Qua một khoảng thời gian bỗng nhiên lãnh đạm nói chuyện, mãi cho đến trước Trung Thu, thái độ của Thiệu Chuẩn đối với Khang Kế thực sự biến thành bạn học bình thường, vừa không quá thân mật, cũng sẽ không cố ý lảng tránh. Dường như sự quan tâm đặc biệt, bầu không khí đặc biệt của buổi sáng ngày đó, chẳng qua là Khang Kế ảo giác mà thôi. Nếu không phải thư hồi âm của Thiệu Chuẩn trước sau như một vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng biểu đạt quan tâm nhiệt tình, Khang Kế sẽ nghĩ rằng Thiệu Chuẩn đã biết hết rồi, may mắn không có. Khang Kế thầm cảm thấy may mắn, đồng thời, lại có một chút nho nhỏ không cam lòng.

Trung Thu, trường học cho nghỉ nửa ngày. Khang Kế vừa về nhà đã bị mẹ và em gái chộp tới làm cu li, nguyên nhân chính là em gái nói không thích ăn bánh Trung Thu bán sẵn, muốn tự mình làm. Vì thế, hai phụ nữ nhà họ Khang dư thừa sức sáng tạo và nhiệt tình vung tay múa chân phía sau Khang Kế, Khang Kế một phen sung sướng, nhào bột, làm nhân, bánh nướng áp chảo. Nhìn thấy thành phẩm và vẻ mặt như con mèo tham ăn của em gái, đều làm cho người ta có cảm giác thành tựu.

Mẹ Khang cười tủm tỉm nhìn thấy anh em hòa thuận như vậy cũng quyết tâm bắt hai đứa ở nhà, còn mình ra ngoài bán cá với chồng. Khang Hồng ăn no xong cũng hiểu được hoạt động kế tiếp không thú vị, đem phòng bếp giao cho anh hai, còn cô nhóc thì chạy ra ngoài chơi.

Một mình Khang Kế máy móc dọn dẹp, tâm tư bay xa, miên man suy nghĩ, không có gì đều là nghĩ đến Thiệu Chuẩn. Thái độ Thiệu Chuẩn đối với mình lúc sáng lúc tối, khi hảo khi hỏng, giờ thì lại đứng đắn bất thường khiến cho mình không có một chút không gian mơ màng. Cái đêm chúc mừng kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Nếu nói là mình ảo tưởng sao lại có vẻ như rất thật? Cậu ấy sao lại đột nhiên cùng một đồng học căn bản không thân quen đi ra ngoài chúc mừng? Thái độ Thiệu Chuẩn đối với mình thật sự làm cho mình nhìn không ra.

Khang Kế thở dài, thật nhớ Thiệu Chuẩn. Cả tuần nay đều chỉ là khách sáo mỉm cười, một tiếng “Chào!” khi gặp mặt, làm cho người ta rất không thỏa mãn. Khang Kế lại thở dài, nhìn bột khô vàng trong nồi, toàn là vẻ mặt Thiệu Chuẩn cười như không cười, còn có ngày đó trên đường đưa mình về, tình cảnh tự tay lau vết bẩn trên mặt mình, nghĩ, mặt lại nóng lên rồi.

Trung Thu đến, Trung Thu đến, đêm đoàn viên. Mình và Thiệu Chuẩn rõ ràng chỉ cách một con phố, lại xa giống như Thiên Hà, thật sự là không công bình, hệt như Ngưu Lang Chức Nữ… Không đúng, không đúng, Ngưu Lang Chức Nữ còn có hai đứa con, còn mình và Thiệu Chuẩn trừ bỏ mấy phong thư tình cái gì cũng chả có, ngay cả nắm tay cũng chưa có cơ hội nữa là. Nghĩ đến ngón tay Thiệu Chuẩn thon dài trắng mum, Khang Kế oán khí tận trời, thật sự là rất không công bình ~~~ hung hăng dùng bột xoa cái mặt, lại nữa rồi.

Nhìn bột này, tâm tư động lại động. Khang Kế buông tay bắt đầu hành động.

Buổi tối ăn cơm xong, Khang Kế mượn cớ ngắm trăng, đi ra ngoài một mình. Ánh trăng sáng vô cùng, Khang Kế mang quà tặng đi đến nhà Thiệu Chuẩn.

Lúc này Thiệu gia chỉ có đèn ở phòng khách là sáng, trong phòng náo nhiệt. Khang Kế một người đợi ở rừng cây nhỏ, chờ đến cơ hồ sắp ngủ luôn mới nhìn thấy phòng Thiệu Chuẩn sáng đèn, một lát sau đã thấy bóng dáng Thiệu Chuẩn in trên bức màn. Thiệu Chuẩn đi tới đi lui, Thiệu Chuẩn ngồi xuống, Thiệu Chuẩn lấy đồ, đột nhiên, Thiệu Chuẩn bắt đầu cởi quần áo… Khang Kế nhìn mà trợn mắt há mồm, cơ hồ đã quên chính mình là tới làm cái gì. Mãi đến khi Thiệu Chuẩn thay quần áo xong, mở cửa sổ ra rồi ngẩn người nhìn ánh trăng, Khang Kế mới tỉnh lại.

Rón ra rón rén đi qua, đặt quà lên trên hộp thư, lại rón ra rón rén trở lại. Tìm vài hòn sỏi nhỏ, một viên một viên đánh động Thiệu Chuẩn, nhắm mục tiêu mà ném, mới ném hai cái thì ném tới trán Thiệu Chuẩn, nghe thấy Thiệu Chuẩn nhẹ giọng a một tiếng kêu đau, Khang Kế lật đật dừng tay, thầm nghĩ, mình có phải xuống tay quá nặng rồi không? Thiệu Chuẩn bị ném trúng, trong nháy mắt liền khẳng định là thằng nhãi Khang Kế đến rồi đây. Trong lòng vui vẻ, theo thói quen nhìn về phía hộp thư, quả nhiên không thấy được người mà thấy trên hộp thư có một gói không biết là cái gì.

Độp độp độp chạy xuống lầu, tìm cái cớ ra ngoài. Đi đến trước hộp thư, nhìn thấy… cư nhiên là hai cái… ách, xem như bánh trung thu đi? Bánh trung thu hình tim? Thực ngốc! Thiệu Chuẩn bật cười, cầm lên, cắn một ngụm ở đầu quả tim. Quả nhiên Khang gia đặc sắc, bánh trung thu cũng là nhân thịt bò, chẳng qua mùi vị cũng không tệ lắm đâu.

Thiệu Chuẩn biết Khang Kế ở rừng cây nhỏ, biết cu cậu đang nhìn mình. Ban đêm ánh trăng sáng ngời, người cũng trở nên mê man, không muốn vào nhà, cũng không biết mình có nên đi qua bắt hắn lại hay không. Không có chủ ý gì cứ thế đứng trước hòm thư cắn tiếp từng miếng từng miếng bánh trung thu.

Không phải không nhớ đứa ngốc này. Chỉ là không muốn nhận thua. Vừa rồi mở cửa sổ, nhìn thấy vầng trăng thật to ở xa tít, còn nghĩ mặt trăng đêm nay thật có chút từa tựa nụ cười của Khang Kế, đặc biệt trong suốt. Bánh trung thu rất lớn, Thiệu Chuẩn rõ ràng không đói bụng vẫn ăn bằng hết, cảm giác có chút nê bụng. Không muốn rời đi, lại do dự nghĩ có nên bắt người hay không đây, tâm tình này làm cho Thiệu Chuẩn rất khó xử. Vừa rồi còn có bánh trung thu, bây giờ mình đứng không không ở chỗ này, có phải có chút kì quặc hay không?

Tư tiền tưởng hậu, tư tiền tưởng hậu. Thiệu Chuẩn vẫn là nén không được nỗi nhớ nhung, ý muốn kề cận trong lòng mình. Mang theo nụ cười ám muội, đột nhiên xoay người đi về hướng rừng cây nhỏ.

Khang Kế vốn nấp ở chỗ này, cảm thấy mỹ mãn. Ánh trăng khiến cho Thiệu Chuẩn tỏa sáng như tinh linh, dường như có ánh sáng lấp lánh. Mà tinh linh này đang ăn bánh trung thu do mình làm, hơn nữa vừa ăn vừa cười, Khang Kế càng nhìn càng cảm thấy hạnh phúc.

Nhưng mà, lúc này đây trên mặt tinh linh mang theo cái nụ cười mà mình vẫn thường nhìn thấy cũng thường không thể hiểu được, từng bước một tới gần mình. Thế này… tinh linh lại đột nhiên biến thành ác ma. Khang Kế nấp ở rừng cây nhỏ không biết làm sao, đi cũng không được, trốn cũng không có chỗ trốn.

” Khang Kế! Cậu ở trong này làm cái gì?” Thiệu Chuẩn cầm cánh tay Khang Kế, cười tủm tỉm hỏi.

” Mình, mình, mình…” Khang Kế lắp bắp tìm không ra lý do.

Thiệu Chuẩn giơ lên một gói to, kề mặt đến trước mặt Khang Kế, cười càng thêm ác chất, hỏi: “ Đây là cậu đưa à? ”

Lại là như vậy, lại là như vậy. Thiệu Chuẩn mặc áo ngủ ở gần cỡ nào, còn cố ý đưa mặt sát lại đây hỏi, hơi thở phả lên mặt hắn, hắn thế nào còn có thần chí nói chuyện? Khang Kế thầm oán thán, theo bản năng xua tay phủ nhận: ” Không, không phải, không phải mình đưa.”

“Ồ? ” Thiệu Chuẩn nhấn giọng, chậm rãi hỏi: “Vậy cậu có thể nói cho tôi biết, vì sao đêm Trung thu cậu chẳng ở nhà, lại nhân lúc muộn như vầy ở trong rừng cây nhỏ nhà tôi? Cậu đến đây làm gì vậy? ”

“Mình, mình, mình không làm gì hết.” Bị bắt tại trận, tên ngốc Khang Kế nào có thể nghĩ ra cái lý do gì hợp lý? Không khỏi âm thầm kêu khổ.

Thấy Khang Kế lo lắng, Thiệu Chuẩn còn có chút vui vẻ. Đưa tay chỉnh chỉnh cổ áo Khang Kế, cười tủm tỉm nói: “Không sao cả, cậu ngẫm lại cho kĩ, cho tôi cái lý do. Tôi không vội, cậu có thể chậm rãi nghĩ, tôi ở đây với cậu.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện