Vài ngày sau, Kha Minh Hiên đưa Biên Dĩ Thu lên máy bay sang Mĩ. Hà Tự, Tả Thành bồi y sang đó, Diệp Trăn, lão Mạnh ở lại quản lý công ty. Nhân viên tiếp đón cùng với chuyên gia ở bệnh viện bên Mĩ đã được sắp xếp thỏa đáng, đến bên kia có thể trực tiếp nhập viện. Thời gian phẫu thuật định là nửa tháng sau.
Kỳ thật chấn thương ở đầu của Biên Dĩ Thu không phải trong nước không thể phẫu thuật, Kha Minh Hiên phản đối muốn đưa y ra nước ngoài, thứ nhất là bởi vì kỹ thuật chữa bệnh ở Mĩ rất bảo đảm, độ mạo hiểm càng thấp. Dù sao cũng là mổ não, không thể phớt lờ; thứ hai hai nhà Kha Phùng bởi vì chính mình kiên trì cùng Biên Dĩ Thu liều chết, không còn phản đối kịch liệt nữa, nhưng cũng không chấp nhận. Để Biên Dĩ Thu xuất ngoại một thời gian, có thể làm cho trưởng bối hai nhà hạ nhiệt, tất cả mọi người bình tĩnh một chút, mới có không gian tiếp tục đàm phán.
Xa cách ngẳn ngủi là vì tương lai lâu dài, cho nên cũng không có gì phải buồn, hai tên đàn ông lại càng không ở chỗ đông người mà dính lấy nhau. Làm xong thủ tục đăng ký, Biên lão đại thấy cũng xấp xỉ tới giờ, xoay người đi.
Kha Minh Hiên túm trụ cánh tay y: “Em không có gì muốn nói với anh à?”
Hà Tự, Tả Thành thập phần tự giác đứng im bên cạnh.
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ: “Ở nhà thành thật một chút.”
Kha Minh Hiên câu khóe môi: “Còn gì nữa?”
Biên Dĩ Thu nghĩ một chút: “Mau chóng sang đây.”
Ý cười của Kha Minh Hiên càng rõ ràng: “Mau chóng sang đó để làm gì?”
Biên Dĩ Thu tiến đến bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được: “Làm anh, hoặc làm em.”
Kha đại thiếu gia bị người này thẳng thắn chẳng phân biệt trường hợp nào, chọc cho miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải thời gian không kịp, hắn thật muốn trực tiếp đẩy người vào phòng VIP chờ bay, như mong muốn một chút.
Biên Dĩ Thu nhìn hắn như vậy, nhe răng cười một tiếng xấu xa: “Em đi nha.”
Nói xong cũng không chờ Kha Minh Hiên phản ứng, chân dài bước một bước, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Trêu người ta xong bỏ chạy, Biên lão đại chính là không phúc hậu như vậy, nhưng mà Kha thiếu gia giờ phút này không có cách nào. Nhưng với thân thể hiện tại của Biên lão đại, đánh một chút cũng không nở xuống tay.
Ai có thể nghĩ đến Kha thiếu gia ngang ngược phong lưu thành thói, cuối cùng lại hóa thành như vậy trong tay một người? Hắn nhìn thân ảnh Biên Dĩ Thu cao to trong tầm mắt mình càng ngày càng xa, sau khi qua cổng kiểm tra an ninh còn đặc biệt cợt nhả quay đầu lại tặng cho hắn một nụ hôn gió, bị Hà Tự, Tả Thành không đành lòng nhìn thẳng mà bỏ đi.
Kha Minh Hiên cười mắng “Đồ ngốc”, xoay người ra khỏi sân bay.
Trở lại đại viện, Kha tư lệnh không ở nhà, Phùng Thục Nhàn cùng dì giúp việc ở phòng bếp cùng nhau nấu cơm, thấy hắn trở về có chút bất ngờ, nhanh chóng kêu dì giúp việc lấy tôm lớn Việt Nam từ tủ lạnh ra rã đông, chuẩn bị thêm hai món.
Kha Minh Hiên nói không cần phiền toái, có cái gì ăn là được rồi.
Phùng Thục Nhàn nghe hắn nói như thế ngẩn người, lập tức nói: “Con bây giờ cùng mẹ khách khí như vậy?”
Kha Minh Hiên nghe vậy cũng sững sờ, tay chân có chút luống cuống nhìn bà: “Mẹ, con không có ý khác….”
“Ta biết con không có ý khác.” Phùng Thục Nhàn miễn cưỡng cười cười, “Con ngồi một lát đi, đồ ăn rất nhanh sẽ chín thôi.”
Buổi tối Kha tư lệnh trở về, một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm. Kha tư lệnh không đánh cũng không mắn hắn, ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn, nhưng lại còn Phùng Thục Nhàn hàn huyên một chút, nói cái bản mặt cả đời này cũng không cần nữa, cuối cùng cũng trấn an được bộ trưởng Trần bên kia.
Phùng Thục Nhàn nhìn con trai, Kha Minh Hiên quan sát mặt mũi hắn, cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm, không đáp lời gã.
Cơm nước xong xuôi, Kha tư lệnh lên lầu vào thư phòng, cạch một tiếng đóng cửa phòng, từ đầu đến cuối xem hắn không tồn tại.
Phùng Thục Nhàn nhìn hai cha con chiến tranh lạnh, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng lại không biết hòa giải thế nào, ngồi trên bàn ăn không tự giác xuất thần.
Kha Minh Hiên đi tới phía sau ôm bà, gọi một tiếng “mẹ”.
Phùng Thục Nhàn lấy lại tinh thần, tỏ vẻ thoải mái mà vỗ tay hắn: “Bao nhiêu tuổi rồi, mà cứ y hệt trẻ con.”
“Vô luận bao nhiêu tuổi, con cũng là con của hai người.” Kha Minh Hiên đặt cằm trên vai mẹ, qua một lát mới nhẹ nhàng nói, “Thật xin lỗi”.
Phùng Thục Nhàn nghe thấy câu “thật xin lỗi” này, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nhưng cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Cô gái tốt nhiều như vậy, con thật sự không muốn thử lại sao?”
Kha Minh Hiên đặc biệt nghiêm túc nói: “Đừng nói phụ nữ, cho dù là đàn ông khác, con cũng không thể chấp nhận. Con yêu chính là Biên Dĩ Thu người này, không liên quan gì đến giới tính của em ấy.”
Phùng Thục Nhàn sắc mặt bi thương, hồn bay phách lạc mà ngồi tựa vào ghế dựa, hoàn toàn không thể lý giải tình yêu như thế.
Kha Minh Hiên đi đến trước mặt bà, nửa quỳ xuống, nắm tay bà, ngửa đầu nhìn bà: “Mẹ, con cùng em ấy cùng nhau sống chết, đều ở quỷ môn quan dạo qua một lần, không có có gì có thể làm tụi con tách nhau ra. Trừ ba mẹ ra, em ấy là người con yêu nhất trên thế giới này, con cũng muốn cùng em ấy đi hết nửa đời còn lại. Con biết tạm thời hai người không thể chấp nhận, con chỉ hy vọng hai người cho con thêm thời gian, để con chứng mình người mà con chọn cùng đi chung đường với mình, tuyệt đối không sai.”
Phùng Thục Nhàn mắt ngấn nước nhìn con trai nửa quỳ trước mặt, nước mắt rốt cuộc cũng ào ào rơi xuống. Thâm tình trong mắt Kha Minh Hiên, kiên quyết nói lý, có người mẹ nào không động lòng chứ? Bà không giống chồng của mình, thể diện cùng địa vị của Kha gia cũng thế, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của bà, quan tâm rối rắm của bà từ trước đến nay đơn giản bởi vì con trai của mình cùng một chỗ với một người đàn ông, liệu có ổn hay không?
Biên Dĩ Thu là dạng người gì, trong khoảng thời gian này bà đã tìm em trai mình hỏi thăm đến nhất thanh nhị sở, nói không lo lắng khẳng định là giả. Nhưng đồng thời bà cũng hiểu rất rõ, hai tháng trước Biên Dĩ Thu bị trọng thương, con trai bảo bối của bà bỏ lại ba mẹ, bỏ lại cô dâu, bỏ lại khách khứa chạy trốn khỏi hôn lễ, chuyện này cũng không có cách nào cứu vãn. Mặc cho bà không cam lòng thế nào, đời này cũng sẽ không có được một cô con dâu lý tưởng.
Chấp nhận, bản thân khó chịu; không chấp nhận, con trai khó chịu. Mà làm một người mẹ, bà vô luận thế nào cũng không nỡ nhìn con trai mình khó chịu.
Mãi cho đến khi Kha Minh Hiên rời khỏi đại viện, Phùng Thục Nhàn cũng không tỏ vẻ đồng ý rõ ràng, nhưng lời nói đã bắt đầu thả lỏng hơn, thậm chí hỏi vài câu thân thể Biên Dĩ Thu khôi phục thế nào.
Kha Minh Hiên nói hồi chiều y vừa mới đi, sang Mĩ có kĩ thuật chữa bệnh tiên tiến, mạo hiểm khi phẫu thuật cũng thấp một tí.
Phùng Thục Nhàn gật gật đầu không nói gì, Kha Minh Hiên trước khi đi ngẩng đầu cửa thư phòng đang đóng chặt trên lầu. Phùng Thục Nhàn cũng nhìn theo tầm mắt của hắn: “Tính tình ba con cũng rõ ràng….Từ từ sẽ ổn thôi.”
Kha Minh Hiên đương nhiên biết ba hắn không có khả năng bị hắn nói mấy câu liền đả động, thái độ của mẹ có thể dao động, đã là kết quả tốt ngoài ý muốn.
Mấy ngày kế tiếp, Kha Minh Hiên một mực xử lý công việc ở truyền thông Hòa Thịnh, bởi vì phải ở Mĩ một thời gian, hắc đem tất cả công việc cùng với một ít quyền hạn giải quyết công việc giao cho Bùi Tư Viễn, nói cho hay là muốn đi khai thác thị trường ngoài nước, kêu Bùi Tư Viễn hãy cố gắng trông coi đại bản doanh.
Bùi Tư Viễn quả thật xem thường, liếc mắt nhìn lên trời: “Cậu có thể không biết xấu hổ hơn không? Cậu muốn đi bồi Biên tổng thì cứ việc nói thẳng, cái lý do đường hoàng khai thác thị trường ngoài nước rốt cuộc cậu không biết xấu hổ cỡ nào mà dám nói ra khỏi miệng hả?”
Kha đại thiếu gia tương đối không biết xấu hổ nhìn hắn, “Tôi đi bồi vợ mình thì có vấn đề gì à?”
Bùi Tư Viễn không nói gì đành chịu thua.
Hai người còn chưa nói xong, thư ký Lisa gọi điện thoại nội bộ vào, nói có Lý tổng của mậu dịch Phong Trạch đến.
“Nói cậu ta tôi không ở —–”
Lời còn chưa dứt, cửa văn phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy vào, Lý Trạch vừa lúc nghe được những lời này cửa hắn, sắc mặt nhất thời không tốt lắm.
Bùi Tư Viễn cầm văn kiện đi ra ngoài, khách khí mà chào hỏi Lý Trạch một câu.
Kha Minh Hiên mặt không đổi sắc tắt điện thoại, xoay người cười hỏi: “A Trạch, sao cậu lại tới đây, vào ngồi đi.”
Kỳ thật chấn thương ở đầu của Biên Dĩ Thu không phải trong nước không thể phẫu thuật, Kha Minh Hiên phản đối muốn đưa y ra nước ngoài, thứ nhất là bởi vì kỹ thuật chữa bệnh ở Mĩ rất bảo đảm, độ mạo hiểm càng thấp. Dù sao cũng là mổ não, không thể phớt lờ; thứ hai hai nhà Kha Phùng bởi vì chính mình kiên trì cùng Biên Dĩ Thu liều chết, không còn phản đối kịch liệt nữa, nhưng cũng không chấp nhận. Để Biên Dĩ Thu xuất ngoại một thời gian, có thể làm cho trưởng bối hai nhà hạ nhiệt, tất cả mọi người bình tĩnh một chút, mới có không gian tiếp tục đàm phán.
Xa cách ngẳn ngủi là vì tương lai lâu dài, cho nên cũng không có gì phải buồn, hai tên đàn ông lại càng không ở chỗ đông người mà dính lấy nhau. Làm xong thủ tục đăng ký, Biên lão đại thấy cũng xấp xỉ tới giờ, xoay người đi.
Kha Minh Hiên túm trụ cánh tay y: “Em không có gì muốn nói với anh à?”
Hà Tự, Tả Thành thập phần tự giác đứng im bên cạnh.
Biên Dĩ Thu nghĩ nghĩ: “Ở nhà thành thật một chút.”
Kha Minh Hiên câu khóe môi: “Còn gì nữa?”
Biên Dĩ Thu nghĩ một chút: “Mau chóng sang đây.”
Ý cười của Kha Minh Hiên càng rõ ràng: “Mau chóng sang đó để làm gì?”
Biên Dĩ Thu tiến đến bên tai hắn, dùng âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được: “Làm anh, hoặc làm em.”
Kha đại thiếu gia bị người này thẳng thắn chẳng phân biệt trường hợp nào, chọc cho miệng đắng lưỡi khô, nếu không phải thời gian không kịp, hắn thật muốn trực tiếp đẩy người vào phòng VIP chờ bay, như mong muốn một chút.
Biên Dĩ Thu nhìn hắn như vậy, nhe răng cười một tiếng xấu xa: “Em đi nha.”
Nói xong cũng không chờ Kha Minh Hiên phản ứng, chân dài bước một bước, cũng không quay đầu lại mà bước đi.
Trêu người ta xong bỏ chạy, Biên lão đại chính là không phúc hậu như vậy, nhưng mà Kha thiếu gia giờ phút này không có cách nào. Nhưng với thân thể hiện tại của Biên lão đại, đánh một chút cũng không nở xuống tay.
Ai có thể nghĩ đến Kha thiếu gia ngang ngược phong lưu thành thói, cuối cùng lại hóa thành như vậy trong tay một người? Hắn nhìn thân ảnh Biên Dĩ Thu cao to trong tầm mắt mình càng ngày càng xa, sau khi qua cổng kiểm tra an ninh còn đặc biệt cợt nhả quay đầu lại tặng cho hắn một nụ hôn gió, bị Hà Tự, Tả Thành không đành lòng nhìn thẳng mà bỏ đi.
Kha Minh Hiên cười mắng “Đồ ngốc”, xoay người ra khỏi sân bay.
Trở lại đại viện, Kha tư lệnh không ở nhà, Phùng Thục Nhàn cùng dì giúp việc ở phòng bếp cùng nhau nấu cơm, thấy hắn trở về có chút bất ngờ, nhanh chóng kêu dì giúp việc lấy tôm lớn Việt Nam từ tủ lạnh ra rã đông, chuẩn bị thêm hai món.
Kha Minh Hiên nói không cần phiền toái, có cái gì ăn là được rồi.
Phùng Thục Nhàn nghe hắn nói như thế ngẩn người, lập tức nói: “Con bây giờ cùng mẹ khách khí như vậy?”
Kha Minh Hiên nghe vậy cũng sững sờ, tay chân có chút luống cuống nhìn bà: “Mẹ, con không có ý khác….”
“Ta biết con không có ý khác.” Phùng Thục Nhàn miễn cưỡng cười cười, “Con ngồi một lát đi, đồ ăn rất nhanh sẽ chín thôi.”
Buổi tối Kha tư lệnh trở về, một nhà ba người ngồi xuống ăn cơm. Kha tư lệnh không đánh cũng không mắn hắn, ngay cả một câu cũng không thèm nói với hắn, nhưng lại còn Phùng Thục Nhàn hàn huyên một chút, nói cái bản mặt cả đời này cũng không cần nữa, cuối cùng cũng trấn an được bộ trưởng Trần bên kia.
Phùng Thục Nhàn nhìn con trai, Kha Minh Hiên quan sát mặt mũi hắn, cúi đầu thành thành thật thật ăn cơm, không đáp lời gã.
Cơm nước xong xuôi, Kha tư lệnh lên lầu vào thư phòng, cạch một tiếng đóng cửa phòng, từ đầu đến cuối xem hắn không tồn tại.
Phùng Thục Nhàn nhìn hai cha con chiến tranh lạnh, trong lòng thật sự rất khó chịu, nhưng lại không biết hòa giải thế nào, ngồi trên bàn ăn không tự giác xuất thần.
Kha Minh Hiên đi tới phía sau ôm bà, gọi một tiếng “mẹ”.
Phùng Thục Nhàn lấy lại tinh thần, tỏ vẻ thoải mái mà vỗ tay hắn: “Bao nhiêu tuổi rồi, mà cứ y hệt trẻ con.”
“Vô luận bao nhiêu tuổi, con cũng là con của hai người.” Kha Minh Hiên đặt cằm trên vai mẹ, qua một lát mới nhẹ nhàng nói, “Thật xin lỗi”.
Phùng Thục Nhàn nghe thấy câu “thật xin lỗi” này, hốc mắt nháy mắt đỏ lên, nhưng cố gắng không để nước mắt rơi xuống: “Cô gái tốt nhiều như vậy, con thật sự không muốn thử lại sao?”
Kha Minh Hiên đặc biệt nghiêm túc nói: “Đừng nói phụ nữ, cho dù là đàn ông khác, con cũng không thể chấp nhận. Con yêu chính là Biên Dĩ Thu người này, không liên quan gì đến giới tính của em ấy.”
Phùng Thục Nhàn sắc mặt bi thương, hồn bay phách lạc mà ngồi tựa vào ghế dựa, hoàn toàn không thể lý giải tình yêu như thế.
Kha Minh Hiên đi đến trước mặt bà, nửa quỳ xuống, nắm tay bà, ngửa đầu nhìn bà: “Mẹ, con cùng em ấy cùng nhau sống chết, đều ở quỷ môn quan dạo qua một lần, không có có gì có thể làm tụi con tách nhau ra. Trừ ba mẹ ra, em ấy là người con yêu nhất trên thế giới này, con cũng muốn cùng em ấy đi hết nửa đời còn lại. Con biết tạm thời hai người không thể chấp nhận, con chỉ hy vọng hai người cho con thêm thời gian, để con chứng mình người mà con chọn cùng đi chung đường với mình, tuyệt đối không sai.”
Phùng Thục Nhàn mắt ngấn nước nhìn con trai nửa quỳ trước mặt, nước mắt rốt cuộc cũng ào ào rơi xuống. Thâm tình trong mắt Kha Minh Hiên, kiên quyết nói lý, có người mẹ nào không động lòng chứ? Bà không giống chồng của mình, thể diện cùng địa vị của Kha gia cũng thế, cũng không nằm trong phạm vi lo lắng của bà, quan tâm rối rắm của bà từ trước đến nay đơn giản bởi vì con trai của mình cùng một chỗ với một người đàn ông, liệu có ổn hay không?
Biên Dĩ Thu là dạng người gì, trong khoảng thời gian này bà đã tìm em trai mình hỏi thăm đến nhất thanh nhị sở, nói không lo lắng khẳng định là giả. Nhưng đồng thời bà cũng hiểu rất rõ, hai tháng trước Biên Dĩ Thu bị trọng thương, con trai bảo bối của bà bỏ lại ba mẹ, bỏ lại cô dâu, bỏ lại khách khứa chạy trốn khỏi hôn lễ, chuyện này cũng không có cách nào cứu vãn. Mặc cho bà không cam lòng thế nào, đời này cũng sẽ không có được một cô con dâu lý tưởng.
Chấp nhận, bản thân khó chịu; không chấp nhận, con trai khó chịu. Mà làm một người mẹ, bà vô luận thế nào cũng không nỡ nhìn con trai mình khó chịu.
Mãi cho đến khi Kha Minh Hiên rời khỏi đại viện, Phùng Thục Nhàn cũng không tỏ vẻ đồng ý rõ ràng, nhưng lời nói đã bắt đầu thả lỏng hơn, thậm chí hỏi vài câu thân thể Biên Dĩ Thu khôi phục thế nào.
Kha Minh Hiên nói hồi chiều y vừa mới đi, sang Mĩ có kĩ thuật chữa bệnh tiên tiến, mạo hiểm khi phẫu thuật cũng thấp một tí.
Phùng Thục Nhàn gật gật đầu không nói gì, Kha Minh Hiên trước khi đi ngẩng đầu cửa thư phòng đang đóng chặt trên lầu. Phùng Thục Nhàn cũng nhìn theo tầm mắt của hắn: “Tính tình ba con cũng rõ ràng….Từ từ sẽ ổn thôi.”
Kha Minh Hiên đương nhiên biết ba hắn không có khả năng bị hắn nói mấy câu liền đả động, thái độ của mẹ có thể dao động, đã là kết quả tốt ngoài ý muốn.
Mấy ngày kế tiếp, Kha Minh Hiên một mực xử lý công việc ở truyền thông Hòa Thịnh, bởi vì phải ở Mĩ một thời gian, hắc đem tất cả công việc cùng với một ít quyền hạn giải quyết công việc giao cho Bùi Tư Viễn, nói cho hay là muốn đi khai thác thị trường ngoài nước, kêu Bùi Tư Viễn hãy cố gắng trông coi đại bản doanh.
Bùi Tư Viễn quả thật xem thường, liếc mắt nhìn lên trời: “Cậu có thể không biết xấu hổ hơn không? Cậu muốn đi bồi Biên tổng thì cứ việc nói thẳng, cái lý do đường hoàng khai thác thị trường ngoài nước rốt cuộc cậu không biết xấu hổ cỡ nào mà dám nói ra khỏi miệng hả?”
Kha đại thiếu gia tương đối không biết xấu hổ nhìn hắn, “Tôi đi bồi vợ mình thì có vấn đề gì à?”
Bùi Tư Viễn không nói gì đành chịu thua.
Hai người còn chưa nói xong, thư ký Lisa gọi điện thoại nội bộ vào, nói có Lý tổng của mậu dịch Phong Trạch đến.
“Nói cậu ta tôi không ở —–”
Lời còn chưa dứt, cửa văn phòng đã bị người từ bên ngoài đẩy vào, Lý Trạch vừa lúc nghe được những lời này cửa hắn, sắc mặt nhất thời không tốt lắm.
Bùi Tư Viễn cầm văn kiện đi ra ngoài, khách khí mà chào hỏi Lý Trạch một câu.
Kha Minh Hiên mặt không đổi sắc tắt điện thoại, xoay người cười hỏi: “A Trạch, sao cậu lại tới đây, vào ngồi đi.”
Danh sách chương