“Sau đó hai người liền làm hòa hả?” Viên Thụy hâm mộ hết sức nói, “Vương Tề thiệt quá tuyệt!”

Khóe miệng Phương Sĩ Thanh đều sắp dán tới mang tai, nói: “Lúc đó tao còn tưởng bắn pháo với tao là Cao Dương, hết sạch hi vọng rồi, cảm thấy trời cũng sắp sụp mất, nhưng trong cái rủi lại có cái may… Aiz, về sau tao sẽ không bao giờ như vậy nữa.”

Viên Thụy phun tào: “Mấy lời này mày nói nhiều lần lắm rồi đó, nói cũng như không nói a, tao đã biết mày không thay đổi được rồi mà, vả lại Vương Tề cũng chỉ thích người như mày vậy.”

Ý cười trên mặt Phương Sĩ Thanh quả thực ngừng không được: “Ảnh ngược lại còn từng bảo, chỉ mong tao cứ vậy từ giờ đến già đi, ngoài ảnh ra ai cũng không chịu nổi tao mới tốt.”

Viên Thụy: “…”

Phương Sĩ Thanh nói: “Bất quá tao thấy mình còn phải sửa đổi cho tốt, thế nào cũng phải để ảnh thấy tiến bộ của tao.”

Viên Thụy vẻ mặt cô đơn nói: “Mày cũng đáng ghét quá đi, biết tao không tìm được bạn trai, còn khoe khoang chồng mày với tao nữa.”

Phương Sĩ Thanh nghiêm mặt nói: “Lúc tao thất tình cũng không tránh mày nha.”

Viên Thụy nói: “Mà từ đầu tao đã biết hai người không chia tay nhau được rồi mà, chẳng phải tao từng nói mày biết rồi sao? Đêm sinh nhật mày đó, gọi Vương Tề đến đón mày, miệng ảnh thì nói có việc không đến được, vậy mà tao vừa mới đưa mày đến nhà, sau lưng ảnh đã tới, vừa đút mày uống thuốc vừa thay quần áo cho mày, thật sự là ngậm trong miệng cũng sợ tan, nâng trong lòng bàn tay cũng sợ bay mất, tao nói mày mày còn không chịu tin, còn xùy nói tao mộng du mới thấy.”

Phương Sĩ Thanh chẳng những không nhớ chuyện này, cả Viên Thụy từng nói cái gì hắn cũng không nhớ nữa huống chi, ý cười lan ra khắp gương mặt nói: “Thật hả? Vậy để tao về hỏi ảnh xem.”

Viên Thụy vỗ xuống bàn hai cái, nói: “Không cho nói lại! Mày mà nói tao bo xì mày luôn!”

Phương Sĩ Thanh giơ hai tay làm bộ đầu hàng: “Cuối cùng cho nói thêm câu nữa được không?”

Viên Thụy buồn bực nói: “Nói cái gì?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Tối mai rảnh không? Cùng ăn một bữa cơm, tao giới thiệu ảnh cho tụi bây.”

Viên Thụy khó hiểu: “Ai? Vương Tề? Tao biết ảnh rồi mờ.”

Phương Sĩ Thanh cắn cắn ngón cái, ngại ngùng nói: “Là chính thức giới thiệu.”

Viên Thụy: “… Hai người chuẩn bị công khai gian tình à?”

Phương Sĩ Thanh sửa lưng cậu ta: “Mày nói cái quỷ gì vậy? Cái gì mà gian tình? Là luyến tình!”

Viên Thụy bĩu môi nói: “Có gì khác sao? Mày cũng gọi ai?”

Phương Sĩ Thanh nói: “Có mày, thêm Trịnh Thu Dương, với hai đứa bạn hồi trung học, còn một anh em quen lúc du học, ba người này mày đều gặp rồi, lần trước sinh nhật tao cũng có ở đó, tạm thời vài người như vậy, đều là bạn bè tốt, tao định bắt đầu giới thiệu từ bằng hữu thân cận nhất trước đã.”

Viên Thụy nghĩ nghĩ, hỏi: “Vậy mày chuẩn bị nói với người nhà mày thế nào? Không phải mày mới chỉ nói với mẹ mày chuyện thích đàn ông thôi sao?”

Nét cười đang tươi rói trên mặt Phương Sĩ Thanh rốt cuộc có chút phai nhạt, nói: “Mẹ vẫn chưa chịu tiếp điện thoại tao, tao muốn nói nhưng, mẹ tao cũng phải để ý tao mới được. Vương Tề nói mẹ tao là nhất thời chưa nghĩ thông suốt, cứ chờ mẹ tiếp nhận chuyện tao là gay trước đi đã, sau đó thì… mặc kệ có chuyện gì, tụi tao cũng sẽ cùng nhau đối mặt.”

Viên Thụy cau mày nhìn hắn: “Giờ cũng chỉ như vậy được thôi, Vương Tề rất đáng tin, mày nên nghe ảnh.”

Phương Sĩ Thanh gật gật đầu: “Ừ, tao biết. Không nói cái này nữa, rốt cuộc là mai mày có đến được không a?”

Viên Thụy vội đáp nhanh: “Có! Tao có chứ!”

Lúc Phương Sĩ Thanh nói Trịnh Thu Dương cũng có mặt, cậu chàng liền có chút chờ mong.

Cậu ta có chút ngốc, mà cũng không hẳn là ngốc, cậu ta nhận ra được Trịnh Thu Dương cũng có ý gì đó với mình, nhưng Trịnh Thu Dương rõ ràng lại thích phụ nữ.

Cậu ta với Trịnh Thu Dương chưa từng lén lút liên hệ, mấy lần gặp mặt đều nhờ chuyện Phương Sĩ Thanh, tuy cậu ta cũng ngại trực tiếp gọi điện cho Trịnh Thu Dương thật, nhưng lại có hơi muốn gặp Trịnh Thu Dương.

Bởi vì buổi chiều còn phải vội đến Studio quay quảng cáo sản phẩm điện tử, hai người cùng nhau đi ăn trưa, Phương Sĩ Thanh đưa cậu ta đến Studio, sau đó lại quay đầu xe trở lại tòa soạn.

Song, chỉ sau một ngày, mà hắn đã quăng đi vẻ lo lắng mà thay bằng ánh dương quang chói lọi khắp nơi, các đồng nghiệp cũng nhận ra trạng thái hắn hôm nay khác biệt 180 độ, rốt cuộc cũng là người biết cười, cũng thích nói chuyện rồi, cuối cùng cũng hết tự ngược bản thân, cũng không ngược cấp dưới nữa, cả nhà bây giờ mới có thể yên tâm lên taobao sắm đồ tết rồi nha.

Ông chú tổng biên cách cửa văn phòng lom lom nhìn hắn bên này thiệt nhiều lần, tảng đá lớn trong lòng cũng có thể buông xuống, tới gần năm mới, nếu cấp dưới đắc lực này thật sự vì vấn đề tình cảm mà ảnh hưởng công tác, thì bản thân ông liên tục mấy năm cũng thật không tốt, về sau vẫn nên đối tốt với tiểu Phương  một chút đi.

Phương Sĩ Thanh chịu đựng ra sức một hơi xử lý xong hết thẩy phần công tác nội bộ, sau đó nhanh chóng lấy di động ra gọi Vương Tề, cảm giác không thể chờ được nữa; muốn nghe được giọng đối phương ngay lúc này, không khác gì với lúc Vương Tề với hắn lưỡng tình tương duyệt, cũng không đúng thì phải, hình như so với thời điểm kia càng dính hơn thì có.

Bên kia vang lên hai tiếng Vương Tề liền bắt máy, nói: “Nhớ anh rồi?”

Nụ cười trên mặt Phương Sĩ Thanh vô luận thế nào cũng kiềm không được, sợ bị đồng nghiệp cách tấm thủy tinh bắt gặp, liền gục xuống bàn cùng Vương Tề nói chuyện điện thoại: “Ừm, anh có nhớ em không?”

Vương Tề nói: “Anh bận quá không để ý.”

Phương Sĩ Thanh buồn bực nói: “Cả một câu dễ nghe cũng không chịu nói?”

Giọng Vương Tề có chút ý cười, nói: “Thật sự không được.”

Phương Sĩ Thanh nói: “Ráng sức nhớ! Vắt hết óc nhớ!”

Vương Tề đè thấp thanh âm: “Buổi tối ép khô anh, ban ngày cũng muốn vắt hết nước kia của anh, tiểu dâm đãng.”

[绞尽脑汁] vắt hết óc, trong đó [汁][zhī]: cũng có nghĩa là nước/ chất lỏng =)) tự hiểu nha

Phương Sĩ Thanh: “… Đồ lưu manh!”

Kỳ thật trong lòng hắn vui như hoa nở, Vương Tề phải lưu manh mới bình thường a!

Hắn lại hỏi: “Tối mấy giờ anh về?”

Vương Tề nói: “Chưa biết mấy giờ tan tầm, anh còn phải về nhà lấy đồ trước.”

Phương Sĩ Thanh hừ một tiếng: “Gọi người dọn, chuyển đồ có gì thú vị? Bỏ đi!”

Vương Tề thở dài nói: “Còn một chuyện hơi phiền, để anh khoan dọn đi, cứ ở nhà đã.”

Phương Sĩ Thanh biết anh đang nói đùa, nói: “Vương Siêu còn bị anh cấm túc sao?”

Vương Tề nói: “Hôm qua vượt ngục rồi.”

Phương Sĩ Thanh đập bàn cười to: “Thừa cơ anh không coi được chạy mất rồi chứ gì?”

Vương Tề nói: “Em còn cười? Nếu không phải vì em, anh còn không trông chừng được nó? Chờ anh tóm được nó, cho nó đẹp mặt.”

Phương Sĩ Thanh cười không ngừng, nói: “Anh đừng đánh hắn nữa, hắn hơn hai mươi rồi, cũng đâu phải con nít.”

Vương Tề bất đắc dĩ nói: “Nếu nó có nửa phần bớt lo như em, anh thật sự cũng mặc kệ nó, em từ nhỏ đã rất biết nghe lời, còn nó là từ nhỏ đã rất không nghe lời.”

Phương Sĩ Thanh không cho là đúng nói: “Anh đơn thuần là thấy con nhà người ta tốt hơn con nhà mình thôi, chị em cũng từng đánh em không ít đâu, nếu em mà là em trai anh, có khi anh cũng phải đánh em.”

Vương Tề cười một tiếng, nói: “Nếu em thật sự là em trai anh… Anh phải loạn luân rồi.”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt: “Anh chê xương sườn mình chắc quá hả? Em phải mách cho ba anh!”

Vương Tề nói: “Nhà anh quy củ tuy nhiều, nhưng lúc gặp mặt em phải gọi ông ấy một tiếng ba trước, không thì ông ấy chắc chắn phải quất em.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Vương Tề cười hỏi: “Tưởng thật?”

Phương Sĩ Thanh cả giận nói: “Sao anh lại đáng ghét dữ vậy!?”

Gương vỡ lại lành rồi, phong cách nói chuyện yêu đương qua điện thoại vẫn quái như xưa.



Bên kia, Viên Thụy đang cần cù chụp hình quảng cáo di động, đây là lần đầu tiên cậu ta làm người đại diện, nên trong nội tâm vô cùng coi trọng phần công tác này.

Chụp thẳng đến khi trời tối mịt, người nhiếp ảnh xem xét lại những tấm đã chụp, lúc này mới vừa lòng hô dừng.

Viên Thụy vặn vẹo tạo hình từ trưa đến giờ, bây giờ mới được thả lỏng, tức thì cảm thấy eo mỏi lưng đau, xoa bả vai đang muốn đi thay quần áo, liền thấy Cao Dương từ ngoài vào đây.

Cao Dương cũng thấy cậu ta, khách khí cười cười, nói: “Chụp xong rồi? Chiều có việc chậm trễ, giờ mới có thời gian đến xem.”

Viên Thụy có chút ngây ra chỉ chỉ phòng thay đồ, nói: “Tôi… Tôi đi thay đồ trước.”

Cao Dương gật gật đầu, cậu ta liền vội vàng cất bước vào phòng thay đồ.

Cậu ta nghe Phương Sĩ Thanh kể chuyện hôm qua xong, giờ gặp Cao Dương nhất thời còn có hơi xấu hổ, chờ thay quần áo xong mới hồi phục lại tinh thần, chuyện này hoàn toàn đâu liên quan gì đến mình a, tại sao mình phải xấu hổ? Cậu ta ra khỏi phòng thay đồ, Cao Dương còn đang nói chuyện cùng đạo diễn quảng cáo, cậu ta bám vào vách tường bên cạnh muốn lặng lẽ rời khỏi, Cao Dương lại gọi cậu ta lại: “Viên Thụy!”

Viên Thụy dừng bước: “… Hả?”

Cao Dương vẫy tay với cậu ta nói: “Cậu tới đây một lát, có việc nói với cậu.”

Cậu ta đành phải đi qua, Cao Dương nói: “Công ty tôi đang đấu thầu để giành quảng cáo vào khung giờ vàng mùa Tết, nên có dự định chụp thêm một suất quảng cáo phù hợp với không khí Tết, ngày mai có thể phải phiền cậu đến tăng ca, không biết cậu có ý kiến gì không?”

Quảng cáo này là công tác hạng nhất trước tết âm lịch của Viên Thụy, cậu ta vốn cũng định nghỉ rồi, nên cũng không sắp xếp chuyện khác, nhân tiện nói: “Tôi không có ý kiến, có điều tôi phải nghe bên công ty, lần trước tôi nhận việc mà không báo với công ty, lãnh đạo rất tức giận, hậu quả tuy không quá nghiêm trọng… Nhưng cũng nói chỉ được một lần ấy thôi.”

Cao Dương cười cười nói: “Được, chi tiết cụ thể với tiền đền bù nhất định sẽ bàn bạc với công ty bên cậu sau.”

Viên Thụy gật gật đầu.

Cao Dương tiếp tục cùng đạo diễn nói chính sự, Viên Thụy lại không biết rốt cuộc mình có thể đi hay không, cứ đi như vậy thì không được lễ phép cho lắm, mà có ý định muốn nói phải đi, thì lại chen vào không được, bèn phải đứng bên cạnh làm bù nhìn.

Sau khi hai người bàn xong việc, đạo diễn liền rời khỏi.

Viên Thụy mở miệng gọi: “Cao tiên sinh…”

Cao Dương quay đầu nhìn cậu ta, đi thẳng vào vấn đề nói: “Viên Thụy, Phương Sĩ Thanh đã nói cho cậu biết rồi?”

Viên Thụy: “…”

Cao Dương nói: “Cậu vừa thấy tôi đã có biểu tình này, tôi liền đoán cậu cũng biết.”

Viên Thụy lục lọi vét sạch từ ngữ trong bụng để tìm lời an ủi anh ta: “Kỳ thật anh xuất sắc như vậy, nếu cậu ấy gặp được anh trước, nhất định sẽ thích anh, cậu ấy với người yêu mình quen biết nhau mười mấy năm rồi, không dễ chia tay vậy đâu.”

Cao Dương có chút buồn cười nói: “Cậu không cần thay cậu ấy giải thích đâu, cậu ấy đã xin lỗi với tôi, tôi cũng tiếp nhận rồi.”

Viên Thụy không biết nên nói cái gì cho phải.

Cao Dương hỏi: “Tôi muốn đi uống một ly, đi chung nhé?”

Viên Thụy vội gật đầu: “Được a được a.”

Cậu ta cảm thấy tâm trạng Cao Dương hẳn là không được tốt, nên mới muốn tìm ai đó để tâm sự.

Đúng lúc cậu ta rất thích lắng nghe.

Cao Dương chở cậu ta đến trước cửa night club, cậu ta lấy kính đen từ trong túi đeo lên, rồi mới theo Cao Dương xuống xe.

Vừa bước vào, cậu ta đã cảm thấy không được dễ chịu cho lắm, club này rất ồn, đâu đâu cũng là trai gái trẻ đang lắc lư hệt như cắn thuốc lắc, căn bản không hề thích hợp làm nơi để tâm sự.

Ngày thường cậu ta ra ngoài chơi, cùng lắm cũng chỉ đến nơi sáng sủa uống hai chai rồi về nhà thôi, rất ít khi tới loại thích đung đa đung đưa này, nên rất khó thích ứng nổi.

Cao Dương dẫn cậu ta đến một ghế dài bên trong, phục vụ rất quen thuộc niềm nở chào hỏi Cao Dương.

Cao Dương gọi món, Viên Thụy nghe anh ta toàn chọn rượu mạnh, vội nói: “Tửu lượng tôi không tốt lắm đâu, không cần mạnh, hai chai bia đen(1) là được rồi.”

(1) Bia đen do được trộn thêm một ít mạch nha đen, có màu nâu đen, mùi lạ, vị đắng dịu, có độ cồn nhẹ, đậm đà và ngon không kém bia vàng, so với bia vàng thì giá cao hơn, ít calories hơn, có hợp chất chống oxy hóa chống gây ung thư, giảm nguy cơ máu bị vón cục, chắc xương, tránh sỏi thận, chống đột quỵ được như rượu vang.

Cao Dương xua tay để phục vụ đi rồi, nói: “Đều là rượu tôi hay gọi ở đây trước kia, vả lại tôi cũng không thường xuyên đến, cứ phí phạm một chút cũng không sao, đừng sợ mạnh, uống ít chút là được, không thành vấn đề đâu.”

Viên Thụy cũng không nói thêm gì nữa.

Cao Dương cùng cậu ta câu được câu không tán gẫu chuyện ngày thường, đề tài đầu tiên là nói quanh việc quảng cáo, sau nói tới công việc sản xuất, lại kéo đến sản phẩm điện tử sắp ra mắt.

Cao Dương hiểu biết rất rộng, lại rất biết ăn nói, Viên Thụy ngồi nghe ngược lại cảm thấy khá thú vị, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi buồn bực, không phải nên nói với mình chuyện bi thảm bị Phương Sĩ Thanh cho leo cây đêm qua sao? Tại sao lại không hề đề cập tới Phương Sĩ Thanh với Vương Tề nhỉ?

Cậu ta tha thiết mong chờ tới đây, chính là muốn nghe chuyện đó a.

Phục vụ đưa rượu lên, Cao Dương tạm thời dừng nói chuyện, Viên Thụy dời tầm mắt đi chỗ khác quan sát xung quanh một chút, cậu ta rất ít khi đến loại night club như thế này, ít nhiều gì vẫn có chút tò mò.

Nhìn một vòng, đột nhiên nhìn thấy cách nơi mình không xa, có một người đàn ông đang lắc lư nhảy cùng một em chân dài váy ngắn.

Tuy ánh sáng hơi mờ tối, nhưng mà người đàn ông kia nhìn kiểu gì cũng thấy giống Trịnh Thu Dương nha.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện