Phương Sĩ Thanh bị hù tới choáng váng, sững sờ nhìn Vương Tề, lạc giọng hỏi: “Sao lại… là anh?”

Vương Tề không để ý đến lời hắn nói, cứ nắm cằm hắn hôn lên, hết sức tàn nhẫn cắn môi hắn.

Hắn bị hôn có chút đau, lúc này mới kịp phản ứng, bắt đầu liều mạng giãy dụa.

Vương Tề kẹp vai hắn, thân dưới thô bạo dùng sức thúc vào liên tiếp, mỗi một lần cắm vào đều đỉnh đến điểm chết người.

Thiệt quá sướng.

Thế nhưng chỉ trong chớp mắt Phương Sĩ Thanh đã tức nước vỡ bờ, gần như là gào khóc, khóc đến không thở nổi.

Vương Tề: “…”

Anh dừng động tác, nói: “Em khóc cái gì? Cùng thằng buông thả kia đi mướn phòng, em còn dám ăn vạ?”

Phương Sĩ Thanh nhớ tới Cao Dương, khóc thút thít hỏi: “Anh ta đâu rồi?”

Vương Tề nhíu mày, nói: “Em tìm hắn làm gì? Mới gặp hết thảy chưa được vài lần, đã theo họ kia lên giường, em còn chút tiết tháo nào nữa không?”

Phương Sĩ Thanh vừa khóc vừa mắng: “Anh quản được sao! Em trai vợ trước muốn lên giường với ai, anh quản cái rắm! Anh rốt cuộc đã làm gì anh ta vậy!”

Cũng không biết lời này có chỗ nào thuận khí Vương Tề, thần sắc dịu đi rất nhiều, bóp bên eo Phương Sĩ Thanh, nói: “Hắn vừa thấy anh, đã biết chỗ nào của anh cũng cường hơn, không còn mặt mũi nào nên tự giác cuốn gói rồi.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Đúng là chém gió không biết xấu hổ!

Hắn lại thấy không đúng: “Sao anh lại ở đây? Làm sao anh biết tôi ở chỗ này?”

Vương Tề nhìn hắn.

Hắn rưng rưng nước mắt hỏi: “Anh thấy tôi up Weibo phải không? Anh theo dõi tôi?”

Vương Tề nhéo mặt hắn, nói: “Còn nhắc đến Weibo? Định chờ anh tới lãnh nón xanh à? Lại dám gửi mặt xấu hổ với hắn trong bình luận? Ăn một bữa tối còn ăn đến trên giường, em ăn gan hùm rồi phải không?”

Lần này hắn có thể xác định, là trăm phần trăm Vương Tề theo dõi hắn.

Hắn không biết là nên vui hay nên buồn, cảm giác rất phức tạp, đấu võ mồm nói: “Sao anh không biết nói lý gì hết vậy? Anh cũng có đối tượng mới rồi, thì cớ gì tôi không thể có?”

Vương Tề nhìn vào mắt hắn, khóe môi dần cong lên, ngữ khí ác liệt nói: “Bách Đồ trông đẹp phải không? Em so không lại chứ gì?”

Phương Sĩ Thanh thiếu chút nữa bị tức tới ngất xỉu, phẫn nộ nói: “Anh cút ngay đi đồ khốn! Rút thứ kia của anh ra đi!”

Vương Tề nào chịu nghe hắn, chẳng những không nghe còn nhất định làm trái, ôm hắn ngồi dậy, tách đùi hắn càng rộng ra hai bên, tư thế cơ thể biến hóa, tiến vào càng sâu thêm vài phần, mỗi lần ra vào đều mạnh mẽ nghiền nát nơi sâu nhất.

Vừa rồi mới qua một lần, thắt lưng Phương Sĩ Thanh đã sớm nhũn đến bất ổn, lại bị anh tàn nhẫn ma sát như vậy, hoàn toàn chịu hết nổi, đầu không tự chủ được ngửa về phía sau, tựa vào vai Vương Tề, cần cổ ngưỡng ra một đường cong mê ly.

Phương Sĩ Thanh vốn đang giàn giụa nước mắt, gương mặt còn lưu lại một tầng ửng đỏ sau tình triều mãnh liệt trước đó, vậy mà trông không khác gì bị Vương Tề thao khóc.

Vương Tề xoay mặt hắn sang hôn hắn một hơi, nhẹ giọng nói: “Anh vất vả làm em cả buổi như vậy, còn em ngay cả của chồng em thế nào cũng không cảm nhận được? Chẳng lẽ vài ngày qua ông đây không chịch em, độ nhạy cảm của em tụt dốc rồi phải không?”

Phương Sĩ Thanh nói không nên lời, chỉ sợ không có ai có thể rõ cách khiến hắn sa vào khoái cảm muốn dừng mà không được như Vương Tề. Nhưng dưới tình huống thế này, mà còn bị Vương Tề làm cho cao trào sóng sau xô sóng trước như vậy, hắn rất không tình nguyện. Hơn nữa Vương Tề nói những lời này hắn cũng không thích nghe, từ trước đến giờ hắn có khi nào bị người khác chạm qua mặt sau đâu, thì làm quỷ gì có thể phân biệt được hình dạng? Vừa nghĩ như vậy, lập tức cho rằng Vương Tề đã chạm qua người khác, hắn nhất thời càng thấy buồn phiền tủi thân, hồi lâu mới nghẹn ngào nói: “Vậy anh đi tìm độ nhạy cảm tốt hơn đi…Mau biến đi!”

Vương Tề cũng không giận, một bên chậm rãi ma sát không cho hắn thõa mãn, một bên hôn gáy cùng bả vai hắn, nhẹ giọng nói: “Anh tìm ai? Từ đầu đến cuối anh cũng chỉ có em.”

Phương Sĩ Thanh bất ngờ chớp mắt một cái, tức thì có lại hơi, xoay mặt sang hầm hầm nhìn Vương Tề: “Anh chưa cưỡng gian được Bách Đồ sao?”

Vương Tề ngẩng đầu, vẻ mặt dở khóc dở cười: “Sao anh phải cưỡng gian cậu ta?”

Phương Sĩ Thanh chỉ trích: “Anh là tên chỉ thích làm mấy loại chuyện này!”

Vương Tề nhìn hắn, cười không ngừng được: “Nhưng Bách Đồ đâu có mặc váy dài hở lưng ở đêm Halloween lẳng lơ trêu trọc anh.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Hắn quả thực phẫn nộ rồi, tới giờ Vương Tề đều không cho là lần đó hắn bị cưỡng gian, toàn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ bảo tại hắn ăn mặc rất dâm đãng, không biết xấu hổ! Ung thư thẳng nam(1)! Có giỏi thì đừng đến ngủ với đàn ông a!

(1) Cụm từ hay để chỉ trích mấy người đàn ông dị tính có tật thường tự cho mình là đúng, coi thường giá trị của phụ nữ, hơi mang hướng chế giễu sự nam tính của đàn ông, ờ nói chung là bên VN có từ ‘đàn ông mà như đàn bà’ đó =))

Ung thư thẳng nam nói: “Anh và Bách Đồ không phải loại quan hệ kia, em suốt ngày não bổ cái gì vậy?”

Phương Sĩ Thanh chớp chớp mắt, chất vấn nói: “Vậy anh nói anh ta đẹp hơn tôi? Trễ như vậy còn chạy đến đón anh ta? Còn không phải anh đang theo đuổi anh ta?”

Vương Tề cười nói: “Đúng vậy, anh đang theo đuổi cậu ấy.”

Phương Sĩ Thanh trợn to hai mắt, lập tức chống tay xuống nệm muốn đứng dậy, lại bị Vương Tề ôm eo không cho cựa quậy, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Anh xem tôi là cái gì? Đá tôi xong liền đi theo đuổi người khác, tôi có yêu đương với người khác hay không anh cũng muốn can thiệp, có phải anh bị bệnh rồi không!?”

Tay Vương Tề ôm hắn càng chặt thêm vài phần, khẽ nói: “Thanh Thanh, đúng là anh có bệnh.”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Nếu nói năng lực não bổ của hắn đệ nhị thì chẳng ai dám xưng đệ nhất cũng không sai, chưa tới nửa phút đã có thể não bổ ra một bộ phim bi kịch máu chó lê lết dài tám chục tập.

Vương Tề chia tay với hắn, là bởi vì bị bệnh? Trị không hết sao? Cho nên mới mượn danh nghĩa bức hắn come out, mới chia tay với hắn?

Nhưng mà bi kịch cũng đâu diễn hay được như vậy.

Hắn hết sức lo sợ hỏi: “Anh… bị bệnh gì?”

Vương Tề bị vẻ mặt hắn chọc cười, đáp gọn: “Bệnh thần kinh.”

Phương Sĩ Thanh: “…” Má! Lại bị lão lưu manh này đùa giỡn!

Hắn lại muốn giãy dụa, Vương Tề ôm sát hắn, uy hiếp: “Cử động nữa đi anh liền xé nát quần em, xem em mông trần ra ngoài thế nào.”

Phương Sĩ Thanh tức giận đến thốn dạ dày, một tên đàn ông đội lốt cool ngầu đoan chính nghiêm trang các kiểu thật ra lại bá đạo không có hai từ xấu hổ trong từ điển như vậy, thì vì cái quỷ gì mà ngày nào hắn cũng muốn sống muốn chết nhớ thương!?

Vương Tề thấy hắn ngoan rồi, dán sát vào bên tai hắn thở dài, nói: “Anh bệnh cũng không nhẹ, lúc đầu còn đánh trống nâng cao sĩ khí muốn làm em phải thỏa hiệp với mình, lại không nỡ thấy em mỗi ngày khổ sở như vậy, cũng sắp bị tâm thần phân liệt rồi.”

Phương Sĩ Thanh ngẩn ra, bị lời này khiến cho tim đập gia tốc: “Anh…”

Vương Tề từ phía sau vòng tay ôm chặt eo hắn, đặt cằm trên vai hắn thân mật cọ cọ, nói rằng: “Thanh Thanh, không phải chỉ hôm nay anh mới theo dõi em… mà ngày nào anh cũng theo dõi em.”

Phương Sĩ Thanh: “!!!”

Hắn có chút không tin: “Anh đừng có điêu…”

Vương Tề nói: “Một chút cũng không điêu, sau hôm anh rời khỏi nhà chúng ta, em đến bệnh viện truyền dịch, xem một bộ cung đấu thôi cũng có thể khóc thảm như vậy, bên cạnh còn một nhóc ú cứ cười nhạo em mãi.”

Phương Sĩ Thanh chợt quay đầu lại, hai mắt trừng đến độ gần như muốn lọt tròng.

Vương Tề cực tự nhiên hôn hắn một cái, nói: “Lát sau tên anh em thẳng nam kia liền mua một giỏ trái cây lớn đến thăm em, cùng đến phòng tập thể hình mới mở, đợi không lâu lắm một lát lại đi ra, gọi Viên Thụy cùng đi ăn cơm, cơm nước xong em đưa Viên Thụy tới đài truyền hình, sau thì về nhà, mãi cho đến lúc ngủ cũng không bước ra. Hôm sau em lại đi truyền dịch, truyền xong đến Khánh Phong ăn bánh bao, có thể không hợp khẩu vị, nên chỉ ăn rất ít, lát sau dạo quanh phố nửa tiếng, lại đến phòng tập, không biết sao đã cùng họ Cao kia đi ra, còn chạy đi uống trà, uống thẳng đến tận lúc trời tối mịt, đó giờ em chưa hề uống trà …”

Nói đến đây, ngữ khí Vương Tề rõ ràng hơi lên men, dừng một chút mới nói tiếp: “Bây giờ em với Viên Thụy ở chung còn tốt như vậy, không những tới nhà cậu ta ăn cơm, còn ba ba chạy tới giúp cậu ta chuyển nhà, dáng cậu ta còn cao hơn em, cũng cường hơn em, còn phải nhờ em làm giúp việc thể lực này sao?”

Phương Sĩ Thanh cũng nhớ tới sự việc hôm đó, nói: “Vậy anh còn ba ba chạy tới đón Bách Đồ! Mới chính thức chia tay với tôi hai ba ngày, mà anh đã bắt đầu theo đuổi người ta!”

Vương Tề mỉm cười: “Cũng không phải chỉ lúc đó anh mới theo đuổi cậu ta, anh theo đuổi cậu ta nhiều năm rồi.”

Phương Sĩ Thanh nghe xong lại cúi đầu rấm rứt.

Vương Tề thấy hắn lại rơi nước mắt, nói: “Chẳng phải anh đã sớm nói với em anh thích cậu ta sao? Anh là fan lâu năm của phim cậu ta đóng, anh theo đuổi một diễn viên em cũng ăn giấm, còn khóc?”

Phương Sĩ Thanh: “…”

Vương Tề nói: “Trước đây công ty bên anh đầu tư một bộ điện ảnh, Bách Đồ là diễn viên chính, anh tìm cậu ta bàn công việc.”

Lúc này đầu óc Phương Sĩ Thanh cực sắc bén: “Không phải anh nói theo dõi tôi? Tại sao lại thành tìm anh ta bàn công việc?”

Vương Tề khẽ thở dài, nói: “Được rồi, nói thật với em, anh bắt gặp em giúp Viên Thụy chuyển nhà, có hơi nóng giận, mới cố ý gọi Bách Đồ xuống, muốn chọc khóc em.”

Phương Sĩ Thanh ngẩn ngơ, bỗng dưng phát cáu: “Sao anh lại ấu trĩ như vậy!?”

Từ lúc hắn thấy Vương Tề đến đón Bách Đồ hôm đó, liền biến Bách Đồ thành tình địch hư cấu, chỉ cần não bổ Vương Tề với Bách Đồ thế nào thế nào thôi cũng não bổ được hơn một trăm lần, mỗi lần đều tức giận đau từ đầu đến chân, hóa ra đều là đau vô ích!

Vương Tề bóp eo hắn một phen, nói: “Còn em sao? Không chỉ Viên Thụy, còn tên anh em thẳng nam kia, đêm hôm còn chạy đến tìm em, may mà hai người còn biết ra ngoài đi ăn con gà, không thì anh đã phá cửa vào chém chết hắn, hay cho một thẳng nam, lúc nên ngủ không đi tìm phụ nữ, lại đi tìm em làm gì?”

Phương Sĩ Thanh: “… Không phải ăn con gà, là ăn KFC.” (Anh già cổ lổ đến trình độ này luôn rồi má ơi  =)))

Vương Tề nói: “Có gì khác? Dạ dày em khỏe lắm hả? Khuya vậy còn đi ăn thứ rán dầu đó làm gì?”

Phương Sĩ Thanh bị nói mím môi không lên tiếng, nhưng trong lòng lại nổi lên chút cao hứng.

Vương Tề thay đổi ngữ điệu ác thanh ác khí, nói: “Cái khác khoan nói, còn họ Cao, hắn hẹn em uống trà hẹn em ăn cơm, em trái lại cái gì cũng không từ chối, hôm nay trực tiếp hẹn bắn pháo, nếu anh không đi theo, có phải em thật sự định lên giường với hắn hay không?”

Nãy giờ anh vẫn còn cắm trong Phương Sĩ Thanh, lúc này lại nổi nóng đâm đâm, Phương Sĩ Thanh đầy mặt ửng hồng rên vài tiếng, không tình nguyện nói: “Là anh nói tôi đi tìm người khác, lúc nói còn lạnh lùng như vậy, hiện tại lại muốn hối hận, cái gì cũng là anh đúng hết.”

Vương Tề bỗng nhiên dừng động tác, dùng sức ôm lấy hắn, nói: “Thanh Thanh, em nói rất đúng, anh hối hận rồi.”

Phương Sĩ Thanh vô cùng tủi thân: “Anh đừng nói nữa, tôi không muốn nghe.” Tuy nói vậy, nhưng hắn lại dựng lỗ tai lên, Vương Tề hối hận cái gì?

Vương Tề tiếp tục nói: “Anh không nên làm căng như vậy với em, em vốn không phải anh, cách dao sắc chặt đay rối này có lẽ không thích hợp với em.”

Phương Sĩ Thanh không đáp lại, hắn không biết Vương Tề đột nhiên nói như vậy là có ý gì.

Vương Tề chậm rãi đem tính khí rút ra, Phương Sĩ Thanh cho rằng rốt cuộc anh cũng chịu nói chuyện đàng hoàng rồi, ai ngờ mới vừa lui ra ngoài, Vương Tề liền ôm hắn xoay người lại, hai người thay đổi thành tư thế mặt đối mặt, sau đó Vương Tề lại chen mình vào.

Phương Sĩ Thanh hơi nổi cáu: “Có thể nghiêm túc nói chuyện được không!”

Vương Tề mắt điếc tai ngơ, mãnh liệt thẳng lưng về phía trước, phần dưới dồn dập vang ba ba ba vừa nhanh vừa hữu lực.

Hai chân thon dài trắng nõn của Phương Sĩ Thanh tách ra ôm lấy hai bên sườn thắt lưng dẻo dai cứng cáp của Vương Tề, cả mặt trên đều ướt sũng mồ hôi tinh mịn.

Hắn tựa như đang trên một con thuyền dập dồn trong biển tình, bên tai nghe được giọng Vương Tề dùng thanh âm hơi thở dốc nói chuyện, có vài phần gợi cảm, lại có vài phần ôn nhu: “Thanh Thanh… Anh chưa từng cấp bách muốn hoàn toàn độc chiếm một người như vậy, tuy cảm giác này vừa mới lạ vừa kích thích, song lại rất bất an. Anh biết tính tình của em, nếu ba mẹ không đồng ý cho em bên anh, em nhất định sẽ rời bỏ anh. Nên khi em vừa nói em không chịu công khai quan hệ của chúng ta với họ, anh rất lo, đã muốn bức em, anh chính là ỷ vào việc em yêu anh, biết em rời khỏi anh sẽ rất thống khổ, mới muốn dùng cách này bức em thỏa hiệp với mình, nhưng còn chưa đợi được đến khi em chịu thua, thì chính anh đã không chịu nổi nữa rồi, sợ mình không có bên cạnh em sẽ khổ sở, lại sợ mình không bên cạnh em không khổ sở, sợ thấy em cô đơn một mình, lại sợ thấy em bên người khác, thực ra anh không muốn theo dõi em, nhưng lại sợ một lúc nào đó không để ý, em đã bỏ đi với tên khác rồi, em cùng họ Cao kia uống trà ăn cơm còn chạy đi mướn phòng, em có biết anh muốn làm gì em không? Anh muốn giết chết em…”

Phương Sĩ Thanh vươn tay ôm lấy anh, không rõ nguyên do khóc nấc lên, hắn vẫn luôn oán hận Vương Tề rời bỏ hắn, nhưng vừa nghe Vương Tề cũng thống khổ như vậy, đáy lòng hắn càng chua xót.

Vương Tề hôn hắn, như muốn nuốt chửng hắn vào bụng mình, thô bạo mút cắn bờ môi cùng đầu lưỡi hắn, trong khoang miệng đều thoang thoảng mùi máu tươi, Vương Tề mới buông hắn ra, hai người hô hấp lộn xộn cùng một chỗ, trong ánh mắt nhìn về phía nhau nồng đậm thâm tình đến vô pháp tan biến.

Vương Tề mở miệng, thầm nói: “Thanh Thanh, anh hối hận rồi, anh sẽ không bức em nữa, mặc kệ tương lai sau em có thật sự vì người nhà phải rời bỏ anh… Anh cũng vĩnh viễn không muốn tự tay tra tấn em thêm lần nào, em có thể bên anh được bao lâu hay bấy lâu, chỉ cần lúc ở bên anh, em cảm thấy vui vẻ hạnh phúc là tốt rồi.”

Phương Sĩ Thanh hé môi mở miệng, nói: “Nhưng bây giờ em không muốn như vậy với anh nữa.”

Sắc mặt Vương Tề hóa âm u.

Phương Sĩ Thanh rướn người về phía trước cọ cọ, gần như dán vào môi anh, khẽ nói: “Vương Tề, em come out rồi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện