(1)

Một ngày tháng sáu, Ngôn Tiểu Tiếu sáng sớm ra đã vội vàng chạy tới phòng 501 nhà J.

Anh trai Chu Tiểu Bằng ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa.

“Tèn tén ten ~”

“Tèn ten cái gì? Anh một chút cũng không muốn nhìn thấy cậu!”

Ngôn Tiểu Tiếu hừ một cái, “Em cũng không phải tới tìm anh! Anh An, có tin vui muốn nói vói anh!”

An Nhược Cốc cài cúc áo, không quá để tâ: “Em nói đi.”

“Tốt nghiệp rồi!”

Chu Bằng xấu tính nói chen vào: “Bọn anh tốt nghiệp, em vui cái gì?”

Ngôn Tiếu cũng không để ý gã, sung sướng vô cùng lắc lắc cánh tay An Nhược Cốc: “Anh An anh An, vui không? Vui nhỉ!”

“Vui vui, vui muốn chết được, trước hết để anh mặc quần áo đã.”

Ngôn Tiếu tủi thân: “Anh không để ý em… Em là nói EM.TỐT.NGHIỆP.RỒI!”

“A… Cái gì?”

“Em có thể cùng anh về nhà ra mắt cha mẹ rồi! Lúc trước giấu diếm nộp đơn xin tốt nghiệp không có nói với anh O(∩_∩)O~”

“…”

“Anh An, sao anh không nói gì?”

“Anh đang nghĩ nên giải thích với mẹ anh chuyện mình đột nhiên có thêm một đứa con.”

“Trực tiếp nói, dù sao thì anh An nhỏ cũng đã gả đi rồi O(∩_∩)O~” Anh An nhỏ là chỉ ông anh trai mặt trẻ con của An Nhược Cốc.

“Còn nữa, em tốt nghiệp xong đinh làm gì?”

“Đi làm việc.”

“Thuê trẻ con đi làm là phạm pháp.”

“Em thành niên rồi! (╰_╯)#”

An Nhược Cốc liếc cậu, không nói gì.

“… Tuy nhiên nhìn không ra.”

An Nhược Cốc xoa xoa đầu cậu: “Ngoan, mang em về chơi cùng anh An nhỏ.”

(2)

An Nhược Cốc giúp mẹ y cuộn len. Cuộn a cuộn a…

“Ai…”

“Sao vậy ạ?”

“Nhà ta là nơi nhiều đàn ông nhất cả khu này.” Mẹ An xa xôi nói.

“… Có vẻ vậy.”

“Cái gì mà có vẻ vậy? Vốn là như thế! Anh trai con thì thôi đi, bộ dạng nó như thế mẹ cũng không mong có thể tìm vợ về cưới, hơn nữa thằng nhóc Dư Khả kia cũng không tồi, có thể chăm sóc nó. Nhưng con! Con từ nhỏ đến lớn đều rất bình thường, tại sao lại cắt đứt mong ước bế cháu của mẹ…”

“… Con hiện tại cũng rất bình thường.”

Cùng lúc này, trong phòng ầm ĩ không ngừng.

“Ngôn Tiếu, em trả máy tính cho anh T.T”

“Không trả.”

“Một chút cũng không được sao…”

“Không được ~”

“Đó là của anh mà!” Anh trai Nhược Uyên sốt ruột, “Trả lại cho anh…” Cho dù sốt ruột thì tính cách cậu vẫn như vậy.

“Không trả!” Ngôn Tiếu hất cằm, “Dù sao em cũng là khách!”

Anh trai Nhược Uyên lập tức nhấc điện thoại, “Dự Khả anh mau về, Tiếu Tiếu nó bắt nạt em…”

Mẹ An vừa than vừa thở dài: “Không có cháu bồng thì thôi đi, sao tôi lại có thêm một thằng con trai không lớn chứ.”

“Mẹ, cảm ơn.”

(3)

“Anh An, em tìm được việc làm rồi!”

“Ở công viên trò chơi.”

“Không phải! O(∩_∩)O~”

“Ở tiệm kem?”

“Không phải! O(∩_∩)O~ ”

“Vậy ở đâu?”

“Anh đoán!”

“À… Giáo sư gọi em đi giúp việc sao?”

“He he, đón không ra phải không, em đi làm người nếm thử socola!”

“…”

“Hôm qua em viết trên mạng một bài chê bai socola bố mua về RẤT.KHÓ.ĂN. Sau đó liền nhận được một cái e-mail, một ông lão muốn thuê em…”

“Cái gì?”

“Em chợt nhớ ra công ty đó ở bên Pháp… Hu hu…”

“À, được rồi. Muốn tìm công việc thì quay lại sở nghiên cứu của giáo sư.”

“Mấy công việc đó làm không vui!”

“Thế thì em ở nhà đi!”

“Nhưng đến cả anh An nhỏ cũng đi làm! Anh ý kêu em là sâu gạo! Em rõ ràng thông minh như vậy! Hừ!”

“Đây là lý do vì sao em vội vàng tìm việc? Em cảm thấy làm người nếm thử đồ có thể so với kế toán viên cao cấp sao?” (Chú thích: An Nhược Uyên là một vị kế toán viên vô cùng xuất sắc.)

“Anh ghét bỏ em…”

“Không có, anh là nguyện ý nuôi em.”

“~~o(>_<)o ~~”

(4) “Anh An, mình nhận nuôi vật nuôi đi.”

“Nhà mình có rồi.”

“Có sao”

An Nhược Cốc gõ đầu cậu: “Đây nè.”

“Em nói thật đây!”

“Vậy em muốn nuôi gì?”

“Nuôi một con cún con đi.”

“Được rồi, em phải bảo đảm ngày ngày cho nó ăn.”

“Ừm!”

“Tăm cho nó.”

“Ừm!”

“Dọn phân cho nó.”

“Ừm! Hửm? Vậy… hay là thôi đi.”

“Ngoan.”

(5) “Anh An anh An! Nghe rõ không? Bên em sang năm mới rồi!”

“… Bên anh cũng sang năm mới rồi.”

“Dạ… Anh An chúc mừng năm mới!”

“Tiếu Tiếu cũng chúc mừng năm mới.”

“Còn gì nữa còn gì nữa?”

“Còn gì nữa sao?”

“Em… Em nhớ anh.”

Bên này khẽ cười: “Ngoan, mở cửa ra đi.”

HẾT.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện