“Này, này……”
Đào Hề luống cuống nhìn vẻ mặt lạnh băng của Nam Y, rồi lại nhìn Ngao Liệt, cuối cùng cúi đầu với vẻ uất ức: “Ta sai rồi.”
Không nói hai lời lập tức nhận sai trước, đôi mắt còn liếc về phía Bắc Tịch, thấy Bắc Tịch cũng giữ vẻ mặt lạnh băng đứng tại chỗ, dường như nàng ấy hiểu ra điều gì đó.
Vội vàng giải thích: “Ta, ta, là hắn tới tìm ta muốn ta giữ hắn lại, ta mới tu luyện chưa đc bao lâu, cũng không phải đối thủ của hắn, hắn còn uy hiếp ta. Ta, ta không còn cách nào khác, đành phải giữ hắn lại.”
Đào Hề cũng rất thông minh, câu đầu tiên đã gạt bỏ hết lỗi lầm trên người mình.
Nàng vô tội, nàng bị người uy hiếp, vì để giữ được mạng nhỏ của mình thì những hành động này đều là bất đắc dĩ! Tất cả đều do Ngao Liệt sai, dám uy hiếp nàng! “Nghe thấy không, không liên quan đến vi sư.”
Nam Y lại nhéo tay Bắc Tịch, da thịt mu bàn tay trơn mềm, nhưng lòng bàn tay hơi thô ráp, vết chai trải khắp lòng bàn tay, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này từng trải qua những ngày không quá tốt đẹp.
Nam Y càng gia sức nắm chặt bàn tay, có chút thương tiếc.
“Ừ.”
Bắc Tịch cúi đầu, thân mật cọ cọ trên vai Nam Y, vốn dĩ là bị nắm tay, giờ thì đảo khách thành chủ, nắm lấy tay Nam Y.
“Dừng, trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”
Nam Y chậm rãi búng ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngao Liệt.
Hiện giờ lời nói dối của Đào Hề đã bị bại lộ, đối với Ngao Liệt càng thêm ghét bỏ, lập tức nhấc chân đá một mảng đất trên mặt đất qua.
Ngao Liệt cũng không né, ngay chính giữa cẳng chân, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
“Chỉ có ngươi nói nhiều!”
Tiểu hồ ly nhe răng trợn mắt, làm ra dáng vẻ hung dữ, nhưng nàng ấy không biết, ở trong mắt Ngao Liệt, chẳng qua chỉ là thú cưng nhỏ đang làm nũng.
“Ôi, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Ta chính là thần tiên.”
Ngao Liệt vẫn không hiểu rằng cô gái trước mặt này vốn không để thần tiên vào mắt, vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắn sinh ra đã là Thần, mặc dù tạm thời không trở về Thiên giới, nhưng hắn vẫn là Thần, không giống như những tu sĩ bình thường khác.
“Ngươi là thần tiên thì sao? Tại Thanh Vụ Sơn này, do ta định đoạt!”
Linh khí bốn phía đột nhiên nổi lên, hắc y của Nam Y không gió mà tung bay, vừa đuổi tới đã thấy hai người muốn đánh nhau, tay Bắc Tịch đặt trên vai Nam Y, đột nhiên, Nam Y cùng Ngao Liệt đều dừng lại.
“Nam Y thí chủ.”
Nam Y nhíu mày, tay nắm trên thân kiếm, Vô Giới đến trước nàng mới phát hiện, vội vàng thu linh khí, hơn nữa còn chắp tay sau lưng độ chút linh khí cho Đào Hề.
“Sao Vô Giới đại sư lại đến đây.”
Tay Nam Y vốn đang nắm lấy Bắc Tịch, vừa thấy giọng nói phía sau đã lập tức buông ra.
Ngón tay thon dài của Bắc Tịch nắm lại, cúi đầu vẻ mặt có chút cô đơn.
Tông chủ Huyền cơ tông cũng theo Vô Giới tới, động tác nhỏ thoảng qua vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy rõ ràng, tức khắc trừng mắt với Nam Y.
Nam Y làm như không thấy hắn, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Nếu như hắn nói ra quan hệ của mình với Bắc Tịch……
Nam Y quay đầu liếc mắt nhìn Bắc Tịch một cái, không nhìn hắn nghĩ gì, vì thế ánh mắt nhìn Vô Giới cũng lạnh thêm.
“Vô Giới đại sứ mới tới tông ta, chỉ quen biết với mỗi ngươi, nói muốn ở lại trong viện của người, ngươi sắp xếp chỗ ở cho Vô Giới đại sư đi.”
Tông chủ sợ Nam Y từ chối, nói hết một mạch.
Nhưng Nam Y vẫn không định đồng ý, nàng bước một bước nhỏ, bình tĩnh chắn trước mặt Đào Hề, che lại yêu khí nồng nặc yêu khí trên người Đào Hề.
Ngao Liệt ở một bên nhếch miệng cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Nam Y ném cho hắn cái nhìn cảnh cáo, quay đầu nói với Vô Giới, “E là Thanh Vụ Sơn không còn phòng cho Vô Giới đại sư.”
“Không cần lo lắng về phòng, bảo Bắc Tịch ở cùng tên đệ tử ngoại môn kia là được.” Thân là tông chủ, tất nhiên hắn sẽ không nhớ rõ một tên đệ tử ngoại môn.
Nam Y cúi đầu, cơn gió mát thổi qua mái tóc dài ở gáy nàng, “Sao có thể để Vô Giới đại sư ở phòng người khác từng ở chứ.”
“Không sao, người xuất gia, không có kiêng kị nhiều như vậy.”
“Cmn, rõ ràng các ngươi kiêng nhiều thứ nhất.”
Mặc dù dưới sự ép buộc của những người trước mặt khiến nàng không thở nổi, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà chửi bậy.
Lúc này tông chủ mới phát hiện, vậy mà có rất nhiều người đứng ở đây
“Hai vị này là……”
Hắn chỉ vào Đào Hề và Ngao Liệt.
Ngao Liệt vẻ mặt cao ngạo hất cằm, lấy lỗ mũi nhìn tông chủ, giọng điệu khinh thường: “Nhân tu đáng chết, đừng giơ tay chỉ vào ta.”
Tông chủ cau mày có vẻ không vui: “Y nhi, thiếu niên này con nhà ai? Sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy?”
Nam Y liếc mắt nhìn qua, Ngao Liệt trừng nàng càng hung ác hơn: “Đây là đệ tử ta mới thu nhận, còn vị này…… Không quen.”
Nàng đơn giản dứt khoát thu tay lại, căn bản không muốn dính líu quan hệ với Ngao Liệt.
Ngao Liệt lại bị chọc tức không nhẹ, hắn đối với tên tông chủ mặt già chát kia, quả thực là muốn trong nháy mắt biến thành Băng Long sút bay lão ta đi.
Nhưng cũng phải nghĩ kỹ lại, người trước mặt tên Nam Y kia là tu sĩ Hợp Thể kỳ, hết sức ngăn hắn, không cho hắn ra tay.
“Không quen sao người này lại ở trên núi?”
Trái lại hắn không nghĩ đến chuyện là yêu ma, dù sao nơi Nam Y ở cũng có đặt kết giới, yêu ma không vào được.
“Liên quan m.ẹ gì đến ngươi?”
Ngao Liệt bị Đào Hề chọc giận, lại không dám phát tiết với Nam Y, vì thế tông chủ thành nơi trút giận, bị chọc tức đến mức râu đều dựng ngược lên.
“Ngươi là đệ tử nhà ai!”
“Hắn không phải là đệ tử tông môn nào, sư huynh đừng hỏi, ngài trăm công ngàn việc, cứ để Vô Giới đại sư ở lại đây là được.”
Nam Y mở miệng, tông chủ mới thoáng bình tĩnh, cuối cùng cũng nhớ ra mình không nên cãi nhau với một đứa trẻ, không làm mất phong thái.
“Vậy muội hãy cố gắng tiếp đãi Vô Giới đại sư cho tốt.”
Tông chủ nói.
Nam Y không kiên nhẫn tiếp đãi Vô Giới đại sư, càng không kiên nhẫn nghe tông chủ nói.
“Đã biết.”
Chờ tông chủ rời đi, Nam Y lập tức gọi Hoằng Phù, “Dẫn đến phòng đại sư huynh ngươi, mấy ngày sau sư huynh ngủ chỗ ngươi.”
Hoằng Phù run run rẩy rẩy, liếc mắt nhìn Bắc Tịch, quả nhiên thấy ánh mắt lạnh băng của sư huynh, tức khắc sợ tới mức không dám nhìn lần thứ hai.
“Đại sư bên này, mời.”
“Nơi này của các ngươi, dường như có mùi gì đó.”
Trước khi đi Vô Giới còn nói như vậy, ánh mắt Nam Y càng thêm lạnh lẽo, “Vậy ư? Đại sư ngửi nhầm rồi, Hoằng Phù, dẫn đại sư đi nghỉ ngơi đi.”
“Đại sư bên này, mời.”
Hoằng Phù vội vàng nói.
Nhưng Vô Giới vẫn nghi ngờ, ánh mắt quét vài lần qua người Bắc Tịch.
Hắn đã nghe đám tu sĩ nói nguyên nhân cách cổng bị hủy từ lâu, tất nhiên cảm thấy cảnh cổng nhà mình không có vấn đề gì, vấn đề chắc chắn trên người đám người tại đây.
Mà Bắc Tịch, chính là đối tượng trọng điểm hắn nghi ngờ, người này quá mức tối tăm, hơn nữa xung quanh ngọn núi này có mùi hương khó nói thành lời.
Đào Hề luống cuống nhìn vẻ mặt lạnh băng của Nam Y, rồi lại nhìn Ngao Liệt, cuối cùng cúi đầu với vẻ uất ức: “Ta sai rồi.”
Không nói hai lời lập tức nhận sai trước, đôi mắt còn liếc về phía Bắc Tịch, thấy Bắc Tịch cũng giữ vẻ mặt lạnh băng đứng tại chỗ, dường như nàng ấy hiểu ra điều gì đó.
Vội vàng giải thích: “Ta, ta, là hắn tới tìm ta muốn ta giữ hắn lại, ta mới tu luyện chưa đc bao lâu, cũng không phải đối thủ của hắn, hắn còn uy hiếp ta. Ta, ta không còn cách nào khác, đành phải giữ hắn lại.”
Đào Hề cũng rất thông minh, câu đầu tiên đã gạt bỏ hết lỗi lầm trên người mình.
Nàng vô tội, nàng bị người uy hiếp, vì để giữ được mạng nhỏ của mình thì những hành động này đều là bất đắc dĩ! Tất cả đều do Ngao Liệt sai, dám uy hiếp nàng! “Nghe thấy không, không liên quan đến vi sư.”
Nam Y lại nhéo tay Bắc Tịch, da thịt mu bàn tay trơn mềm, nhưng lòng bàn tay hơi thô ráp, vết chai trải khắp lòng bàn tay, chứng tỏ chủ nhân của bàn tay này từng trải qua những ngày không quá tốt đẹp.
Nam Y càng gia sức nắm chặt bàn tay, có chút thương tiếc.
“Ừ.”
Bắc Tịch cúi đầu, thân mật cọ cọ trên vai Nam Y, vốn dĩ là bị nắm tay, giờ thì đảo khách thành chủ, nắm lấy tay Nam Y.
“Dừng, trâu già gặm cỏ non, không biết xấu hổ.”
Nam Y chậm rãi búng ngón tay, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Ngao Liệt.
Hiện giờ lời nói dối của Đào Hề đã bị bại lộ, đối với Ngao Liệt càng thêm ghét bỏ, lập tức nhấc chân đá một mảng đất trên mặt đất qua.
Ngao Liệt cũng không né, ngay chính giữa cẳng chân, sắc mặt hắn hơi thay đổi.
“Chỉ có ngươi nói nhiều!”
Tiểu hồ ly nhe răng trợn mắt, làm ra dáng vẻ hung dữ, nhưng nàng ấy không biết, ở trong mắt Ngao Liệt, chẳng qua chỉ là thú cưng nhỏ đang làm nũng.
“Ôi, ngươi muốn đuổi ta đi sao? Ta chính là thần tiên.”
Ngao Liệt vẫn không hiểu rằng cô gái trước mặt này vốn không để thần tiên vào mắt, vẫn giữ vẻ mặt kiêu ngạo.
Hắn sinh ra đã là Thần, mặc dù tạm thời không trở về Thiên giới, nhưng hắn vẫn là Thần, không giống như những tu sĩ bình thường khác.
“Ngươi là thần tiên thì sao? Tại Thanh Vụ Sơn này, do ta định đoạt!”
Linh khí bốn phía đột nhiên nổi lên, hắc y của Nam Y không gió mà tung bay, vừa đuổi tới đã thấy hai người muốn đánh nhau, tay Bắc Tịch đặt trên vai Nam Y, đột nhiên, Nam Y cùng Ngao Liệt đều dừng lại.
“Nam Y thí chủ.”
Nam Y nhíu mày, tay nắm trên thân kiếm, Vô Giới đến trước nàng mới phát hiện, vội vàng thu linh khí, hơn nữa còn chắp tay sau lưng độ chút linh khí cho Đào Hề.
“Sao Vô Giới đại sư lại đến đây.”
Tay Nam Y vốn đang nắm lấy Bắc Tịch, vừa thấy giọng nói phía sau đã lập tức buông ra.
Ngón tay thon dài của Bắc Tịch nắm lại, cúi đầu vẻ mặt có chút cô đơn.
Tông chủ Huyền cơ tông cũng theo Vô Giới tới, động tác nhỏ thoảng qua vừa rồi đã bị hắn nhìn thấy rõ ràng, tức khắc trừng mắt với Nam Y.
Nam Y làm như không thấy hắn, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
Nếu như hắn nói ra quan hệ của mình với Bắc Tịch……
Nam Y quay đầu liếc mắt nhìn Bắc Tịch một cái, không nhìn hắn nghĩ gì, vì thế ánh mắt nhìn Vô Giới cũng lạnh thêm.
“Vô Giới đại sứ mới tới tông ta, chỉ quen biết với mỗi ngươi, nói muốn ở lại trong viện của người, ngươi sắp xếp chỗ ở cho Vô Giới đại sư đi.”
Tông chủ sợ Nam Y từ chối, nói hết một mạch.
Nhưng Nam Y vẫn không định đồng ý, nàng bước một bước nhỏ, bình tĩnh chắn trước mặt Đào Hề, che lại yêu khí nồng nặc yêu khí trên người Đào Hề.
Ngao Liệt ở một bên nhếch miệng cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Nam Y ném cho hắn cái nhìn cảnh cáo, quay đầu nói với Vô Giới, “E là Thanh Vụ Sơn không còn phòng cho Vô Giới đại sư.”
“Không cần lo lắng về phòng, bảo Bắc Tịch ở cùng tên đệ tử ngoại môn kia là được.” Thân là tông chủ, tất nhiên hắn sẽ không nhớ rõ một tên đệ tử ngoại môn.
Nam Y cúi đầu, cơn gió mát thổi qua mái tóc dài ở gáy nàng, “Sao có thể để Vô Giới đại sư ở phòng người khác từng ở chứ.”
“Không sao, người xuất gia, không có kiêng kị nhiều như vậy.”
“Cmn, rõ ràng các ngươi kiêng nhiều thứ nhất.”
Mặc dù dưới sự ép buộc của những người trước mặt khiến nàng không thở nổi, nhưng nàng vẫn không nhịn được mà chửi bậy.
Lúc này tông chủ mới phát hiện, vậy mà có rất nhiều người đứng ở đây
“Hai vị này là……”
Hắn chỉ vào Đào Hề và Ngao Liệt.
Ngao Liệt vẻ mặt cao ngạo hất cằm, lấy lỗ mũi nhìn tông chủ, giọng điệu khinh thường: “Nhân tu đáng chết, đừng giơ tay chỉ vào ta.”
Tông chủ cau mày có vẻ không vui: “Y nhi, thiếu niên này con nhà ai? Sao lại không hiểu lễ nghĩa như vậy?”
Nam Y liếc mắt nhìn qua, Ngao Liệt trừng nàng càng hung ác hơn: “Đây là đệ tử ta mới thu nhận, còn vị này…… Không quen.”
Nàng đơn giản dứt khoát thu tay lại, căn bản không muốn dính líu quan hệ với Ngao Liệt.
Ngao Liệt lại bị chọc tức không nhẹ, hắn đối với tên tông chủ mặt già chát kia, quả thực là muốn trong nháy mắt biến thành Băng Long sút bay lão ta đi.
Nhưng cũng phải nghĩ kỹ lại, người trước mặt tên Nam Y kia là tu sĩ Hợp Thể kỳ, hết sức ngăn hắn, không cho hắn ra tay.
“Không quen sao người này lại ở trên núi?”
Trái lại hắn không nghĩ đến chuyện là yêu ma, dù sao nơi Nam Y ở cũng có đặt kết giới, yêu ma không vào được.
“Liên quan m.ẹ gì đến ngươi?”
Ngao Liệt bị Đào Hề chọc giận, lại không dám phát tiết với Nam Y, vì thế tông chủ thành nơi trút giận, bị chọc tức đến mức râu đều dựng ngược lên.
“Ngươi là đệ tử nhà ai!”
“Hắn không phải là đệ tử tông môn nào, sư huynh đừng hỏi, ngài trăm công ngàn việc, cứ để Vô Giới đại sư ở lại đây là được.”
Nam Y mở miệng, tông chủ mới thoáng bình tĩnh, cuối cùng cũng nhớ ra mình không nên cãi nhau với một đứa trẻ, không làm mất phong thái.
“Vậy muội hãy cố gắng tiếp đãi Vô Giới đại sư cho tốt.”
Tông chủ nói.
Nam Y không kiên nhẫn tiếp đãi Vô Giới đại sư, càng không kiên nhẫn nghe tông chủ nói.
“Đã biết.”
Chờ tông chủ rời đi, Nam Y lập tức gọi Hoằng Phù, “Dẫn đến phòng đại sư huynh ngươi, mấy ngày sau sư huynh ngủ chỗ ngươi.”
Hoằng Phù run run rẩy rẩy, liếc mắt nhìn Bắc Tịch, quả nhiên thấy ánh mắt lạnh băng của sư huynh, tức khắc sợ tới mức không dám nhìn lần thứ hai.
“Đại sư bên này, mời.”
“Nơi này của các ngươi, dường như có mùi gì đó.”
Trước khi đi Vô Giới còn nói như vậy, ánh mắt Nam Y càng thêm lạnh lẽo, “Vậy ư? Đại sư ngửi nhầm rồi, Hoằng Phù, dẫn đại sư đi nghỉ ngơi đi.”
“Đại sư bên này, mời.”
Hoằng Phù vội vàng nói.
Nhưng Vô Giới vẫn nghi ngờ, ánh mắt quét vài lần qua người Bắc Tịch.
Hắn đã nghe đám tu sĩ nói nguyên nhân cách cổng bị hủy từ lâu, tất nhiên cảm thấy cảnh cổng nhà mình không có vấn đề gì, vấn đề chắc chắn trên người đám người tại đây.
Mà Bắc Tịch, chính là đối tượng trọng điểm hắn nghi ngờ, người này quá mức tối tăm, hơn nữa xung quanh ngọn núi này có mùi hương khó nói thành lời.
Danh sách chương