Mậu Công quát võ sĩ xúm vào trói lại. Tần vương sụp lạy Tín mà rằng :
- Oán trước xin cởi ra, tướng quân đuổi ta ở Ngự Quả viên đã giận rồi, thôi thì về giúp triều Đường, ta sẽ chân thành trọng đãi.
Tín quát to :
- Mặt trời kia rụng xuống, Đơn Thông nầy mới quên được thù xưa. Còn không thì đừng hòng lay chuyển dạ ta đâu mà van nài vô ích.
Tần vương đành chịu, thờ dài mà quay đi. Mậu Công sai giải Hùng Tín ra bãi cỏ ngoài dinh, Uất Trì Cung làm giám trảm.
Mậu Công nói với Tần vương :
- Xin chúa công cho phép bọn hạ thần được tế sống Đơn Hùng Tín một tuần gọi là tỏ chút tình tử biệt.
Tần vương rơm rớm nước mắt, tự tay đưa Mậu Công bình ngự tửu.
Mậu Công cùng bọn Giảo Kim, Thúc Bảo, La Thành bày hương án giữa pháp trường, đốt hương trầm nghi ngút: Mậu Công rót đầy chén rượu, hai tay nâng ngang mày đưa mời Tín :
- Đơn nhị ca ơi, mỗi người mỗi chủ, anh em ta ngày nay phải chia tay, xin dâng chén rượu biệt ly, đại ca uống rồi về cực lac.
Tín hắt chén nrợu vào mặt Mậu Công, buông lời sỉ nhục, La Thành, Sử Đại Nại, Chu Công Cẩn đều mời rựơu, nhưng Tín đều một mực chối từ.
Giảo Kim tiến lên rót rượu, nhăn nhở nói :
- Đơn huynh ơi, tiểu đệ vốn người thô lỗ, ngu đần dại dột, chỉ ưa sự thật thà, nghĩ rằng đại ca lòng gang dạ sắt nhất đinh không hàng, tiểu đệ rất lấy làm kinh phục. Vậy xin có chén rượu suông, đại ca xơi cạn cho thằng Kim này được hả.
Tín nói :
- Rượu của ngươi thì ta xin uống!
Rồi đỡ chén cạn một hơi. Giảo Kim đắc chí lại rót luôn chén nữa.
- Tiểu đệ dâng chén ruợu này cầu cho nhị ca được siêu sinh tĩnh độ, kiếp sau làm tay hảo hán để trả thù xưa oán cũ.
Tín đỡ chén nói rằng :
- Lời ngươi thật tâm huyết. Ta vui lòng uống.
Giảo Kim lại đắc chí rót chén rượu thứ ba nói :
- Chén này, ta cầu cho kiếp sau, nội bao nhiêu thằng bạn vong ân bội nghĩa nhị ca cho mỗi thằng một nhát cho hả cái oán hận kiếp này.
Tín đỡ chén cạn luôn.
Giảo Kim cao hứng nháy mắt bảo mọi người :
- Đấy các ngươi coi, chỉ có lão gia là mời được Đơn nhị ca uống rượu mà thôi!
Mọi người nói :
- Ngươi nịnh hót khéo thế, chúng ta thật xin thua!
Uất Trì Cung sai đánh ba tiếng trống. Rồi tuốt kiếm chém một nhát, đầu Đơn Hùng Tín rời xuống cỏ. Một đạo ánh sáng ở đầu Tín bay về phương Nam, đầu thai vào cửa khác. Sau Tín làm Cáp Tô Văn, một tay làm cho giang sơn nhà Đường muôn phần điên đảo.
Đây nói Tần Thúc Bảo vâng lệnh Lý Tịnh đến Hồng Đào sơn chiêu hàng bọn Đầu Quân Đạt, nghe tin dinh Đường bát được Đơn Hùng Tín vội phi ngựa như bay về cứu. Ngờ đâu ngựa vừa đến cửa dinh, bước được một chân xuống đất thì dầu Tín đã rụng rồi.
Thúc Bảo quỳ ôm đầu Tín mà khóc rống lên :
- Đơn nhị ca ơi Tần Quỳnh này chịu ơn đai ca như trời bể, không có dịp nào báo đáp, thực là bội nghĩa vong ân. Mai sau gặp gỡ dưới suối vàng, mặt nào mà trông nhau nữa.
Nói rồi lại khóc rống lên. Hai mắt Đơn Hùng Tín vẫn mở to nhìn Tần Quỳnh như lúc sống.
Các tướng hết lời khuyên nhủ Thúc Bảo vào dinh, quỳ lạy Tần ương nói :
- Hạ thần chịu ơn Đơn Hùng Tín, xin phép chúa công cho hạ thần chôn cất Hùng Tín và lập đền thờ.
Tần vương chuẩn tâu.
Hôm sau Mậu Công truyền tướng sĩ phá Lạc Dương bắt Ngũ vương, định an thiên hạ. Rồi gọi La Thành nói :
- La công tử hãy đem quân ra Gia Tỏa sơn bắt sống Ngũ vương. Hễ để ai chạy thoát thì theo quân pháp mà trị tội.
La Thành lĩnh mệnh.
Lại sai Uất Trì Cung, Trình Giảo Kim cùng các nam nữ tướng phá bốn mặt Lạc Dương. Đêm ấy trăng sáng lờ mờ đại binh kéo nhau đi bố trí; Vương Thế Sung nghe tin Đơn Hùng Tín đã bị xử trảm ở dinh Đường thì chết ngất đi. Chúng tướng lay gọi mãi mới hồi tỉnh dậy, Thế Sung cả khóc :
- Phò mã chết rồi, một mình ta cũng khó toàn tính mạng.
Đậu Kiến Đức bàn mời Thế Sung về Minh Châu đã có một vị Nguyên soái sức địch muôn người là Lưu Hắc Thát sẽ tính chuyện báo thù. Chung vương khen phải.
Vừa cất lời, bốn phương pháo nổ dậy đất, Chúng vương co rúm cả người, không còn hồn via. Chúng chạy ra cửa đông. Công Cẩn vác đao chém tung hoành, Thế Sung kêu lớn :
- Các vương huynh chạy mau về Minh Châu đi.
Đậu Kiến Đức tả xung hữu đột đưa mọi người tìm lối về Minh Châu.
Quân Đường hò hét đuổi. Quân sĩ của Ngũ vương chết rất nhiều.
Mậu Công rước Tần vương vào thành.
Tần vương truyền lệnh :
- Cấm không được xâm phạm gia quyến Đơn Hùng Tín, trái lệnh thì xử trảm.
Vợ Hùng Tin là Thanh Anh Công chúa nghe tin chồng chết, thành tan, bèn ngửa cổ kêu một tiếng, tuốt ươm tự vẫn.
Thúc Bảo đem xác vợ chồng Hùng Tín cùng chôn một chỗ trên ngọn núi cao lập đền thờ, ngoài viết chữ “Báo Ân Tự”, thợ xây rất nguy nga, sai một tên quân già giữ việc đèn hương sớm tối.
Tần vương phong Đơn Hùng Tín là Thành hoàng xứ Lạc Dương, mãi đến ngày nay, ở thành Lạc Dương Trung Quốc, đền và tượng Đơn Hùng Tín vẫn còn, dân chúng vẫn đến chiêm bái.
Chúng vương rách bào, tuấn mã chạy chí chết đến Giả Tảo sơn, chợt có tiếng quát to. Chúng vương nhận thấy tướng trẻ tuổi mặc giấp trắng tinh, biết là La Thành thì hồn bay phách lạc. Nhưng Đậu Kiến Đức cứ liều vẫy chúng vương vây chặt La Thành vào giữa.
La Thành múa tít cây thương đón trên đỡ dưới, chưa đầy ba hiệp đã một thương đâm suốt đùi Mạnh Hải Công ngã nhào xuống ngựa. Quân Đường trói lại. Đâu Kiến Đúc lại cứu, bất ngờ ngựa ngã quỳ gối làm Kiến Đức ngã nhào xuống đất, bị quân Đường bắt sống.
Thế Sung, Cao Đàm Thánh, Chu Sán sợ luống cuống tìm đường chạy, La Thành đâm trung vai Cao Đàm Thánh, Thánh ngã ngựa, quân Đường lại xô ra trói.
Thế Sung đâm đầu chạy, La Thành thúc ngựa đuổi theo, vươn tay bắt sống. Quân sĩ áp giải năm vương vào thành Lạc Dương.
Bại binh của Thế Sung xin hàng hết. Tàn binh của Đậu Kiến Đức về báo, Lưu Hắc Thát nghe tin, tụ xưng là Hậu Hán vương phong Tô Đinh Phương làm Nguyên soái, sửa soạn đại binh đánh Đường.
Tần vương và Mậu Công thấy La Thành đã ứăt sống Ngũ vương thì vui mừng sai đặt tiệc, Mậu Công nói :
- Năm phản vương phạm tội lớn, xin chúa công truyền giải về Tràng An chờ lệnh Cao Tổ phát lạc, như vậy tỏ rằng chúa công không chuyên quyền, cho tướng sĩ kính sợ lòng hiếu thảo của chúa công.
Tần vương giật mình nói :
- Quân sư không dạy thì ta không kịp nghĩ ra.
Bèn sải Thúc Bảo giải phạm nhân dâng Cao Tổ. Mậu Công đưa Thúc Bảo cẩm nang, dặn nửa đường sẽ mở ra xem.
Thúc Bảo vâng lệnh giải năm tù xa lên đường sau đó ít ngay, Tần vương cũng kéo binh về triều.
Ba quân dong cơ, dóng trống, ca vang khúc khải hoàn, nhằm Tràng An thẳng tiến.
Trình Giảo Kim ngất ngưởng trên yên ngựa nói cùng chúng bạn :
- Thế này thì sương quá! Mai kia về triều ta sẽ ngồi trên ghế gấm, áo bào đai ngọe, không vương hầu thì cũng quốc công. Thật bõ ngày xưa bám quần mẹ, xin tre đan áo đem ra ngồi giữa chợ chẳng ma nào thèm hỏi đến! Sướng quá! Sướng lắm anh em ơi! Đại phong! Đại phong!
Sướng!....
Rồi ngửa cổ cười ha hả. Uất Trì Cung nói :
- Ta nghĩ cũng bõ công phò minh chủ. Lòng ta cũng vui thích lắm.
Mậu Công mỉm cười nói :
- Hai ngươi chỉ nghĩ công mà không sợ tội ư? Giảo Kim đuổi Tần vương, phá cửa miếu Lão Quân.
Giảo Kim tái mặt, há miệng không còn biết nói sao. Một lát dừng ngựa lại, thở dài sườn sượt :
- Nếu vây thế, Uất Trì Cung ôi, chúng ta trốn đi thôi kẻo làm quan chưa thấy đã làm ma cụt cổ.
Mậu Công phì cười :
- Ta nói chơi đó thôi, Cao Tổ đức như Thái Sơn, Tần vương lòng trong như Bắc Hải, có khi nào quên được cái công cứu giá của Uất Trì Cung ở Ngự Quả viên? Duy có Giảo Kim thì khó mà sống được.
Kim kêu ầm ĩ :
- Anh mũi trâu kia, anh là bạn của ta từ thuở áo vải. Nay làm đến chúc quân sư trăm mưu nghìn kế, biết cả địa lý thiên văn, tiền vận hậu vận của mọi người, mà không nghĩ ra một mẹo nhỏ nào cứu nối ta ư? Mậu Công vuốt râu cười :
- Nếu thượng hoàng phán hỏi thì ngươi nói thế này!...
Đoạn ghé tai Kim nói nhỏ.
Kim cười ngặt nghẽo, rớt cả mũ. Cười mãi cho tới Tràng An, vẫn không thôi.
Đây nói Tần Thúc Bảo giai tù xa đi được nửa đường, mở cẩm nang xem. Đậu Kiến Đức là cậu ruột chúa công, nếu phải về triều thì thế nào Thánh thượng cũng tha. Đức người hiểm độc, tất sẽ sát hại bọn chúng ta. Nay phải buộc lòng trừ hậu họa: cứ đưa bọn phản vương vào nhà trạm, rồi phóng hỏa cho chết hết, như vậy ta mới được toàn vẹn đó!”
Thúc Bảo theo cẩm nang, y kế. Đêm ấy để chúng phản vương nghỉ trong nhà trạm, sai quân sĩ lấy cỏ khô và đồ dẫn hỏa châm lửa đốt.
Phút chốc lửa cháy rực trời. Năm phản vương dọc ngang trời đất, nay phút chốc thành mớ tro tàn trong đống cỏ khô.
Hôm sau, đại binh phò xa giá Tần vương đi tới. Thúc Bảo ra quỳ chịu tội, kể việc nhà trạm bị phát hỏa giữa ban đêm.
Tần vương buồn rầu nói :
- Ta rất thương cậu ta bị chết thảm thế kia. Thôi thì ngươi khá sai bày hương án cho ta tế một tuần cho trọn cái tình máu mủ!
Tế xong, Tần vương truyền ba quân tiến tời Tràng An phục chỉ đức Thượng hoàng.
Hôm sau, Tần vương dặn các tướng vào bệ kiến, tung hô vạn tuế.
Tần vương tâu rằng :
- Nhờ hồng phúc phụ vương, hạ thần đã được chư tướng tận tâm đoạt thành bắt giặc. Nay bốn phương đã tạm an hòa, hạ thần về phục chỉ, và dâng công trạng của ba mươi sáu viên dũng tướng đã nhiều phen sinh tử giữ giang sơn.
Cao Tổ ngự xem sổ ghi công. Đầu sổ có Tần Quỳnh ở phương Đông.
Cao Tổ vội mời vào, Thúc Bảo quỳ trước cửu trùng. Cao Tổ hân hoan nói :
- Tướng công xưa là đại ân nhân của trẫm, nay lại vì giang sơn Đại Đường mà sương tuyết xông pha trẫm xin ghi nhớ lòng trung can đó.
Nay phong tướng quân làm Hộ Quốc công.
Thúc Bảo tạ on, đứng một bên.
Cao Tổ lại mời La công tử. La Thành phủ phục tung hô vạn tuế. Cao Tổ thấy La Thành tuổi trẻ đường đường một dâng anh hùng đem ngay lòng yêu mến phong làm Việt Quốc công. Lại xem đến công trạng của Từ Thích ghi việc cải chữa chiếu dụ cứu Tần vương ở Kim Dung rồi đem các anh hùng phò tá Đường triều, công ấy thật lớn lao Cao Tổ vời vào phong làm Trấn quốc quân sư Anh Quốc công.
Lại xem đến tên Trình Giảo Kim, ghi rõ việc xưa làm cường đạo ở Sơn Đông lại phò Lý Mật phản vương, đã có một đêm đuổi đánh Tần vương. Cao Tổ sai trói giải vào. Tới nơi Giảo Kim kêu lớn :
- Muôn tâu vạn tuế, chó Kiệt cắn vua Nghiêu. Người nào vì chúa nấy! Ngày trước thần làm tôi Lý Mật thì chỉ biết có Lý Mật chứ không biết có Tần vương. Nay về hàng van tuế mà thôi, từ khi theo phò chúa công, không dám quản gì khó nhọc, một tay đánh giết lập bao công, ấy là tỏ cái lòng trung nghĩa. Vạn tuế không nghĩ công mà chỉ tội mà bắt bẻ thì ngoài thiên hạ còn hàng bao nhiêu nghìn vạn anh hùng hào kiệt ai dám về triều phục nữa?
Cao Tổ thấy Giảo Kim thô lỗ mà ăn nói hữu lý thì trong bụng khen thầm, xem kỹ công trạng, nào khi ba búa trừ ba tướng, nào khi ba lần chặn núi xe lương, Cao Tổ vui vẻ quên chuyện cũ, phong Giảo Kim làm Tổng quản.
Giảo Kim lạy tạ, sờ lên đầu thấy còn nguyên, véo đùi thấy còn đau, sờ vào mắt thấy còn mở, thì mừng rỡ vì hụt chết.
Cao Tổ lại xem thấy Uất Trì Cung ngày trước, một đêm lấy ba ải, chiếm tám trại, đuổi bắt Tần vương, kinh ngạc sai mời vào, hỏi tội rồi có ý không muốn dùng. Tần vương quỳ tâu :
- Xin phụ hoàng xem đoạn dưới sẽ thấu thần nhi bỏ tội của Uất Trì Cung vì chúa cũ, chỉ dám ghi công ơn cứu giá đã một roi đánh đuổi Đơn Hùng Tín đang định giết thần nhi ở Ngự Quả viên. Không có Uất Trì Cung đêm ấy thì còn đâu là thần nhi ngày nay nữa.
Cao Tổ hài lòng, chua kịp phán thì Thái tử, Tề vương Nguyên Cát có vẻ bất bình bước ra tâu :
- Thần nhi có nghe nói Đơn Hùng Tín sức khỏe như hùm, Uất Trì Cung ngựa không yên, mình không giáp thì đánh sao được Tín.
Kiến Thành cũng nói :
- Thần nhi nghe nói Ngự Quả viên cách lạch nước kia năm dặm. Từ Thích đi gọi Uất Trì Cung vừa đi vừa về mười dặm. Trong khi ấy thì Thế Dân tránh sao khỏi mũi giáo lợi hại của Đơn Hùng Tín? Vậy công trạng ấy là giả dối, Thế Dân lập ý thu phục những kẻ đầu trâu mặt ngựa để sau này mưu việc thoán nghịch, quấy rối giang sơn. Thần nhi nghĩ nên chém Uất Trì Cung, còn các tướng thì cho mỗi người đi mỗi ngả, để chúng tụ ở Tràng An thêm vây cánh cho Thế Dân, e rằng có nguy cơ vậy.
Tần vương quỳ tâu :
- Phụ vương chớ nghe lời của vương huynh và ngự đệ. Công kia giả thật xin diễn lại để phụ vương coi.
Kiến Thành nói :
- Nếu dịch diễn lại phải đến Ngự Quả viên để xem Từ Thích chay mười dạm gọi Uất Trì Cung ra sao để rõ ngay gian. Thần nhi có một tên thủ hạ tên gọi là Vương Vân, giả làm Đơn Hùng Tín.
Cao Tổ ưng thuận. Rồi đó phong cho đủ mặt tướng tá làm Tổng quản và truyền ngày mai đến Ngự Quả viên tái diễn công trạng của Uất Trì Cung.
Ân vương và Tề vương về phủ bàn nhau. Nguyên Cát nói :
- Thế Dân từ nay sẽ ỷ công lớn, lại có tướng như hùm beo làm vây cánh, anh em ta khó mà sống để nhòm ngôi Thiên tử. Vây mai ta phải bảo Vương Vân giết Thế Dân đi là xong hết Kiên Thành nghi ngại :
- Như vậy phụ vương tra xét, Vương Vân nhận là chúng ta xúi giục thì chết cả.
Nguyên Cát nói :
- Vương huynh thật thà quá. Xong việc dó, lập tức giết Vương Vân đi, còn ai biết nữa.
Thành mừng lắm, goki Vương Vân vào. Vân mặt xanh râu hổ, mắt beo, giống hệt Đơn Hùng Tín, quen dùng đại đao, trước kia phạm tôi giết người bị tống lao. Nguyên Cát thấy hắn khỏe mạnh, tha cho đem vào phủ làm nha tướng.
Nguyên Cát nói :
- Vương Vân! Ta muốn bảo ngươi nhảy vào nước lửa có dám nhảy không?
Vân đáp tiếng vang như sấm :
- Việc ấy tôi đâu dám từ chối, xin thiên tuế cứ sai.
Cát mừng lắm, đem sự tình kể rõ, rồi dặn phải đâm chết Thế Dân, mai kia lên ngôi Thiên tử sẽ phong cho làm Đại nguyên soái.
Vân nói :
- Giết Tần vương, đầu thần sẽ rụng theo ngay tức khắc!
Nguyên Cất nói :
- Đã có ta che chở, ngươi chớ nên lo lắng.
Vương Vân buộc lòng vâng chịu.
Lai nói Uất Trì Cung khi ra về sác mặt buồn rầu, kể lại cho hai phu nhân nghe việc phải diễn lại công cứu giá rồi thở dài sườn sượt :
- Ta một lòng trung dũng, nay bị nghi ngờ, thật lấy làm buồn bưc.
Trời rét thế này mà cởi trần tắm ngựa trong lạch nước ta thấy công danh vất vả long đong quá, có ý muốn ra đi.
Hắc phu nhân sực nhớ một điều vội thưa :
- Tướng quân chớ buồn rầu! Khi trước Lý Tịnh có trao cho phu quân gói thuốc dặn đến Tràng An thì hòa với rượu uống ngay, phu quân phải nghe lời uống thuốc xem có sự gì khác lạ chăng.
Trì Cung nghe lời. Hôm sau ăn cơm xong hòa thuốc với rượu hỏa thang vừa xoa vừa uống. Quả nhiên trong mình như lửa đốt, mồ hôi đổ đầm đìa như là đang độ nắng tháng năm.
Trì Cung cầm roi lên ngựa chạy đến Ngư hà cởi bỏ mũ giáp, nhảy xuống vùng vẫy tắm cho mình cho ngựa.
Trên bờ sông, mọi người đang co ro dưới tuyết xuống trắng cả đất trời, ai cũng lấy làm lạ nhòm xem Trì Cung tắm rửa khoan khoái lắm.
Đúng giờ Cao Tổ ra ngự hoa viên, trèo lên lầu cao xem diễn lại chiến công. Tần vương cũng vừa vào. Mậu Công khẽ dặn Tần vương :
- Tuy là trò chơi đấy, nhưng chúa công phải mang đao, và nên hết sức đề phòng.
Tần vương khẽ gật đầu Rồi hai người, giả lên núi nhìn xem phong cảnh. Nguyên Cát cũng ghé tai Vương Vân dặn :
- Ngươi phải cố hạ thủ cho xong. Ta sẽ trọng thưởng!
Vương Vân nhảy lên yên. Thúc Bảo chạy ra nói :
- Đơn Hùng Tín cầm giáo cứ không dùng đao ngươi đổi ngay đi.
Vân đành đổi giáo, rồi phi ngựa đến hòn núi giả quát to :
- Thằng nhãi Đường mau nộp đầu cho ta đây!
Tần vương đã phòng bị sẵn, bèn chay quanh núi giả. Vương Vân phòng giáo đâm. Mậu Công lôi mạnh giáp Vương Vân nói :
- Đơn nhị ca ơi, chớ giết chúa chúng ta!
Vương Vân rút kiếm cắt đứt giáp, lại phóng thương đâm Tần vương rất mạnh. Vương giơ đao đỡ :
- Đây chỉ là diễn lại cho Thánh thượng xem, sao ngươi dám vô lễ?
Vân quát :
- Ta giết ngươi thật đó!
Nói rồi lại dâm. Tần vương vừa đỡ vừa chay. Trong khi ấy, Cao Tổ ngồi trên lầu ngự hoa viên cũng nhận thấy rõ Vương Vân cố ý tàn sát Tần vương đang nổi giận thì Mậu Công đã đi vời Uất Trì Cung đến cứu giá.
Trì Cung mình trần trùng trục đen như đồng hun, chỉ đóng cái khố đỏ, cỡi con ngựa như bay dưới cơn mưa tuyết, rông chẳg khác thiê tướng giáng trần. Cao Tổ tấm tắc khen.
Cung xông đến quát như hùm rống :
- Tặc tướng chớ sát hại chúa công ta!
Nói rồi giơ roi vụt một cái, Vương Vân nhào xuống ngựa chết tươi ngay lập tức.
Kiến Thành mặt tái mét chạy lên lầu nói :
- Uất Trì Cung vô lễ dám đánh chết Vương Vân, ấy là có ý đạo tặc sẽ gây loạn đó. Xin phụ vương trừng trị!
Tần vương nói :
- Chính là Vương Vân định tâm giết thần nhi, không có Uất Trì Cung kịp đến cứu giá thì đã nguy đến tính mạng rồi!
Cao Tổ gật đầu phong cho Uất Trì Cung làm Tổng quản, đoạn lên xe giá hồi cung. Gia tướng lấy giáp trụ đưa cho Uất Trì Cung mặc rồi về phủ.
- Oán trước xin cởi ra, tướng quân đuổi ta ở Ngự Quả viên đã giận rồi, thôi thì về giúp triều Đường, ta sẽ chân thành trọng đãi.
Tín quát to :
- Mặt trời kia rụng xuống, Đơn Thông nầy mới quên được thù xưa. Còn không thì đừng hòng lay chuyển dạ ta đâu mà van nài vô ích.
Tần vương đành chịu, thờ dài mà quay đi. Mậu Công sai giải Hùng Tín ra bãi cỏ ngoài dinh, Uất Trì Cung làm giám trảm.
Mậu Công nói với Tần vương :
- Xin chúa công cho phép bọn hạ thần được tế sống Đơn Hùng Tín một tuần gọi là tỏ chút tình tử biệt.
Tần vương rơm rớm nước mắt, tự tay đưa Mậu Công bình ngự tửu.
Mậu Công cùng bọn Giảo Kim, Thúc Bảo, La Thành bày hương án giữa pháp trường, đốt hương trầm nghi ngút: Mậu Công rót đầy chén rượu, hai tay nâng ngang mày đưa mời Tín :
- Đơn nhị ca ơi, mỗi người mỗi chủ, anh em ta ngày nay phải chia tay, xin dâng chén rượu biệt ly, đại ca uống rồi về cực lac.
Tín hắt chén nrợu vào mặt Mậu Công, buông lời sỉ nhục, La Thành, Sử Đại Nại, Chu Công Cẩn đều mời rựơu, nhưng Tín đều một mực chối từ.
Giảo Kim tiến lên rót rượu, nhăn nhở nói :
- Đơn huynh ơi, tiểu đệ vốn người thô lỗ, ngu đần dại dột, chỉ ưa sự thật thà, nghĩ rằng đại ca lòng gang dạ sắt nhất đinh không hàng, tiểu đệ rất lấy làm kinh phục. Vậy xin có chén rượu suông, đại ca xơi cạn cho thằng Kim này được hả.
Tín nói :
- Rượu của ngươi thì ta xin uống!
Rồi đỡ chén cạn một hơi. Giảo Kim đắc chí lại rót luôn chén nữa.
- Tiểu đệ dâng chén ruợu này cầu cho nhị ca được siêu sinh tĩnh độ, kiếp sau làm tay hảo hán để trả thù xưa oán cũ.
Tín đỡ chén nói rằng :
- Lời ngươi thật tâm huyết. Ta vui lòng uống.
Giảo Kim lại đắc chí rót chén rượu thứ ba nói :
- Chén này, ta cầu cho kiếp sau, nội bao nhiêu thằng bạn vong ân bội nghĩa nhị ca cho mỗi thằng một nhát cho hả cái oán hận kiếp này.
Tín đỡ chén cạn luôn.
Giảo Kim cao hứng nháy mắt bảo mọi người :
- Đấy các ngươi coi, chỉ có lão gia là mời được Đơn nhị ca uống rượu mà thôi!
Mọi người nói :
- Ngươi nịnh hót khéo thế, chúng ta thật xin thua!
Uất Trì Cung sai đánh ba tiếng trống. Rồi tuốt kiếm chém một nhát, đầu Đơn Hùng Tín rời xuống cỏ. Một đạo ánh sáng ở đầu Tín bay về phương Nam, đầu thai vào cửa khác. Sau Tín làm Cáp Tô Văn, một tay làm cho giang sơn nhà Đường muôn phần điên đảo.
Đây nói Tần Thúc Bảo vâng lệnh Lý Tịnh đến Hồng Đào sơn chiêu hàng bọn Đầu Quân Đạt, nghe tin dinh Đường bát được Đơn Hùng Tín vội phi ngựa như bay về cứu. Ngờ đâu ngựa vừa đến cửa dinh, bước được một chân xuống đất thì dầu Tín đã rụng rồi.
Thúc Bảo quỳ ôm đầu Tín mà khóc rống lên :
- Đơn nhị ca ơi Tần Quỳnh này chịu ơn đai ca như trời bể, không có dịp nào báo đáp, thực là bội nghĩa vong ân. Mai sau gặp gỡ dưới suối vàng, mặt nào mà trông nhau nữa.
Nói rồi lại khóc rống lên. Hai mắt Đơn Hùng Tín vẫn mở to nhìn Tần Quỳnh như lúc sống.
Các tướng hết lời khuyên nhủ Thúc Bảo vào dinh, quỳ lạy Tần ương nói :
- Hạ thần chịu ơn Đơn Hùng Tín, xin phép chúa công cho hạ thần chôn cất Hùng Tín và lập đền thờ.
Tần vương chuẩn tâu.
Hôm sau Mậu Công truyền tướng sĩ phá Lạc Dương bắt Ngũ vương, định an thiên hạ. Rồi gọi La Thành nói :
- La công tử hãy đem quân ra Gia Tỏa sơn bắt sống Ngũ vương. Hễ để ai chạy thoát thì theo quân pháp mà trị tội.
La Thành lĩnh mệnh.
Lại sai Uất Trì Cung, Trình Giảo Kim cùng các nam nữ tướng phá bốn mặt Lạc Dương. Đêm ấy trăng sáng lờ mờ đại binh kéo nhau đi bố trí; Vương Thế Sung nghe tin Đơn Hùng Tín đã bị xử trảm ở dinh Đường thì chết ngất đi. Chúng tướng lay gọi mãi mới hồi tỉnh dậy, Thế Sung cả khóc :
- Phò mã chết rồi, một mình ta cũng khó toàn tính mạng.
Đậu Kiến Đức bàn mời Thế Sung về Minh Châu đã có một vị Nguyên soái sức địch muôn người là Lưu Hắc Thát sẽ tính chuyện báo thù. Chung vương khen phải.
Vừa cất lời, bốn phương pháo nổ dậy đất, Chúng vương co rúm cả người, không còn hồn via. Chúng chạy ra cửa đông. Công Cẩn vác đao chém tung hoành, Thế Sung kêu lớn :
- Các vương huynh chạy mau về Minh Châu đi.
Đậu Kiến Đức tả xung hữu đột đưa mọi người tìm lối về Minh Châu.
Quân Đường hò hét đuổi. Quân sĩ của Ngũ vương chết rất nhiều.
Mậu Công rước Tần vương vào thành.
Tần vương truyền lệnh :
- Cấm không được xâm phạm gia quyến Đơn Hùng Tín, trái lệnh thì xử trảm.
Vợ Hùng Tin là Thanh Anh Công chúa nghe tin chồng chết, thành tan, bèn ngửa cổ kêu một tiếng, tuốt ươm tự vẫn.
Thúc Bảo đem xác vợ chồng Hùng Tín cùng chôn một chỗ trên ngọn núi cao lập đền thờ, ngoài viết chữ “Báo Ân Tự”, thợ xây rất nguy nga, sai một tên quân già giữ việc đèn hương sớm tối.
Tần vương phong Đơn Hùng Tín là Thành hoàng xứ Lạc Dương, mãi đến ngày nay, ở thành Lạc Dương Trung Quốc, đền và tượng Đơn Hùng Tín vẫn còn, dân chúng vẫn đến chiêm bái.
Chúng vương rách bào, tuấn mã chạy chí chết đến Giả Tảo sơn, chợt có tiếng quát to. Chúng vương nhận thấy tướng trẻ tuổi mặc giấp trắng tinh, biết là La Thành thì hồn bay phách lạc. Nhưng Đậu Kiến Đức cứ liều vẫy chúng vương vây chặt La Thành vào giữa.
La Thành múa tít cây thương đón trên đỡ dưới, chưa đầy ba hiệp đã một thương đâm suốt đùi Mạnh Hải Công ngã nhào xuống ngựa. Quân Đường trói lại. Đâu Kiến Đúc lại cứu, bất ngờ ngựa ngã quỳ gối làm Kiến Đức ngã nhào xuống đất, bị quân Đường bắt sống.
Thế Sung, Cao Đàm Thánh, Chu Sán sợ luống cuống tìm đường chạy, La Thành đâm trung vai Cao Đàm Thánh, Thánh ngã ngựa, quân Đường lại xô ra trói.
Thế Sung đâm đầu chạy, La Thành thúc ngựa đuổi theo, vươn tay bắt sống. Quân sĩ áp giải năm vương vào thành Lạc Dương.
Bại binh của Thế Sung xin hàng hết. Tàn binh của Đậu Kiến Đức về báo, Lưu Hắc Thát nghe tin, tụ xưng là Hậu Hán vương phong Tô Đinh Phương làm Nguyên soái, sửa soạn đại binh đánh Đường.
Tần vương và Mậu Công thấy La Thành đã ứăt sống Ngũ vương thì vui mừng sai đặt tiệc, Mậu Công nói :
- Năm phản vương phạm tội lớn, xin chúa công truyền giải về Tràng An chờ lệnh Cao Tổ phát lạc, như vậy tỏ rằng chúa công không chuyên quyền, cho tướng sĩ kính sợ lòng hiếu thảo của chúa công.
Tần vương giật mình nói :
- Quân sư không dạy thì ta không kịp nghĩ ra.
Bèn sải Thúc Bảo giải phạm nhân dâng Cao Tổ. Mậu Công đưa Thúc Bảo cẩm nang, dặn nửa đường sẽ mở ra xem.
Thúc Bảo vâng lệnh giải năm tù xa lên đường sau đó ít ngay, Tần vương cũng kéo binh về triều.
Ba quân dong cơ, dóng trống, ca vang khúc khải hoàn, nhằm Tràng An thẳng tiến.
Trình Giảo Kim ngất ngưởng trên yên ngựa nói cùng chúng bạn :
- Thế này thì sương quá! Mai kia về triều ta sẽ ngồi trên ghế gấm, áo bào đai ngọe, không vương hầu thì cũng quốc công. Thật bõ ngày xưa bám quần mẹ, xin tre đan áo đem ra ngồi giữa chợ chẳng ma nào thèm hỏi đến! Sướng quá! Sướng lắm anh em ơi! Đại phong! Đại phong!
Sướng!....
Rồi ngửa cổ cười ha hả. Uất Trì Cung nói :
- Ta nghĩ cũng bõ công phò minh chủ. Lòng ta cũng vui thích lắm.
Mậu Công mỉm cười nói :
- Hai ngươi chỉ nghĩ công mà không sợ tội ư? Giảo Kim đuổi Tần vương, phá cửa miếu Lão Quân.
Giảo Kim tái mặt, há miệng không còn biết nói sao. Một lát dừng ngựa lại, thở dài sườn sượt :
- Nếu vây thế, Uất Trì Cung ôi, chúng ta trốn đi thôi kẻo làm quan chưa thấy đã làm ma cụt cổ.
Mậu Công phì cười :
- Ta nói chơi đó thôi, Cao Tổ đức như Thái Sơn, Tần vương lòng trong như Bắc Hải, có khi nào quên được cái công cứu giá của Uất Trì Cung ở Ngự Quả viên? Duy có Giảo Kim thì khó mà sống được.
Kim kêu ầm ĩ :
- Anh mũi trâu kia, anh là bạn của ta từ thuở áo vải. Nay làm đến chúc quân sư trăm mưu nghìn kế, biết cả địa lý thiên văn, tiền vận hậu vận của mọi người, mà không nghĩ ra một mẹo nhỏ nào cứu nối ta ư? Mậu Công vuốt râu cười :
- Nếu thượng hoàng phán hỏi thì ngươi nói thế này!...
Đoạn ghé tai Kim nói nhỏ.
Kim cười ngặt nghẽo, rớt cả mũ. Cười mãi cho tới Tràng An, vẫn không thôi.
Đây nói Tần Thúc Bảo giai tù xa đi được nửa đường, mở cẩm nang xem. Đậu Kiến Đức là cậu ruột chúa công, nếu phải về triều thì thế nào Thánh thượng cũng tha. Đức người hiểm độc, tất sẽ sát hại bọn chúng ta. Nay phải buộc lòng trừ hậu họa: cứ đưa bọn phản vương vào nhà trạm, rồi phóng hỏa cho chết hết, như vậy ta mới được toàn vẹn đó!”
Thúc Bảo theo cẩm nang, y kế. Đêm ấy để chúng phản vương nghỉ trong nhà trạm, sai quân sĩ lấy cỏ khô và đồ dẫn hỏa châm lửa đốt.
Phút chốc lửa cháy rực trời. Năm phản vương dọc ngang trời đất, nay phút chốc thành mớ tro tàn trong đống cỏ khô.
Hôm sau, đại binh phò xa giá Tần vương đi tới. Thúc Bảo ra quỳ chịu tội, kể việc nhà trạm bị phát hỏa giữa ban đêm.
Tần vương buồn rầu nói :
- Ta rất thương cậu ta bị chết thảm thế kia. Thôi thì ngươi khá sai bày hương án cho ta tế một tuần cho trọn cái tình máu mủ!
Tế xong, Tần vương truyền ba quân tiến tời Tràng An phục chỉ đức Thượng hoàng.
Hôm sau, Tần vương dặn các tướng vào bệ kiến, tung hô vạn tuế.
Tần vương tâu rằng :
- Nhờ hồng phúc phụ vương, hạ thần đã được chư tướng tận tâm đoạt thành bắt giặc. Nay bốn phương đã tạm an hòa, hạ thần về phục chỉ, và dâng công trạng của ba mươi sáu viên dũng tướng đã nhiều phen sinh tử giữ giang sơn.
Cao Tổ ngự xem sổ ghi công. Đầu sổ có Tần Quỳnh ở phương Đông.
Cao Tổ vội mời vào, Thúc Bảo quỳ trước cửu trùng. Cao Tổ hân hoan nói :
- Tướng công xưa là đại ân nhân của trẫm, nay lại vì giang sơn Đại Đường mà sương tuyết xông pha trẫm xin ghi nhớ lòng trung can đó.
Nay phong tướng quân làm Hộ Quốc công.
Thúc Bảo tạ on, đứng một bên.
Cao Tổ lại mời La công tử. La Thành phủ phục tung hô vạn tuế. Cao Tổ thấy La Thành tuổi trẻ đường đường một dâng anh hùng đem ngay lòng yêu mến phong làm Việt Quốc công. Lại xem đến công trạng của Từ Thích ghi việc cải chữa chiếu dụ cứu Tần vương ở Kim Dung rồi đem các anh hùng phò tá Đường triều, công ấy thật lớn lao Cao Tổ vời vào phong làm Trấn quốc quân sư Anh Quốc công.
Lại xem đến tên Trình Giảo Kim, ghi rõ việc xưa làm cường đạo ở Sơn Đông lại phò Lý Mật phản vương, đã có một đêm đuổi đánh Tần vương. Cao Tổ sai trói giải vào. Tới nơi Giảo Kim kêu lớn :
- Muôn tâu vạn tuế, chó Kiệt cắn vua Nghiêu. Người nào vì chúa nấy! Ngày trước thần làm tôi Lý Mật thì chỉ biết có Lý Mật chứ không biết có Tần vương. Nay về hàng van tuế mà thôi, từ khi theo phò chúa công, không dám quản gì khó nhọc, một tay đánh giết lập bao công, ấy là tỏ cái lòng trung nghĩa. Vạn tuế không nghĩ công mà chỉ tội mà bắt bẻ thì ngoài thiên hạ còn hàng bao nhiêu nghìn vạn anh hùng hào kiệt ai dám về triều phục nữa?
Cao Tổ thấy Giảo Kim thô lỗ mà ăn nói hữu lý thì trong bụng khen thầm, xem kỹ công trạng, nào khi ba búa trừ ba tướng, nào khi ba lần chặn núi xe lương, Cao Tổ vui vẻ quên chuyện cũ, phong Giảo Kim làm Tổng quản.
Giảo Kim lạy tạ, sờ lên đầu thấy còn nguyên, véo đùi thấy còn đau, sờ vào mắt thấy còn mở, thì mừng rỡ vì hụt chết.
Cao Tổ lại xem thấy Uất Trì Cung ngày trước, một đêm lấy ba ải, chiếm tám trại, đuổi bắt Tần vương, kinh ngạc sai mời vào, hỏi tội rồi có ý không muốn dùng. Tần vương quỳ tâu :
- Xin phụ hoàng xem đoạn dưới sẽ thấu thần nhi bỏ tội của Uất Trì Cung vì chúa cũ, chỉ dám ghi công ơn cứu giá đã một roi đánh đuổi Đơn Hùng Tín đang định giết thần nhi ở Ngự Quả viên. Không có Uất Trì Cung đêm ấy thì còn đâu là thần nhi ngày nay nữa.
Cao Tổ hài lòng, chua kịp phán thì Thái tử, Tề vương Nguyên Cát có vẻ bất bình bước ra tâu :
- Thần nhi có nghe nói Đơn Hùng Tín sức khỏe như hùm, Uất Trì Cung ngựa không yên, mình không giáp thì đánh sao được Tín.
Kiến Thành cũng nói :
- Thần nhi nghe nói Ngự Quả viên cách lạch nước kia năm dặm. Từ Thích đi gọi Uất Trì Cung vừa đi vừa về mười dặm. Trong khi ấy thì Thế Dân tránh sao khỏi mũi giáo lợi hại của Đơn Hùng Tín? Vậy công trạng ấy là giả dối, Thế Dân lập ý thu phục những kẻ đầu trâu mặt ngựa để sau này mưu việc thoán nghịch, quấy rối giang sơn. Thần nhi nghĩ nên chém Uất Trì Cung, còn các tướng thì cho mỗi người đi mỗi ngả, để chúng tụ ở Tràng An thêm vây cánh cho Thế Dân, e rằng có nguy cơ vậy.
Tần vương quỳ tâu :
- Phụ vương chớ nghe lời của vương huynh và ngự đệ. Công kia giả thật xin diễn lại để phụ vương coi.
Kiến Thành nói :
- Nếu dịch diễn lại phải đến Ngự Quả viên để xem Từ Thích chay mười dạm gọi Uất Trì Cung ra sao để rõ ngay gian. Thần nhi có một tên thủ hạ tên gọi là Vương Vân, giả làm Đơn Hùng Tín.
Cao Tổ ưng thuận. Rồi đó phong cho đủ mặt tướng tá làm Tổng quản và truyền ngày mai đến Ngự Quả viên tái diễn công trạng của Uất Trì Cung.
Ân vương và Tề vương về phủ bàn nhau. Nguyên Cát nói :
- Thế Dân từ nay sẽ ỷ công lớn, lại có tướng như hùm beo làm vây cánh, anh em ta khó mà sống để nhòm ngôi Thiên tử. Vây mai ta phải bảo Vương Vân giết Thế Dân đi là xong hết Kiên Thành nghi ngại :
- Như vậy phụ vương tra xét, Vương Vân nhận là chúng ta xúi giục thì chết cả.
Nguyên Cát nói :
- Vương huynh thật thà quá. Xong việc dó, lập tức giết Vương Vân đi, còn ai biết nữa.
Thành mừng lắm, goki Vương Vân vào. Vân mặt xanh râu hổ, mắt beo, giống hệt Đơn Hùng Tín, quen dùng đại đao, trước kia phạm tôi giết người bị tống lao. Nguyên Cát thấy hắn khỏe mạnh, tha cho đem vào phủ làm nha tướng.
Nguyên Cát nói :
- Vương Vân! Ta muốn bảo ngươi nhảy vào nước lửa có dám nhảy không?
Vân đáp tiếng vang như sấm :
- Việc ấy tôi đâu dám từ chối, xin thiên tuế cứ sai.
Cát mừng lắm, đem sự tình kể rõ, rồi dặn phải đâm chết Thế Dân, mai kia lên ngôi Thiên tử sẽ phong cho làm Đại nguyên soái.
Vân nói :
- Giết Tần vương, đầu thần sẽ rụng theo ngay tức khắc!
Nguyên Cất nói :
- Đã có ta che chở, ngươi chớ nên lo lắng.
Vương Vân buộc lòng vâng chịu.
Lai nói Uất Trì Cung khi ra về sác mặt buồn rầu, kể lại cho hai phu nhân nghe việc phải diễn lại công cứu giá rồi thở dài sườn sượt :
- Ta một lòng trung dũng, nay bị nghi ngờ, thật lấy làm buồn bưc.
Trời rét thế này mà cởi trần tắm ngựa trong lạch nước ta thấy công danh vất vả long đong quá, có ý muốn ra đi.
Hắc phu nhân sực nhớ một điều vội thưa :
- Tướng quân chớ buồn rầu! Khi trước Lý Tịnh có trao cho phu quân gói thuốc dặn đến Tràng An thì hòa với rượu uống ngay, phu quân phải nghe lời uống thuốc xem có sự gì khác lạ chăng.
Trì Cung nghe lời. Hôm sau ăn cơm xong hòa thuốc với rượu hỏa thang vừa xoa vừa uống. Quả nhiên trong mình như lửa đốt, mồ hôi đổ đầm đìa như là đang độ nắng tháng năm.
Trì Cung cầm roi lên ngựa chạy đến Ngư hà cởi bỏ mũ giáp, nhảy xuống vùng vẫy tắm cho mình cho ngựa.
Trên bờ sông, mọi người đang co ro dưới tuyết xuống trắng cả đất trời, ai cũng lấy làm lạ nhòm xem Trì Cung tắm rửa khoan khoái lắm.
Đúng giờ Cao Tổ ra ngự hoa viên, trèo lên lầu cao xem diễn lại chiến công. Tần vương cũng vừa vào. Mậu Công khẽ dặn Tần vương :
- Tuy là trò chơi đấy, nhưng chúa công phải mang đao, và nên hết sức đề phòng.
Tần vương khẽ gật đầu Rồi hai người, giả lên núi nhìn xem phong cảnh. Nguyên Cát cũng ghé tai Vương Vân dặn :
- Ngươi phải cố hạ thủ cho xong. Ta sẽ trọng thưởng!
Vương Vân nhảy lên yên. Thúc Bảo chạy ra nói :
- Đơn Hùng Tín cầm giáo cứ không dùng đao ngươi đổi ngay đi.
Vân đành đổi giáo, rồi phi ngựa đến hòn núi giả quát to :
- Thằng nhãi Đường mau nộp đầu cho ta đây!
Tần vương đã phòng bị sẵn, bèn chay quanh núi giả. Vương Vân phòng giáo đâm. Mậu Công lôi mạnh giáp Vương Vân nói :
- Đơn nhị ca ơi, chớ giết chúa chúng ta!
Vương Vân rút kiếm cắt đứt giáp, lại phóng thương đâm Tần vương rất mạnh. Vương giơ đao đỡ :
- Đây chỉ là diễn lại cho Thánh thượng xem, sao ngươi dám vô lễ?
Vân quát :
- Ta giết ngươi thật đó!
Nói rồi lại dâm. Tần vương vừa đỡ vừa chay. Trong khi ấy, Cao Tổ ngồi trên lầu ngự hoa viên cũng nhận thấy rõ Vương Vân cố ý tàn sát Tần vương đang nổi giận thì Mậu Công đã đi vời Uất Trì Cung đến cứu giá.
Trì Cung mình trần trùng trục đen như đồng hun, chỉ đóng cái khố đỏ, cỡi con ngựa như bay dưới cơn mưa tuyết, rông chẳg khác thiê tướng giáng trần. Cao Tổ tấm tắc khen.
Cung xông đến quát như hùm rống :
- Tặc tướng chớ sát hại chúa công ta!
Nói rồi giơ roi vụt một cái, Vương Vân nhào xuống ngựa chết tươi ngay lập tức.
Kiến Thành mặt tái mét chạy lên lầu nói :
- Uất Trì Cung vô lễ dám đánh chết Vương Vân, ấy là có ý đạo tặc sẽ gây loạn đó. Xin phụ vương trừng trị!
Tần vương nói :
- Chính là Vương Vân định tâm giết thần nhi, không có Uất Trì Cung kịp đến cứu giá thì đã nguy đến tính mạng rồi!
Cao Tổ gật đầu phong cho Uất Trì Cung làm Tổng quản, đoạn lên xe giá hồi cung. Gia tướng lấy giáp trụ đưa cho Uất Trì Cung mặc rồi về phủ.
Danh sách chương