Trở lại Tô gia,Liễu Uyển Nhi được ôm đến trên giường.
Đao Nhân lập tức làm kiểm tra toàn diện cho cô,Tô Lực Hằng và đám người dì Trương lo lắng chờ đợi,qua một hồi Đao Nhân dừng tay lại động tác.
Nhìn vẻ mặt cứng lại của hắn Tô Lực Hằng trong lòng nhất thời trầm xuống,cẩn thận mở miệng hỏi: “Có vấn đề gì sao?”
Trong ánh mắt lo lắng của hắn mang theo một chút nhát gan,Đao Nhân biết hắn nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy trong đôi mắt quả quyết của hắn lại có cảm xúc yếu ớt như lúc này,mà hắn vừa trải qua chuyện Tiểu Do chết,nên có thể hiểu được tâm trạng giờ phút này của đại ca,thật không biết làm sao mở miệng nói sự thật với anh ấy.
“Cậu nói mau.” Tô Lực Hằng thúc giục,loại dự cảm xấu trong lòng càng phát ra mãnh liệt.
Chỉ chốc lát sau nghe Đao Nhân nói: “Bởi vì tim ngừng mười mấy giây làm cho não thiếu dưỡng khí,Tiểu Tiểu có thể vĩnh viễn không tỉnh lại,cho dù có kỳ tích sau khi tỉnh lại cũng trở thành người tàn phế.”
“Cậu,cậu gạt tôi?” Tô Lực Hằng sắc mặt nhất thời trắng xanh,cả người đờ đẫn,dì Trương thì lập tức ngồi phịch trên ghế,nước mắt to như hạt đậu cuồn cuộn trào ra, lại nghe không được tiếng khóc.
“Đại ca, đại ca. . . . . .”
“Dì Trương,dì Trương . . . . . .”
Khinh Vân cùng Tử Quyên không ngừng gọi bọn họ,nhưng một chút phản ứng cũng không có,Đao Nhân thì ngơ ngác nhìn cảnh trước mắt,buổi tối này xảy ra quá nhiều chuyện,có nhiều khi hắn nghĩ đây là một giấc mộng thì tốt biết mấy.
Đi về bên cạnh phía cửa sổ,nhìn bầu trời đầy sao,ngôi sao đó là cô sao?
Có lẽ lúc trước hắn ghét cô,bởi vì lý do trẻ con buồn cười —— cô đoạt máy tính của hắn.Hiện tại hắn hiểu,tại sao mỗi khi đến khuya cô lại xông vào đoạt bàn phím con chuột của hắn,sau đó lại không cẩn thận làm hư,thật ra cô chỉ muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút,mà hắn ngốc không phát hiện dụng tâm của cô, còn hàng đêm nằm mơ mong người ‘ đáng ghét ’ đó vĩnh viễn không xuất hiện,hôm nay mơ ước trở thành sự thật,lại phát hiện trong lòng không phải là vui vẻ,mà chỉ có mất mát và không nỡ.
Người luôn mất đi sau mới biết quý trọng.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn cô gái vẫn nằm trên giường,mà linh hồn của cô giờ phút này lại đang nơi nào? Có biết rất nhiều người lo lắng mong đợi cô trở về, hắn muốn giúp cô tìm về đường về nhà,để cho bọn họ có thể sống cùng nhau.
Liễu Uyển Nhi cảm giác mình mơ mơ màng màng bò khỏi mặt nước,nhìn thấy Tô Lực Hằng chạy qua người mình,hắn hình như không nhìn thấy cô,cô ngơ ngác đứng bên bờ nhìn hắn bơi trong làn nước,sau đó có thêm mấy người nhảy xuống,bọn họ cùng nhau kéo một cô bé xa lạ trong nước ra,nhìn thấy Tô Lực Hằng lo lắng cho cô,vì cô điên cuồng,tim của cô đã không có cảm giác cho nên cô rời đi,không có mục đích đi thẳng phía trước.
Đây là nơi nào?
Cô phải đi hướng nào?
Cô bây giờ là ai?
Tất cả đều mơ màng,cho đến cô nhìn thấy hai người kỳ quái.
“Liễu Uyển Nhi,chúng tôi tìm cô thật là khổ,đi,trở về Địa phủ mau!”
Vừa nói hai người một trái một phải kéo cô,cô không muốn tránh thoát,bởi vì cô rốt cuộc đã có chỗ đến,dù nơi đó là địa ngục.
Danh sách chương