An ổn ngủ một đêm, sáng hôm sau, Diệp Nha bị tiếng lào xào xung quanh làm tỉnh lại.

Nàng mở mắt, trước mặt là vách tường đất, vừa rủ tầm mắt xuống, trước ngực phập phồng, vạt áo bị mở ra, có một bàn tay màu lúa mạch đang để trên nơi đẫy đà trắng như tuyết của nàng, chỉ thoáng nhìn thôi mà đã làm cho nàng xấu hổ đỏ cả mặt. Toàn thân nàng cứng đờ, Diệp Nha lặng lẽ kéo chăn lên che lại. Cũng may bả vai Tiết Thụ rất rộng, mà nàng lại nằm nghiêng hướng vào tường, trừ phi huynh đệ Tiết Tùng tiến lại gần đây nếu không chắc chắn sẽ không nhìn thấy gì cả.

“Đại ca, hôm nay chúng ta phải làm cái gì?”

“Trước tiên sửa xong mái nhà phòng tây, rồi sau khi ăn cơm trưa xong ta với nhị đệ sẽ lên núi chặt gỗ, có thể đến tối mới về nhưng ta sẽ cố gắng không về trễ quá.”

“Ừ, vậy các huynh cẩn thận một chút...”

Tiết Tùng và Tiết Bách nhỏ giọng nói chuyện với nhau, sau đó lần lượt đi ra ngoài.

Diệp Nha nhanh chóng vứt tay Tiết Thụ ra, xoay người lại đẩy hắn: “A Thụ, dậy đi!”

Tiết Thụ dụi dụi mắt, mơ màng nhìn nàng, chợt nghĩ đến cái gì, bàn tay thành thạo mò vào trong tiết khố của nàng, thử thăm dò chạm nhẹ vào trong bắp đùi của nàng: “Còn đau không?”

Khoảnh khắc hắn nhìn nàng, ánh mắt trong suốt thuần túy, trong mắt tràn đầy lo lắng cho nàng, không có một chút dục vọng.

Diệp Nha lúc đầu là khiếp sợ, ngay lập tức lại cảm thấy hổ thẹn, nàng đã nghĩ xấu cho hắn rồi, thậm chí không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn.

”Hết đau rồi, chàng mau đứng lên đi, ta phải đi nấu cơm nữa.” Nàng kéo tay hắn ra, nhỏ giọng nói.

Tiết Thụ nhìn thẳng vào nàng, mới vừa rồi hắn nhìn thấy, nương tử bị hắn hù dọa, có phải nàng cho rằng hắn đang muốn bắt buộc nàng hay không? Hắn cũng không biết mình bị sao thế này, trước đây hắn chỉ muốn tiến vào nàng bởi vì hắn cảm thấy nàng là nương tử của hắn, cả đời cũng sẽ là nương tử của hắn, cho nên hắn chưa từng nghĩ đến cảm nhận của nàng. Nhưng kể từ hôm qua nghe những lời nói của đại ca, hắn đột nhiên cảm thấy hắn chỉ là một tên ngu ngốc, rất có khả năng sẽ nói hớ làm nương tử bị người ta bắt nạt, đến lúc đó, liệu có phải nương tử sẽ không thích hắn nữa hay không? Giống như khi còn bé bọn trẻ con chỉ thích chơi với những đứa thông minh cùng lứa, không thèm để ý tới hắn?

Thấy nàng xinh đẹp như vậy, Tiết Thụ không kìm lòng được ôm nàng vào lòng, chôn đầu vào cổ nàng, “Nương tử, sau này nàng nói cái gì chính là cái đó, mọi chuyện ta đều nghe theo nàng, nàng cho ta tiến vào thì ta tiến vào, nàng không cho, ta cũng chỉ ôm nàng ngủ. Ta sẽ không chọc giận nàng nữa, cũng không để người khác chê cười nàng, như vậy cả đời này nàng đều đồng ý làm nương tử của ta phải không? Đừng chán ghét ta, đừng bỏ mặc ta...”

Hắn biết hắn là một tên ngốc, không thể săn bắn lợi hại như đại ca, cũng không thông minh như tam đệ có thể đọc sách viết chữ, điều duy nhất hắn có thể làm, đó chính là sau này sẽ nghe lời của nương tử, sẽ không chơi xấu với nàng nữa, như vậy nàng sẽ không chán ghét hắn.

Diệp Nha ngây ngẩn cả người, đang yên lành, tại sao lại khóc?

Nàng nhớ tới tối qua ba huynh đệ xì xào bàn tán ở sân sau, chẳng lẽ Tiết Thụ đã làm sai chuyện gì nên bị đại ca trách mắng?

“A Thụ, có phải chàng bị đại ca mắng hay không?” Nàng vỗ lưng hắn, ôn nhu hỏi.

Tiết Thụ lắc đầu như trống bỏi, “Đại ca không có mắng ta, nhưng tự ta cảm thấy bản thân mình rất ngốc, ta sợ có một ngày nào đó không cẩn thận sẽ chọc giận nàng, nàng sẽ không cần ta nữa...”

Chẳng lẽ hắn nằm mơ thấy ác mộng sao?

Diệp Nha lại nhớ đến lúc mới vào Tôn phủ nàng luôn thường xuyên nằm mơ, nàng mơ thấy cha mẹ chê nàng ngu ngốc, muốn bán nàng đi, khi đó nàng sẽ khóc tỉnh lại. Bộ dạng Tiết Thụ đáng thương như vậy, chẳng lẽ là do mơ thấy nàng giận hắn hay sao?

Nàng dở khóc dở cười, lại chua xót trong lòng, Tiết Thụ nằm mơ cũng sợ nàng không cần hắn, nhất định là vì hắn đã xem nàng như một người rất quan trọng rất trọng yếu trong đời.

“Đầu đất, nếu chàng đồng ý sau này đều nghe lời ta nói, như vậy chỉ cần chàng làm được, chắc chắn sẽ không chọc giận ta nữa, đúng không?

“Đúng vậy!” Tiết Thụ ngẩng đầu, giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu vẫn đang lăn xuống.

Diệp Nha đau lòng lau nước mắt cho hắn, “Tất nhiên rồi, nếu chàng không chọc giận ta, ta sẽ luôn thích chàng, có cái gì mà khóc chứ, mau đứng dậy đi!”

Nghe nàng nói thích hắn, Tiết Thụ nín khóc mỉm cười, “Ta cũng thích nương tử!”

Thật sự là càng nhìn càng thấy ngốc mà, Diệp Nha cười đuổi hắn ra, rồi nhanh chóng đi thay đồ.

Ăn bữa sáng xong, Diệp Nha tiễn Tiết Bách đi học rồi ra sân sau cho gà ăn.

Tiết Tùng đang ngồi xổm trên mái nhà chuẩn bị lợp cỏ tranh, nghe tiếng mấy con gà kêu quang quác phía dưới, hắn tò mò nhìn xuống.

Vừa nhìn xuống, ánh mắt không dời ra được.

Hôm nay nàng mặc váy dài màu xanh nhạt, dưới làn váy là ống quần rộng thùng thình màu trắng, che lấp đi đôi giày thêu cùng màu. Lúc hắn nhìn xuống, nàng đang cúi người cho thức ăn vào máng gà, khóe môi đỏ thắm khẽ cong lên xen lẫn nét dịu dàng. Hắn nhìn ngẩn ngơ, cho dù biết không nên nhìn trộm nàng như thế nhưng ánh mắt vẫn không chịu khống chế mà nhìn xuống dưới, lưu luyến trên khuôn mặt đỏ ửng của nàng, lướt qua cổ ngọc thon dài trắng nõn, đôi vai mỏng manh làm người ta thương tiếc, vòng eo nhỏ nhắn chưa đầy một nắm tay. Nàng một tay vịn hàng rào, ống tay áo khẽ rơi xuống, lộ ra cổ tay trắng nõn động lòng người, một tay cầm muỗng gỗ, năm ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp.

Nàng thực sự rất xinh đẹp, một nét đẹp không kiêu sa, tựa như đóa hoa nhỏ trong núi, chợt nhìn thì thấy rất bình thường, nhưng đến lúc ngươi nghỉ chân ngồi xuống, sẽ bị vẻ đẹp tinh tế mềm mại của nó thu hút, không nhịn được mà hái nó để vào lòng bàn tay, muốn nhìn nó kỹ hơn, muốn ngửi thấy hương thơm của nó, vuốt ve nó...

Cảm xúc mềm mại trong bóng đêm, tiếng rên rỉ đè nén ở đầu giường, đều nhất thời tràn ngập đầu óc hắn, nhất thời khống chế không được xúc động.

“Đại ca, huynh đang làm gì vậy, tại sao lại ngồi lặng ở đó?” Đột nhiên truyền tới giọng nói Tiết Thụ từ đầu bên kia.

Tiết Tùng bỗng nhiên rất muốn đánh chính mình một bạt tai, hắn thế mà lại nảy sinh tâm tư hèn hạ với đệ muội của mình!

Thân thể khô nóng rút nhanh như thủy triều, hắn không trả lời câu hỏi của Tiết Thụ, xoay lưng lại, cúi đầu làm việc. Tiết Thụ mờ mịt nhìn bóng lưng của hắn, lắc đầu, leo lên mái nhà, cũng bận rộn làm việc.

Lúc Diệp Nha bắt đầu làm cơm trưa thì mái nhà phòng tây đã sửa xong rồi.

Tiết Thụ cười hắc hắc thu dọn sạch sẽ những thứ bừa bộn trên giường, lau chùi sạch sẽ chúng, cười toe toét ôm chăn trở về.

Thấy bộ dáng ngu ngốc của hắn, Diệp Nha chột dạ quay sang nhìn Tiết Tùng, lại đối diện ánh mắt phức tạp của hắn, hắn dường như không ngờ tới nàng quay lại nhìn hắn, ngẩn ra, sau đó nhíu mày, đi nhanh ra sân sau.

Đại ca trông có vẻ không vui thì phải...Diệp Nha lo sợ nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì nàng hay sao?

Lúc ăn cơm, nàng căn bản không dám nhìn Tiết Tùng, cúi đầu yên lặng ăn, ngay cả lúc Tiết Thụ gắp đồ ăn cho nàng, nàng cũng không tránh né. Nàng cảm thấy đại ca cứ chăm chăm nhìn nàng, điều này làm cho lòng nàng cảm thấy hoảng sợ, lại không biết là đang sợ cái gì.

Tiết Tùng quả thực đang nhìn lén Diệp Nha, hắn không muốn nhưng hắn không nhịn được. Hắn cũng không biết tại sao muốn nhìn nàng, dường như trên người nàng luôn có thứ gì đó thu hút hắn, khiến cho hắn không ngăn nổi ánh mắt của mình, hắn muốn biết nàng đang làm gì, hắn muốn nhìn nhất cử nhất động của nàng, một khi ánh mắt bắt gặp nàng, cũng không chịu rời đi nữa. Cảm giác không thể khống chế này, thực sự rất kỳ quái.

Nhìn một lúc, hắn phát giác được sự bất an của nàng. Lông mi của nàng run lên nhè nhẹ, muốn giương mắt nhìn lại nhưng không dám.

Hắn không ngồi yên được nữa, vội vàng lùa hai chén cơm vào bụng rồi nhanh chóng đứng dậy nói với Tiết Thụ: “Nhị đệ, đệ cứ từ từ ăn đi, ta vào sân trước chờ đệ.”

Nhìn thấy bóng lưng cao lớn của hắn bước ra khỏi cửa, Diệp Nha thở phào nhẹ nhõm. Nàng tiếc nuối phát hiện một điều, dù cho nàng có xem Tiết Tùng và Tiết Bách như người thân đi nữa, mỗi khi nàng ở chung với bọn họ, nàng vẫn cứ khẩn trương như trước, chỉ cần một ánh mắt của hai người họ cũng đủ làm nàng lo lắng bất an. Có phải tất cả em dâu khi ở chung với huynh đệ của chồng đều như thế này không nhỉ? Nàng thật sự không biết, bên cạnh nàng không có tỷ muội đã kết hôn, bây giờ không thể có câu trả lời.

Vừa nghĩ như thế, nàng cảm thấy Tiết Thụ càng ngày càng thuận mắt, may mắn người nàng lấy là Tiết Thụ ngu ngốc, nếu như đổi thành đại ca...

Không cầm lòng nổi, nàng len lén tưởng tượng cảnh nàng và đại ca ngủ chung một giường, sau đó, sau đó mặt nàng đỏ bừng, không được không được, chỉ tưởng tượng thôi mà nàng đã khẩn trương muốn chết, loại chuyện này quả nhiên không thể suy nghĩ bậy bạ mà!

Bỗng nhiên một bàn tay để lên trán nàng, “Nương tử, nàng có bị bệnh không? Sao mặt của nàng đỏ vậy!”

Diệp Nha xấu hổ tránh né bàn tay Tiết Thụ, tùy tiện gắp chút thức ăn bỏ vào trong chén của hắn: “Mau ăn cơm đi, ăn nhiều một chút, buổi chiều còn nhiều việc đang đợi chàng đó!”

Tiết Thụ cười hì hì, nương tử lại gắp thức ăn cho hắn rồi!

Còn Tiết Tùng giờ này đang dựa vào mái hiên, ngẩn ngơ nhìn mái nhà.

Lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy trong lòng rất trống trải, khát vọng có thứ gì lấp đầy nó, nhưng thật ra hắn đang khao khát thứ gì? Có phải là một nương tử ôn nhu như nàng chăm sóc hắn? Cười dịu dàng với hắn, cẩn thận chăm sóc hắn, một tình cảm rất thân mật gần gũi, giống như giữa nàng với nhị đệ vậy... Đời này, hắn còn có thể gặp được một người như nàng sao?

Tiết Tùng cảm thấy mê mang mơ hồ, trong lúc đó Tiết Bách ở thị trấn xa xôi, trong mắt toàn là lạnh lẽo.

Hắn không tin có chuyện trùng hợp như vậy, cho nên buổi sáng vừa tới thị trấn, hắn đã đi nghe ngóng về Dương gia ở trấn nam, thế mới biết hóa ra Dương gia đang muốn tuyển con rể.

Nếu vậy, hắn đã hiểu ý tứ của cô nương kia rồi, có phải hắn nên cười không? Cười bản thân đã lọt vào mắt xanh của đại tiểu thư xinh đẹp ánh mắt cực cao kia sao?

Điều làm hắn buồn cười nhất chính là, ngày hôm qua mới đuổi đi đại tiểu thư nhà người ta, hôm nay tổ phụ của người ta đã tìm đến.

Hắn ngồi trong một gian phòng thanh nhã của quán trà, nhìn lão nhân trước mặt, mặc dù đã hơn năm mươi tuổi nhưng vẫn còn rất khỏe mạnh, nghe lời nói thẳng thắn của ông ta phân tích lợi hại cho hắn. Từ chuyện nhà hắn khó khăn thế nào đến chuyện thi cử gian nan ra sao, rồi cả chuyện nhà bọn họ đã nhìn trúng hắn đến chuyện khoe khoang ưu điểm của Dương Hinh Lan, mỗi khi hắn muốn mở miệng, đối phương thật giống như biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chặn đầu hắn nói ra trước.

Trải qua một khoảng thời gian, lồng ngực tràn đầy tức giận của hắn cũng bình tĩnh lại, hắn cười nhạt, chờ đối phương nói xong.

Tuy rằng Dương lão gia cảm thấy mọi mặt của Tiết Bách đều xứng đôi với tôn nữ nhà mình, nhưng bởi vì gia cảnh phú quý, hắn luôn cảm thấy ưu việt hơn Tiết Bách. Cho nên hai người vừa ngồi xuống, hắn đã trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây, thứ nhất Tiết Bách không ngu ngốc, hắn cũng từng gặp tôn nữ nhà mình, cho nên không cần phải vòng vo nữa. Thứ hai, hắn cảm thấy đề nghị của hắn đối với Tiết Bách mà nói, căn bản là không thể nào cự tuyệt được.

”Ngài nói xong?” Đợi hắn rốt cuộc chịu dừng lại, Tiết Bách đứng lên, cúi đầu nhìn hắn.

Dương lão gia kinh ngạc nhíu mày, “Ngươi không muốn?”

“Đa tạ ngài ưu ái, vẫn là nhà Tiết mỗ nghèo hèn, không dám trèo cao.” Tiết Bách khách khí lễ độ chắp tay với hắn rồi xoay người ra ngoài.

Dương lão gia chợt đứng dậy, không tự giác lớn tiếng: “Ngươi sẽ không nghĩ cho hai ca ca của ngươi sao? Đại ca ngươi cũng đã...”

Tiết Bách dậm chân, có chút phiền muộn xoay người lại, cười nói với hắn: “Ngài nói rất đúng, đúng là tại hạ nên suy nghĩ cho hai ca ca, cho nên, tại hạ khẳng định nói cho ngài biết một điều, coi như tôn nữ của ngài là tiên nữ hạ phàm, coi như nhà của ngài có núi vàng núi bạc đi chăng nữa, Tiết Bách ta cũng sẽ không trèo cao. Xin ngài nhớ kỹ lời nói của tại hạ, ngài vũ nhục tại hạ là đủ rồi, ngàn vạn lần đừng đi quấy rầy người nhà của tại hạ.”

Giọng nói thiếu niên hờ hững, trên mặt lại mỉm cười, trong mắt Dương lão gia, đó giống như là nụ cười châm chọc vậy!

Sự tình tại sao phải đến nước này? Nếu hôn sự này thành công, đó là việc tốt cho cả hai bên, tại sao lại nói thành vũ nhục?

Dương lão gia tiến lên hai bước, còn muốn khuyên hắn.

Tiết Bách nhìn y phục bằng lụa thượng hạng trên người Dương lão gia, lo lắng tài lực của đối phương, thầm nghĩ bản thân quá mức kích động, nếu ông ta thẹn quá thành giận, nảy sinh ý xấu thì phải làm sao bây giờ? Hắn chỉ là một thư sinh nghèo, làm sao bảo vệ bản thân, bảo vệ người nhà?

Thu hồi sự châm chọc trên mặt, hắn trịnh trọng thi lễ với lão nhân, áy náy nói: “Dương lão gia, vừa rồi vãn bối có chút tuổi trẻ bồng bột, nên lời nói không quá dễ nghe. Bất quá, nếu ngài đã biết tình hình trong nhà vãn bối, cũng nên hiểu rõ mong mỏi của lệnh huynh với vãn bối, huynh ấy không phải muốn vãn bối làm quan to phú quý gì, chỉ mong muốn vãn bối đọc sách hiểu rõ đạo lý làm người. Nếu như vãn bối bởi vì tham hưởng vinh hoa phú quý mà bỏ qua nguyên tắc làm người, như vậy vãn bối thực sự không còn mặt mũi nào để gặp huynh ấy nữa. Việc hôm nay bất thành, là do vãn bối và Dương cô nương không có duyên phận, mong ngài tha thứ, đừng vì vãn bối mà nổi giận.”

Dương lão gia không nói lời nào, ánh mắt nhìn Tiết Bách càng ngày càng thâm trầm, đáy mắt xẹt qua một tia tiếc nuối. Thiếu niên ở tuổi này, chưa trải qua sự đời, khó tránh khỏi tuổi trẻ bồng bột, nhưng chỉ trong thời gian ngắn ngủi có thể bình tĩnh trở lại, dùng lời nói biện giải để loại trừ tất cả hậu quả xấu, quả thực cũng có bản lãnh, thêm một thời gian nữa, chưa chắc sẽ không thành tài.

Nghĩ như vậy, hắn đỡ thiếu niên đang khom mình hành lễ lên, chân thành nói: “Không trách ngươi, là do lão già ta chưa suy tính tốt, nhưng mà, việc này thực sự không thành sao?” Không vì cái gì khác, chỉ vì tôn nữ yêu quý đã động tâm nhà mình, hắn phải chai mặt hỏi một lần nữa.

Tiết Bách đứng thẳng, lắc đầu im lặng. Dương lão gia thở dài một hơi, khoát tay nói: “Mà thôi mà thôi, coi như hai ngươi không có duyên phận với nhau. Ngươi yên tâm, chuyện hôm nay coi như chưa từng xảy ra, chúng ta sẽ không quấy rầy ngươi nữa, về đi, cố gắng học hành, sớm mang lại vẻ vang cho gia đình ngươi.”

Hôn sự vốn phải coi trọng duyên phận, người ta không muốn, hắn cũng không thể cưỡng ép được. Đây không phải là làm ăn, có thể sử dụng tiền tài thủ đoạn đến mưu tính, lòng người là không thể cưỡng cầu, miễn cưỡng cầu xin, một người mà trong lòng có hận thì tương lai vợ chồng cũng sẽ bất hòa. Hơn nữa Dương gia của hắn cũng từng bị bức bách bởi quyền quý, hắn không thể lại đi theo con đường đó bắt buộc một thư sinh đọc sách có chí khí như vậy. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách bản thân hắn đã đánh giá cao tiền tài phú quý trong mắt người khác, lại đánh giá thấp tâm tính của người thiếu niên này...

Nghe Dương lão gia nói như vậy, phản cảm của Tiết Bách cũng giảm đi hai phần, hắn cảm thấy có chút bất kính với ông ấy, nhưng cũng không nói gì nữa ra cửa rời đi.

Nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, Dương lão gia bắt đầu nhức đầu, một cháu rể tốt như vậy đã không còn, về nhà biết ăn nói thế nào với Hinh Lan đây?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện