Trần Bân nói xong liền rời đi, Tư Không Dịch nhìn theo bóng lưng hắn không nói lời nào, Tiểu Bạch kề vào tai cậu chít chít vài tiếng.

[Tên này không phải thứ gì tốt! Còn thiếu viết mấy chữ “tao muốn tính kế mày” lên mặt nữa thôi! Nhất định phải đề phòng hắn!]

Tư Không Dịch gật gật đầu: “Đúng vậy, nhất định phải đề phòng.” Người này đặc biệt đến hỏi chuyện buổi biểu diễn, không chừng hắn sẽ làm gì đó ở concert của Tạ Kỳ, không thể không đề phòng. Nhưng hắn muốn tính kế cậu, chẳng lẽ cậu không cách nào tính lại hắn sao? Dù sao bây giờ cậu và Yến Khôn đã là người một nhà thân thiết, vậy hỏi Yến tổng mượn Tiểu đội cầu vồng làm chút chuyện chắc là được, đúng không? Sau khi trở về biệt thự, quả nhiên Yến Khôn đã làm một bàn cơm Tây mỹ vị chờ Tư Không Dịch. Khổng Triệu và Đại Sơn đi vào nhà, nhìn thấy một bàn thế kia, hai người thở dài thật sâu, chờ đến lúc hai người ra ngoài, Khổng Triệu cảm thán: “Không biết khi nào Yến tổng mới làm cho tôi một bữa như vậy, có lẽ tôi chết cũng đáng giá.”

Đại Sơn nghĩ nghĩ, đầu tiên là gật đầu rồi lại lắc đầu: “So với ăn cơm, tôi càng muốn sống tốt hơn.”

Khổng Triệu liếc mắt xem thường: “Tôi đây là ví dụ biết không!”

Đại Sơn lắc đầu: “Không hiểu sao mấy người như anh lại thích dùng cách nói so sánh khoa trương, nhân cách hóa, tu từ này nọ, nói chuyện rõ ràng không được sao? Nói nhiều chữ như vậy không thấy tốn nước bọt hả? Có thời gian không bằng ăn thêm vài bữa cơm.”

Khổng Triệu: “…” Xem như hôm nay tôi đã hiểu cái gì gọi là đàn gảy tai trâu.

“Em muốn Tống Tranh đi phỏng vấn vài người?” Yến Khôn nhướng mày: “Phiền phức như vậy, không bằng dứt khoát tìm người trói hắn lại, mười ngày nửa tháng sau là hắn ngoan ngoãn ngay.”

Tư Không Dịch đang ăn bò beefsteak lắc đầu: “Vậy cũng không được, vụ án bắt cóc vừa qua, đang lúc mọi người sợ bóng sợ gió, sao có thể bắt hắn được. Huống chi với tính cách đó của hắn, cho dù bây giờ bị buộc dừng lại, kế tiếp hắn nhất định sẽ lại gây chuyện với em, không có đạo lý phòng cướp ngàn ngày, em nhất định phải bắt hắn rời khỏi giới giải trí, trả lại bầu không khí sạch sẽ cho giới giải trí!”

Tư Không Dịch nói nghe rất hay nhưng Yến Khôn lại cảm thấy thằng nhóc này đang rảnh đến nỗi lông mọc dài muốn bát quái mà thôi.

Nghĩ đến đây hắn lên tiếng: “Bọn anh phát hiện một trang Web kỳ quái, địa chỉ trang Web luôn thay đổi nhưng mấy thành viên trang Web đó có cách tìm được địa chỉ chính xác mỗi lần nó thay đổi. Mà này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là nội dung trong đó rất bạo lực và khát máu, có rất nhiều bài post lừa đảo và lôi kéo đánh bạc, còn có người trắng trợn bàn luận đủ cách phạm tội, thậm chí còn có video quay cảnh giết người.”

Tư Không Dịch lập tức trợn to hai mắt, không thể tin nuốt miếng thịt: “Trời đất, thật sự có loại trang Web như vậy sao? Em cứ nghĩ nó chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết và phim truyền hình chứ! Chẳng lẽ cảnh sát mạng không quản lý loại trang Web này?”

Yến Khôn nghe vậy bật cười: “Nếu cảnh sát mạng có thể quản lý thì sẽ xuất hiện vụ án bắt cóc kia sao? Căn cứ theo lời khai của mấy tên kia, bọn chúng thảo luận chuyện bắt cóc trong một bài post trên internet, tâm lý biến thái muốn bắt cóc người ta, khỏi cần nói lý do, nhưng chúng luôn buồn bực không biết phải làm thế nào. Kết quả lúc bọn chúng đang bàn bạc phương án hành đông, có một đại thần rất lợi hại trong diễn đàn làm một giả thuyết, nói ra ý tưởng của hắn. Trước đó đã có rất nhiều người làm theo ý tưởng của tên đại thần này, gần như là cách thức gây án không chê vào đâu được, thế nên đại thần vừa mở miệng, bọn chúng liền kích động ghi lại ý tưởng của tên này định thử xem sao.”

Gương mặt Tư Không Dịch trở nên nghiêm túc: “Sau đó bọn chúng thật sự thành công?!”

Yến Khôn lạnh mặt gật đầu: “Đương nhiên thành công. Hơn nữa dựa theo tin tức bọn anh có được, dường như tên đại thần này biết rất rõ tâm lý của mấy minh tinh kia, ngay cả lúc bắt cóc bọn họ sẽ có phản ứng gì mà hắn cũng tính ra. Vậy nên chúng ta mới không có chút tin tức gì.”

Tư Không Dịch đột nhiên cảm thấy nuốt không trôi, cậu uống một hớp nước: “… Em không rõ tại sao lại có người như vậy.”

“Loại người này thích phạm tội, không kiên định, khuất phục dục vọng của bản thân, thích nhìn người khác điên cuồng và xúi giục người khác phạm tội.” Tư Không Dịch nhìn Yến Khôn nói: “Em nghĩ bọn chúng nên bị giam trên một hòn đảo đi khai hoang, thể nghiệm cuộc sống sinh tồn gian nan và thú vui khi thu hoạch.”

Yến Khôn vốn đang lạnh mặt, nghe cậu nói vậy hắn hơi rối rắm, một lúc lâu sau, rốt cuộc hắn nhịn không được cười thành tiếng: “Anh rất đồng ý với suy nghĩ của em. Sau khi tóm được hắn, chúng ta sẽ đề nghị như thế với trại giam.”

Tư Không Dịch bĩu môi, quay đầu vươn tay ôm Đại Hoa bắt đầu vuốt lông mèo. Người thích phạm tội và xúi giục người khác gây án… Thật sự là… Làm người ta không thích nổi.

Ngày hôm sau, Tống Tranh nhận được mệnh lệnh của lão đại nhà hắn, yêu cầu hắn cải trang thành một phóng viên đi phỏng vấn vài minh tinh đã từng hot, mà mấy người này có một điểm giống nhau rất kỳ quái, đó chính là trên mặt hoặc trên người bọn họ đều bị thương ít nhiều. Lúc Tống Tranh tra tư liệu của bọn họ đã nghĩ chuyện này chắc chắn có vấn đề, vì thế hắn ngồi không yên, hưng trí bừng bừng chuẩn bị trang bị tiêu chuẩn của phóng viên, từ sớm đã bắt đầu đi phỏng vấn bốn người này.

Đến giờ cơm tối, Tống Tranh so sánh nội dung phỏng vấn được của bốn người, biết ngay mà, lão đại lại định làm gì đó. Hoặc là nói, Tư Không bát quái kia lại muốn đi bát quái.

“Chậc chậc chậc, lần nào cũng là sự cố, trên thế giới này không có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy đâu, chẳng qua là dã tâm của con người mà thôi.” Tống Tranh tắt camera, lắc đầu nói: “Cũng không biết rốt cuộc Trần Bân đã làm gì mà chọc đến Tư Không bát quái? Thế mà làm Tư Không Dịch chú ý đến… Ôi chao, không phải tên này lại định ra tay với Tư Không Dịch đó chứ? Ha ha ha, đúng thật là!”

Đúng là chán sống mà.

Buổi tối, Tư Không Dịch và Yến Khôn cùng xem video phỏng vấn của Tống Tranh, cậu vốn hơi lo lắng Tống Tranh phỏng vấn không đúng tiêu chuẩn, kết quả phát hiện thoạt nhìn người ta rất đứng đắn, hơn nữa câu hỏi nào cũng rất chính xác. Tin chắc rằng sau khi quần chúng xem xong bốn đoạn phỏng vấn này sẽ có hoài nghi về “sự cố ngoài ý muốn”. Mà chờ đến ngày mai, một khi Trần Bân có hành động gì với cậu thì nhóm fan chị gái, bác gái, mẹ hiền, còn có ông bà trẻ con sẽ dùng nước bọt dìm chết hắn.

Nhưng dù là vậy, ngày mai cậu vẫn nên mặc áo chống đạn.

Kết quả, ngày hôm sau, Yến Khôn cầm một bộ quần áo bó liền thân đưa cho cậu.

Tư Không Dịch nhìn bộ đồ mà ngơ ngác: “Em mặc đồ ấm bên trong rồi, hơn nữa em còn mặc áo lông, em nghĩ không cần thêm đồ bó đâu, anh thấy thế nào?”

Yến tổng nghiêm túc: “Cái đó và mấy đồ bó khác không giống. Đây là đồ anh tặng em.”

Tư Không Dịch mặt không thay đổi: “Dù là mẹ ruột tặng đồ bó em cũng sẽ không mặc.”

Yến Khôn bất đắc dĩ, chỉ có thể tiếp tục giải thích: “Được rồi, thật ra đây là bộ đồ chống đạn, nghiên cứu mới nhất của bộ phận khoa học kỹ thuật. Nếu hôm nay em không mặc nó, vậy anh nghĩ em không cần đến buổi concert nữa. Dù mẹ ruột em đột nhiên xuất hiện đi nữa anh cũng không chịu thua.”

Tư Không Dịch nhìn bộ quần áo bó màu đen, cứ cảm thấy người đối diện không có ý tốt. Nhưng đây là áo chống đạn, cộng thêm việc hôm nay đi ra ngoài có khả năng sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy phòng ngừa lỡ như, cứ mặc vậy. Cậu không nói gì cầm bộ đồ đi lên lầu hai, Yến tổng khoanh tay tự hỏi có nên đi theo rình xem một lần không. Kết quả hắn vừa hạ quyết tâm định đi rình, bỗng nhiên một móng vuốt khá to vỗ lên lưng hắn.

Yến Khôn khựng lại, quay đầu qua liền thấy Đại Hoàng đang nhe răng nhìn hắn. Còn Đại Hoa thì đang mài móng trên sô pha.

Hắn yên lặng lùi ra sau một bước, thầm nghĩ quả nhiên đám thú nuôi này họ Tư Không mà, nếu không sao cho ăn nhiều sườn, cá, hạt dưa như vậy rồi mà vẫn không thân thiện chút nào?

Một lúc lâu sau, Tư Không Dịch mặc quần jean và áo khoác lông mỏng màu đỏ thẫm, tinh thần phấn chấn ung dung đi xuống. Thoạt nhìn cả người cậu rất hoạt bát, quần áo của Sky lại rất thanh xuân, Tư Không Dịch mặc vào quả thật rất đẹp.

“Thế nào, đẹp không? Em đi chiến đấu đây! Anh gắn camera mini trên ngực em đi, anh cũng có thể nhìn hiện trường trực tiếp. Chỗ đó rất loạn nên anh đừng đi, ở nhà chờ em về đi. À, em còn hát nữa, anh phải nghe đó.”

Yến Khôn cười cười: “Anh chưa từng nghe em hát bao giờ, lần này lỗ tai hưởng phúc rồi. Đi thôi, cùng lắm thì bảo mấy nhóc nhà em cắn chết hắn, có chuyện gì anh chịu cho em.”

Tư Không Dịch lập tức cười to, tiến lên ôm Yến Khôn một cái rồi nhanh chóng nhảy nhót chạy đi như có bát quái đang đợi cậu phía trước. Mà thật ra đúng là có đại bát quái đang đợi cậu.

Lúc này Trần Bân đã sớm đến sân khấu biểu diễn concert của Tạ Kỳ, chỗ ngồi của hắn cũng không ở hàng đầu, nhưng vẫn tương đối gần sân khấu. Hắn cầm di động nhắn tin, hàng đầu phía trước Trần Bân có một thanh niên chừng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, mặc áo khoác màu đen đang đứng. Hiện tại người thanh niên này cũng cúi đầu nhìn di động, sau đó gã chậm rãi ngồi xuống ghế, cộp, di động của gã bị rơi xuống đất, gã cúi người xuống nhặt lên, tay kia thì nhẹ nhàng sờ soạng dưới gầm ghế. Sau đó bàn tay gã đụng trúng một vật gì đó bằng kim loại lạnh lẽo, gương mặt gã thanh niên lập tức lộ ra nụ cười dữ tợn.

Tư Không Dịch đã đi vào hậu trường sân khấu, lúc này Tạ Kỳ đã trang điểm xong, đang tập trung luyện giọng và vũ đạo, huấn luyện ma quỷ liên tục vài ngày làm Tư Không Dịch hoàn toàn hiểu được cậu không thể làm ca sĩ. Đừng nói đến việc luyện tập các quãng cao – thấp – trung đáng sợ và các kỹ thuật khi hát, dù cậu nghĩ bản thân tương đối am hiểu vũ đạo nhưng cũng thấy nó còn mệt hơn luyện võ một giờ đồng hồ, càng đừng nói đến việc vì để không bị mất mặt khi hát, đã liên tục bốn ngày cậu không ăn lẩu cay và thức ăn cay dù chỉ tý xíu, Tư Không bát quái – khẩu vị nặng – tỏ vẻ, chuyện này không thể nhịn được.

Cũng may chỉ có lần này, nếu có lần sau, cậu sẽ ngay thẳng mà từ chối, dù ông trời có đến cũng không được.

“Cậu đến rồi! Tôi sẽ hát bốn bài trước, sau đó Trần Hi xuất hiện, cậu biểu diễn phần sau, song ca với tôi bài thứ chín, tiếp đó chúng ta sẽ giao lưu một chút. Đến bài thứ mười, hai cậu cùng hát với tôi, hát xong là kết thúc.” Tạ Kỳ hưng phấn đi đến nói kịch bản cho Tư Không Dịch nghe.

Cậu và Trần Hi đồng loạt gật đầu, hôm nay đã luyện tập hai lần, đến tối chắc chắn sẽ không xảy ra sơ suất gì. Đúng tám giờ tối, Tư Không Dịch và Trần Hi đứng ở sau sân khấu nghe tiếng gào thét quen thuộc của các fan, tiếng hét gần như muốn thổi bay nóc nhà, hai mắt cậu lập tức sáng lên: “Quả nhiên nhân khí của tiểu vương tử bông cải rất cao nha! Nghe tiếng là biết rất đông người đến.”

Trần Hi ngồi bên cạnh bình chân như vại ăn táo: “Đâu chỉ đông người thôi? Giá vé tối nay đã tăng gấp năm lần, nhưng kiếm một vé rất khó. Bán hết 100% vé, cũng có nghĩa là không còn chỗ trống. Tạ Kỳ tuyệt đối có thể xưng là tiểu thiên vương trong giới ca hát, nếu không phải hắn còn nhỏ tuổi, gọi là thiên vương cũng không ai phản đối. Dù sao đúng là hắn rất tài hòa, cũng thật tình say mê âm nhạc.”

Tư Không Dịch gật gật đầu, thật đúng là như vậy.

Ngồi ở hậu trường cũng nghe được tiếng gào thét chói tai, âm nhạc lúc thì du dương, lúc thì sôi động trên sân khấu. Lúc trợ lý sân khấu đi vào hậu trường ra hiệu với Trần Hi, hắn liền biết đã đến lúc lên sân khấu, Tư Không Dịch lại ung dung ngồi uống nước chanh, cười ha hả hai tiếng: “Cố lên, đừng sợ nha.”

Trần Hi liếc mắt xem thường, dứt khoát tiến ra sân khấu.

Không lâu sau, Tư Không Dịch liền nghe thấy tiếng hò hét và tiếng hoan hô ầm trời, sau đó bài hát trữ tình Bạn bè ấm áp vang lên. Cậu nhắm mắt lại, khẽ ngâm nga theo bài hát, cảm thấy tâm trạng thật tốt.

Một lúc sau, trợ lý sân khấu lại đến. Tư Không Dịch hít sâu, cởi áo khoác lông ra, lộ ra áo da và quần da màu đen có gắn đinh tán và nhiều mảnh kim loại chói sáng, giầy da màu đỏ rực rỡ, mái tóc nhuộm highlight màu đỏ, tất cả làm cậu toát lên vẻ đẹp trai mà lại kiêu ngạo tùy hứng: “Ha, đến lúc tôi lên sân khấu rồi đây.”

Trợ lý sân khấu nhìn cậu sửng sốt vài giây, sau đó mới khó khăn dời tầm mắt: “Ừ, đến lượt cậu lên sân khấu rồi, cố lên.”

Tư Không Dịch cười cười, cặp mắt phượng đầy phấn chấn.

“Đương nhiên phải làm cả khán đài bị kinh diễm.”

Lúc này nhóm fan có dự cảm đã bắt đầu hò hét, lớn tiếng kêu gào bên ngoài sân khấu, Tạ Kỳ cười ha hả cầm micro trêu ghẹo: “Nghe tiếng hét của mọi người là anh biết mọi người đang nghĩ gì rồi.”

Hai mắt nhóm fan như phát sáng hò hét càng lớn hơn nữa.

Tạ Kỳ tiếp tục nói: “Ừm, tuy rằng ở đây, anh rất không hài lòng nhân khí của cậu ta hình như cao hơn anh, nhưng mà, anh không thể không nghiêm túc thông báo, các em đoán đúng rồi đó.”

“A a a a a a! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch!!”

“Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch! Tư Không Dịch!”

Các fan bắt đầu hò hét ngắn gọn mà lại hữu lực, Tạ Kỳ lên tiếng: “Đúng, chính là Tư Không Dịch! Xin mời người bạn thân nhất của tôi, Tư Không Dịch lên sân khấu, cùng song ca với tôi bài Giấc mộng điên cuồng!”

“A a a a a a!!”

“Tạ Kỳ Tạ Kỳ Tạ Kỳ!!”

“Tư Không Dịch Tư Không Dịch!!”

Âm nhạc lập tức vang lên, Tạ Kỳ dang rộng hai tay, hai chân giao nhau ngẩng đầu nhìn trời: “Chưa từng có giấc mộng nào không điên cuồng!”

Ngọn đèn trên sân khấu chiếu sang một bên, trong ánh đèn, một thanh niên đẹp trai làm dấu bắn súng: “Chỉ nhìn xem bạn có dám ước mơ hay không!”

Tạ Kỳ tươi cười quay đầu sang, hai người từng bước một theo nhịp mà đi về phía đối phương, ánh đèn lấp lánh trên sân khấu tạo thành hai luồng ánh sáng đen trắng đối lập, thoạt nhìn hai người đều đẹp trai như nhau, nhưng lại hoàn toàn khác nhau, cùng hát vang một câu: “Tôi dám mơ mộng! Tôi điên cuồng nhất!”

Trong nháy mắt này, các fan bắt đầu cùng nhau vẫy tay, còn cuồng nhiệt hát theo: “Tôi dám mơ mộng! Tôi điên cuồng nhất!”

Hình ảnh đầy sôi động và nhiệt huyết làm ai nhìn thấy cũng nhịn không được sinh ra cảm giác cuồng nhiệt trong lòng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện