Nói trắng ra, đã rất lâu rồi Biên Dĩ Thu không đánh nhau, cũng rất lâu rồi không sảng khoái đến như vậy. Trong trại tạm giam không có vũ khí, liền trực tiếp không đeo bao tay mà vật lộn. Nắm tay vung ra ngoài, chính là sức mạnh tuyệt đối khiến người ta không đứng dậy nổi. Tiếng kêu rên bi thương, cùng với tiếng da thịt nặng nề tiếp xúc, xen lẫn với mùi máu tanh dần dần khuếch tán, đan vào nhau tạo thành dục vọng bạo ngược khiến người ta muốn ngừng mà không thể ngừng được, tàn bạo trong cơ thể ngủ đông nhiều ngày đột nhiên hóa thành mãnh thú, kêu gào muốn phá tan gông xiềng trói buộc trước mắt, đem áp lực cùng nghẹn khuất tích lũy bấy lâu nay, hết thảy phóng xuất ra ngoài.
Mặc kệ y biểu hiện tỏ vẻ bình chân như vại, vân đạm phong khinh, tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, y cũng không thể thật sự thờ ơ. Không ai biết khi Kha Minh Hiên cả người toàn là máu ở trước mặt y nhắm mắt lại, y sợ hãi bao nhiêu; không ai biết khi y nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không có được tin tức của Kha Minh Hiên, y bất lực bao nhiêu; không ai biết khi y vất vả lắm mới có thể cách một tấm kính xe gặp được người, lại phát hiện cánh tay hắn không thể hoạt động bình thường, y khó chịu bao nhiêu; cũng không ai biết khi tập đoàn Cửu An mà Cửu gia cố gắng mười mấy năm khó khăn lắm mới tẩy trắng được thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay y, y phẫn nộ bao nhiêu.
Nhưng cái gì y cũng không làm được, sức mạnh của y bị cường thế hai nhà Kha Phùng chèn ép nhỏ bé như kiến. Y rơi vào đường cùng, chật vật không chịu nổi, bị người khác gắt gao bóp chặt cổ họng. Người kia, là ba của Kha Minh Hiên, ngay cả hận cũng không tìm được lý do tại sao. Mà giờ phút này, tất cả sợ hãi, bất lực, khó chịu cùng phẫn nộ, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết.
Biên Dĩ Thu như một con sư tử phát cuồng, đỏ mắt nâng nắm đấm lên, rồi lại buông xuống, y thậm chí không biết người bị mình đánh là người của khu A hay khu C. Nếu có người nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện có rất nhiều người của khu A bị y đánh đến độ không thể động đậy mà nằm trên đất.
Tiếng còi cảnh sát sắc bén nhanh chóng vang lên khắp sân bóng, trận hỗn chiến chỉ kéo dài hai ba phút, rất nhiều cảnh ngục mang theo cảnh côn vọt tới, đồng thời còn có một đội vũ cảnh vác súng trên vai, đạn lên nòng, bao vây bọn họ bên trong sân bóng.
“Dừng tay, tất cả dừng tay! Ngồi chồm hổm tại chỗ, hai tay ôm đầu!”
Biên Dĩ Thu một đấm bụp vào khóe mắt người nọ, vừa muốn tung đấm thứ hai, Tiễn Thắng túm cánh tay y lại, lùi về chỗ hai phạm nhân phía sau còn chưa rõ tình huống gì xảy ra, thành thành thật thật ngồi xổm xuống.
“Thật mẹ nó quá đã.” Tiễn Thắng lau máu bên khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Biên Dĩ Thu, “Tôi cuối cùng cũng biết vì sao trong giới mọi người đều nói anh tâm độc tay ác, anh cái này sao gọi là đánh nhau, quả thật là muốn đòi mạng người mà.”
Biên Dĩ Thu mặt không chút thay đổi nâng hai tay ôm sau đầu: “Nếu đã động thủ, nếu không đánh cho người ta phục thì quá là lãng phí.”
Tiễn Thắng vui vẻ cười hắc hắc hai tiếng, nhìn mấy tên phản ứng chậm chạp chưa kịp thu tay bị cảnh ngục không chút lưu tình mà đánh, côn điện cảnh sát làm bằng hợp kim titan đập bụp bụp vào người, sững sờ nhìn mấy tên phạm nhân cao lớn kia bị đánh lăn lộn dưới đầy, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Hỗn chiến xuyên ngục vừa lúc kinh động đến sở trưởng Dư đang định tan tầm, ông đùng đùng đuổi tới hiện trường, nhìn thấy đám phạm nhân nằm ngổn ngang trên đất không ngừng kêu rên, tức giận đến độ thiếu chút nữa xuất huyết não.
“Đều không muốn ra ngoài phải không? Thích cuộc sống trong tù, tôi không ngại đánh một cái báo cáo kêu tòa án phán các cậu thêm vài năm nữa, cho các cậu có thể lĩnh hội lạc thú cải tạo lao động! Một đám vương bát đản, cho các cậu vào đây chính là lãng phí lương thực quốc gia, đám rác rưởi các cậu có thể cải tạo tốt, heo mẹ có thể lên cây!”
Sở trưởng Dư đã làm việc ở trại giam hơn hai mươi năm, gặp qua đủ loại phạm nhân muôn hình muôn vẻ, dùng một cụm từ rất thịnh hành ngày nay mà nói, thì phải là chuyện trị các thể loại không phục. Tính tình thuộc loại thuốc nổ loại mạnh, thời tiết nóng lên có thể tự phát nổ, đừng nói có người chăm lửa, cho nên một màn mắng chửi này ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ. Tất cả phạm nhân chỉ có thể duy trì tư thế ngồi xổm trên đất thành thật lắng nghe, ngay cả mấy tên bị thương ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ cần tạm thời không chết được, cũng không có ai dám lại đỡ.
Đừng xem thường tư thế hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm này, người bình thường đừng nói nửa tiếng, có thể kiên trì mười phút không nhúc nhích, đã là dũng sĩ rồi —– Đương nhiên là do sở trưởng Dư cố ý.
Chờ ông mắng cao hứng, sảng khoái, mới nói câu “Toàn bộ nhốt phòng tối” làm câu tổng kết.
Quản giáo khhu A đứng bên người ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Sở trưởng, chúng ta không có nhiều phòng tối như vậy.”
Sở trưởng Dư không hài lòng mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai là người động thủ trước?”
Quản giáo nói: “Hùng Giang khu C, còn có Lưu Chí.”
Quản giáo khu C không vui: “Sao không nói tới Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng bên khu của các cậu?”
“Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng chơi bóng, căn bản không muốn gây rối, người khu các cậu thua không dậy nổi thì động thủ trước, camera có ghi lại, tự mình xem lại đi.”
Chuyện này khu C đuối lý, quản giáo không có cách nào phản bác, chỉ có thể bất mãn nói thầm: “Biên Dĩ Thu gọi là đánh nhau à? Đấu pháp kia của cậu ta rõ ràng là muốn giết người.”
Quản giáo khu A ha hả cười lạnh: “Tự mình động thủ trước rồi đánh không lại, còn nói người khác xuống tay mạnh?”
“Cậu…..”
“Được rồi, câm miệng hết cho tôi.” Sở trưởng Dư bị hai người bọn họ làm phiền, “Hùng Giang, Lưu Chí động thủ trước nhốt phòng tối nửa tháng, Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng quét sân bóng nửa tháng.”
“Sở trưởng, nhốt nửa tháng có phải quá lâu hay không?”
“Sở trưởng, thời tiết nóng thế này mà để bọn họ quét sân bóng nửa tháng hả?”
“Hửm, có phải các cậu ngại hình phạt này quá nhẹ hay không, vậy hủy bỏ món thịt heo của hai khu trong tuần này, tôi xem bọn họ ăn no sình bụng thôi.”
Sở trưởng Dư nói xong tiêu sái xoay người rời đi, để lại hai quản giáo hai mặt nhìn nhau. Sớm biết ai cũng không có lợi, còn làm tổn thương nhau làm gì? Quản giáo khu C dẫn người của mình về, còn đi được thì đi, không đi được thì đỡ về, cảnh ngục cùng võ cảnh lục tục áp giải họ rời khỏi sân bóng rổ.
Bởi vì Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng ở đó, người ở khu A bị thương không nhiều, nhưng cũng vì Biên Dĩ Thu ở đó, chỉ cần té xuống đất, bạn còn bị thương nặng hơn.
Quản giáo kêu mấy cảnh ngục đưa mấy tên bị thương đến phòng y tế, đi đến trước mặt Biên Dĩ Thu nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó sao cậu lại đánh người một nhà chứ.”
“Đều mẹ nó mặc đồ giống nhau, ai phân biệt được chứ….Đm!” Biên Dĩ Thu buông tay, từ trên đất đứng lên, ai ngờ vừa mới động, chỗ mắc cá chân bên chân phải truyền đến một trận đau đớn, hơn nữa ngồi chổm hổm nửa ngày nên hai chân run lên, thiếu chút nữa đã nằm dài trên đất.
Tiễn Thắng đỡ y: “Anh sẽ không vì vậy mà không dùng được nữa chứ? Mới ngồi chồm hổm chút xíu thì đứng không yên?”
“Cái rắm.” Biên Dĩ Thu phun vào mặt hắn, “Lão tử đây là bị thương!”
So với Biên lão đại ba mươi năm qua ở bên ngoài chịu nhiều vết thương to nhỏ, lần này căn bản không thể gọi là “bị thương”. Lúc Hùng Giang ở sau lưng đụng vào y, hai chân y bị trơn sắp ngã. Lúc ấy không có cảm giác gì, vừa rồi chiến đấu bằng toàn bộ thể xác và tinh thần, cũng không cảm thấy có gì không đúng, lúc này mới phát hiện cổ chân đã sưng lên, y hệt cái bánh bao hấp Đông Bắc ở nhà ăn.
Biên Dĩ Thu dĩ nhiên nói: “Quản giáo, anh xem tôi bị thương như vậy, sân bóng khẳng định là không quét được.”
Tiễn Thắng lập tức nói: “Biên Dĩ Thu anh mau đến đánh tôi một cái, làm cho tôi cũng bị thương đi, hai chúng ta anh không ra anh, em không ra em, phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!”
Vẻ mặt quản giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dồn sức tức giận mắc một câu “Cút”, kêu hai người họ tìm chỗ nào mát mẻ mà đợi đi.
Vì thế Tiễn Thắng dẫn Biên Dĩ Thu đến phòng y tế, bởi vì nhiều bệnh nhân, bác sĩ phụ trách trong trại giam căn bản rất bận, một đám người xếp thành hàng bên ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ thì tự nhiên nhường chỗ, cho Biên Dĩ Thu vào trước.
Bác sĩ phụ trách đang bận xử lý miệng vết thương ở đâu cho phạm nhân khác, không rảnh phản ứng y, y chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm tờ báo trên bàn lật lên.
Tiễn Thắng đang định tìm bác sĩ phụ trách trước tiên lấy một cục nước đá chườm lạnh cho y, quay đầu lại nhìn thấy Biên Dĩ Thu từ trên ghế đứng lên, cả người bừng bừng sát khí ra khỏi phòng y tế.
“Biên Dĩ Thu!” Tiễn Thắng kêu y một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Biên Dĩ Thu đi nhanh như bay, nếu không phải tư thế chân phải tiếp đất có hơi gượng ép, cơ hồ không nhìn ra vết tích bị thương.
Sau cơm chiều là thời gian hoạt động tự do, chỉ cần nằm trong khu vực phủ sóng của camera ghi hình, cảnh ngục cũng không cần tùy thời đi theo. Tiễn Thắng đuổi theo Biên Dĩ Thu ra khỏi phòng y tế, xuyên qua sân bóng rổ, mắt thấy y hướng đến cửa lớn bên kia, sợ tới mức trố mắt, lập tức đi lên ngăn cản y.
“Biên Dĩ Thu, anh muốn làm gì!”
“Cút ngay.”
“Không thể đi tới chỗ đó!” Tiễn Thắng đương nhiên không có cút ngay, mà cầm lấy tay y túm lại phía sau, “Anh mẹ nó cho dù muốn vượt ngục cũng không thể trắng trợn mà xông ra ngoài như thế, anh điên rồi!”
“Tôi phải ra ngoài.” Biên Dĩ Thu níu chặt áo, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này.
“Anh phải ra ngoài thế nào đây? Dấu vân tay, mống mắt, hệ thống bảo vệ ba lớp, thiết bị báo động hàng rào hồng ngoại, lưới điện xung cao áp thông minh, camera 24 giờ không góc chết theo dõi toàn bộ trại giam, còn có mấy chục võ cảnh vác súng máy đi tuần tra, phát hiện anh có một chút ý niệm muốn vượt ngục trong đầu, phần thưởng chính là một viên đan, đánh đến tàn phế cũng không phạm pháp. Anh nói cho tôi biết, anh phải ra ngoài bằng cách nào đây? Phải ra ngoài mà mẹ nó dễ dàng như vậy, tôi sớm đã ra ngoài!”
“Tôi cần cậu phổ cập giáo dục à? Lúc lão tử ngồi tù ở Đồng Sơn, cậu mẹ nó còn chưa cai sữa!” Biên Dĩ Thu một tay đẩy hắn ra, mắt đỏ hoe, “Tôi nhất định phải ra ngoài, phải ra ngoài! Cậu tránh ra cho tôi!”
“Biên Dĩ Thu, anh bình tĩnh một chút hãy nghe tôi nói, cho dù muốn đi ra ngoài chúng ta cũng phải nghĩ cách đã, không thể kích động như vậy…”
“Các cậu đang làm cái gì!”
Lời của Tiễn Thắng bị một tiếng hét to cắt ngang, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy quản giáo khu C đang đi về phía bọn họ.
Đm, đúng là oan gia ngõ hẹp. Khu C bên kia mặt kệ là phạm nhân hay quản giáo, cả hai hắn đều không vừa mắt.
“Không có gì, anh ấy bị thương, tôi muốn đưa ảnh về.”
“Về?” Quản giáo khu C liếc nhìn Biên Dĩ Thu một cái, “Đây không giống con đường quay về khu A.”
“Mới từ phòng y tế ra, muốn tản bộ một vòng.” Tiễn Thắng nói y như thật.
Quản giáo khu C nửa tin nửa ngờ, nhưng biểu tình của Tiễn Thắng nhìn không ra sơ hở gì, Biên Dĩ Thu một câu cũng chưa nói, hắn cũng không bắt được nhược điểm gì, chỉ có thể dạy dỗ hai câu cho xong việc.
Bất quá quản giáo khu C xuất hiện làm cho Biên Dĩ Thu vừa mới kích động bình tĩnh được một chút, y biết Tiễn Thắng nói hoàn toàn chính xác, y hiện tại không có cách nào ra ngoài. Cho dù phải hy sinh mạng sống của mình, cũng không thể thay đổi chuyện y vừa nhìn thấy là sự thật.
“Hôm nay ngày mấy?”
“Hả?” Tiễn Thắng nhất thời không thể phản ứng kịp.
“Tám…Ngày tám.”
“Ngày tám, ngày tám….” Biên Dĩ Thu thất hồn phách lạc xoay người đi về khu A, “Ngày mai.”
“Cái gì ngày mai? Ngày mai làm sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiễn Thắng thật sự không nghĩ ra chuyến đi đến phòng y tế, sao lại làm cho y chịu kích thích lớn như vậy.
“Ngày mai Kha Minh Hiên kết hôn.” Biên Dĩ Thu cầm tờ báo trong tay đập vào ngực hắn, sau đó đặc biệt dữ tợn câu khóe môi, quay đầu đấm một đấm thật mạnh vào tường. Lực đạo rất mạnh, cơ hồ làm cho Tiễn Thắng nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc. Sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chóng đi đến phòng giam của mình.
Tiễn Thắng bị tin tức này làm cho nửa ngày không thể lấy lại tinh thần, hắn nhìn vết máu kinh người trên tường, lại nhìn thấy bóng dáng ra vẻ mạnh mẽ của Biên Dĩ Thu, nhanh chóng cúi đầu mở tờ báo bị y siết nhăn nhúm.
Bởi vì bối cảnh chính trị hai nhà Kha Trần, báo chỉ cũng không bốn phía đưa tin về lần thông gia này, Chỉ là trang tài chính đã đưa tin rằng Kha Minh Hiên tổng tài của truyền thông Hòa Thịnh sẽ kết hôn với giám đốc điều hành chi nhánh Trung Quốc của American Oz Consortium – Carina Chen vào ngày 9 tháng này, ngay cả danh tính của nhà gái cũng không dám viết bằng tiếng Trung, nhưng một số phỏng đoán đoán đã được đưa ra về ảnh hưởng do hôn lễ này trong thương giới cùng với chiến lược phát triển quốc tế tiếp theo của Hòa Thịnh, cùng với một bức ảnh thân thiết của Kha Minh Hiên cùng với Trần tiểu thư đã được đính kèm.
Tiễn Thắng nhìn ảnh chụp Kha Minh Hiên khuôn mặt anh tuấn tươi cười, đẹp trai đến độ người người oán trách hào quang bắn ra bốn phía, trừ bỏ hai chữ “đm”, thật sự không biết còn có thể dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình như thể bị mười ngàn con ngựa nghiền ép mà chạy qua lúc này.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua thức đêm viết, sáng sớm hôm nay lại cùng em trai là cảnh ngục thảo luận nửa ngày về cuộc sống chân thật của phạm nhân trong ngục giam, tôi chỉ muốn nói, vì cố gắng hết sức đem cuộc sống trong trại giam viết đến chân thật một chút, tui cũng rất liều rồi á. Bất quá em của tui chân chính là ở ngục giam, cùng trại tạm giam có thể sẽ có điểm bất đồng, hơn nữa đây là tiểu thuyết, mọi người cũng đừng so sánh với ngục giam hay trại tạm giam ở chỗ mình nha ( mỗi chỗ thì ngục giam cũng không giống nhau đâu), tui cố gắng làm cho nội dung câu chuyện hay một chút, sau này có cơ hội phải biết ngục giam văm, bằng không lãng phí nhiều tài nguyên của đứa em trai này rồi ha ha ha ha.
Mặc kệ y biểu hiện tỏ vẻ bình chân như vại, vân đạm phong khinh, tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, y cũng không thể thật sự thờ ơ. Không ai biết khi Kha Minh Hiên cả người toàn là máu ở trước mặt y nhắm mắt lại, y sợ hãi bao nhiêu; không ai biết khi y nghĩ hết tất cả biện pháp cũng không có được tin tức của Kha Minh Hiên, y bất lực bao nhiêu; không ai biết khi y vất vả lắm mới có thể cách một tấm kính xe gặp được người, lại phát hiện cánh tay hắn không thể hoạt động bình thường, y khó chịu bao nhiêu; cũng không ai biết khi tập đoàn Cửu An mà Cửu gia cố gắng mười mấy năm khó khăn lắm mới tẩy trắng được thiếu chút nữa bị hủy hoại trong tay y, y phẫn nộ bao nhiêu.
Nhưng cái gì y cũng không làm được, sức mạnh của y bị cường thế hai nhà Kha Phùng chèn ép nhỏ bé như kiến. Y rơi vào đường cùng, chật vật không chịu nổi, bị người khác gắt gao bóp chặt cổ họng. Người kia, là ba của Kha Minh Hiên, ngay cả hận cũng không tìm được lý do tại sao. Mà giờ phút này, tất cả sợ hãi, bất lực, khó chịu cùng phẫn nộ, rốt cuộc cũng tìm được nơi phát tiết.
Biên Dĩ Thu như một con sư tử phát cuồng, đỏ mắt nâng nắm đấm lên, rồi lại buông xuống, y thậm chí không biết người bị mình đánh là người của khu A hay khu C. Nếu có người nhìn kỹ một chút, sẽ phát hiện có rất nhiều người của khu A bị y đánh đến độ không thể động đậy mà nằm trên đất.
Tiếng còi cảnh sát sắc bén nhanh chóng vang lên khắp sân bóng, trận hỗn chiến chỉ kéo dài hai ba phút, rất nhiều cảnh ngục mang theo cảnh côn vọt tới, đồng thời còn có một đội vũ cảnh vác súng trên vai, đạn lên nòng, bao vây bọn họ bên trong sân bóng.
“Dừng tay, tất cả dừng tay! Ngồi chồm hổm tại chỗ, hai tay ôm đầu!”
Biên Dĩ Thu một đấm bụp vào khóe mắt người nọ, vừa muốn tung đấm thứ hai, Tiễn Thắng túm cánh tay y lại, lùi về chỗ hai phạm nhân phía sau còn chưa rõ tình huống gì xảy ra, thành thành thật thật ngồi xổm xuống.
“Thật mẹ nó quá đã.” Tiễn Thắng lau máu bên khóe miệng, quay đầu nhìn về phía Biên Dĩ Thu, “Tôi cuối cùng cũng biết vì sao trong giới mọi người đều nói anh tâm độc tay ác, anh cái này sao gọi là đánh nhau, quả thật là muốn đòi mạng người mà.”
Biên Dĩ Thu mặt không chút thay đổi nâng hai tay ôm sau đầu: “Nếu đã động thủ, nếu không đánh cho người ta phục thì quá là lãng phí.”
Tiễn Thắng vui vẻ cười hắc hắc hai tiếng, nhìn mấy tên phản ứng chậm chạp chưa kịp thu tay bị cảnh ngục không chút lưu tình mà đánh, côn điện cảnh sát làm bằng hợp kim titan đập bụp bụp vào người, sững sờ nhìn mấy tên phạm nhân cao lớn kia bị đánh lăn lộn dưới đầy, đau đến kêu cha gọi mẹ.
Hỗn chiến xuyên ngục vừa lúc kinh động đến sở trưởng Dư đang định tan tầm, ông đùng đùng đuổi tới hiện trường, nhìn thấy đám phạm nhân nằm ngổn ngang trên đất không ngừng kêu rên, tức giận đến độ thiếu chút nữa xuất huyết não.
“Đều không muốn ra ngoài phải không? Thích cuộc sống trong tù, tôi không ngại đánh một cái báo cáo kêu tòa án phán các cậu thêm vài năm nữa, cho các cậu có thể lĩnh hội lạc thú cải tạo lao động! Một đám vương bát đản, cho các cậu vào đây chính là lãng phí lương thực quốc gia, đám rác rưởi các cậu có thể cải tạo tốt, heo mẹ có thể lên cây!”
Sở trưởng Dư đã làm việc ở trại giam hơn hai mươi năm, gặp qua đủ loại phạm nhân muôn hình muôn vẻ, dùng một cụm từ rất thịnh hành ngày nay mà nói, thì phải là chuyện trị các thể loại không phục. Tính tình thuộc loại thuốc nổ loại mạnh, thời tiết nóng lên có thể tự phát nổ, đừng nói có người chăm lửa, cho nên một màn mắng chửi này ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ. Tất cả phạm nhân chỉ có thể duy trì tư thế ngồi xổm trên đất thành thật lắng nghe, ngay cả mấy tên bị thương ngã xuống đất không đứng dậy nổi, chỉ cần tạm thời không chết được, cũng không có ai dám lại đỡ.
Đừng xem thường tư thế hai tay ôm đầu ngồi chồm hổm này, người bình thường đừng nói nửa tiếng, có thể kiên trì mười phút không nhúc nhích, đã là dũng sĩ rồi —– Đương nhiên là do sở trưởng Dư cố ý.
Chờ ông mắng cao hứng, sảng khoái, mới nói câu “Toàn bộ nhốt phòng tối” làm câu tổng kết.
Quản giáo khhu A đứng bên người ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Sở trưởng, chúng ta không có nhiều phòng tối như vậy.”
Sở trưởng Dư không hài lòng mà trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai là người động thủ trước?”
Quản giáo nói: “Hùng Giang khu C, còn có Lưu Chí.”
Quản giáo khu C không vui: “Sao không nói tới Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng bên khu của các cậu?”
“Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng chơi bóng, căn bản không muốn gây rối, người khu các cậu thua không dậy nổi thì động thủ trước, camera có ghi lại, tự mình xem lại đi.”
Chuyện này khu C đuối lý, quản giáo không có cách nào phản bác, chỉ có thể bất mãn nói thầm: “Biên Dĩ Thu gọi là đánh nhau à? Đấu pháp kia của cậu ta rõ ràng là muốn giết người.”
Quản giáo khu A ha hả cười lạnh: “Tự mình động thủ trước rồi đánh không lại, còn nói người khác xuống tay mạnh?”
“Cậu…..”
“Được rồi, câm miệng hết cho tôi.” Sở trưởng Dư bị hai người bọn họ làm phiền, “Hùng Giang, Lưu Chí động thủ trước nhốt phòng tối nửa tháng, Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng quét sân bóng nửa tháng.”
“Sở trưởng, nhốt nửa tháng có phải quá lâu hay không?”
“Sở trưởng, thời tiết nóng thế này mà để bọn họ quét sân bóng nửa tháng hả?”
“Hửm, có phải các cậu ngại hình phạt này quá nhẹ hay không, vậy hủy bỏ món thịt heo của hai khu trong tuần này, tôi xem bọn họ ăn no sình bụng thôi.”
Sở trưởng Dư nói xong tiêu sái xoay người rời đi, để lại hai quản giáo hai mặt nhìn nhau. Sớm biết ai cũng không có lợi, còn làm tổn thương nhau làm gì? Quản giáo khu C dẫn người của mình về, còn đi được thì đi, không đi được thì đỡ về, cảnh ngục cùng võ cảnh lục tục áp giải họ rời khỏi sân bóng rổ.
Bởi vì Biên Dĩ Thu cùng Tiễn Thắng ở đó, người ở khu A bị thương không nhiều, nhưng cũng vì Biên Dĩ Thu ở đó, chỉ cần té xuống đất, bạn còn bị thương nặng hơn.
Quản giáo kêu mấy cảnh ngục đưa mấy tên bị thương đến phòng y tế, đi đến trước mặt Biên Dĩ Thu nhỏ giọng mắng: “Mẹ nó sao cậu lại đánh người một nhà chứ.”
“Đều mẹ nó mặc đồ giống nhau, ai phân biệt được chứ….Đm!” Biên Dĩ Thu buông tay, từ trên đất đứng lên, ai ngờ vừa mới động, chỗ mắc cá chân bên chân phải truyền đến một trận đau đớn, hơn nữa ngồi chổm hổm nửa ngày nên hai chân run lên, thiếu chút nữa đã nằm dài trên đất.
Tiễn Thắng đỡ y: “Anh sẽ không vì vậy mà không dùng được nữa chứ? Mới ngồi chồm hổm chút xíu thì đứng không yên?”
“Cái rắm.” Biên Dĩ Thu phun vào mặt hắn, “Lão tử đây là bị thương!”
So với Biên lão đại ba mươi năm qua ở bên ngoài chịu nhiều vết thương to nhỏ, lần này căn bản không thể gọi là “bị thương”. Lúc Hùng Giang ở sau lưng đụng vào y, hai chân y bị trơn sắp ngã. Lúc ấy không có cảm giác gì, vừa rồi chiến đấu bằng toàn bộ thể xác và tinh thần, cũng không cảm thấy có gì không đúng, lúc này mới phát hiện cổ chân đã sưng lên, y hệt cái bánh bao hấp Đông Bắc ở nhà ăn.
Biên Dĩ Thu dĩ nhiên nói: “Quản giáo, anh xem tôi bị thương như vậy, sân bóng khẳng định là không quét được.”
Tiễn Thắng lập tức nói: “Biên Dĩ Thu anh mau đến đánh tôi một cái, làm cho tôi cũng bị thương đi, hai chúng ta anh không ra anh, em không ra em, phải có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia!”
Vẻ mặt quản giáo chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, dồn sức tức giận mắc một câu “Cút”, kêu hai người họ tìm chỗ nào mát mẻ mà đợi đi.
Vì thế Tiễn Thắng dẫn Biên Dĩ Thu đến phòng y tế, bởi vì nhiều bệnh nhân, bác sĩ phụ trách trong trại giam căn bản rất bận, một đám người xếp thành hàng bên ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ thì tự nhiên nhường chỗ, cho Biên Dĩ Thu vào trước.
Bác sĩ phụ trách đang bận xử lý miệng vết thương ở đâu cho phạm nhân khác, không rảnh phản ứng y, y chỉ ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, cầm tờ báo trên bàn lật lên.
Tiễn Thắng đang định tìm bác sĩ phụ trách trước tiên lấy một cục nước đá chườm lạnh cho y, quay đầu lại nhìn thấy Biên Dĩ Thu từ trên ghế đứng lên, cả người bừng bừng sát khí ra khỏi phòng y tế.
“Biên Dĩ Thu!” Tiễn Thắng kêu y một tiếng, nhanh chóng đuổi theo.
Biên Dĩ Thu đi nhanh như bay, nếu không phải tư thế chân phải tiếp đất có hơi gượng ép, cơ hồ không nhìn ra vết tích bị thương.
Sau cơm chiều là thời gian hoạt động tự do, chỉ cần nằm trong khu vực phủ sóng của camera ghi hình, cảnh ngục cũng không cần tùy thời đi theo. Tiễn Thắng đuổi theo Biên Dĩ Thu ra khỏi phòng y tế, xuyên qua sân bóng rổ, mắt thấy y hướng đến cửa lớn bên kia, sợ tới mức trố mắt, lập tức đi lên ngăn cản y.
“Biên Dĩ Thu, anh muốn làm gì!”
“Cút ngay.”
“Không thể đi tới chỗ đó!” Tiễn Thắng đương nhiên không có cút ngay, mà cầm lấy tay y túm lại phía sau, “Anh mẹ nó cho dù muốn vượt ngục cũng không thể trắng trợn mà xông ra ngoài như thế, anh điên rồi!”
“Tôi phải ra ngoài.” Biên Dĩ Thu níu chặt áo, cơ hồ nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ này.
“Anh phải ra ngoài thế nào đây? Dấu vân tay, mống mắt, hệ thống bảo vệ ba lớp, thiết bị báo động hàng rào hồng ngoại, lưới điện xung cao áp thông minh, camera 24 giờ không góc chết theo dõi toàn bộ trại giam, còn có mấy chục võ cảnh vác súng máy đi tuần tra, phát hiện anh có một chút ý niệm muốn vượt ngục trong đầu, phần thưởng chính là một viên đan, đánh đến tàn phế cũng không phạm pháp. Anh nói cho tôi biết, anh phải ra ngoài bằng cách nào đây? Phải ra ngoài mà mẹ nó dễ dàng như vậy, tôi sớm đã ra ngoài!”
“Tôi cần cậu phổ cập giáo dục à? Lúc lão tử ngồi tù ở Đồng Sơn, cậu mẹ nó còn chưa cai sữa!” Biên Dĩ Thu một tay đẩy hắn ra, mắt đỏ hoe, “Tôi nhất định phải ra ngoài, phải ra ngoài! Cậu tránh ra cho tôi!”
“Biên Dĩ Thu, anh bình tĩnh một chút hãy nghe tôi nói, cho dù muốn đi ra ngoài chúng ta cũng phải nghĩ cách đã, không thể kích động như vậy…”
“Các cậu đang làm cái gì!”
Lời của Tiễn Thắng bị một tiếng hét to cắt ngang, hai người đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy quản giáo khu C đang đi về phía bọn họ.
Đm, đúng là oan gia ngõ hẹp. Khu C bên kia mặt kệ là phạm nhân hay quản giáo, cả hai hắn đều không vừa mắt.
“Không có gì, anh ấy bị thương, tôi muốn đưa ảnh về.”
“Về?” Quản giáo khu C liếc nhìn Biên Dĩ Thu một cái, “Đây không giống con đường quay về khu A.”
“Mới từ phòng y tế ra, muốn tản bộ một vòng.” Tiễn Thắng nói y như thật.
Quản giáo khu C nửa tin nửa ngờ, nhưng biểu tình của Tiễn Thắng nhìn không ra sơ hở gì, Biên Dĩ Thu một câu cũng chưa nói, hắn cũng không bắt được nhược điểm gì, chỉ có thể dạy dỗ hai câu cho xong việc.
Bất quá quản giáo khu C xuất hiện làm cho Biên Dĩ Thu vừa mới kích động bình tĩnh được một chút, y biết Tiễn Thắng nói hoàn toàn chính xác, y hiện tại không có cách nào ra ngoài. Cho dù phải hy sinh mạng sống của mình, cũng không thể thay đổi chuyện y vừa nhìn thấy là sự thật.
“Hôm nay ngày mấy?”
“Hả?” Tiễn Thắng nhất thời không thể phản ứng kịp.
“Tám…Ngày tám.”
“Ngày tám, ngày tám….” Biên Dĩ Thu thất hồn phách lạc xoay người đi về khu A, “Ngày mai.”
“Cái gì ngày mai? Ngày mai làm sao? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tiễn Thắng thật sự không nghĩ ra chuyến đi đến phòng y tế, sao lại làm cho y chịu kích thích lớn như vậy.
“Ngày mai Kha Minh Hiên kết hôn.” Biên Dĩ Thu cầm tờ báo trong tay đập vào ngực hắn, sau đó đặc biệt dữ tợn câu khóe môi, quay đầu đấm một đấm thật mạnh vào tường. Lực đạo rất mạnh, cơ hồ làm cho Tiễn Thắng nghe thấy tiếng khớp xương răng rắc. Sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chóng đi đến phòng giam của mình.
Tiễn Thắng bị tin tức này làm cho nửa ngày không thể lấy lại tinh thần, hắn nhìn vết máu kinh người trên tường, lại nhìn thấy bóng dáng ra vẻ mạnh mẽ của Biên Dĩ Thu, nhanh chóng cúi đầu mở tờ báo bị y siết nhăn nhúm.
Bởi vì bối cảnh chính trị hai nhà Kha Trần, báo chỉ cũng không bốn phía đưa tin về lần thông gia này, Chỉ là trang tài chính đã đưa tin rằng Kha Minh Hiên tổng tài của truyền thông Hòa Thịnh sẽ kết hôn với giám đốc điều hành chi nhánh Trung Quốc của American Oz Consortium – Carina Chen vào ngày 9 tháng này, ngay cả danh tính của nhà gái cũng không dám viết bằng tiếng Trung, nhưng một số phỏng đoán đoán đã được đưa ra về ảnh hưởng do hôn lễ này trong thương giới cùng với chiến lược phát triển quốc tế tiếp theo của Hòa Thịnh, cùng với một bức ảnh thân thiết của Kha Minh Hiên cùng với Trần tiểu thư đã được đính kèm.
Tiễn Thắng nhìn ảnh chụp Kha Minh Hiên khuôn mặt anh tuấn tươi cười, đẹp trai đến độ người người oán trách hào quang bắn ra bốn phía, trừ bỏ hai chữ “đm”, thật sự không biết còn có thể dùng từ ngữ gì để hình dung tâm tình như thể bị mười ngàn con ngựa nghiền ép mà chạy qua lúc này.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngày hôm qua thức đêm viết, sáng sớm hôm nay lại cùng em trai là cảnh ngục thảo luận nửa ngày về cuộc sống chân thật của phạm nhân trong ngục giam, tôi chỉ muốn nói, vì cố gắng hết sức đem cuộc sống trong trại giam viết đến chân thật một chút, tui cũng rất liều rồi á. Bất quá em của tui chân chính là ở ngục giam, cùng trại tạm giam có thể sẽ có điểm bất đồng, hơn nữa đây là tiểu thuyết, mọi người cũng đừng so sánh với ngục giam hay trại tạm giam ở chỗ mình nha ( mỗi chỗ thì ngục giam cũng không giống nhau đâu), tui cố gắng làm cho nội dung câu chuyện hay một chút, sau này có cơ hội phải biết ngục giam văm, bằng không lãng phí nhiều tài nguyên của đứa em trai này rồi ha ha ha ha.
Danh sách chương