Nam Y sa sầm mặt đặt Bắc Tịch lên giường, cũng chẳng muốn quản chuyện của Tu chân giới.
Nàng vuốt ve mu bàn tay gầy gò yếu ớt của Bắc Tịch, trong lòng nảy sinh sự hối hận hiêm thấy, sớm biết vậy, nàng đã rời đi sớm một chút… …
Còn về chuyện Bắc Tịch có thể là người do Ma tộc phái tới, nàng không cần nghĩ ngợi, chắc chắn không.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Đào Hề nghe tin chạy qua, Nam Y đang đứng bên cạnh Bắc Tịch, dáng vẻ có chút lo lắng.
Hình như Bắc Tịch bị thương rất nặng, Nam Y mới vừa lau người sạch sẽ, chẳng mấy chốc hắn lại phun ra một ngụm máu.
Khiến người ta vô cùng căng thẳng, cũng không rảnh trả lời Đào Hề, bàn tay nâng sau cổ Bắc Tịch lên, ôm người vào lòng. Rồi lại cẩn thận sờ linh mạch của Bắc Tịch, chuyển một cỗ linh lực vào bên trong, để hóa giải thương thế bên trong cơ thể Bắc Tịch.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng người nọ cũng mở mắt trong màn đêm tối, nhưng trước khi mở mắt nhìn thấy Nam Y, lại phun ra một ngụm máu.
Nam Y vội vàng cầm khăn lau vết máu cho hắn, nhưng người nọ lại nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Nam Y lấy một lần, đôi mắt khép kín, môi đỏ khẽ run, có chút máu từ khóe miệng chảy ra.
“Bắc Tịch? Ngươi sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?”
Vừa nói, Nam Y móc ra một viên đan dược từ nhẫn trữ vật, vỗ về sau lưng Bắc Tịch muốn đút cho hắn ăn.
Nhưng Bắc Tịch không chịu, cho dù Nam Y nói cái gì, hắn cũng không chịu há miệng.
Nam Y đành phải buông đan dược xuống, bất đắc dĩ hỏi hắn, “Ngươi làm sao vậy, không uống thuốc thì thương thế khỏi sao được?”
Bắc Tịch mím chặt môi, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng mơ thấy trong lúc hôn mê, đều là cảnh sư tôn nói chuyện với Lý Thanh Nguyên.
Trong giấc mơ của hắn, bọn họ nói chuyện rất lâu, cứ luôn nói không ngừng, còn hắn thì đứng một bên, nhưng chẳng có ai chú ý tới hắn.
Bắc Tịch không nén nổi bực mình, nhớ tới lúc trước thấy hai người nói chuyện với nhau, cảnh trong giấc mơ kia cũng vì thế mà có, nhất thời không muốn để ý tới người.
Nam Y không biết mình sai ở đâu. Thấy Bắc Tịch không đáp lại nàng, đành phải dùng tay nắm cằm của Bắc Tịch, bàn tay nhẹ nhàng nhét vào trong, không màng tới Bắc Tịch không phối hợp, Nam Y dùng tư thế này nhét viên thuốc vào.
Con ngươi Bắc Tịch đột nhiên trừng lớn, ngây người. Ta bị thương nặng như vậy, tâm trạng vô cùng buồn, người vẫn còn cưỡng ép ta?! Nam Y không phát hiện hắn đang ngập tràn lửa giận, lập tức thấy người trên giường đột nhiên kéo chăn, kéo chiếc chăn bông làm từ tơ lụa lên người, che kín mít từ trên xuống dưới.
Bàn tay Nam Y định ốm lấy người dỗ dành khựng nguyên tại chỗ.
“Sư phụ, sư huynh muốn để chính mình nghẹn chết ư……”
Đào Hề khó hiểu ghé sát vào Nam Y.
Nam Y đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, nói với Đào Hề, “Không sao, ngươi ra ngoài chờ, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng vâng.”
Đào Hề vô cùng ngoan ngoãn nghe lời đi ra khỏi phòng.
Nam Y thò tay vào, lúc này giường băng đã đổi thành chiếc giường bình thường, không còn lạnh lẽo, khi nàng đưa tay vào cảm thấy rất ấm áp.
“Khó chịu hay không khó chịu thì cũng ra ngoài hít thở không khí được không?”
Nam Y nhẹ nhàng nói, thái độ vô cùng dịu dàng với Bắc Tịch.
Nhưng vì trong lòng Bắc Tịch không quá thoải mái, khom người núp ở bên trong, thậm chí còn tránh né tay Nam Y.
Nam Y giằng co với hắn trong chốc lát, rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn.
Bên ngoài truyền tiếng sột soạt, trừ cái này cũng không nghe được động tác nào của nàng
Lòng Bắc Tịch đột nhiên lo lắng, trong bóng đêm cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không biết là bởi vì vết thương hay tức giận, hắn cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Mãi cho đến khi phía sau có một cơ thể lạnh lẽo áp vào.
Một chân người nọ chui vào trước, gác lên hông Bắc Tịch, rồi mới xốc chăn lên, tốc độ áp sát rất nhanh, ôm Bắc Tịch vào trong lòng.
Không chờ người cự tuyệt, trên tay nàng lóe lên ánh sáng huỳnh quang trong suốt, từ từ thả ra linh lực ấm áp, đưa vào Bắc Tịch trong cơ thể.
Cảm giác ấm áp thoải mái khiến hắn thả lỏng cơ thể, chui lại vào trong lòng Nam Y.
Nam Y cảm nhận cơ bắp hắn thả lỏng, trái tim đang treo lên cũng dần buông xuống.
Hai người trốn ở trong chăn, tựa như thì thầm, giọng điệu nặng nề khàn khàn.
“Vì sao ngươi lại tức giận? Có thể nói với ta được không? “
Nàng tăng thêm lực ôm Bắc Tịch, không có bị người ghét bỏ, vì thế lại một tấc lại muốn tiến một thước cọ cọ vào đầu vai.
“Hôm nay sư tôn đã làm gì, còn cần ta phải nói lại lần nữa ư?”
Hiếm thấy Bắc Tịch dùng giọng điệu lạnh lùng với nàng nhưng cũng rất dễ nghe.
Nam Y lập tức nhớ tới chuyện hôm nay nàng và Lý Thanh Nguyên nói chuyện với nhau.
Dù sao hai người cũng nói chuyện với nhau trước, nàng vẫn còn có chút vướng mắc.
“Hóa ra là bị ngươi thấy.”
Nam Y không biết nói thế nào, tại sao mỗi lần nàng lén nói chuyện với Lý Thanh Nguyên đều bị hắn bắt gặp.
Đột nhiên Bắc Tịch quay đầu hung dữ nhìn chằm chằm Nam Y.
Trong màn đêm u tối, Nam Y thấy rất rõ ràng.
“Ta chỉ vừa khéo gặp được hắn……”
Nàng muốn giải thích, nhưng đối phương cúi đầu cắn môi, rõ ràng không muốn nghe nàng giải thích.
Bất đắc dĩ, Nam Y đành dừng giữa chừng, tay từ phía sau vòng qua sau lưng ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng khàn khàn, “ Được, là ta sai rồi, ngươi đừng tức giận, được không?”
Bắc Tịch mím môi, sau một lúc lâu, ló đầu ra khỏi chăn, hít thở hai lần, những sợi tóc lộn xộn của hắn trải ra nửa giường.
“Ta, khụ khụ” Lời còn chưa nói xong, hắn đã ho không ngừng.
“Làm sao vậy? Có phải nói nhiều quá hay không? Ngươi đừng nói nữa, nghỉ một lát đi.”
Nam Y đỡ cánh tay hắn, giúp hắn ổn định cơ thể.
“Ta rất tức giận.”
Bắc Tịch bướng bỉnh, nhìn Nam Y nói hết từng câu từng chữ.
Nam Y bất đắc dĩ nhìn hắn, mạnh miệng như vậy, sự uất ức trong mắt như muốn tràn ra ngoài, căn bản giấu không được.
Mãi chưa nghe thấy Nam Y đáp lời, lòng Bắc Tịch không nén nổi có chút luống cuống, lại nói thêm một câu, “Người có thể nói chuyện với những người khác, còn ta thì không được tức giận sao? “
Rõ ràng là không đủ tự tin.
Nam Y vùi đầu vào ngực hắn, vừa muốn cọ một cái, nơi đó lại nhỏ ra một ít máu, Nam Y mới nhớ ra, ngực hắn bị Thần thú bảo vệ môn phái cào một cái, bị thương rất nặng
Vì thế nàng lặng lẽ, bàn tay đặt phía sau nhẹ nhàng vuốt ve hắn, “Được, ngươi có thể giận dỗi, ngươi giận dỗi, ta sẽ dỗ ngươi, dỗ đến lúc ngươi hết tức giận mới thôi.”
dùng mắt thường cũng có thể thấy được Tốc độ sắc mặt đối phương trở nên tốt hơn, dần dần, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nhỏ, thật dễ dụ, Nam Y nghĩ.
Bắc Tịch đến sát gần Nam Y, đang muốn dán sát vào người, không biết là cọ vào cái gì, vết thương ở ngực đau đớn vô cùng.
“Ừm.”
Bắc Tịch đau đến mức cong lưng, cả người cuộn lại trong lòng Nam Y.
“Làm sao vậy? Miệng vết thương đau? Mau cho ta xem, thực lực của Thần thú hộ tông rất mạnh, đừng để lưu lại vết thương ngầm nào.”
Nam Y sốt ruột hoảng hốt muốn xem vết thương, lúc này Bắc Tịch mới nhớ tới vết thương của mình, sắc mặt bỗng chốc lại trắng.
“Sư, sư tôn, ta, ta xâm nhập vào cấm địa……”
Giọng nói của hắn nhỏ dần, càng thêm không tự tin.
Nam Y kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Chuyện gì thế, là ngươi cố ý ư?”
“Đương nhiên không phải! Là có người dẫn ta đi!”
“Ngươi có biết ai dẫn ngươi đi không?”
Nam Y hỏi hắn.
Bắc Tịch cúi đầu dường như đang suy tư, một lát sau mới nói: “Hơi thở trên người người đó rất giống với sư tôn.”
Nàng vuốt ve mu bàn tay gầy gò yếu ớt của Bắc Tịch, trong lòng nảy sinh sự hối hận hiêm thấy, sớm biết vậy, nàng đã rời đi sớm một chút… …
Còn về chuyện Bắc Tịch có thể là người do Ma tộc phái tới, nàng không cần nghĩ ngợi, chắc chắn không.
“Sư phụ, có chuyện gì vậy?”
Đào Hề nghe tin chạy qua, Nam Y đang đứng bên cạnh Bắc Tịch, dáng vẻ có chút lo lắng.
Hình như Bắc Tịch bị thương rất nặng, Nam Y mới vừa lau người sạch sẽ, chẳng mấy chốc hắn lại phun ra một ngụm máu.
Khiến người ta vô cùng căng thẳng, cũng không rảnh trả lời Đào Hề, bàn tay nâng sau cổ Bắc Tịch lên, ôm người vào lòng. Rồi lại cẩn thận sờ linh mạch của Bắc Tịch, chuyển một cỗ linh lực vào bên trong, để hóa giải thương thế bên trong cơ thể Bắc Tịch.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng người nọ cũng mở mắt trong màn đêm tối, nhưng trước khi mở mắt nhìn thấy Nam Y, lại phun ra một ngụm máu.
Nam Y vội vàng cầm khăn lau vết máu cho hắn, nhưng người nọ lại nghiêng đầu sang một bên, không nhìn Nam Y lấy một lần, đôi mắt khép kín, môi đỏ khẽ run, có chút máu từ khóe miệng chảy ra.
“Bắc Tịch? Ngươi sao rồi, có chỗ nào không thoải mái?”
Vừa nói, Nam Y móc ra một viên đan dược từ nhẫn trữ vật, vỗ về sau lưng Bắc Tịch muốn đút cho hắn ăn.
Nhưng Bắc Tịch không chịu, cho dù Nam Y nói cái gì, hắn cũng không chịu há miệng.
Nam Y đành phải buông đan dược xuống, bất đắc dĩ hỏi hắn, “Ngươi làm sao vậy, không uống thuốc thì thương thế khỏi sao được?”
Bắc Tịch mím chặt môi, trong đầu chỉ nghĩ đến cảnh tượng mơ thấy trong lúc hôn mê, đều là cảnh sư tôn nói chuyện với Lý Thanh Nguyên.
Trong giấc mơ của hắn, bọn họ nói chuyện rất lâu, cứ luôn nói không ngừng, còn hắn thì đứng một bên, nhưng chẳng có ai chú ý tới hắn.
Bắc Tịch không nén nổi bực mình, nhớ tới lúc trước thấy hai người nói chuyện với nhau, cảnh trong giấc mơ kia cũng vì thế mà có, nhất thời không muốn để ý tới người.
Nam Y không biết mình sai ở đâu. Thấy Bắc Tịch không đáp lại nàng, đành phải dùng tay nắm cằm của Bắc Tịch, bàn tay nhẹ nhàng nhét vào trong, không màng tới Bắc Tịch không phối hợp, Nam Y dùng tư thế này nhét viên thuốc vào.
Con ngươi Bắc Tịch đột nhiên trừng lớn, ngây người. Ta bị thương nặng như vậy, tâm trạng vô cùng buồn, người vẫn còn cưỡng ép ta?! Nam Y không phát hiện hắn đang ngập tràn lửa giận, lập tức thấy người trên giường đột nhiên kéo chăn, kéo chiếc chăn bông làm từ tơ lụa lên người, che kín mít từ trên xuống dưới.
Bàn tay Nam Y định ốm lấy người dỗ dành khựng nguyên tại chỗ.
“Sư phụ, sư huynh muốn để chính mình nghẹn chết ư……”
Đào Hề khó hiểu ghé sát vào Nam Y.
Nam Y đè xuống sự hoảng loạn trong lòng, nói với Đào Hề, “Không sao, ngươi ra ngoài chờ, lát nữa ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Vâng vâng.”
Đào Hề vô cùng ngoan ngoãn nghe lời đi ra khỏi phòng.
Nam Y thò tay vào, lúc này giường băng đã đổi thành chiếc giường bình thường, không còn lạnh lẽo, khi nàng đưa tay vào cảm thấy rất ấm áp.
“Khó chịu hay không khó chịu thì cũng ra ngoài hít thở không khí được không?”
Nam Y nhẹ nhàng nói, thái độ vô cùng dịu dàng với Bắc Tịch.
Nhưng vì trong lòng Bắc Tịch không quá thoải mái, khom người núp ở bên trong, thậm chí còn tránh né tay Nam Y.
Nam Y giằng co với hắn trong chốc lát, rốt cuộc cũng hết kiên nhẫn.
Bên ngoài truyền tiếng sột soạt, trừ cái này cũng không nghe được động tác nào của nàng
Lòng Bắc Tịch đột nhiên lo lắng, trong bóng đêm cắn chặt đôi môi đỏ mọng, không biết là bởi vì vết thương hay tức giận, hắn cảm thấy sắp không thở nổi nữa rồi.
Mãi cho đến khi phía sau có một cơ thể lạnh lẽo áp vào.
Một chân người nọ chui vào trước, gác lên hông Bắc Tịch, rồi mới xốc chăn lên, tốc độ áp sát rất nhanh, ôm Bắc Tịch vào trong lòng.
Không chờ người cự tuyệt, trên tay nàng lóe lên ánh sáng huỳnh quang trong suốt, từ từ thả ra linh lực ấm áp, đưa vào Bắc Tịch trong cơ thể.
Cảm giác ấm áp thoải mái khiến hắn thả lỏng cơ thể, chui lại vào trong lòng Nam Y.
Nam Y cảm nhận cơ bắp hắn thả lỏng, trái tim đang treo lên cũng dần buông xuống.
Hai người trốn ở trong chăn, tựa như thì thầm, giọng điệu nặng nề khàn khàn.
“Vì sao ngươi lại tức giận? Có thể nói với ta được không? “
Nàng tăng thêm lực ôm Bắc Tịch, không có bị người ghét bỏ, vì thế lại một tấc lại muốn tiến một thước cọ cọ vào đầu vai.
“Hôm nay sư tôn đã làm gì, còn cần ta phải nói lại lần nữa ư?”
Hiếm thấy Bắc Tịch dùng giọng điệu lạnh lùng với nàng nhưng cũng rất dễ nghe.
Nam Y lập tức nhớ tới chuyện hôm nay nàng và Lý Thanh Nguyên nói chuyện với nhau.
Dù sao hai người cũng nói chuyện với nhau trước, nàng vẫn còn có chút vướng mắc.
“Hóa ra là bị ngươi thấy.”
Nam Y không biết nói thế nào, tại sao mỗi lần nàng lén nói chuyện với Lý Thanh Nguyên đều bị hắn bắt gặp.
Đột nhiên Bắc Tịch quay đầu hung dữ nhìn chằm chằm Nam Y.
Trong màn đêm u tối, Nam Y thấy rất rõ ràng.
“Ta chỉ vừa khéo gặp được hắn……”
Nàng muốn giải thích, nhưng đối phương cúi đầu cắn môi, rõ ràng không muốn nghe nàng giải thích.
Bất đắc dĩ, Nam Y đành dừng giữa chừng, tay từ phía sau vòng qua sau lưng ôm lấy eo hắn, nhẹ nhàng lắc lắc, giọng khàn khàn, “ Được, là ta sai rồi, ngươi đừng tức giận, được không?”
Bắc Tịch mím môi, sau một lúc lâu, ló đầu ra khỏi chăn, hít thở hai lần, những sợi tóc lộn xộn của hắn trải ra nửa giường.
“Ta, khụ khụ” Lời còn chưa nói xong, hắn đã ho không ngừng.
“Làm sao vậy? Có phải nói nhiều quá hay không? Ngươi đừng nói nữa, nghỉ một lát đi.”
Nam Y đỡ cánh tay hắn, giúp hắn ổn định cơ thể.
“Ta rất tức giận.”
Bắc Tịch bướng bỉnh, nhìn Nam Y nói hết từng câu từng chữ.
Nam Y bất đắc dĩ nhìn hắn, mạnh miệng như vậy, sự uất ức trong mắt như muốn tràn ra ngoài, căn bản giấu không được.
Mãi chưa nghe thấy Nam Y đáp lời, lòng Bắc Tịch không nén nổi có chút luống cuống, lại nói thêm một câu, “Người có thể nói chuyện với những người khác, còn ta thì không được tức giận sao? “
Rõ ràng là không đủ tự tin.
Nam Y vùi đầu vào ngực hắn, vừa muốn cọ một cái, nơi đó lại nhỏ ra một ít máu, Nam Y mới nhớ ra, ngực hắn bị Thần thú bảo vệ môn phái cào một cái, bị thương rất nặng
Vì thế nàng lặng lẽ, bàn tay đặt phía sau nhẹ nhàng vuốt ve hắn, “Được, ngươi có thể giận dỗi, ngươi giận dỗi, ta sẽ dỗ ngươi, dỗ đến lúc ngươi hết tức giận mới thôi.”
dùng mắt thường cũng có thể thấy được Tốc độ sắc mặt đối phương trở nên tốt hơn, dần dần, thậm chí khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nhỏ, thật dễ dụ, Nam Y nghĩ.
Bắc Tịch đến sát gần Nam Y, đang muốn dán sát vào người, không biết là cọ vào cái gì, vết thương ở ngực đau đớn vô cùng.
“Ừm.”
Bắc Tịch đau đến mức cong lưng, cả người cuộn lại trong lòng Nam Y.
“Làm sao vậy? Miệng vết thương đau? Mau cho ta xem, thực lực của Thần thú hộ tông rất mạnh, đừng để lưu lại vết thương ngầm nào.”
Nam Y sốt ruột hoảng hốt muốn xem vết thương, lúc này Bắc Tịch mới nhớ tới vết thương của mình, sắc mặt bỗng chốc lại trắng.
“Sư, sư tôn, ta, ta xâm nhập vào cấm địa……”
Giọng nói của hắn nhỏ dần, càng thêm không tự tin.
Nam Y kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Chuyện gì thế, là ngươi cố ý ư?”
“Đương nhiên không phải! Là có người dẫn ta đi!”
“Ngươi có biết ai dẫn ngươi đi không?”
Nam Y hỏi hắn.
Bắc Tịch cúi đầu dường như đang suy tư, một lát sau mới nói: “Hơi thở trên người người đó rất giống với sư tôn.”
Danh sách chương