1

Khi ta đang ngồi ngay ngắn bên cửa sổ chép lại ‘Tâm Kinh’, tấm rèm nỉ bị vén lên, Tề Tu mang theo một luồng hàn khí mà bước vào.

Hắn co cổ, xoa tay đi đến bên lò sưởi, vừa đưa tay sưởi ấm vừa nhăn nhó kêu ca:

“Cái thời tiết c.h.ế.t tiệt này, rét muốn c.h.ế.t người!”

Ta buông bút, đứng dậy tiến lại gần, giúp hắn cởi chiếc áo choàng da chồn còn ẩm ướt.

“Lại chép mấy thứ kinh vô dụng ấy à?” Tề Tu liếc mắt nhìn bàn viết, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.

Ta đưa áo choàng cho tỳ nữ Liên Hoa, nhẹ giọng giải thích: “Tháng sau phu nhân Trần Thượng thư mở yến tiệc, nàng ấy rất thích các nữ quyến tự tay chép kinh—”

“Thôi được rồi.”

Tề Tu nhếch môi, nói: “Những trò hình thức phiền toái trong hậu viện này, nghe vào là đau đầu.”

Hắn nhấp vài ngụm trà nóng, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gỗ dài mạ vàng.

“Nàng vất vả lo liệu chuyện trong phủ, đây là cây trâm ngọc trắng ta chọn được ở Trân Bảo Trai hôm nay, nghe nói nữ tử kinh thành giờ đều thích loại này.”

Ta nhận lấy, không mở ra, chỉ tiện tay đặt lên bàn.

“Nàng không thử đeo lên xem sao?”

Hắn thoáng sửng sốt.

Ba năm đầu sau khi thành thân, Tề Tu thỉnh thoảng vẫn tặng ta trâm vòng, đồ trang sức hay vật trang trí, ta cũng chưa từng phụ lòng hắn, luôn vui vẻ đón nhận, tán thưởng hết lời.

Nhưng suốt một năm nay, hắn chẳng còn tâm trí ấy nữa.

Ta cũng vậy.

Lúc này, hắn ngẫm nghĩ một chút, bèn bật cười:

“Phu nhân chẳng lẽ còn đang giận ta chuyện lỡ mất sinh thần của nàng ư?”

Mồng bảy tháng trước là sinh thần của ta, mãi đến giờ Hợi hắn mới trở về phủ, nghe quản gia nhắc nhở mới nhớ ra hôm ấy là ngày gì, lúc đến nội viện thì ta đã nghỉ ngơi. Hôm sau hắn có công vụ phải đi xa, mãi hôm qua mới hồi kinh.

Ta khẽ lắc đầu, ôn hòa cất lời: “Phu quân, ta có chuyện muốn nói với chàng.”

Tề Tu nhíu mày, dường như đã đoán được điều gì, đặt chén trà xuống, giọng tuy còn nhẫn nại nhưng không giấu được sự bất mãn.

“Nếu lại vì chuyện ở Kiềm Châu, nàng thật không cần phải mở miệng. Năm đó ta đã trái ý phụ thân mà cưới nàng vào phủ Thượng thư, giữ nàng ở lại kinh thành, không để nàng chịu cảnh lưu đày, đó đã là hết sức ta có thể làm rồi."

“Thanh Hằng, nàng ở trong hậu viện ngày ngày an ổn, thưởng tuyết uống trà, làm sao hiểu được triều cục bên ngoài phức tạp ra sao, ta hành sự gian nan nhường nào.”

Ta lặng lẽ chờ hắn nói xong.

Không tùy tiện cắt lời người khác là phép dạy từ nhỏ của nữ nhi nhà họ Ôn.

“Chuyện này không liên quan đến Ôn gia, chỉ là giữa ta và chàng.”

Ta đưa tờ giấy trong tay cho hắn.

Tề Tu nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn một chút, cúi đầu xem xét thì khẽ bật cười:

“Nàng có chuyện gì mà nghiêm trọng như thế—”

Lời còn chưa dứt đã nghẹn lại.

Hắn nheo mắt nhìn tờ giấy trong tay, rồi ngẩng đầu nhìn ta, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

“Thư hòa ly?”

Ta gật đầu, dịu dàng đáp: “Phải, là thư hòa ly.”

2

Khắp kinh thành ai ai cũng biết, Tề thiếu khanh đối với thê tử, quả thực là hết mực dịu dàng ân cần.

Bốn năm trước, nhà họ Ôn vốn là một gia tộc danh giá ba đời vinh hiển trong triều, bị giáng chức đày đi Kiềm Châu, người người tránh như rắn rết. 

Duy chỉ có Tề Tu, chẳng màng bị liên lụy trên đường quan lộ, vẫn dâng lễ trọng mà cầu hôn trưởng nữ của Ôn gia, Ôn Thanh Hằng.

Nghe nói, Tề ngự sử khi ấy đã dùng roi quật con trai nửa canh giờ trong phủ, vậy mà vẫn không lay chuyển được ý định của hắn.

Ta là nữ nhi được nuôi dạy trong gia đình nhiều đời quyền quý, là khuê tú đoan trang, hiền thục, nết na nhất kinh thành.

Hồng Trần Vô Định

Nếu không có tai ương ập đến, tuy không sánh bằng tỷ tỷ được tiến cung làm phi, thì cũng có thể gả vào hoàng thân quốc thích, hoặc làm thiếu phu nhân của nhất phẩm đại thần, đều là chuyện nằm trong lẽ phải.

Tề Tu là Trạng nguyên năm ấy, nhậm chức Thiếu khanh Thái thường tự, phẩm hàm chánh ngũ phẩm.

Trong hoàn cảnh khi ấy, hắn chịu cưới ta, chính là cứu ta khỏi cơn khốn nạn, đối với ta mà nói, đã là đại ân lớn lao.

Trong mắt người đời, Tề Tu trở thành tấm gương có tình có nghĩa, có khí khái hiếm thấy trong chốn quan trường.

Sau khi thành thân, hắn đối với ta phu thê hòa thuận, trở thành giai thoại một thời.

Năm thứ nhất, trong yến tiệc có thiên kim của Thượng thư họ Cao lỡ lời bất kính với ta, hắn lập tức đứng dậy thay ta quở trách, khiến nàng ta mất mặt rời đi trong nhục nhã.

Năm thứ hai, vì muốn tặng ta một món sinh thần vừa ý, hắn bái sư học nghề, mất mấy ngày mấy đêm, tự tay tạc một chiếc vòng ngọc trắng khắc hoa băng.

Năm thứ ba, ngay đêm trước Tết Thượng nguyên, ta chẳng may trật chân, hắn cõng ta đi hết một con phố dài, vừa ngắm hoa đăng, vừa ăn quà vặt, khiến bao người ngoảnh lại nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Năm thứ tư, hắn dưỡng một nữ nhân bên ngoài tại trang tử ở phía tây thành.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngoại thất họ Thẩm, tên Tri Cẩn.

Lần đầu ta gặp nàng ta, là tại yến tiệc trong phủ Đại học sĩ họ Ngô.

Quê ta phong tục cởi mở, quan lại thường xuyên mở yến đãi khách, yến tiệc thì ngâm thơ đối đáp, hoặc có nhạc có vũ.

Hôm ấy, một nữ tử độc tấu giữa tràng, phong thái thanh nhã, kinh diễm cả một sảnh tiệc. Sau đó lại cùng các công tử đối thơ biện luận, phong thái hào sảng, cũng tỏ ra không ít tài học.

Trưởng nữ nhà họ Ngô, người có giao hảo với ta, dùng quạt tròn che mặt, ghé tai hỏi nhỏ:

“Ngươi có biết nàng ta là ai không?”

Ta nhấp một ngụm trà, nhìn Thẩm Tri Cẩn bên đối diện thần thái rạng rỡ, mỉm cười đáp:

“Không biết.”

“Nàng ta vốn là nữ nhi của một vị quan lục phẩm, sau khi phụ thân phạm tội bị giáng làm thứ dân, rồi được nhận vào Thái thường tự làm nhạc công nữ. Không những tinh thông cầm kỳ thư họa, mà còn từng viết một bài phú vịnh biên ải, vang danh trong giới thế gia công tử. Tuyên Vương yêu mến tài tình của nàng ta, muốn nạp nàng làm thiếp, ai ngờ nàng lại từ chối, nói thà làm vợ dân thường, còn hơn làm thiếp nhà quyền quý. Tuyên Vương không những không trách, còn khen nàng phóng khoáng tỉnh táo, không giống nữ tử hậu viện tầm thường... Ơ, hình như nàng ta đang bước lại.”

Thẩm Tri Cẩn vận xiêm y bằng gấm Thục màu lục biếc, dáng đi nhẹ nhàng uyển chuyển, tiến đến trước mặt ta.

Nàng hơi cúi người hành lễ, giọng nói thanh thoát:

“Dân nữ từng nghe, trước khi xuất giá, Tề phu nhân là khuê nữ đoan trang nhã nhặn nhất kinh thành. Tri Cẩn từ nhỏ không chịu được khuôn phép khuê phòng, thân là nữ nhi nhưng lại ưa cùng nam tử biện luận cao thấp, trong lòng vẫn luôn kính phục những nữ tử như phu nhân. Hôm nay có duyên được diện kiến phong thái danh môn, quả là vinh hạnh của Tri Cẩn.”

Nói xong, nàng nghiêng đầu nhìn ta, môi cong lên ý cười, như đang ngắm nhìn vật gì lạ lẫm.

Bên kia, mấy vị công tử trẻ tuổi che miệng cười thầm.

Ta cụp mắt, nhấc tay khẽ khàng.

Liên Hoa lập tức dâng lên một đĩa hồng.

“Ban thưởng cho ngươi, lui đi.”

Ta khẽ cười, phẩy tay nói.

Thẩm Tri Cẩn thoáng ngẩn người, ý cười trên môi lập tức cứng lại.

Mỗi bàn tiệc đều có một đĩa hồng như thế, nhưng vị chua gắt, công tử tiểu thư cắn một miếng là không nuốt nổi, đều đem cho người hầu bên cạnh.

Ta là quan phụ, nàng là nhạc kỹ.

Là ban thưởng, thì tất phải nhận, nếu không chính là bất kính.

Nàng đành gượng gạo nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu “Tạ ơn Tề phu nhân”, rồi bưng đĩa hồng không ai muốn kia, lặng lẽ rời đi giữa ánh mắt soi mói của bao người.

Trưởng nữ họ Ngô lấy làm khó hiểu, hỏi: “Thẩm Tri Cẩn này, sao lại chỉ đến bái kiến một mình ngươi?”

Ta nhận lấy bát cua gạch nhỏ tỳ nữ vừa dâng lên, dùng thìa đồng khẽ múc một miếng, mỉm cười đáp:

“Có lẽ nàng ta cảm thấy cảnh ngộ giữa ta và nàng ta có phần tương tự, nên trong lòng nảy sinh chút cảm tình, cũng chưa biết chừng.”

3

Lúc này.

Gió bên ngoài cuốn theo tuyết, gào rít từng hồi.

Trong phòng tĩnh lặng đến cực điểm, chỉ có tiếng “tách tách” thi thoảng vang lên từ than lửa trong lò sưởi.

Tề Tu đã lấy lại vẻ bình thản.

Hắn khẽ rung rung tờ thư hòa ly trong tay, trên mặt mang theo ý cười giễu cợt.

“Thanh Hằng, nàng thử nói xem, vì cớ gì lại đòi hòa ly?”

Ta nhẹ giọng mở lời:

“Năm xưa phu quân đến Ôn phủ cầu thân, trước mặt phụ thân ta và ba vị huynh trưởng từng lập lời thề. Chàng nói, nếu ta gả cho chàng, cả đời này sẽ không nạp thiếp dưỡng phòng, một vợ một chồng, tuyệt đối không hai lòng. Nay chàng đã nuốt lời khi xưa, thì phu thê chúng ta cũng chỉ có thể đến đây là hết.”

Tề Tu nhìn ta chăm chú, hồi lâu không đáp.

Qua một lúc lâu, mới chậm rãi thốt ra mấy chữ: “Nàng đã biết rồi sao?”

“Ý chàng nói là Thẩm cô nương sao?”

Ta gật đầu: “Tất cả ta đều đã biết.”

Hắn mím môi, khẽ thở dài, giọng trầm xuống:

“Nếu đã thế, nói rõ cũng tốt.”

“Tri Cẩn gia cảnh bất hạnh, tương đồng với nàng. Lúc đầu ta thương cảm thân thế nàng ấy, về sau lại thấy tài học kiến giải chẳng kém gì nam tử, vì thế mà sinh lòng ái mộ. Thanh Hằng, đó là lẽ thường tình.”

Nói đến đây, hắn ngẩng đầu liếc nhìn ta.

Thấy ta thần sắc vẫn điềm nhiên, hắn hơi nhíu mày, ngập ngừng một chút lại nói:

“Nàng ấy biết rõ lời hứa ta đã thề với nàng, chưa từng vượt khuôn phép. Nàng yên tâm, nàng vẫn là đích thị chủ mẫu trong phủ, điều đó sẽ không thay đổi. Tri Cẩn sống ở trang tử, ta chỉ đến thăm nàng vào mồng một và rằm, còn lại đều về phủ với nàng.”

“Phu quân.”

Ta khẽ thở dài một tiếng, “Vậy chẳng phải quá phiền toái sao? Chi bằng chàng ký thư hòa ly này, để Thẩm cô nương vào phủ, chẳng phải đơn giản hơn sao?”

Sắc mặt Tề Tu lập tức sa sầm.

“Ta vì tình nghĩa phu thê mới không đưa nàng ấy vào phủ, cùng là nữ nhân, sao nàng lại không biết dung người như thế!”

“Không đưa vào phủ?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện