Bọn họ ở trấn nhỏ nghỉ ngơi chỉnh đốn lại, ngày hôm sau Bắc Tịch gõ cửa phòng Hoằng Phù, bảo Hoằng Phù đi gọi các sư đệ sư muội chuẩn bị xuất phát.

Hoằng Phù gọi từng người dậy, mấy người đứng ở cửa tửu lầu nhanh chóng điểm số, bỗng một nữ tử sợ hãi kêu lên: “Ôi, Hoằng Lị sư huynh đâu, Hoằng Lị sư huynh ở đâu vậy?”

Vừa lúc Bắc Tịch đếm ra tổng số người, hắn đi đến nhỏ giọng thì thầm bên tai Nam Y: “Chín người.”

Chín người, đội ngũ nàng dẫn dắt vốn nên có mười người, vậy là thiếu một người.

Nam Y quay người nhìn tửu lầu cũng không nhìn ra manh mối gì. Nàng đi đến trước mặt nữ tử vừa chuyện kia: “Ngươi biết tối hôm qua hắn ở phòng nào không? Dẫn ta đi.”

“À, vâng, được ạ.”

Chuyện liên quan đến tánh mạng của sư huynh, nàng ta cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn Nam Y quay về tửu lầu, chỉ vào phòng Hoằng Lị đã ở và nói với Nam Y: “Sư thúc, chính là phòng này.”

Nam Y nắm thanh Bạch Yểm trường kiếm, nhẹ nhàng đặt ở trên đỉnh cửa, cánh cửa lập tức mở ra.

Lọt vào tầm mắt nàng là một căn phòng sạch sẽ, không hề có bất kỳ dấu vết đánh nhau giãy giụa gì.

“À, đây chính là bầu rượu của sư huynh, bầu rượu này sư huynh đã dùng mười mấy năm, sao lại ném ở chỗ này?”

Nữ tử vừa nói chuyện tên là Hoằng Lam, nàng ta đưa bầu rượu kia đến trước mặt Nam Y.

Nam Y nhìn kỹ bầu rượu, trên đó không để lại chút dấu vết gì.

“Sư phụ, có lẽ là sư đệ tự mình ra ngoài.”

Hắn chỉ vào dấu chân ở cửa.

Như vậy là có cách giải thích.

Không bao giờ có thể có người đến bên người Nam Y dẫn theo một người ra ngoài mà Nam Y không thể cảm giác được. Trừ khi là đệ tử đó tự mình đi ra ngoài.

Bàn tay thon dài ngọc ngà của Nam Y khẽ vuốt nhẹ lên thạch giới trên bàn tay khác, trên tay lập xuất xuất hiện một luân bàn màu trắng.

“Lấy bầu rượu kia lại đây.”

“À, à vâng.” Hoằng Lam tỉnh lại, vội vàng đưa bầu rượu đến.

Nam Y làm pháp trên bầu rượu, lại niệm câu chú, luân bàn trong tay lập tức chuyển động.

“Đi.”

Nàng quát khẽ, chín đệ tứ phía sau vội vàng đuổi theo nàng.

Lúc này các đệ tử đều ở rất gần Nam Y, một đám thấy rất rõ một tay của Nam Y đang nắm lấy luân bàn, một tay khác ôm một chậu hoa. 

Mọi người đều sôi nổi cảm thấy thế giới này thật huyền huyễn.

Một tiên nhân thanh lãnh như ngọc lại rất yêu quý ôm lấy một chậu hoa, còn rất cẩn thận, như sợ đóa hoa kia bị va chạm. Quả thật để lại một ấn tượng thật lớn trong mắt mọi người.

“Sư phụ, để đệ tử làm ạ.”

Những người khác không chú ý, nhưng Bắc Tịch không có lý do không chú ý đến.

Hắn đã sớm rất ghen ghét Đào Hề nằm trong lòng ngực của sư phụ, nên nhân cơ hội này, hắn cần phải lôi Đào Hề ra khỏi cái ôm kia.

Đào Hề bám vào đóa hoa, toàn bộ đóa hoa đang lung lay trong gió tỏ ý từ chối.

Nhưng Bắc Tịch nói có sách mách có chứng: “Bây giờ việc quan trọng nhất là phải tìm được Hoằng Lị sư đệ. Đệ tử sợ lát nữa sẽ có nguy hiểm gì đó, nếu ngài còn phải che chở sư muội thì sẽ phân tâm.”

Hắn nói rất nhỏ, ngoài Nam Y và Đào Hề trong lòng Nam Y ra, không ai còn nghe được nữa.

Toàn bộ thân cây xanh biết của Đào Hề đều đang lắc lư, nhưng Nam Y không nhìn thấy. Thậm chí nàng còn đắn đo cảm thấy lời nói của Bắc Tịch rất có lý, nên không chút nể nàng đưa đóa hoa non mịn đang không ngừng run rẩy cho Bắc Tịch.

Nàng cũng để lại một câu: “Chăm sóc sư muội cho tốt.”

Bắc Tịch cúi đầu nhìn đóa hoa non mềm kia, bỗng dưng cười rộ lên: “Đệ tử sẽ chăm sóc tốt cho sư muội.”

Ba chữ cuối cùng được hắn nhấn rất mạnh, Đào Hề căng thẳng vô cùng.

Dọc theo đường đi nàng ta cũng không dám dựa ngực, cọ cổ hắn, chỉ thành thật làm một đóa hoa đáng thương lung lay trong gió.

Lúc này, không biết từ lúc nào bọn họ đã đi đến bên ngoài trấn nhỏ, phía đối diện là một rừng trúc lớn.

Nam T nhắm mắt phóng thần thức ra xung quanh, không biết xuyên qua bao lớn địa phương, cuối cùng nàng cũng tỏa định ở một hồ nước xanh.

“Hắn ở bên trong.”

Tất cả đệ tử phía sau đều lệ nóng lưng trong: “Sư thúc, chúng ta mau đi cứu người đi!”

Nam Y bỗng giơ tay lên ngăn cản bước chân của họ, dặn dò một câu: “Đi theo phía sau ta.”

Lời này lập tức làm bọn họ càng cảm động hơn.

Híc híc híc, ai nói Nam Y Tiên Tôn là lạnh lùng vô tình vậy.

Nàng rõ ràng là tốt đến không thể tốt hơn, nếu đổi là một trưởng khác ở đây thì sao có thể nguyện ý ở phía trước chắn thương bọn họ chứ! Bọn họ đều không phải là tiểu hài tử, trong Tông môn truyền ra không nhiều cũng ít các tin tức về đệ tử đã chết, nhưng từ trước đến nay cũng không truyền ra thông tin là có vị trưởng lão nào mất.

Nào có ai không rõ, trong thời khắc nguy nan nhất họ còn lấy đệ tử ra chắn thương.

Rốt cuộc để bồi dưỡng ra một vị trưởng lão đủ giữ thể diện cũng không biết phải tốn bao nhiêu thiên linh dị bảo.

Bắc Tịch nghe Nam Y nói vậy thì lập tức nhăn mày, không màng lời nói của nàng mà tiến lên chặn ở nửa thân người trước mặt Nam Y, coi như là đang đi trước nàng.

Nam Y ở phía sau dùng kiếm vỗ nhẹ lên vai Bắc Tịch.

Bắc Tịch quay đầu lại thì thấy gương mặt lạnh lùng của nàng: “Đi ở sau ta.”

Bắc Tịch mím môi, quay đầu lại đi, không chịu nghe theo lời nàng.

Nam Y bất lực, chỉ có thể thêm chút tinh thần để ý quan sát bốn phía xung quanh.

Bên trong có lẽ có yêu vật quấy phá. Nhưng với nàng mà nói, yêu vật này có thực lực chẳng ra gì, nàng có thể nhẹ nhàng giải quyết, chỉ là đám không hiểu việc đời này thì không chắc.

Nuôi dạy một đồ đệ không nghe lời chỉ càng làm sư phụ phiền lòng mệt nhọc hơn một chút.

Đám người càng lúc càng tiến vào sâu hơn, ánh mặt trời dần dần bị lớp lá trúc dày đặc che đậy.

Nam Y như tản bổ ở một sân vắng, đám đệ tử phía sau thì một người lại một người căng chặt, đặt thanh kiếm trong tay ra trước ngực, rất sợ đột nhiên có yêu vật từ đâu đó nhảy ra.

Càng đi bầu không khí càng thêm lạnh, đóa hoa trong lòng Bắc Tịch nói nhỏ: “Có, có yêu khí.”

Nàng nói rất nhở, là muốn mượn miệng của Bắc Tịch truyền cho Nam Y.

Nhưng Bắc Tịch chỉ khẽ cúi đầu liếc nhìn nàng ta, sau đó yên lặng che chắn trước người Nam Y, nhưng một lời cũng không nói!

Ở trên tay hắn, Đào Hề tức giận muốn chết, nhưng nàng ta không thể biến ra hình người để người khác nhìn thấy.

Cảnh vật xung quanh dần sáng lên, không khí lạnh lẽo ập thẳng vào mặt bọn họ, nhưng không ai cảm thấy lạnh, tất cả đều cảm thấy đây là nhiệt độ rất thoải mái.

“Ôi, sao nơi này có một hồ nước chứ?”

Nữ đệ tử Hoằng Lam kêu lên.

Nam Y nhìn chằm chằm vào hồ nước kia, phía trên lượn lờ một lớp yêu khí không hề nhẹ.

Nam lấy một hạt châu từ trong lòng ngực ra, đánh vào giữa trán rồi xoay người lại nói: “Các ngươi ở đây chờ ta, ta đi vào xem thử.”

“Đệ tử cũng đi!”

Nam Y vừa dứt lời thì Bắc Tịch đã sốt ruột nói ra, tựa như sợ Nam Y sẽ vứt hắn lại vậy.

“Ngươi ở lại, bảo vệ sư đệ sư muội.”

Nàng lén nhìn đóa hoa trong lòng Bắc Tịch, ý là bảo hắn bảo vệ Đào Hề.

Nhưng Bắc Tịch nào nguyện ý làm vậy, hắn làm sao có thể nguyện ý để nàng đi vào một con đường mà không biết kế tiếp là nơi nào chứ? 

“Đệ tự lo lắng cho sư phụ, sợ là không thể ở trên bờ chờ được.” Bắc Tịch kiên định từ chối.

Gương mặt của Nam Y lập tức trở nên lạnh lùng: “Có phải ngươi không tin thực lực của vi sư không? Ngươi cảm thấy bản thân lợi hại như vậy thì cần gì bái ta làm sư phụ!”

Nàng tức giận.

Nhận tri này giống như một đòn cảnh cáo, đánh đến Bắc Tịch cảm thấy đầu óc choáng váng, cũng không dám kiên trì nữa.

Hắn siết chặt nắm tay, các móng tay được cắt tỉa gọn gàng chọc thủng lòng bàn tay, làm máu tươi chảy ra.

“Vậy đệ tử sẽ ở trên bờ chờ sư phụ.”

Hắn nói với giọng khàn khàn.

Hắn lại nghe sư phụ dặn dò thêm một lần là phải bảo vệ sư đệ sư muội, trong lòng thầm lạnh lùng cười nghĩ: “Ngoài người ra, bọn họ sống hay chết thì có liên quan gì đến ta.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện