Tông chủ không muốn đáp lại lời Bắc Tịch. Có thể nói ông ta rất không thích Bắc Tịch. Từ lúc ban đầu ông ta đã không thích tính cách như lang sói trên người hắn rồi.

Nhưng lúc đó là ông ta ép Nam Y nhận đồ đệ, nàng có chút không vui, nhất quyết chọn nhận Bắc Tịch làm đồ đệ, còn lấy cái tên khác hẳn các đệ tử khác. Vừa mới gặp ông ta đã không thích, theo thời gian sự không thích này càng nồng đậm hơn.

Cho dù lý do là gì, Đàm Lãng đúng là còn nằm trong phòng, ở trong mắt Tông chủ, Bắc Tịch chính là ra tay quá ngoan độc, không quan tâm đến tình nghĩa đồng môn. Nếu không phải Nam Y che chở hắn, nếu Nam Y không che chở hắn!

Hừ!

Nhưng cố tình Nam Y chính là che chở cho Bắc Tịch, nàng thấy Tông chủ không đáp lời hắn thì chủ động đưa bồn hoa trong tay cho Bắc Tịch, sau đó móc khăn tay ra vừa lau tay vừa nói: “Bắc Tịch đang nói với ngài đấy.”

Dáng vẻ như càng để ý hơn cả Bắc Tịch.

Hai sư đồ này!

Tông chủ bị chọc giận lại không thể làm gì Nam Y, đánh phải quay đầu nhìn Bắc Tịch và nói: “Cảm thấy tốt là được, các ngươi vất vả rồi.”

“Vâng.”

Thật đúng là không hề khách khí. Tông chủ bị bọn họ làm tức giận vô cùng, trong lòng thầm nói các ngươi thì có gì vất vả, toàn bộ đã có Nam Y hộ giá hộ tông cho các ngươi rồi!

Tông chủ có chút không vui, cố ý xụ mặt xuống muốn kiếm chuyện: “Yêu vật kia có thực lực thế nào? Muội không ra ta hỗ trợ chứ?”

Nhiệm vụ như vậy đều là để đệ tử trong tông môn luyện tập, nhưng trưởng lão dẫn đội cũng không thể thật sự không thèm quan tâm. Bình thường tông chủ sẽ mở một mắt nhắm một mắt, nhưng hôm nay ông ta cố ý muốn kiếm chuyện.

“Đối phương là xà yêu Nguyên Anh trung kỳ, hắn ta làm Bắc Tịch trọng thương nên muội đã treo cổ nó. Như vậy không được sao?”

Khóe mắt của Tông chủ giật nhẹ.

Ông ta cũng không ngờ yêu vật kia sẽ là Nguyên Anh kỳ. Nhưng nghĩ cũng đúng, nếu không phải Nguyên Anh kỳ thì sao những môn phái khác phái người đi đều tổn thất lớn như vậy chứ? “Lần sau muội hãy nhớ để đệ tử ra tay nhiều một chút, nếu bọn họ không có kinh nghiệm thực chiến thì đi bí cảnh lưu tiên cũng chỉ làm bao cát cho người khác đánh.”

“Lần sau muội sẽ không đi, muội chỉ có một đệ tử, hắn chỉ tham gia bí cảnh lưu tiên một lần mà thôi, sau này hắn có thể tự mình tu luyện.”

Bắc Tịch nghe được câu nói thiên vị rõ ràng của nàng, khóe môi không khống chế được mà hơi nhếch lên, ánh sáng trong đôi mắt cũng càng thêm sáng rực rỡ hơn.

Tông chủ cũng không ngờ sẽ tự mình đào bẫy cho mình thế này, ông ta lập tức thấy trong lòng nghèn nghẹn.

Ông ta là muốn Nam Y dẫn đội, dù sao thực lực của nàng vẫn còn đó, thời trẻ Nam Y cũng là trải qua rất nhiều khảo nghiệm, hiểu biết rất nhiều thứ. Lúc trước ông ta ép nàng nhận đồ đệ là muốn tái tạo thêm một người mạnh mẽ giống như nàng để che chở cho Huyền Cơ Tông. Kết quả, người thì có nhưng rất không được thích, dù ông ta có tự khuyên mình thế nào cũng không thể nhìn thấy chút tình cảm đồng môn nào trên người Bắc Tịch, vậy càng không cần nói đến trông cậy sau này hắn ta sẽ che chở cho Huyền Cơ Tông.

“Thôi thôi, những việc này để sau rồi nói, các ngươi bôn ba cả đường cũng mệt mỏi rồi, đi về nghỉ ngơi một ngày trước đi.”

Tông chủ nhắm ba ý tưởng, trong lòng vẫn còn nhớ thương muốn nói mềm mại chút để sau này Nam Y tiếp tục dẫn đội.

Nam Y nghe ông ta nói vậy thì quay đầu nói với những đệ tử đó: “Hôm nay là ta làm hỏng tu hành của các người, từ ngày mai các ngươi có thể đến núi Thanh Vụ ba ngày, ta sẽ bảo sư huynh của các ngươi dạy cho các ngươi.”

Đôi mắt khẽ cụp xuống của Bắc Tịch có chút không vui. Nếu không phải sư phụ ra tay thì e là bọn họ đã sớm táng thân dưới tay yêu vật kia rồi, sư phụ cần gì phải bồi thường cho bọn họ.

Ánh mắt của Tông chủ cũng sáng rực lên, ông ta há miệng nói: “Nếu muội có ý này chi bằng dẫn thêm vài đệ tử nữa?”

Nam Y liếc nhìn ông ta, lạnh nhạt từ chối: “Muội không rảnh.”

“À, chuyện này….”

Tông chủ bị từ chối nên không muốn nói chuyện nữa, chỉ xua tay bảo bọn họ đi ra ngoài.

Khi đi Nam Y còn hỏi hắn: “Sư huynh có thuốc trị thương nào tốt không?”

Không cần nghĩ cũng biết nàng xin cho Bắc Tịch bị trọng thương trong lời nàng!

Tông chủ oán hận ném hộp đan dược qua.

Nam Y dẫn Bắc Tịch và Hoằng Phù về núi Thanh Vụ, sau đó bảo Hoằng Phù tự về nghỉ ngơi đi, còn nàng cầm bình đan dược gọi Bắc Tịch đi theo nàng.

Vừa về núi Thanh Vụ, Đào Hề lập tức biến thành hình người ghé vào bên người Nam Y, lôi kéo tay nàng. Bắc Tích liếc mắt nhìn nàng, hiếm khi không nói gì thêm.

Chỉ là khi Nam Y đến phòng, Đào Hề đã bị một thanh kiếm cản đường, chỉ được đứng ngoài cửa, không được đi vào.

Nàng ta tức đến hộc máu, nhìn Bắc Tích và nói: “Ngươi làm gì vậy, mau để ta đi vào!”

Có lẽ là thấy Nam Y nhìn nàng ta, Đào Hề lập tức lộ vẻ tủi thân chỉ vào Bắc Tịch và dậm chân nói: “Sư phụ, người xem hắn này, hắn không cho đệ tử đi vào!”

Bắc Tịch không hề nhúc nhích, cũng nhìn về phía Nam Y giống nàng ta.

Nam Y cầm thuốc mở ra, lắc nhẹ rồi nói: “Ngươi ở bên ngoài chờ trước đi, vi sư xem vết thương cho sư huynh trước.”

Khóe miệng của Bắc Tịch chợt nhếch lên rồi lập tức hạ xuống, có người nhìn qua thì lập tức vội vàng mím lại.

Đào Hề rầm rì lui về sau, như còn tủi thân mà nói: “Vậy hai người nhanh lên đó.”

Nam Y vung tay lên, tất cả cửa đều đóng lại. Bắc Tịch đứng trước mặt Nam Y, từ trên cao nhìn xuống nàng, im lặng không nói một lời.

“Cởi qu.ần áo đi.”

Nam Y chỉ giường ở trước mặt, bảo Bắc Tịch ngồi xuống đó.

Ngón tay thon dài của Bắc Tịch ấn lên đai lưng, nhẹ nhàng kéo xuống, áo ngoài màu đen theo đầu ngón tay rơi xuống đất, lộ ra một chiếc áo trong tuyết trắng. Liếc mắt vào trong áo là có thể nhìn thấy xương quai xanh trắng nõn, xen lẫn trong đó là những vết thương màu xanh tím tinh tế.

Nam Y lấy một ít cao màu vàng, đợi một lúc vẫn chưa thấy xong bèn hỏi một câu: “Sao ngươi cởi chậm vậy?”

Bắc Tịch chợt dừng ngón tay, rất nhanh lại khôi phục bình thường. Sau đó tiếp tục chậm rãi cởi ra, miệng thì đáp lại: “Miệng vết thương đau, không có sức.”

Nam Y nhăn mặt lại, chờ Bắc Tịch cởi q.uần áo xong liền nhìn thấy một mảnh xanh tím thì đáy mắt càng thêm thương tiếc.

“Miệng vết thương có đau không?”

Nàng hỏi, hỏi xong lại cảm thấy là vô nghĩa, hắn vừa mới nói miệng vết thương đau không có sức lực.

Bắc Tịch cúi đầu, đôi tay chống hai bên, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng: “Có chút đau.”

Nam Y lập tức sờ đầu đứa nhỏ kia, xoa nhẹ lên thái dương của hắn.

Sức lực rất dịu dàng, Bắc Tịch ngơ ngác sững sờ ngồi lên giường, hồi lâu sau, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

Bắc Tịch cảm nhận được một lực đạo nhẹ nhàng ở trước, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nắm lấy góc áo Nam Y, nhẹ nhàng nắm chặt vào lòng bàn tay.

Nam Y cảm nhận được làn da bóng loáng dưới bàn tay, nàng bôi thuốc mỡ trong tay lên. Thuốc mỡ tự mang theo linh khí, mới bôi lên nó đã lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tan biến quyện vào luồng khí đen.

“Ngày sau phải cẩn thận một chút, đánh không lại đối thủ thì cũng nên chạy, đừng cậy mạnh. Ta vẫn luôn đứng sau ngươi, ngươi nói một câu ta sẽ lập tức giúp ngươi.”

Nam Y muốn trả một đời yêu quý kia, còn muốn trả một đời áy náy với hắn.

Nàng biết trên đời này chỉ có người trước mặt sẽ vô điều kiện đứng về phía nàng, nàng có cũng chỉ là hắn……

Bắc Tịch nghe được lời nói đó chỉ thấy chấn động, ngẩng đầu nhìn Nam Y với vẻ không thể tin được.

Nam Y Tiên Tôn, công chính công bằng, không làm việc thiên vị trái pháp luật, đối với đệ tử của mình cũng rất bình đẳng. Hắn chưa bao nghĩ có thể nghe được lời nói, lời nói thiên vị rõ ràng như vậy từ nàng.

Nhưng Nam Y không hề cảm thấy, nàng lắc Bắc Tịch: “Đã biết chưa?”

Bắc Tịch vừa mở miệng, giọng nói khàn đến đáng sợ, gần như là run rẩy đáp lại: “Đã biết….”

Mãi cho đến khi rời khỏi phòng Nam Y, hắn vẫn chưa thể tỉnh táo lại. Ngày qua ngày hắn đều rất cố chấp, ngày qua ngày đều âm trầm, đối với ai cũng dùng thái độ căm thù, đơn giản là vì sư phụ hắn cảm thấy chúng sinh là bình đẳng, cảm thấy mọi người và hắn đều giống nhau. Trong mắt nàng không có sự phân biệt trước sau gì cả, cho nên hắn mới chán ghét mọi người, chán ghét chúng sinh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện