Nam Y rời đi là vì tâm trạng của nàng bực bội, cảm xúc khô khan khiến nàng không nhịn được chạy ra ngoài mấy trăm trượng.

Nàng nhớ tới kiếp trước, sau khi mọi người trải qua một lần tông môn tụ tập để thảo luận như vậy cũng đã quyết định đẩy nàng ra, đổi lại cho tu chân giới là ngàn vạn năm thái bình.

Chờ Nam Y tìm được một hang ổ Ma tộc, bèn giết một ma vật để phát tiết tất cả uất ức trong lòng ra. Khi đang định trở về, lại thấy có mây đen tụ ở cách xa mấy trăm trượng, mục tiêu của bọn họ chỉ có một nơi: “Huyền Cơ tông!”

Trong lòng Nam Y rùng mình, biết có lẽ là lôi kiếp của Bắc Tịch đã tới, vội vàng dùng thuấn di trở về Thanh Vụ sơn.

Khi nàng đến Thanh Vụ Sơn, lại phát hiện tông chủ và các vị trưởng lão cũng ở đây, chỉ là đứng ở bên ngoài không đi vào.

“Sao các ngươi lại tới đây?”

Nam Y đi qua hỏi.

Bọn họ cảm thấy vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy Nam Y.

“Sao ngươi lại ở đây?!”

“Bằng không ta nên ở chỗ nào?” Nam Y cau mày, bọn họ vẫn chưa nói tại sao bọn họ lại đến đây.

Cuối cùng vẫn là tông chủ nói trước: “Bắc Tịch đang độ lôi kiếp, ngươi đây là đang đi gặp hắn sao?”

Tất nhiên là phải đi.

Nam Y không quản bọn họ nữa, quay đầu nhìn về phía Hoằng Phù đang vì tu vi của mấy người này quá cao nên nhịn không được mà run rẩy.

“Bắc Tịch đâu? Hắn đi đâu vậy?”

Hoằng Phù thấy Nam Y hỏi đến sư huynh của hắn, trước mắt bỗng sáng ngời: “Sư thúc sư thúc, sau khi ngài đi sư huynh đã đi một mình đến sau núi để săn yêu thú, ngài mau đi xem thử đi.”

Nam Y kinh ngạc, nhớ tới tối hôm qua mình bảo hắn phải giữ cảnh giới thật vững chắc rồi vội vàng khởi hành đi đến phía sau núi.

Mà có thể tìm được chỗ của Bắc Tịch rất dễ dàng ở phía sau núi, bởi vì trong phạm vi cách hắn mấy dặm, yêu thú đều nhao nhao chạy trốn.

Lôi kiếp Nguyên Anh, cho dù là yêu thú cấp Nguyên Anh cũng không muốn tiếp tục chạm vào thêm một lần nữa.

Vẻ mặt Nam Y lạnh như băng chạy tới bên cạnh Bắc Tịch, đôi đồng tử co rút lại, chỉ thấy có một người đang đứng bên cạnh Bắc Tịch. Mà người nọ thừa dịp Bắc Tịch đang ngăn cản lôi kiếp đã động thủ với hắn!

Trơ mắt nhìn Bắc Tịch phun ra một ngụm máu, ngực Nam Y chợt nghẹn lại, ngay sau đó liền dâng lên lửa giận ngập trời.

Nàng không kịp suy nghĩ vì sao người kia đứng trong thiên lôi lại không bị tổn hại gì, chỉ biết rằng: hắn làm Bắc Tịch bị thương, nhân lúc một mình Bắc Tịch đang nhận lôi kiếp lại ở sau lưng hắn đả thương người, đây rõ ràng là nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của!

Ngao Liệt vốn muốn lấy mạng Bắc Tịch, ai bảo hắn đến đúng lúc nhìn thấy người này đang bắt nạt yêu thú nên động thủ quấy nhiễu lôi kiếp của hắn vậy.

Người hơi có chút khó tính chờ sau khi hết lôi kiếp cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, tự nhiên muốn diệt cỏ phải diệt tận gốc, thế nhưng ai mà biết được, xung quanh đột nhiên tràn ngập một luồng sức mạnh thật lớn, nhiệt độ trong không khí đột nhiên biến đổi, còn hơi lạnh như lúc hắn ở lại Bắc Cảnh Tuyết Sơn, không, lạnh hơn, đông cứng máu của hắn, làm cho hắn khi ở dưới nắng nóng nhận thiên lôi kiếp, không thể động đậy!

“Tiểu nhân vô sỉ, đả thương đệ tử của ta!”

Đôi mắt Nam Y phủ lên một tầng băng sương, đột nhiên xuất hiện trước mặt Ngao Liệt, đánh một chưởng về phía ngực hắn.

Ngao Liệt không có sự chuẩn bị nên đã nhận một chưởng này đánh bay ra xa mấy thước.

Hắn vừa khiếp sợ vừa tức giận, ngẩng đầu nhìn đã thấy một nữ nhân quen mắt, sử dụng thuật pháp giúp người đang đầy vết thương ở trên mặt đất, chật vật đến nỗi không chịu nổi để ngăn cản từng đạo thiên lôi, vì người thanh niên đang đứng ở trung tâm thiên lôi bị thương rất nặng, đang thở d.ốc dồn dập.

Cuối cùng mấy đạo thiên lôi kia càng ngày càng mạnh, ngay cả Nam Y muốn ngăn cản cũng có vài phần cố hết sức.

Ngao Liệt đứng dậy từ trên mặt đất, tựa vào bên cạnh cái cây bị sét đánh chỉ còn lại một thân cây, nhìn hai người kia đang chống cự lôi kiếp, cuối cùng cũng không để ý đến việc muốn tiến lên động thủ.

Mãi sau, bọn họ cũng đã chống đỡ qua chín đạo lôi kiếp, Nam Y nhìn Bắc Tịch còn chưa nói gì, Bắc Tịch lại nhìn nàng một cái thật sâu, ngay sau đó ánh mắt nhắm lại, hôn mê bất tỉnh.

Nam Y sợ tới mức vội vàng đưa tay đỡ lấy người, tránh để cho hắn ngã trên mặt đất.

Khi người ở trong vòng tay của nàng, nàng có thể cảm thấy hơi thở ấm áp dần dần phun ra ở cổ nàng.

Nam Y ôm chặt lấy hắn định đưa hắn đi, nhưng phía trước lại xuất hiện cái tên không biết sống chết ban nãy vừa mới bắt nạt Bắc Tịch, bây giờ còn dám đứng đây chắn trước mặt nàng.

Ánh mắt nàng rét lạnh, cuối cùng cũng nhớ ra sự tồn tại của người này.

Chỉ thấy tên kia không ngừng khoa tay múa chân, còn hỏi nàng có nhớ hắn ta là ai không.

Ha, đương nhiên là nhớ rõ rồi, còn không phải hắn quấy nhiễu lôi kiếp, đả thương Bắc Tịch à!

Nam Y vung tay áo dài lên, có thứ gì đó từ bên trong lao vút ra, trói chặt lấy Ngao Liệt vẫn còn đang lải nhải nói chuyện ở bên kia.

Ngao Liệt khiếp sợ, giãy giụa ở trên mặt đất mấy cái, còn chưa kịp chửi thề câu nào đã bị Nam Y lôi đến một nơi tối tăm không nhìn thấy cả ánh sáng mặt trời. 

Nam Y mặc kệ chuyện Ngao Liệt vùng vẫy hay gào thét giãy giụa ở bên trong như thế nào, chỉ thấy nàng bế Bắc Tịch lên rồi trở về Thanh Vụ Sơn trong chốc lát.

Tông chủ và các vị trưởng lão vẫn còn đang chờ ở bên trong Thanh Vụ Sơn, nhìn thấy Nam Y ôm Bắc Tịch trở về thì sắc mặt đều trở nên rất kỳ lạ.

Có điều tông chủ vẫn phản ứng lại rất nhanh, đưa tay gọi Phỉ Thuật: “Mau vào xem tình hình của Bắc Tịch, đồng thời lấy một ít thuốc trị thương đến.”

Tuy rằng ông ta không thích Bắc Tịch, nhưng bây giờ Bắc Tịch lại trở thành đệ tử duy nhất trong tứ đại tông môn được tấn chức Nguyên Anh, đây cũng chính là cho Huyền Cơ Tông thể diện!

Phỉ Thuật theo lời dặn bước vào xem thương thế của Bắc Tịch.

“Hắn thế nào rồi?”

“Trong cơ thể Bắc Tịch hiện có hai luồng sức mạnh băng hoả đang xung đột với nhau gây ra một số tổn thương ở bên trong, bây giờ hai nguồn lực này còn chưa phân thắng bại cho nên hắn mới hôn mê.”

“Nhưng cùng lắm hắn chỉ là đi độ kiếp mà thôi, cũng không phải đi giao đấu, sao có thể để xảy ra chuyện đó?” Phỉ Thuật có chút khó hiểu.

Trong lòng Nam Y đương nhiên biết là do thứ kia bị nàng trói chặt với đồ vật đó cho nên trong lòng đã muốn quật thi thể nó vô số lần rồi, nhưng nàng nhanh chóng lảng tránh vấn đề này với Phỉ Thuật: “Vậy ngươi có loại dược nào có thể điều trị được mấy vết thương ngoài da đó không?”

Phỉ Thuật cúi xuống lục lọi trong túi: “Đương nhiên là có.”

Nam Y đón lấy: “Các ngươi đi về trước đi, mình ta chăm sóc Bắc Tịch là được rồi.” Biểu cảm của Nam Y sau khi lấy được thuốc nhanh chóng trở về vẻ lạnh lùng.

Phỉ Thuật liếc mắt nhìn hai người này một cái.

Không biết có phải do hắn ta bị ảo giác hay không nhưng hắn ta luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này có gì đó không bình thường, khiến cho hắn ta đứng đây cảm thấy hơi kỳ quái, thậm chí còn dư thừa? Phỉ Thuật kỳ kỳ quái quái bước ra ngoài, nói với Nam Y rằng bọn họ đi trước.

Bọn họ cũng không phải thật lòng muốn ở lại chờ Bắc Tịch tỉnh lại.

Ngày thường bọn họ đối xử với Bắc Tịch quá bất công cho nên bây giờ hai bên nhìn thấy nhau cũng chỉ thêm xấu hổ, bọn họ chỉ cần bày tỏ sự quan tâm đúng chỗ là được rồi.

Trong phòng, Nam Y cho Bắc Tịch uống thuốc trị thương, lại thử xem linh mạch của hắn, quả nhiên phát hiện ra hai luồng sức mạnh đang xung đột ở bên trong, lúc này nhìn linh lực màu trắng yếu hơn một chút.

“Sư phụ sư phụ.”

Đào Hề vừa kêu vừa chạy từ bên ngoài vào, đằng sau nàng là Hoằng Phù cũng chạy vào theo.

“Bây giờ huynh ấy như thế nào rồi ạ.” Tuy rằng người sư huynh này lúc nào cũng bắt nạt, ức hiếp nàng, nhưng cũng đã sống cùng nhau lâu như vậy rồi cho nên nàng vẫn rất quan tâm đến.

Dù sao trước đây cũng chẳng có ai để ý chuyện tu luyện gì đó của nàng, vậy nên ai mà thèm quan tâm đến tu vi của một con hồ ly lai tạp chứ?

Đến chỗ này nàng mới cảm nhận được cảm giác bị người ta quản giáo, tuy có hơi buồn bực nhưng lại khiến người ta yên tâm.

“Hắn không sao.”

Nam Y dùng thuật giúp cơ thể Bắc Tịch ít nhất cũng sạch sẽ hơn một chút.

Nàng kêu Đào Hề đưa chén trà trên bàn lại cho nàng, sau đó pha lẫn một ít đan dược vào để cho hắn uống.

Sau đó lại dùng linh lực phủ lên tất cả miệng vết thương bên ngoài của hắn, linh lực ấm áp chậm rãi chảy vào chữa lành miệng vết thương, giúp cầm máu để vết thương trông bớt đáng sợ hơn.

“Một khi sư huynh bị bệnh rồi sẽ chẳng còn ai quản chúng ta nữa rồi.”

Ngày hôm sau, Đào Hề nấp ở cửa chính ngó vào bên trong, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy sư phụ đang ngồi ở đầu giường vén góc chăn cho sư huynh, trong lòng nàng cảm thấy vô cùng buồn bực.

“Không ai quản ngươi thì ngươi phải vui cẫng lên ấy chứ? Bây giờ ngươi có thể ăn thịt rồi đấy.’

Hoằng Phù khó hiểu nhìn về phía Đào Hề, không phải nàng vẫn luôn hy vọng Bắc Tịch sư huynh không quản nàng nữa sao?

“Aiya ngươi thì biết cái gì, cũng không thể để huynh ấy nằm một chỗ mãi như thế kia chứ, huynh ấy nằm đó thì trong mắt sư phụ làm gì còn chúng ta nữa, ngốc chết đi được.”

Đào Hề nhìn Hoằng Phù với vẻ mặt ghét bỏ.

Hoằng Phù muốn phản bác nhưng lại bị Đào Hề trừng mắt lườm một cái cho nên lựa chọn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Nhưng cho dù nàng nghĩ đến hắn nhiều như vậy thì Bắc Tịch cũng vẫn chưa chịu tỉnh lại.

Khi hắn tỉnh lại đã là buổi sáng ngày thứ ba, mơ mơ màng màng mở mắt ra, hắn vốn nghĩ rằng cả người mình nhất định sẽ vô cùng đau nhức thế nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn mong đợi.

Có lẽ là do hắn đã nằm quá lâu trên giường cho nên người chẳng có tí sức lực nào, hắn vặn vẹo cố gắng ngồi dậy nhưng lại không cẩn thận đụng trúng vào thứ gì đó, trơn bóng lạnh lẽo.

Bị người khác va vào khiến nàng giật mình, vội vàng cúi đầu xuống cho nên ngay lập tức chạm vào ánh mắt của Bắc Tịch.

Nàng nhìn hắn một lát rồi đột nhiên nở nụ cười.

Đây thật sự là giọng điệu dịu dàng nhất mà Bắc Tịch từng được nghe qua: “Ngươi tỉnh rồi sao? Còn có chỗ nào cảm thấy khó chịu nữa không?”

Nhưng mà Bắc Tịch lại thoáng nhớ tới nguyên nhân vì sao bản thân hắn đi đến sau núi, nhớ tới chuyện hắn phải một mình trải qua lôi kiếp, còn nàng đang ở nơi nào hắn cũng không biết!

Càng nghĩ càng thấy giận.

Bắc Tịch không muốn nói chuyện với nàng cho nên xoay đầu nằm nghiêng sang một bên.

Ý cười trên mặt Nam Y khẽ cứng đờ, dùng tay xoa xoa bả vai Bắc Tịch, cúi người xuống dịu dàng hỏi hắn: “Ngươi bị làm sao vậy? Sao lại không vui? Thân thể còn khó chịu nữa không?”

“Hừ.”

Chỉ nghe thấy Bắc Tịch hừ lạnh một tiếng, bả vai khẽ giật ra, cố gắng nhích người vào bên trong nhiều hơn.

Nam Y cúi đầu: “Rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy? Ai chọc giận ngươi, ngươi cứ nói với ta.”

Bắc Tịch bỗng dưng quay đầu lại, trừng mắt hung dữ với Nam Y, ý tứ trên mặt không thể rõ ràng hơn nữa.

Nam Y sửng sốt đến ngây người: “Là ta sao?”

Nàng còn dùng ngón tay trắng nõn tự chỉ vào chính mình.

Thấy Bắc Tịch dùng sự im lặng để ngầm khẳng định, Nam Y lại cười: “Sao ta lại đắc tội ngươi mất rồi? Ngươi mau nói rõ cho ta biết đi.”

Đây là lần đầu tiên nàng đùa giỡn với một người như vậy, dáng vẻ còn chưa được tự nhiên cho lắm, nhưng lại dịu dàng đến mức khiến người ta muốn khóc.

Bắc Tịch vùi nửa khuôn mặt của bản thân vào trong chăn, giọng điệu buồn bã: “Tại sao hôm đó người chẳng nói năng gì đã đi rồi.”

“Lúc đó tâm trạng ta không tốt cho nên mới ra ngoài đi dạo.”

“Vậy tại sao tâm trạng người không tốt lại không nói với ta!”

Bắc Tịch từ trên giường ngồi dậy, ngữ khí càng thêm tức giận, sắc mặt còn có chút vặn vẹo: “Sư tôn, người có biết như thế nào là đạo lữ không?’

Nam Y lén giấu quyển sách trong tay vào tay áo, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Bây giờ, bây giờ hình như ta biết rồi.”

“Vậy người nói cho ta biết nên làm như thế nào?”

“Đại khái là… Đối xử tối với ngươi là được?”

Mấy hành động trong sách có thể tổng kết lại như thế đi, bên này đối xử tốt với một bên khác.

Bắc Tịch sửng sốt, dường như không nghĩ đến việc nàng sẽ trả lời như vậy, cuối cùng hắn lại cười cười, bởi vì đã nằm trên giường rất lâu cho nên mái tóc vẫn đang xoã ra hai bên vai: “Vậy sư tôn cảm thấy, sư tôn đã đối xử tốt với đệ tử rồi sao? Hay cái gọi là đối xử tốt của sư tôn chính là chuyện gì cũng không nói cho đệ tử biết, chỉ muốn nhanh chóng rời đi mà thôi?”

Mỗi câu mỗi chữ hắn nói ra đều vô cùng hung ác, như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy.

Nhưng Nam Y không hề cảm thấy sợ hãi.

Nàng biết Bắc Tịch vẫn luôn rất giỏi trong mấy chuyện này, trong yếu ngoài mạnh, nhưng thật ra cũng không hung dữ đến như vậy, chỉ cần nàng cứng rắn một chút, lại lạnh nhạt thêm một chút thì hắn sẽ thoả hiệp ngay, lập tức trở về dáng vẻ ngoan ngoãn.

“Xin lỗi, là do ta sai, lần sau ta nhất định sẽ nói rõ với ngươi.”

Nam Y dứt khoát xin lỗi như vậy ngược lại khiến Bắc Tịch thấy hơi bối rối, hắn nửa nằm nửa ngồi, trong phút chốc đến tay cũng không biết phải đặt ở đâu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện