Nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ thành phố,phòng ốc,đường phố,đèn đường,tất cả giống như không thay đổi nhưng cô đã không phải cô bé mơ màng trong thế giới hiện đại năm năm trước.
Trải qua khoảng thời gian bị truy đuổi,lòng của cô trở nên kiên cường thành thục cũng hiểu mọi chuyện trong thế giới hiện đại,phụ nữ không thể hoàn toàn phụ thuộc vào đàn ông,hẳn nên có ước mơ theo đuổi và cuộc sống của riêng mình.
Lúc này một luồng ấm áp quen thuộc đi đến bên cạnh cô.
Không cần tiếp xúc ánh mắt cũng biết người tới là ai.
Nhẹ nhàng dựa vào hướng bờ vai của hắn,cảm giác bàn tay to cường tráng xoa eo của mình.
“Đang suy nghĩ gì đấy?” Giọng nói dịu dàng vang bên tai.

“Chỉ là nghĩ năm năm rời khỏi đây.”

Cảm giác bàn tay bên eo trong nháy mắt cứng ngắc.
“Em đang nghĩ đến anh ấy sao?” Trong giọng nói mang theo run rẩy.

Mặt cọ sát trên vai hắn: “Cuộc sống năm năm trước không chỉ có hắn.”
Đơn giản một câu nói xoa lên nỗi lo lắng trong lòng hắn,lúc này mới phát hiện thì ra đối mặt tình yêu với cô hắn vẫn luôn yếu ớt.
“Anh Thiểu Đình,cám ơn anh.”

Năm năm qua có anh làm bạn để cô sống ở nước ngoài không cảm giác cô độc,với lại chính hắn dạy cô biết cách tạo một chỗ đứng vững chắc trong thế giới hiện đại.
Không cần giải thích quá nhiều,hắn hiểu được cô vì sao cám ơn.
“Đồ ngốc.”

Càng ôm cô sát vào người,thật ra cô không cần cám ơn hắn,là cô giúp hắn thoát khỏi hắc đạo,cho hắn động lực tiếp tục phấn đấu,năm năm qua mặc dù vô cùng cực khổ,nhưng bởi vì cô bên cạnh dù có cực khổ hơn hắn cũng cảm thấy vui vẻ.
“Anh Thiểu Đình,sau khi kết hôn anh thật muốn tiếp nhận công ty ông ngoại sao?” Cô không muốn miễn cưỡng hắn.

“Ừ,chúng ta cũng nên để cho ông ngoại sống cuộc sống thoải mái thêm mấy năm.”

“Nhìn không ra anh so với đứa cháu như em còn hiếu thuận hơn.” Trong giọng nói mang theo một tia tinh ngịch.

“Hắn là ngoại công của em cũng chính là ông ngoại của anh.” Ngắt lên cái mũi của cô”Huống chi nhiều năm qua nếu không có ông em giúp đỡ,chúng ta cũng sẽ không có hôm nay.”

Liễu Uyển Nhi trong lòng rất cảm động,hắn thật rất tốt,dịu dàng hiền lành,tri ân đồ báo.
“Em thật may mắn có thể gặp được người đàn ông tốt như anh.”

“Ha ha.” Có thể gặp được cô,hắn cũng cảm thấy rất may mắn.

Tựa vào lồng ngực ấm áp của Vu Thiểu Đình,Liễu Uyển Nhi cảm giác thật hạnh phúc.
Ánh mắt dời về phía bầu trời đêm,bỗng nhiên một loại bất an xông vào đầu,trong bóng tối giống như có cái gì sắp sửa phá hư tất cả yên lặng,một gương mặt cô cố quên lại hiện ra trong đầu.
Không,sẽ không có chuyện đó,hẳn là cô đa tâm,trải qua nhiều năm hắn chắc đã sớm quên cô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện