Vô Giới đại sư đi rồi hai người vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, Bắc Tịch còn khá ổn, liên tưởng đến dấu vết trên tay mình, cũng hiểu đôi chút, Nam Y lại không hiểu thế nào.
“Sao hắn nói thế?”
Nam Y hỏi Bắc Tịch.
“Chắc là có bệnh.”
Bắc Tịch cẩn thận sờ khóe môi mình, đối với chuyện bôi đen người khác, hắn vẫn luôn làm rất thuận tay.
“Ừ, có lẽ vậy, nếu ta theo hắn xuống núi, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Sư tôn muốn bỏ ta lại sao?”
Người đối diện vuốt ve vệt đỏ trên cổ tay, môi run rẩy nói.
Ánh mắt Nam Y lập tức được bị vệt đỏ thu hút, cũng có chút xấu hổ, đành hắng giọng nói: “Vốn không có ý muốn bỏ ngươi lại.”
Đúng vậy, lúc Bắc Tịch cứ nhất định đòi ở lại khi nàng gặp Vô Giới, nàng cũng không định để người dễ dàng rời đi.
Từ tận đáy lòng nàng tự nhủ với bản thân rằng, là do hắn đồng ý, thế này thì không coi là cưỡng ép, cũng không tính là lừa hắn, dù sao con người cũng nên trả giá cho những lời hứa khi mình không biết gì, chính hắn đã đồng ý.
“Vậy là tốt rồi.”
Bắc Tịch thấp giọng nói, cúi đầu xuống, chạm vào bờ trán trơn bóng của Nam Y, hai đôi mắt nhìn nhau, hắn lại nói, “Chỉ cần người đừng vứt bỏ ta, là được.”
Quan hệ hai người lại trở về như trước, gần như từng phút từng giây Bắc Tịch đều ở bên Nam Y, nàng đọc sách, hắn cũng đọc sách.
Nhưng cái cái hắn đọc là thoại bản lấy ở chỗ Hoằng Phù lúc trước, vốn hắn còn tưởng không tìm được nữa, nhưng không biết tại sao hôm qua lại đột nhiên xuất hiện, hắn đã bọc cho nó một mặt bìa đứng đắn màu xanh da trời, cũng có thể lén lút xem một hồi.
Hắn thích cuộc sống trong sách, mỗi lần xem, hắn đều rất mong chờ, tưởng tượng mình giống như đệ tử trong thoại bản, tùy tiện gây họa làm nũng, luôn có sư tôn phía sau chống đỡ.
Bắc Tịch lại ngẩng đầu nhìn Nam Y.
Cuối cùng Nam Y không nhìn nổi sách nữa, bất đắc dĩ cười với Bắc Tịch: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Xưng hô của nàng cũng dần thay đổi, trước đây luôn là vi sư, hiện giờ có lẽ cũng không muốn nhắc lại cái thân phận này của mình.
“Sư tôn đẹp nên đệ tử thích ngắm.”
Tai Bắc Tịch đỏ hồng cố gắng làm vẻ bình tĩnh trả lời, trên thực tế đầu ngón tay nọ đã nắm chặt vào nhau rồi.
Không ngờ Nam Y nghe xong lại cười một hồi, giấu đi vẻ lo lắng trong đáy mắt, đứa nhỏ này thật sự chỉ nhìn mặt thôi sao? Vậy ngày sau nếu hắn vừa ý người đẹp hơn……
“Sư tôn, sư tôn, người làm sao thế?”
Nam Y nghe thấy tiếng gọi thì hồi phục lại tinh thần, mới nhận ra cuốn sách trong tay đã bị nàng vặn thành nhiều nếp nhăn.
“Không sao.”
Nàng đành phải dùng vẻ mặt dịu dàng nói với Bắc Tịch, nếu vẻ mặt không dịu đi, e là hắn sẽ nghĩ nhiều.
“Vâng.”
Bắc Tịch gục đầu xuống, nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Nam Y, lọn tóc gãy không gió mà tự bay đi, nhân sinh của hắn rất đẹp, môi hồng răng trắng, Nam Y nhìn cũng thấy thích, không nhịn được buông trang sách ra, ôm eo Bắc Tịch, kéo hắn đến ngồi gần mình, lại thơm một cái lên gò mà hắn, trong lòng đã có suy tính, dù sao cũng không thể bảo hắn buông tay.
“Ngươi về thu dọn một chút, chúng ta ngày mai xuống núi.”
Bắc Tịch nghe lời đứng lên về phòng thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có đồ gì, chỉ có vài bộ quần áo để thay trên đường, cùng với một chút bạc.
Hiện giờ Nam Y theo chủ nghĩa hưởng lạc, mọi người đều xuống núi rồi, chẳng lẽ còn muốn ngày ngày ngủ trên tàng cây hay ngủ trên nóc nhà sao?
Hơn nữa có ngủ như vậy thật, làm sao nàng có ‘động tay động chân’ với Bắc Tịch được?
Vô Giới đại sư cũng tới rất sớm, có lẽ lần trước bị Bắc Tịch nói như vậy, hôm nay đúng thật là hắn chưa tới cửa, cứ đứng ngay ở cửa, dùng truyền âm đánh thức hai người còn đang mơ ngủ.
Khi Nam Y mở mắt ra những đã vô cùng tỉnh táo, nhưng vẫn có chút khó chịu, “Người Phật gia đều dậy sớm vậy sao, cũng không thể cưỡng ép người khác phải dậy sớm chứ.”
Nói về chuyện này thì cũng không thể trách Vô Giới, Vô Giới hắn cũng không ngờ được, đường đường tu sĩ Hợp Thể kỳ, vậy mà còn cần phải ngủ! Điều này nói ra sẽ thấy kỳ cục cỡ nào!
Nam Y vừa không vui, vừa phải nâng thân thể sạch sẽ của Bắc Tịch dậy, chọn cho hắn một bộ hắc y được thêu hoa văn tinh xảo, bản thân cũng vừa niệm trong lòng, thay một bộ bạch y.
Khi hai người đi ra ngoài, ánh mắt Vô Giới lộ rõ vẻ thất vọng, nhìn một hồi rồi lại lắc đầu, như là thất vọng về ai đó.
Nam Y lười đi quan tâm cảm xúc của kẻ khác, tựa như thuận tay kéo tay Bắc Tịch, cùng hắn đi xuống dưới.
Vô Giới trơ mắt nhìn hai người đi xuống, mày nhíu càng sâu.
“Trưởng lão không để lời bần tăng nói lần trước trong lòng sao?”
Nam Y nắm chặt tay Bắc Tịch, đôi mắt Bắc Tịch tối sầm đi, khó khăn lắm sư tôn mới tiếp xúc với hắn trước mặt người khác, con lừa trọc trước mặt này có ý gì?
“Để ở trong lòng, nếu không để trong lòng ta cũng không xuất hiện ở đây.”
Nàng cho rằng chuyện Vô Giới nói chính là chuyện xuống núi hôm nay.
Nhưng điều mà đối phương nhìn thấy đau đớn, lại là đôi tay của nàng và người khác đan vào nhau.
Dường như bây giờ Nam Y mới nhận ra, nàng cười như không cười: “Người xuất gia cũng thích cái này sao?”
Nàng giơ đôi tay nắm lấy nhau về phía Vô Giới, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại điên cuồng hoảng loạn, nàng cực kỳ sợ, Bắc Tịch không thể chịu đựng được những lời quở trách đó. Cho nên, nàng đã nghĩ ra biện pháp khác.
Vô Giới trừng to mắt: “Ngươi, ngươi, vô sỉ!”
Vốn dĩ trong lòng Bắc Tịch cũng đang điên cuồng nhảy nhót, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một phần ngượng ngùng kinh ngạc, nhưng mà con lừa trọc này dám chửi sư tôn hắn?
Hắn chính tức giận nảy sinh ý định quay về, Nam Y kéo tay Bắc Tịch, ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Bắc Tịch chỉ đành câm miệng, ánh mắt âm trầm, tựa như đang vô cùng không vui.
“Đây mà gọi là vô sỉ? Xem ra Vô Giới đại sư là không hiểu cái gì gọi là ‘kìm lòng không nổi, tu vi của hắn thấp nên ta không kìm lòng được, này không phải là nên làm sao?”
Sau khi Nam Y tự tu luyện quỷ đạo thì dung mạo bắt đầu trở nên xinh đẹp hơn, vừa nói như vậy còn mang theo vào phần tà khí bên trong, mơ hồ ôm hết mọi chuyện lên người mình, Vô Giới chẳng hoài nghi chút nào.
Dù sao ở trong mắt hắn, một tên nam tu bình thường, sao có thể bằng lòng khom lưng cúi đầu làm thải bổ cho nữ tu chứ?
“Hừ, quả thực là không biết liêm sỉ.”
Bắc Tịch đã vô cùng tức giận, còn Nam Y vẫn tỏ vẻ không sao cả ấn giữu hắn lại, lý do là không thể bất kính với trưởng bối, hắn không thể phản kháng, trong lòng cũng đã âm thầm suy tính, muốn tìm một cơ hội để giáo huấn con lừa trọc này.
“Sao hắn nói thế?”
Nam Y hỏi Bắc Tịch.
“Chắc là có bệnh.”
Bắc Tịch cẩn thận sờ khóe môi mình, đối với chuyện bôi đen người khác, hắn vẫn luôn làm rất thuận tay.
“Ừ, có lẽ vậy, nếu ta theo hắn xuống núi, ngươi có muốn đi cùng không?”
“Sư tôn muốn bỏ ta lại sao?”
Người đối diện vuốt ve vệt đỏ trên cổ tay, môi run rẩy nói.
Ánh mắt Nam Y lập tức được bị vệt đỏ thu hút, cũng có chút xấu hổ, đành hắng giọng nói: “Vốn không có ý muốn bỏ ngươi lại.”
Đúng vậy, lúc Bắc Tịch cứ nhất định đòi ở lại khi nàng gặp Vô Giới, nàng cũng không định để người dễ dàng rời đi.
Từ tận đáy lòng nàng tự nhủ với bản thân rằng, là do hắn đồng ý, thế này thì không coi là cưỡng ép, cũng không tính là lừa hắn, dù sao con người cũng nên trả giá cho những lời hứa khi mình không biết gì, chính hắn đã đồng ý.
“Vậy là tốt rồi.”
Bắc Tịch thấp giọng nói, cúi đầu xuống, chạm vào bờ trán trơn bóng của Nam Y, hai đôi mắt nhìn nhau, hắn lại nói, “Chỉ cần người đừng vứt bỏ ta, là được.”
Quan hệ hai người lại trở về như trước, gần như từng phút từng giây Bắc Tịch đều ở bên Nam Y, nàng đọc sách, hắn cũng đọc sách.
Nhưng cái cái hắn đọc là thoại bản lấy ở chỗ Hoằng Phù lúc trước, vốn hắn còn tưởng không tìm được nữa, nhưng không biết tại sao hôm qua lại đột nhiên xuất hiện, hắn đã bọc cho nó một mặt bìa đứng đắn màu xanh da trời, cũng có thể lén lút xem một hồi.
Hắn thích cuộc sống trong sách, mỗi lần xem, hắn đều rất mong chờ, tưởng tượng mình giống như đệ tử trong thoại bản, tùy tiện gây họa làm nũng, luôn có sư tôn phía sau chống đỡ.
Bắc Tịch lại ngẩng đầu nhìn Nam Y.
Cuối cùng Nam Y không nhìn nổi sách nữa, bất đắc dĩ cười với Bắc Tịch: “Ngươi cứ nhìn ta làm gì?”
Xưng hô của nàng cũng dần thay đổi, trước đây luôn là vi sư, hiện giờ có lẽ cũng không muốn nhắc lại cái thân phận này của mình.
“Sư tôn đẹp nên đệ tử thích ngắm.”
Tai Bắc Tịch đỏ hồng cố gắng làm vẻ bình tĩnh trả lời, trên thực tế đầu ngón tay nọ đã nắm chặt vào nhau rồi.
Không ngờ Nam Y nghe xong lại cười một hồi, giấu đi vẻ lo lắng trong đáy mắt, đứa nhỏ này thật sự chỉ nhìn mặt thôi sao? Vậy ngày sau nếu hắn vừa ý người đẹp hơn……
“Sư tôn, sư tôn, người làm sao thế?”
Nam Y nghe thấy tiếng gọi thì hồi phục lại tinh thần, mới nhận ra cuốn sách trong tay đã bị nàng vặn thành nhiều nếp nhăn.
“Không sao.”
Nàng đành phải dùng vẻ mặt dịu dàng nói với Bắc Tịch, nếu vẻ mặt không dịu đi, e là hắn sẽ nghĩ nhiều.
“Vâng.”
Bắc Tịch gục đầu xuống, nhìn bàn tay mảnh khảnh trắng nõn của Nam Y, lọn tóc gãy không gió mà tự bay đi, nhân sinh của hắn rất đẹp, môi hồng răng trắng, Nam Y nhìn cũng thấy thích, không nhịn được buông trang sách ra, ôm eo Bắc Tịch, kéo hắn đến ngồi gần mình, lại thơm một cái lên gò mà hắn, trong lòng đã có suy tính, dù sao cũng không thể bảo hắn buông tay.
“Ngươi về thu dọn một chút, chúng ta ngày mai xuống núi.”
Bắc Tịch nghe lời đứng lên về phòng thu dọn đồ đạc, thật ra cũng không có đồ gì, chỉ có vài bộ quần áo để thay trên đường, cùng với một chút bạc.
Hiện giờ Nam Y theo chủ nghĩa hưởng lạc, mọi người đều xuống núi rồi, chẳng lẽ còn muốn ngày ngày ngủ trên tàng cây hay ngủ trên nóc nhà sao?
Hơn nữa có ngủ như vậy thật, làm sao nàng có ‘động tay động chân’ với Bắc Tịch được?
Vô Giới đại sư cũng tới rất sớm, có lẽ lần trước bị Bắc Tịch nói như vậy, hôm nay đúng thật là hắn chưa tới cửa, cứ đứng ngay ở cửa, dùng truyền âm đánh thức hai người còn đang mơ ngủ.
Khi Nam Y mở mắt ra những đã vô cùng tỉnh táo, nhưng vẫn có chút khó chịu, “Người Phật gia đều dậy sớm vậy sao, cũng không thể cưỡng ép người khác phải dậy sớm chứ.”
Nói về chuyện này thì cũng không thể trách Vô Giới, Vô Giới hắn cũng không ngờ được, đường đường tu sĩ Hợp Thể kỳ, vậy mà còn cần phải ngủ! Điều này nói ra sẽ thấy kỳ cục cỡ nào!
Nam Y vừa không vui, vừa phải nâng thân thể sạch sẽ của Bắc Tịch dậy, chọn cho hắn một bộ hắc y được thêu hoa văn tinh xảo, bản thân cũng vừa niệm trong lòng, thay một bộ bạch y.
Khi hai người đi ra ngoài, ánh mắt Vô Giới lộ rõ vẻ thất vọng, nhìn một hồi rồi lại lắc đầu, như là thất vọng về ai đó.
Nam Y lười đi quan tâm cảm xúc của kẻ khác, tựa như thuận tay kéo tay Bắc Tịch, cùng hắn đi xuống dưới.
Vô Giới trơ mắt nhìn hai người đi xuống, mày nhíu càng sâu.
“Trưởng lão không để lời bần tăng nói lần trước trong lòng sao?”
Nam Y nắm chặt tay Bắc Tịch, đôi mắt Bắc Tịch tối sầm đi, khó khăn lắm sư tôn mới tiếp xúc với hắn trước mặt người khác, con lừa trọc trước mặt này có ý gì?
“Để ở trong lòng, nếu không để trong lòng ta cũng không xuất hiện ở đây.”
Nàng cho rằng chuyện Vô Giới nói chính là chuyện xuống núi hôm nay.
Nhưng điều mà đối phương nhìn thấy đau đớn, lại là đôi tay của nàng và người khác đan vào nhau.
Dường như bây giờ Nam Y mới nhận ra, nàng cười như không cười: “Người xuất gia cũng thích cái này sao?”
Nàng giơ đôi tay nắm lấy nhau về phía Vô Giới, vẻ mặt vẫn như thường, nhưng trong lòng lại điên cuồng hoảng loạn, nàng cực kỳ sợ, Bắc Tịch không thể chịu đựng được những lời quở trách đó. Cho nên, nàng đã nghĩ ra biện pháp khác.
Vô Giới trừng to mắt: “Ngươi, ngươi, vô sỉ!”
Vốn dĩ trong lòng Bắc Tịch cũng đang điên cuồng nhảy nhót, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một phần ngượng ngùng kinh ngạc, nhưng mà con lừa trọc này dám chửi sư tôn hắn?
Hắn chính tức giận nảy sinh ý định quay về, Nam Y kéo tay Bắc Tịch, ý bảo hắn không cần nói chuyện.
Bắc Tịch chỉ đành câm miệng, ánh mắt âm trầm, tựa như đang vô cùng không vui.
“Đây mà gọi là vô sỉ? Xem ra Vô Giới đại sư là không hiểu cái gì gọi là ‘kìm lòng không nổi, tu vi của hắn thấp nên ta không kìm lòng được, này không phải là nên làm sao?”
Sau khi Nam Y tự tu luyện quỷ đạo thì dung mạo bắt đầu trở nên xinh đẹp hơn, vừa nói như vậy còn mang theo vào phần tà khí bên trong, mơ hồ ôm hết mọi chuyện lên người mình, Vô Giới chẳng hoài nghi chút nào.
Dù sao ở trong mắt hắn, một tên nam tu bình thường, sao có thể bằng lòng khom lưng cúi đầu làm thải bổ cho nữ tu chứ?
“Hừ, quả thực là không biết liêm sỉ.”
Bắc Tịch đã vô cùng tức giận, còn Nam Y vẫn tỏ vẻ không sao cả ấn giữu hắn lại, lý do là không thể bất kính với trưởng bối, hắn không thể phản kháng, trong lòng cũng đã âm thầm suy tính, muốn tìm một cơ hội để giáo huấn con lừa trọc này.
Danh sách chương