Khang Kế người như thế, không sinh bệnh thì thôi, cả đời không bệnh đã bệnh thật sự nặng. Khiến cả nhà Khang gia lâu nay khó được ôn nhu lần này đều kích phát tất cả ra rồi. Mỗi ngày cơm bưng nước rót, ép buộc Khang Kế ở trên giường lo sợ bất an nằm hai ngày mới bỏ qua. Vì thế, hôm nay, Thiệu Chuẩn trải qua một ngày cuối tuần trống rỗng, không nhận được thư tình.

Thứ Hai Khang Kế giãy dụa muốn đi học, mẹ Khang không lay chuyển được, đành phải đáp ứng. Khang Kế cơn sốt tuy rằng đã lui, nhưng còn có chút không khoẻ, mẹ Khang giúp hắn mặc quần áo rất dầy, bao kĩ giống như bánh chưng, đi vào trường học. Không bệnh thì cũng bị một thân quần áo bao cho ra thêm vài phần bệnh thôi. Đến trước cửa lớp học, theo thói quen nhìn nhìn qua lớp I, lại vừa lúc nhìn thấy Thiệu Chuẩn mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó nhìn chính mình.

Khang Kế cũng dừng lại cước bộ, ngây ngốc nhìn Thiệu Chuẩn. Thiệu Chuẩn nhìn hắn trong chốc lát, đột nhiên chậm rãi đi tới, cầm lấy cánh tay hắn, hỏi: “ Sinh bệnh? ”

” Ân. Đã tốt lắm rồi.” Khang Kế có chút co quắp, lùi lại sau hai bước.

Thiệu Chuẩn nhíu mày, nói: “ Còn không có khỏi, đi học làm gì?! ”

Chẳng lẽ có thể nói, mình là bởi vì muốn nhìn thấy cậu, cho nên mới đến? Khang Kế ấp úng nửa ngày, nói: “ Đã tốt rồi, tốt, tốt thật mà.”

Thiệu Chuẩn mày nhăn càng sâu, thở dài nói: “ Cậu đi về trước đi, hảo hảo nghỉ ngơi nghỉ ngơi, tôi giúp cậu xin phép.”

Khang Kế chậm rãi phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu, rất kỳ quái hỏi: “ Thiệu Chuẩn, như thế nào đột nhiên quan tâm mình như vậy? ” Chúng ta rất thân quen sao? Thiệu Chuẩn sửng sốt, ánh mắt có chút chật vật hướng bên cạnh né tránh, buông tay ra, rất nhanh nói: “ Đồng học thôi, nhìn đến liền quan tâm một chút, chuyện thực bình thường, cậu nghĩ nhiều như vậy làm cái gì?! Chạy nhanh về nhà đi, cậy mạnh cái gì?!”, nói đến lời cuối cùng, cơ hồ có chút nghiêm khắc, dọa Khang Kế nhảy dựng. Chạy nhanh về đường cũ quay lại bãi đậu xe.

” Khang Kế, cậu chạy đi đâu? ” Tiếng Thiệu Chuẩn ở phía sau vang lên.

” Mình, mình lái xe đến.” Khang Kế dừng lại đáp.

Thiệu Chuẩn nhìn nhìn khuôn mặt không có huyết sắc khó thấy được, thần sắc trầm xuống, thì thào tự nói: “ Cậu như vậy, còn lái xe sao, nửa đường té ngã cũng chưa người biết.” Hừ lạnh một tiếng, tiến lên kéo Khang Kế hướng bãi xe mà đi.

” Đưa chìa khóa cho tôi.” Thiệu Chuẩn chuẩn xác đi đến trước xe mô tô của Khang Kế, đưa tay hướng Khang Kế nói.

” A? ” Khang Kế theo quán tính đem chìa khóa đưa qua, nhìn Thiệu Chuẩn đem xe đẩy ra, khó hiểu nhìn Thiệu Chuẩn: “ Cậu làm gì vậy? ”

” Lên xe.” Thiệu Chuẩn không để ý tới hắn, chỉ chỉ ra sau, ra lệnh một tiếng, Khang Kế mới hiểu được. Tuy rằng không biết tại sao mà Thiệu Chuẩn tình đồng học nặng thế này, nhưng có thể được người mình ” dưỡng mộ ” chiếu cố như vậy, nói như thế nào đều là một cái hỉ sự. Khang Kế lên xe, Thiệu Chuẩn chậm rì rì lên đường.

Ban đầu, Khang Kế ngồi sau lưng Thiệu Chuẩn thực câu nệ, dựa cũng không dám dựa, ôm cũng không dám ôm, chỗ nào cũng không dám động Thiệu Chuẩn, chỉ vịn tay ở phía sau yên xe, ngồi mà nơm nớp lo sợ. Thiệu Chuẩn thấy hắn như vậy, mặt nhăn mày nhíu, thầm mắng một tiếng ngu ngốc, nói: “ Cậu tốt nhất bám tôi cho tốt, đừng để một hồi lại ngã xuống.” Nói xong, cố ý làm cho xe lượn hai cái, Khang Kế sợ tới mức đành phải hai tay đỡ lấy thắt lưng Thiệu Chuẩn, ai biết này vừa đỡ, lượn còn lợi hại hơn, nửa ngày mới bình thường trở lại.

Mùa thu gió thổi trên mặt Thiệu Chuẩn, làm thân nhiệt hắn tiêu tán một ít. Thì ra cũng không lạnh như mình nghĩ. Cảm giác Khang Kế ngồi ở phía sau đem hết thảy phó thác vào mình rất mỹ diệu. Thời điểm tay hắn đụng tới thắt lưng, chính mình cũng nhịn không được hai tay mềm nhũn, thiếu chút nữa vô lực cầm tay lái, may mắn cuối cùng cầm giữ được.

Một đường này, Khang Kế nhìn gió thổi tóc Thiệu Chuẩn, cả cái mũi tràn đầy hương vị Thiệu Chuẩn, không khỏi tâm tư một chút một chút dao động. Từ đỡ lấy thắt lưng Thiệu Chuẩn, đến ôm lấy thắt lưng Thiệu Chuẩn, đến ghé vào trên lưng Thiệu Chuẩn, từng bước một to gan lên. Thiệu Chuẩn đều không có lên tiếng, không có vẻ phản đối, cũng không có cao hứng, vô tâm hưởng thụ Khang Kế ngọt ngào. Cuối cùng, Khang Kế còn tại trên lưng Thiệu Chuẩn cọ cọ, biểu đạt hắn rất thoải mái. Mỗi một động tác sẽ đưa tới một đoạn lượn. Thật hy vọng đoạn đường có thể dài chút nữa, dài chút nữa.

Gió nhẹ nhàng mà thổi, cảnh vật bốn phía chậm rãi lui ra sau, ánh nắng đem hết thảy làm cho chói nhòa, tiếng động nào cũng đều không xen được vào thế giới một xe hai người.

Hai người trầm mặc trong không khí vi diệu, chìm đắm trong trong không khí vi diệu. Mang theo tâm sự, âm thầm vui mừng, lại tâm ý tương thông. Chỉ nghĩ một đoạn đường sẽ như vậy mà qua, Thiệu Chuẩn lại đột nhiên nghe được thanh âm Khang Kế: “ Nhìn xem, hoa Dã Khương! ” Thiệu Chuẩn bị hoảng sợ, uốn éo đầu xe, không giữ chặt, hai người song song ngã vào bãi cỏ bên đường, chuẩn xác mà nói, là một khoảnh hoa Dã Khương.

Ngã cũng không đau, trên đất còn có hoa. Thiệu Chuẩn vội vàng đi qua nâng dậy bệnh nhân Khang Kế, nói: “ Có bị sao hay không? ”

Khang Kế cười hì hì từ phía sau vươn tay đến, cầm trên tay một nhành hoa Dã Khương, nói: “ Tặng cho cậu.”

Thiệu Chuẩn ngây người. Tuy rằng từ trước Khang Kế cũng từng tặng mình hoa Dã Khương, nhưng chưa bao giờ chính tay đưa như vậy, cảm giác giáp mặt này, quả nhiên bất đồng rất lớn. Thiệu Chuẩn nhìn, mặt còn kề cận Khang Kế đang cười đến sáng lạn, cầm hoa Dã Khương… Ách, ở trong mắt hắn cũng chính là mình, đưa cho mình, cảm giác này thật đúng là có điểm quái, cũng có chút thỏa mãn. Nhịn không được cười, giả không được nghiêm túc, Thiệu Chuẩn tiến lên, nhận hoa, lấy tay giúp Khang Kế lau lau đất trên mặt, cười tủm tỉm nhìn Khang Kế, ôn nhu nói: “ Đi thôi.”

Hai thiếu niên vẻ mặt ngây ngô cười, một lần nữa đi, hoa Dã Khương cài ở đầu xe, một đường phảng phất mùi hoa.

Đến phân cách phố, nhìn thấy quen thuộc người đến người đi, hai người đều có một chút thanh tỉnh. Thiệu Chuẩn gợi lên khóe miệng cười cười, cố ý hỏi: “ Khang Kế thực thích hoa Dã Khương? ”

” A? ” lời này hỏi xong Khang Kế thiếu chút nữa từ sau xe ngã xuống, nửa ngày mới lắp bắp: “ Ân, thích.”

” Sẽ thích bao lâu? ”

” Cái gì? ”

” Sẽ cả đời chỉ thích một loại hoa này sao? ”

Hoa khác cũng đẹp lắm nha, vì cái gì cả đời chỉ thích một loại hoa này? Khang Kế trừng mắt nhìn, nghĩ nghĩ, cảm thấy Thiệu Chuẩn hỏi rất kỳ quái, sẽ không là… cậu ấy biết chính mình là người viết thư tình kia đi?!!! Nghĩ đến khả năng này, Khang Kế sợ tới mức nửa ngày cũng nói không nên lời, chỉ nhìn lưng Thiệu Chuẩn ngẩn người, đáy lòng muốn bỏ chạy, thân mình lại cứng ngắc ở nơi nào, căn bản không thể động đậy.

” Như thế nào? Vấn đề này rất khó trả lời? ”  Thiệu Chuẩn thanh âm lạnh lạnh.

” Ách… Không phải. Mình chỉ là tò mò Thiệu Chuẩn như thế nào đột nhiên cũng quan tâm đến suy nghĩ của mình đối với hoa Dã Khương? ” Khang Kế chính là nhất thời sốt ruột, tùy tiện tìm một câu đáp, lại không nghĩ rằng lời này vào tai Thiệu Chuẩn là phi thường khiêu khích.

Đây là ngươi theo ta ngoạn trò chơi nha, Khang Kế, nhìn không ra đấy, xem ai chống đỡ không được nói ra đây? Vậy ngươi vẫn có thể hảo hảo mà chờ đi. Lạnh thanh âm, lạnh mặt, lạnh không khí, Thiệu Chuẩn nói: ” Đến nhà cậu, xuống xe đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện