*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
thật ra, thân thể của nàng đã tốt hơn nhiều, không còn giống như lúc đầu đau đến chết đi sống lại nữa, chỉ có ngày đầu tiên sẽ hơi khó chịu đau lưng một chút mà thôi.
“không đau cũng phải lên giường nằm. Tay nàng lạnh quá.” Tiết Thụ vững vàng đỡ nàng, kiên trì nói.
Diệp Nha cũng có ý muốn nằm nghỉ, vì thế liền gật đầu, không tiếp tục từ chối nữa.
Tiết Bách thật sự rất săn sóc, vừa vào phòng, Diệp Nha đã phát hiện Xuân Hạnh về rồi. Trải đệm xong, cũng chưa thấy bóng dáng Tiết Bách đâu, có lẽ tam đệ cũng trở về phòng đông rồi.
Trong lòng ấm áp, có thích hay không cũng không sao, hắn vẫn là tam đệ tốt của nàng.
Tiết Thụ ra ngoài nấu nước nóng, Diệp Nha nằm vào trong chăn, loạt xoạt thay đổi mảnh vải tiết khố, đắp kín chăn nghỉ ngơi. Nàng thật sự rất lạnh.
Nằm trong chốc lát, rèm cửa chợt lay động, Diệp Nha chỉ nghĩ là Tiết Thụ đi vào, vì thế không có ngẩng đầu lên nhìn.
Có một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, cảm xúc hoàn toàn xa lạ, trong lòng Diệp Nha giật nảy, mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Bách đang ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu tựa như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, trong nháy mắt làm rối loạn trái tim tình bình tĩnh của nàng.
“Tam đệ, đệ...” hắn đáng lẽ không nên làm hành động thân mật như thế.
“Nhị tẩu rất khó chịu sao?” Tiết Bách nhẹ giọng cắt đứt lời nàng, thu tay về, nhưng trước khi Diệp Nha kịp thở phào nhẹ nhõm, đã vói tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng bao lại, sưởi ấm cho nàng.
Tim Diệp Nha đập kịch liệt như muốn bay ra ngoài. Nàng đỏ mặt rút tay về, Tiết Bách nhíu mày: “Đừng lộn xộn. Tay nàng lạnh quá. Để ta sưởi ấm cho nàng. Nàng có biết không, ta đã sớm hy vọng mình cũng có thể chăm sóc cho nàng thế này lâu rồi.”
“Tam đệ, đừng...” Diệp Nha đột nhiên rất sợ hãi, nàng không muốn hắn nói ra.
Tuy nhiên, Tiết Bách không cho nàng cơ hội lùi bước, bàn tay to mạnh mẽ siết lấy tay nàng, cúi người đặt xuống trán nàng một nụ hôn ấm áp, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn nàng: “Nhị tẩu, có lẽ nàng cũng đã nhìn ra rồi phải không? Ta thích nàng... từ rất lâu rồi, trước cả đại ca... Hãy để ta được giống như đại ca và nhị ca chăm sóc cho nàng cả đời, được không?”
thật ra, thân thể của nàng đã tốt hơn nhiều, không còn giống như lúc đầu đau đến chết đi sống lại nữa, chỉ có ngày đầu tiên sẽ hơi khó chịu đau lưng một chút mà thôi.
“không đau cũng phải lên giường nằm. Tay nàng lạnh quá.” Tiết Thụ vững vàng đỡ nàng, kiên trì nói.
Diệp Nha cũng có ý muốn nằm nghỉ, vì thế liền gật đầu, không tiếp tục từ chối nữa.
Tiết Bách thật sự rất săn sóc, vừa vào phòng, Diệp Nha đã phát hiện Xuân Hạnh về rồi. Trải đệm xong, cũng chưa thấy bóng dáng Tiết Bách đâu, có lẽ tam đệ cũng trở về phòng đông rồi.
Trong lòng ấm áp, có thích hay không cũng không sao, hắn vẫn là tam đệ tốt của nàng.
Tiết Thụ ra ngoài nấu nước nóng, Diệp Nha nằm vào trong chăn, loạt xoạt thay đổi mảnh vải tiết khố, đắp kín chăn nghỉ ngơi. Nàng thật sự rất lạnh.
Nằm trong chốc lát, rèm cửa chợt lay động, Diệp Nha chỉ nghĩ là Tiết Thụ đi vào, vì thế không có ngẩng đầu lên nhìn.
Có một bàn tay ấm áp đặt lên trán nàng, cảm xúc hoàn toàn xa lạ, trong lòng Diệp Nha giật nảy, mở mắt ra, chỉ thấy Tiết Bách đang ngồi bên cạnh, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt ôn nhu tựa như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ, trong nháy mắt làm rối loạn trái tim tình bình tĩnh của nàng.
“Tam đệ, đệ...” hắn đáng lẽ không nên làm hành động thân mật như thế.
“Nhị tẩu rất khó chịu sao?” Tiết Bách nhẹ giọng cắt đứt lời nàng, thu tay về, nhưng trước khi Diệp Nha kịp thở phào nhẹ nhõm, đã vói tay vào trong chăn, nắm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng, nhẹ nhàng bao lại, sưởi ấm cho nàng.
Tim Diệp Nha đập kịch liệt như muốn bay ra ngoài. Nàng đỏ mặt rút tay về, Tiết Bách nhíu mày: “Đừng lộn xộn. Tay nàng lạnh quá. Để ta sưởi ấm cho nàng. Nàng có biết không, ta đã sớm hy vọng mình cũng có thể chăm sóc cho nàng thế này lâu rồi.”
“Tam đệ, đừng...” Diệp Nha đột nhiên rất sợ hãi, nàng không muốn hắn nói ra.
Tuy nhiên, Tiết Bách không cho nàng cơ hội lùi bước, bàn tay to mạnh mẽ siết lấy tay nàng, cúi người đặt xuống trán nàng một nụ hôn ấm áp, sau đó ngẩng đầu lên, đôi mắt đào hoa thâm tình nhìn nàng: “Nhị tẩu, có lẽ nàng cũng đã nhìn ra rồi phải không? Ta thích nàng... từ rất lâu rồi, trước cả đại ca... Hãy để ta được giống như đại ca và nhị ca chăm sóc cho nàng cả đời, được không?”
Danh sách chương