ban đầu Ngôn Tiếu nói Tề Nhiễm là bạn mình với cả 2 người từ bé lớn lên cùng nhau nên để thế chắc cũng không quá đáng)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện