Đám bộ tốt kêu lên thất thanh:
" Tướng quân!! Thuyền chìm rồi!!! Tướng quân!!!!! ”
Thì ra Liễu Bân vẫn duy trì tư thế cũ, mặc cho màn hào quang rởm đã biến mất vì đám thuộc hạ mải ôm đầu, không có lật gương đồng đúng góc. Thấy tướng cầm đầu anh dũng quả cảm đến vậy, đám bộ tốt trong thuyền không khỏi cảm thấy xấu hổ, tráng chí nhất thời cháy lên rừng rực.
" Không hổ là Lý tướng quân!!! ”
" Đại tài tiểu dụng a, đáng lẽ ngài ấy nên được Thành Tổ trọng dụng mới phải. ”
" Lâm nguy bất loạn, đạn pháo lướt qua mặt vẫn trấn định như thái sơn, ấy mới là phong phạm của bậc đại tướng quân. ”
" Sau này ngài chính là đối tượng mà ta sùng bái… ”
Đám lính nhao nhao reo hò, có đứa mắt còn rơm rớm nước. Nhưng đạn pháo thần cơ bắn thủng đáy thuyền, nước tràn vào rất nhanh. Lính lác nhà Minh lục tục rủ nhau bỏ thuyền, song vị đại tướng Lý Bân thì vẫn hiên ngang đứng tại chỗ, đầu hất lên, mặt hướng ra xa, biểu cảm cực kì nghiêm túc.
" Tướng quân, thuyền sắp chìm rồi!! ”
Một tên lính lò dò đến gần, thu hút can đảm nhắc khẽ một tiếng. Y còn tưởng Lý tướng quân sẽ trách mắng y hèn nhát, là lâm trận còn thoái lui, nào ngờ chẳng hề có một câu đáp lại nào. Tín hiệu duy nhất báo cho y rằng vị tướng quân trước mặt hãy còn sống là nhịp thở lí nhí như người hen suyễn và mùi khó ngửi đang bốc dần lên từ đũng quần đẫm nước sông và một thứ dung dịch mới chỉ vừa được sản xuất cách đây không lâu. Thì ra khi viên đạn pháo sượt qua, tay Lý Bân này đã bất tỉnh nhân sự mất rồi.
" Mau!!!! Đưa Lý tướng quân cùng xuống!! ”
" Cứu giá! Mau cứu giá!! ”
Sĩ tốt người Minh quả là có tình có nghĩa, trong lúc khẩn yếu quan đầu, mặc dù tướng quân của họ bất thành khí thì họ vẫn cố gắng cứu lấy y. Hỡi ông trời, thử hỏi tìm đâu ra những con người, những thủ hạ thân tín đáng tin như vậy nữa? Ngay cả khi nhảy xuống nước để bơi về bờ, họ vẫn chấp nhận mỗi người góp một cánh tay để nâng chủ tướng của mình lên quá đầu, quyết không để mặt y chạm nước vì sợ họ Lý sẽ chết sặc. Đúng là chỉ có vận may, khí chất của người xuyên không mới khiến những con người như thế quy tụ lại quanh y.
Hồ Xạ:
" Hồ Đỗ, từng thấy cảnh Phượng Vĩ Trôi Sông chưa? ”
Đỗ gãi gãi đầu, nói:
" Hồ Xạ này, làm anh em chiến hữu với nhau bao lâu nay, ta nói thẳng: thằng Đỗ này ít học, cứ bóng gió như thế mười năm sau ta cũng không hiểu được.”
" Vậy ta cho mi mở mang tầm mắt!! ”
Hồ Xạ cười khẽ, sau đó hai tay thoăn thoắt rút ra mấy chục mũi tên dài. Y nhắm chuẩn cái quần yếm đỏ chót nổi bật giữa dòng nước của Lý Bân, rồi cứ lần lượt phóng từng mũi tên một. Phập!!
" Úi…… ”
Phập!
" Oé. "
Phập.
" Éc. ”
…
…
…
Hết mũi tên này đến mũi tên khắp cắm vào mông của Lý Bân, máu tươi thấm ra đầy hai đùi và bẹn. Cũng may y chọn cái quần đỏ, nên không ai biết mông y giờ thê thảm ra sao. Chỉ có những người lính đáng tin cậy là còn ở bên Lý Bân trong cơn hung hiển ấy. Đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
" Phát thứ mấy rồi??? Ngót nghét hai mươi chưa? ”
" Mười tám thôi. ”
“ Mang theo tướng quân thực sự là ý hay nhỉ, nếu không có ngài ấy xả mông che chở, chúng ta đã chết sạch rồi. ”
Binh sĩ trẻ nhất cảm thán. Y là người bơi sau cùng, phụ trách nâng cặp đùi. Được trực tiếp cảm nhận lực đâm từ đầu mũi tên truyền qua từng thớ thịt mông hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy, y lại thấy cái mông râm ran, vội vàng khép chân lại theo bản năng. Thành ra, tốc độ bơi của y chậm lại, cái mông của Lý Bân bị găm nhiều tên hơn. Nó tạo nên một vòng luẩn quẩn, bơi chậm, trúng tên. Xin tạm gọi kì cảnh ấy là “ trọc phong khai hoa, huyết hồng sơn cốc ”.
Y mới buột miệng một câu, cả đám đã quay lại thấp giọng chửi:
“ Im!!! Có những cái mình biết với nhau là đủ rồi, còn cứ phải hô hào cho thượng cấp nghe thấy, hiểu chưa? Biểu hiện chỉ cần dừng ở mức biển hiệu là được rồi… ”
“ Chí lí… ”
Binh sĩ nhỏ tuổi gật nhẹ đầu, rồi ngoác mồm ra mà kêu cùng các “ huynh đệ ”:
“ Tướng quân!!! Ngài ráng chịu đựng, sắp về tới bờ rồi. Lũ khốn Nam Quốc, có giỏi thì đừng ném vào mông Lý tướng quân nữa! Nếu không phải còn nhiệm vụ tại thân, ta nguyện thay tướng quân chịu đựng nỗi đau xác thịt ấy!!! ”
“ Tốt, nói hay lắm. ”
“ Có tương lai trong nghiệp binh đao. ”
Lý Bân khóc, nhưng không dám ngóc đầu dậy vì sợ đối phương biết mình còn tỉnh, sẽ không chơi đùa nữa mà phóng một mũi tên lấy mạng ngay lập tức. Y thầm chửi:
[ Không nhắm vào mông, chẳng lẽ nhắm vào đầu hay sao??? Rốt cuộc bọn chúng mới là người tiền sử, hay Đồ Ngu này đây? ]
Thực ra, chỉ cần một người cõng Lý Bân - Đồ Ngu, lại lẫn vào trong đám quân là hắn có thể bình an qua sông.
Than ôi, anh bạn Đồ Ngu này đã có cái cơ hội mà bao nhiêu người khác có mơ cũng không được, ấy là trở về thời cổ đại. Nhưng… lịch sử thường chỉ là sự kiện, là kết quả. Thực chất người thời phong kiến nghĩ ra sao, thế giới quan của họ thế nào thì ai mà biết được?? Nếu chỉ dựa vào vài dòng chữ chết đã nghĩ họ không thông minh bằng một tên thanh niên chưa ra đời bao lâu thì thật sai lầm lắm.
Hồ Đỗ, Hồ Xạ nhìn đám tàn quân đang dùng thượng cấp làm khiên, lóp ngóp bơi về bờ mà không nén nổi cười ra tiếng. Lúc trước ai đó còn giả vờ giả vịt mình rất trâu bò, thì nay cái mông đã hoá thành một đoá phượng vĩ diễm lệ trôi trên mặt nước.
Buồn trông ngọn nước mới xa, hoa trôi man mác biết là về đâu? Cánh hoa đỏ thắm hôm ấy rốt cuộc cũng được quân lính dưới quyền đưa lên bờ. Cả đám thoát hiểm rồi, vội lấy nước sông táp vào mặt Lý Bân để y hồi tỉnh.
“ Thật là thất trách, trong lúc khẩn yếu trúng phải yêu pháp định thân của đám mọi không cử động được. ”
“ Ra thế, ra thế. ”
“ Đám An Nam ấy đúng là quá giảo hoạt. ”
Nghe đám lính hùa theo đầy miễn cưỡng mà mặt mũi Lý Bân không đổi sắc chút nào, da vẫn trắng bóc không hề hồng lên dù là một tẹo. Không biết tên này luyện thế nào, mà thần công Kim Chung Tráo của phái Thiếu Lâm lại độn hết lên mặt như vậy.
Lý Bân cố gắng bước đi một cách thật hào hùng, nhưng cứ thẳng lưng dậy là cái mông lại bỏng lên như có lửa thiêu. Thành thử, y chỉ đành cong lưng một góc chín mươi độ, khuỳnh chân vòng kiềng lạch bạch đi về phía doanh trướng của mình. Ấy vậy mà đầu y vẫn cố giương cao hết cỡ, môi bĩu lên giả như oai hùng lắm. Tiếc là hai tay lại kẹp sát eo để ôm mông, thành ra trông y không khác gì vịt Donald bản lỗi hết.
Về đến doanh trướng của mình, Lý Bân đã bù lu bù loa:
“ Lão thiên a, nguy hiểm quá. Bọn Đại Ngu này đúng là ti tiện mà. Ai uuuuu, mông của ta. ”
Tính ra thì Lý Bân này cũng xui, chui đâu không chui lại xuyên đúng qua thời nhà Minh. Học cho đẫy một bụng thơ Đường, từ Tống rồi đành xếp xó. Còn như chế xà phòng, chế nước hoa thì chẳng ai thèm đoái hoài vì khi ấy đã thịnh hành túi thơm rồi. Sau khi qua đánh Đại Ngu, y lại vỗ ngực xin Trương Phụ một tháng để phảng chế pháo Thần Cơ.
Kết quả của việc này ra sao thì Lý Bân nhỏ biết rõ nhất.
(*) Đăng thêm một chương ngắn, đáng lẽ tác định để cheo leo đến tuần sau nhưng thôi. Ai là fan thể loại xuyên không đừng nghĩ quá nhiều nhé. Lý Bân chỉ là một cá nhân, nhân vật này không có tính khái quát hoá đâu.
" Tướng quân!! Thuyền chìm rồi!!! Tướng quân!!!!! ”
Thì ra Liễu Bân vẫn duy trì tư thế cũ, mặc cho màn hào quang rởm đã biến mất vì đám thuộc hạ mải ôm đầu, không có lật gương đồng đúng góc. Thấy tướng cầm đầu anh dũng quả cảm đến vậy, đám bộ tốt trong thuyền không khỏi cảm thấy xấu hổ, tráng chí nhất thời cháy lên rừng rực.
" Không hổ là Lý tướng quân!!! ”
" Đại tài tiểu dụng a, đáng lẽ ngài ấy nên được Thành Tổ trọng dụng mới phải. ”
" Lâm nguy bất loạn, đạn pháo lướt qua mặt vẫn trấn định như thái sơn, ấy mới là phong phạm của bậc đại tướng quân. ”
" Sau này ngài chính là đối tượng mà ta sùng bái… ”
Đám lính nhao nhao reo hò, có đứa mắt còn rơm rớm nước. Nhưng đạn pháo thần cơ bắn thủng đáy thuyền, nước tràn vào rất nhanh. Lính lác nhà Minh lục tục rủ nhau bỏ thuyền, song vị đại tướng Lý Bân thì vẫn hiên ngang đứng tại chỗ, đầu hất lên, mặt hướng ra xa, biểu cảm cực kì nghiêm túc.
" Tướng quân, thuyền sắp chìm rồi!! ”
Một tên lính lò dò đến gần, thu hút can đảm nhắc khẽ một tiếng. Y còn tưởng Lý tướng quân sẽ trách mắng y hèn nhát, là lâm trận còn thoái lui, nào ngờ chẳng hề có một câu đáp lại nào. Tín hiệu duy nhất báo cho y rằng vị tướng quân trước mặt hãy còn sống là nhịp thở lí nhí như người hen suyễn và mùi khó ngửi đang bốc dần lên từ đũng quần đẫm nước sông và một thứ dung dịch mới chỉ vừa được sản xuất cách đây không lâu. Thì ra khi viên đạn pháo sượt qua, tay Lý Bân này đã bất tỉnh nhân sự mất rồi.
" Mau!!!! Đưa Lý tướng quân cùng xuống!! ”
" Cứu giá! Mau cứu giá!! ”
Sĩ tốt người Minh quả là có tình có nghĩa, trong lúc khẩn yếu quan đầu, mặc dù tướng quân của họ bất thành khí thì họ vẫn cố gắng cứu lấy y. Hỡi ông trời, thử hỏi tìm đâu ra những con người, những thủ hạ thân tín đáng tin như vậy nữa? Ngay cả khi nhảy xuống nước để bơi về bờ, họ vẫn chấp nhận mỗi người góp một cánh tay để nâng chủ tướng của mình lên quá đầu, quyết không để mặt y chạm nước vì sợ họ Lý sẽ chết sặc. Đúng là chỉ có vận may, khí chất của người xuyên không mới khiến những con người như thế quy tụ lại quanh y.
Hồ Xạ:
" Hồ Đỗ, từng thấy cảnh Phượng Vĩ Trôi Sông chưa? ”
Đỗ gãi gãi đầu, nói:
" Hồ Xạ này, làm anh em chiến hữu với nhau bao lâu nay, ta nói thẳng: thằng Đỗ này ít học, cứ bóng gió như thế mười năm sau ta cũng không hiểu được.”
" Vậy ta cho mi mở mang tầm mắt!! ”
Hồ Xạ cười khẽ, sau đó hai tay thoăn thoắt rút ra mấy chục mũi tên dài. Y nhắm chuẩn cái quần yếm đỏ chót nổi bật giữa dòng nước của Lý Bân, rồi cứ lần lượt phóng từng mũi tên một. Phập!!
" Úi…… ”
Phập!
" Oé. "
Phập.
" Éc. ”
…
…
…
Hết mũi tên này đến mũi tên khắp cắm vào mông của Lý Bân, máu tươi thấm ra đầy hai đùi và bẹn. Cũng may y chọn cái quần đỏ, nên không ai biết mông y giờ thê thảm ra sao. Chỉ có những người lính đáng tin cậy là còn ở bên Lý Bân trong cơn hung hiển ấy. Đúng là hoạn nạn thấy chân tình.
" Phát thứ mấy rồi??? Ngót nghét hai mươi chưa? ”
" Mười tám thôi. ”
“ Mang theo tướng quân thực sự là ý hay nhỉ, nếu không có ngài ấy xả mông che chở, chúng ta đã chết sạch rồi. ”
Binh sĩ trẻ nhất cảm thán. Y là người bơi sau cùng, phụ trách nâng cặp đùi. Được trực tiếp cảm nhận lực đâm từ đầu mũi tên truyền qua từng thớ thịt mông hết lần này đến lần khác. Mỗi lần như vậy, y lại thấy cái mông râm ran, vội vàng khép chân lại theo bản năng. Thành ra, tốc độ bơi của y chậm lại, cái mông của Lý Bân bị găm nhiều tên hơn. Nó tạo nên một vòng luẩn quẩn, bơi chậm, trúng tên. Xin tạm gọi kì cảnh ấy là “ trọc phong khai hoa, huyết hồng sơn cốc ”.
Y mới buột miệng một câu, cả đám đã quay lại thấp giọng chửi:
“ Im!!! Có những cái mình biết với nhau là đủ rồi, còn cứ phải hô hào cho thượng cấp nghe thấy, hiểu chưa? Biểu hiện chỉ cần dừng ở mức biển hiệu là được rồi… ”
“ Chí lí… ”
Binh sĩ nhỏ tuổi gật nhẹ đầu, rồi ngoác mồm ra mà kêu cùng các “ huynh đệ ”:
“ Tướng quân!!! Ngài ráng chịu đựng, sắp về tới bờ rồi. Lũ khốn Nam Quốc, có giỏi thì đừng ném vào mông Lý tướng quân nữa! Nếu không phải còn nhiệm vụ tại thân, ta nguyện thay tướng quân chịu đựng nỗi đau xác thịt ấy!!! ”
“ Tốt, nói hay lắm. ”
“ Có tương lai trong nghiệp binh đao. ”
Lý Bân khóc, nhưng không dám ngóc đầu dậy vì sợ đối phương biết mình còn tỉnh, sẽ không chơi đùa nữa mà phóng một mũi tên lấy mạng ngay lập tức. Y thầm chửi:
[ Không nhắm vào mông, chẳng lẽ nhắm vào đầu hay sao??? Rốt cuộc bọn chúng mới là người tiền sử, hay Đồ Ngu này đây? ]
Thực ra, chỉ cần một người cõng Lý Bân - Đồ Ngu, lại lẫn vào trong đám quân là hắn có thể bình an qua sông.
Than ôi, anh bạn Đồ Ngu này đã có cái cơ hội mà bao nhiêu người khác có mơ cũng không được, ấy là trở về thời cổ đại. Nhưng… lịch sử thường chỉ là sự kiện, là kết quả. Thực chất người thời phong kiến nghĩ ra sao, thế giới quan của họ thế nào thì ai mà biết được?? Nếu chỉ dựa vào vài dòng chữ chết đã nghĩ họ không thông minh bằng một tên thanh niên chưa ra đời bao lâu thì thật sai lầm lắm.
Hồ Đỗ, Hồ Xạ nhìn đám tàn quân đang dùng thượng cấp làm khiên, lóp ngóp bơi về bờ mà không nén nổi cười ra tiếng. Lúc trước ai đó còn giả vờ giả vịt mình rất trâu bò, thì nay cái mông đã hoá thành một đoá phượng vĩ diễm lệ trôi trên mặt nước.
Buồn trông ngọn nước mới xa, hoa trôi man mác biết là về đâu? Cánh hoa đỏ thắm hôm ấy rốt cuộc cũng được quân lính dưới quyền đưa lên bờ. Cả đám thoát hiểm rồi, vội lấy nước sông táp vào mặt Lý Bân để y hồi tỉnh.
“ Thật là thất trách, trong lúc khẩn yếu trúng phải yêu pháp định thân của đám mọi không cử động được. ”
“ Ra thế, ra thế. ”
“ Đám An Nam ấy đúng là quá giảo hoạt. ”
Nghe đám lính hùa theo đầy miễn cưỡng mà mặt mũi Lý Bân không đổi sắc chút nào, da vẫn trắng bóc không hề hồng lên dù là một tẹo. Không biết tên này luyện thế nào, mà thần công Kim Chung Tráo của phái Thiếu Lâm lại độn hết lên mặt như vậy.
Lý Bân cố gắng bước đi một cách thật hào hùng, nhưng cứ thẳng lưng dậy là cái mông lại bỏng lên như có lửa thiêu. Thành thử, y chỉ đành cong lưng một góc chín mươi độ, khuỳnh chân vòng kiềng lạch bạch đi về phía doanh trướng của mình. Ấy vậy mà đầu y vẫn cố giương cao hết cỡ, môi bĩu lên giả như oai hùng lắm. Tiếc là hai tay lại kẹp sát eo để ôm mông, thành ra trông y không khác gì vịt Donald bản lỗi hết.
Về đến doanh trướng của mình, Lý Bân đã bù lu bù loa:
“ Lão thiên a, nguy hiểm quá. Bọn Đại Ngu này đúng là ti tiện mà. Ai uuuuu, mông của ta. ”
Tính ra thì Lý Bân này cũng xui, chui đâu không chui lại xuyên đúng qua thời nhà Minh. Học cho đẫy một bụng thơ Đường, từ Tống rồi đành xếp xó. Còn như chế xà phòng, chế nước hoa thì chẳng ai thèm đoái hoài vì khi ấy đã thịnh hành túi thơm rồi. Sau khi qua đánh Đại Ngu, y lại vỗ ngực xin Trương Phụ một tháng để phảng chế pháo Thần Cơ.
Kết quả của việc này ra sao thì Lý Bân nhỏ biết rõ nhất.
(*) Đăng thêm một chương ngắn, đáng lẽ tác định để cheo leo đến tuần sau nhưng thôi. Ai là fan thể loại xuyên không đừng nghĩ quá nhiều nhé. Lý Bân chỉ là một cá nhân, nhân vật này không có tính khái quát hoá đâu.
Danh sách chương