An Nhược Cốc cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi quay trở về phòng ký túc, sau đó gục đầu lên bàn.

Giường và bàn ở trường bọn họ là một, giường nằm trên, bàn phía dưới. Nói cách khác mọi người đều được ngủ ở trên, không phải chia giường trên giường dưới. Y chưa từng ghét cách thiết kế của trường như lúc này, không thể có giường để trực tiếp nhào tới lăn quay ra ngủ.

Chu Bằng cầm một lon bia đi vào, nhìn thấy chính là bộ dạng nửa sống nửa chết kia của y.

“Ai nha, bị một học muội nhiệt tình cưỡng bức sao?”

Không ngờ An Nhược Cốc căn bản không thèm để ý tới gã.

Chu Bằng lúc này mới có chút lo lắng, vội vàng đi tới bên cạnh y: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao?”

An Nhược Cốc thất thểu đưa tay phải ra, “Rót cho tôi chén nước.”

Uống xong nước, An Nhược Cốc lại đứng lên, cào cào đầu đi vào trong nhà vệ sinh.

Chu Bằng mở lon bia. An Nhược Cốc mở cửa phòng vệ sinh.

“Để lại cho tôi.”

“Cái gì?”

“Tôi nói, cậu để lại lon bia cho tôi.”

“Trước tiên phải có lý do đã.”

“Tôi bị học muội nhiệt tình cưỡng bức rồi.”

“…..”

Tắm rửa qua loa đại khái một chút, An Nhược Cốc từ trong đi ra.

Bách Thần cùng Phương Dư Khả cũng đã trở về.

Chu Bằng ngoan ngoãn đưa lon bia cho y.

Phương Dư Khả cười nói: “Cô vợ nhỏ thật chu đáo.”

Chu Bằng nói: “Đương nhiên rồi, anh Bằng đây luôn xinh đẹp giỏi giang.”

An Nhược Cốc đưa máy sấy cho gã, “Vợ, xinh đẹp giỏi giang thêm chút nữa.”

Tiếng máy sấy vù vù vang lên.

Chu Bằng hỏi: “Hai người bọn họ đều không làm sao, cậu sao lại mệt như thế này?”

An Nhược Cốc nhắm mắt: “Đó là vì hai người bọn họ còn chưa gặp được cực phẩm kỳ ba.”

“Bộ dạng thế nào?”

“Rất đáng yêu.”

“Giới thiệu một chút đi.”

“Đầu tiên, cậu ta là một cực phẩm kỳ ba. Tiếp nữa, cậu ta là nam.”

“… Bỏ đi.”

An Nhược Cốc kể lại cảnh ngộ bi thảm gặp phải lúc trưa.

Chu Bằng nắm tay: “Tên là gì? Tôi đi dạy cho cậu ta một trận.”

An Nhược Cốc ném lon bia trong tay, “Tôi không có hỏi, dù sao sau này có thấy thì cũng sẽ giả vờ như không biết.”

Thế nhưng, bạn học tiểu kỳ ba lại không có ý định buông tha cho y.

Bạn học tiểu kỳ ba sau khi nghe vô số lần câu “Số điện thoại này hiện không liên lạc được” liền từ bỏ số điện thoại kia.

Sau đó cậu hỏi thăm vô số người, tìm kiếm trên mạng “An Nhược Cốc đại học X”, vẫn không tìm được người kia.

Sau đó cậu lướt weibo, tìm thử “An Nhược Cốc”, vẫn không thể tìm thấy người phù hợp với đặc điểm người kia.

Lại sau đó, cậu lên BBS của trường, kết quả thấy toàn spam, cái gì mà cùng cô gái nào đó ăn cơm, cùng cô gái nào đó đi siêu thị, mặc áo hoddie mũ trùm đẹp trai muốn chết…. Mà mấy post xin cách liên lạc giống của cậu đều không nhận được trả lời. Có điều, vẫn tìm thấy y ở ký túc xá nào trong học viện.

Cuối cùng, tiểu kỳ ba lôi ra một tờ giấy cũng một chiếc bút.

Tiểu kỳ ba là một thiên tài.

Cậu biết số điện thoại các phòng ký túc trong trường bốn số đầu giống hệt nhau, ba số sau thì theo một quy luật nhất định.

Thế là cậu bắt đầu suy luận từ số điện thoại phòng mình, viết viết vẽ vẽ một buổi tối, cuối cùng cũng có kết luận.

Sau đó cậu nhấn nút theo những con số được khoanh tròn trên mặt giấy.

Sau đó điện thoại ở phòng 501 nhà J vang lên.

Phương Dư Khả tiện tay nhấc máy: “Alo, xin chào, xin hỏi tìm ai vậy?”

Đầu bên kia do dự một chút, “….An Nhược Cốc có ở đó không?”

An Nhược Cốc liền nhận lấy điện thoại, “Xin hỏi ai đấy?”

Tiểu kỳ ba thẳng thắn thổ lộ suy nghĩ trong lòng: “Anh có thể đưa tôi đi dự hội nghị được không?”

An Nhược Cốc nghiến răng mỉm cười, “Xin lỗi, tôi không biết cậu là ai.”

“Tôi là Ngôn Tiếu.”

“Xin lỗi, tôi thật sự không biết cậu.” Nói xong liền nhanh chóng dập máy.

Chu Bằng thấy y cười mà mặt mày méo mó, không khỏi rùng mình một cái.

Bách Thần hỏi: “Sao vậy?”

“Kỳ ba muốn tôi dẫn cậu ta đi dự hội nghị.”

Điện thoại lại vang lên, An Nhược Cốc vỗ vỗ tay Bách Thần.

“Alo, xin hỏi tìm ai?”

“An Nhược Cốc.”

“Xin lỗi, cậu ta vừa ra ngoài rồi.”

Đầu kia liền dập máy.

Một lát sau, điện thoại lại vang lên.

Chu Bằng rất chủ động chạy ra nhấc máy.

“Alo, tìm ai?” Ngữ khí mạnh mẽ, hung thần ác sát.

“An Nhược Cốc đã về chưa?”

“Ở chỗ chúng tôi không có người này.” Ba người bên cạnh liền đỡ trán.

“Anh ta vừa nghe điện thoại xong. Anh nhắn với anh ta, tôi chờ anh ta ở dưới tầng.”

Phương Dư Khả cầm lấy điện thoại, “Tôi không biết cậu ta đêm nay có về hay không, có chuyện gì cậu có thể nói với tôi.”

“Cái đó, học đệ, hội nghị của năm nhất sau hai ngày là thống nhất công việc, cậu không cần đích thân đi.”

“Như vậy sao.”

Phương Dư Khả nói: “Cậu nhóc kia quả thực không biết lễ phép là gì, hình như rất được nuông chiều.”

Bách Thần nói: “Có thể vì thấy Nhược Cốc tốt quá, nhịn không được mà ỷ lại.”

Chu Bằng cười hề hề hai tiếng, “Tôi bảo, cậu nhóc kia nhìn trúng cậu rồi sao?”

An Nhược Cốc vẻ mặt bình tĩnh, “Không, kỳ thực cậu ta là con riêng không cẩn thận có ở ngoài của tôi.”

Lúc mọi người chuẩn bị leo lên giường, điện thoại lại vang lên.

Lần này An Nhược Cốc tự mình nhấc máy.

“Alo.”

“Alo.”

“Có chuyện sao?”

“Không, tôi là muốn kiểm tra một chút anh có phải đi cả đêm không về không.”

“… Bây giờ cậu biết rồi, ngủ ngon.” Đi cả đêm không về thì liên can gì đến cậu? “Học trưởng, số điện thoại anh cho tôi không chính xác.”

“Sao có thể?” An Nhược Cốc giả vờ.

Tiểu kỳ ba đọc dãy số kia lên một lần.

An Nhược Cốc mặt không đổi sắc, “À, số đó tôi dùng lâu rồi nên quen miệng nói ra.”

“Vậy bây giờ anh dùng số nào?”

Thế là An Nhược Cốc rất tự giác cho cậu số điện thoại của Chu Bằng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện